Hạ Đồng trở về nhà Chính, bà quản gia cùng chị Ly đều hay biết, ngơ ngác nhìn Hạ Đồng thu dọn hành lý.
-Hạ Đồng, em đi thật sao?
-Đúng vậy. Hợp đồng đã hoàn thành, em nghĩ mình không nên ở lại thêm. Hạ Đồng thu dọn xong quần áo để vào vali, đứng lên nhìn căn phòng đã
trống trơn, thứ gì của cô đem đến lúc đầu thì cô lấy về không hề lấy
những thứ ở đây.
-Chị Ly, giúp em tháo grap giường, bao gối, rèm cửa vứt hết, còn nữa, chị dùng xịt phòng xịt hết phòng, cả toilet.
Hạ Đồng không muốn những thứ liên quan đến mình, những thứ mình từng sử dụng qua đều còn tồn tại.
-Cái này...
-Giúp em có được không?
-Được rồi.
Chị Ly tháo grap giường, bao gối, rèm cửa ra đem xuống nhà vứt vào sọt
rác rồi lấy chai xịt phòng xịt khắp phòng, ngay cả toilet cũng xịt.
Phòng trống trơn, như lúc cô mới tới, chỉ là thay đổi grap giường, bao
gối, xịt phòng, ngay cả mùi hương của Hạ Đồng cũng xóa sạch.
Hạ Đồng dừng lại chậu hoa oải hương trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, từng
bước đi đến, cầm lên. Anh từng nói, chậu hoa này được xem là tình yêu
của cả hai, bây giờ hoa chưa tàn mà tình đã phai. Giữ lại làm gì.
_Choang
Một tiếng vang lớn, Hạ Đồng đang cầm chậu hoa oải hương thì buông tay
ra, chậu hoa từ trên tay cô rơi xuống vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh
cùng hạt đất tinh thể bắn tung tóe, cành hoa oải hương một màu tím nằm
giữa đám hỗn độn đó, trông thật cô đơn.
Giữ cho hoa oải hương Pháp tươi tốt là cả một sự cố gắng, nói chi là bảo vệ nó không bị "thương".
Hạ Đồng nhìn chậu hoa vỡ tan tành, ngoảnh mặt kéo vali xuống nhà, nói
lời tạm biệt với quản gia cùng mấy người làm, nói chung cô không để lại
bất cứ thứ gì ở nhà Chính.
Cô cố ý đợi chị Ly vứt đồ giùm
mình mà rời đi, cô không muốn nặng nề tạm biệt, đứng ở cửa lớn của vườn
hoa, cô xoay người, nhìn một lần cuối.
Trong hoa viên cô chưa bao giờ nhìn kĩ từng cành hoa cọng cỏ, bây giờ nhìn lại thấy cảnh sắc tuyệt đẹp như thế nào.
Lúc này, hình ảnh cô và Dương Tử lúc mới quen biết đến bây giờ, giống như một cuộn phim rõ mồn một.
Lúc mới gặp, anh lãnh khốc nhìn cô, nụ cười cũng không thấy, anh nói: "Không đến một tháng, cô sẽ đi thôi."
Sau này, anh bình thản nói: "Tôi chẳng qua chỉ đang chơi đùa cô ta, làm cô ta biết khó mà rút lui trở về nơi cô ta vốn thuộc về."
Về sau, anh nói: "Anh không thể bỏ Ân Di, vì trách nhiệm quá lớn."
Hôm qua, anh lại nhẫn tâm nói: "Em thấy anh chưa đủ phiền sao? Ân Di vì em bị thương, em nổi nóng gì chứ?"
Hạ Đồng cảm thấy giống như một giấc mơ, đi đến vui vẻ, tràn đầy tự tin
mình sẽ làm được, mà ra đi thì tim ngay cả cảm giác cũng không còn.
Hạ Đồng nhắm mắt, không muốn nhìn nữa, không muốn nhớ đến căn nhà Chính này nữa, kỉ niệm cũng không muốn nhớ. Hạ Đồng xoay người kéo vali ra xe Mạch Huân đang đợi mình, để vali vào cốp xe, sau đó liền rời đi.
Lúc Dương Tử quay về nhà Chính, thì Hạ Đồng đã đi được hai mươi phút.
Dương Tử chạy lên tầng trên đẩy cửa phòng Hạ Đồng ra, tưởng mình nhầm
phòng, mọi thứ đều trống trơn, ngay cả rèm cửa, grap giường, bao gối đều bị tháo sạch, mùi trà xanh của chai xịt phòng lan tỏa khắp phòng, không còn sót lại mùi hương của Hạ Đồng.
Dương Tử đứng hồi lâu, cho đến khi chị Ly đi lên phát hiện anh trở về, anh mới bình thường trở lại.
-Thiếu gia, cậu về rồi.
Dương Tử nới lỏng cravat ra, chỉ những thứ trong phòng: "Cái này là ai bảo tháo ra?"
-Là Hạ Đồng.
Chị Ly đứng trước mặt anh, sau đó cầm chổi và ki định đi vào.
-Định làm gì?
-Chậu hoa trong phòng Hạ Đồng vỡ rồi, cậu xem, tôi phải dọn dẹp.
Chị Ly chỉ về phía chậu hoa bị bể thành từng mảnh vụn.
-Chị ra ngoài đi.
Chị Ly cũng không dám nhiều chuyện liền cầm chổi đi ra ngoài không quên đóng cửa lại.
Dương Tử xoa xoa mi tâm, cuối cùng cũng chậm một bước. Sau khi học xong tiết thể dục vào phòng thay đồ, thay đồ xong lấy điện thoại ra mới thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của thư ký Trương. Trong lòng anh liền lo
lắng gọi lại.
Kết quả lại nghe Hạ Đồng đã biết hợp đồng đã
được anh hủy bỏ, cô có thể rời đi lúc nào cũng được, anh biết thế nào cô cũng bỏ đi liền chạy về, nhưng mà vẫn chậm.
Dương Tử dừng chân bên cạnh chậu hoa bị bể, khom người ngồi chổm xuống, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn.
Chậu đã vỡ, hoa đã muốn héo khô, vỡ rồi không thể lành lại được, héo
cũng không thể tươi tốt lại. Tình yêu của bọn họ như chậu hoa này, không lẽ phải từ từ nhạt phai sao?
Ba tháng sau
-Hạ Đồng, kết quả thi sao rồi?
-Cũng tạm. Hạng năm mươi...
-Lớp ta tới năm mươi học sinh sao?
-Là năm mươi toàn trường.
-Cái gì?
-Bất ngờ lắm sao?
Hạ Đồng môi anh đào hơi cong lên, nhìn bảng danh sách hạng toàn trường, cô lọt vào top năm mươi, thật là bất ngờ.
-Chúng ta về lớp thôi.
Hạ Đồng nhìn một lát rồi quay người đi ra khỏi đám đông.
Cô bạn kia cũng nhanh chóng chạy theo.
-Hạ Đồng, thật hâm mộ cậu. Ba cậu là một nhạc sĩ thương nhân, anh trai
lại là ca sĩ nổi tiếng, học lại nằm trong top năm mươi toàn trường. Vì
sao cậu lại không học ở trường Nhuận Lâm mà chuyển sang trường Jeil chứ?
Người vừa tò mò hỏi Hạ Đồng là Từ Vy, bạn ngồi cùng bàn ở trường Jeil của cô.
Hạ Đồng thoáng chút im lặng, bước đi có chút nặng nề, gục đầu nhìn xuống mũi giày của mình.
Từ Vy thấy cô không như bình thường, lần nào hỏi đến vì sao lại không
học ở trường Nhuận Lâm nữa thì Hạ Đồng lại trở nên im lặng đến lạ
thường.
-Có gì khó nói sao?-Từ Vy tò mò hỏi
-Không có.
Hạ Đồng ngẩng đầu, cười trừ.
-Lại cười. Lần nào nhắc đến chuyện này cậu cũng cười. Thật khó hiểu.
Từ Vy bĩu môi, không hỏi thêm.
Ba tháng trước, từ khi Mạch Huân đón cô về nhà thì cô liền xin Mạch Gia Vĩnh chuyển trường ình, Mạch Gia Vĩnh liền làm thủ tịch đưa cô sang
trường nữ sinh Jeil để tiếp tục chuyện học.
Cô không rủ Thi
và Bạch Mai, Thi thì có Khiết Đạt, cô không muốn phá đám, còn Đình Hiên, sẽ không cho Bạch Mai chuyển trường. Hạ Đồng chuyển trường cũng không
nói cho ai biết ngoài cả hai, một tháng ở trường Jeil, mọi thứ đối với
cô vẫn như lúc trước.
Ngoại trừ lúc mọi người hỏi cô trường
Nhuận Lâm tốt như thế không học lại qua trường Jeil, cô đều im lặng cúi
thấp đầu, dường như che giấu cảm xúc của mình.
Giờ ra về, Hạ
Đồng đứng trước cổng chờ người đến đón. Khi nhìn chiếc Lamborghini từ xa chạy đến dừng trước mặt cô, Hạ Đồng thấy nữ sinh ai cũng nhìn cô, Hạ
Đồng nhìn ngang nhìn dọc, lùi về sau vai bước.
Bác Minh sao giờ này chưa đến đón cô nhỉ?
Nhìn chiếc Lamborghini cô lại nhớ đến Lăng Hạo, anh luôn thích loại xe của hãng Lamborghini.
Khóe môi lại vô thức cười.
Chiếc cửa kính từ từ hạ xuống để lộ khuôn mặt điển hình hoàn hảo ra, nét mặt vẫn điềm đạm dịu dàng như trước.
-Lăng... Lăng Hạo!??
Hạ Đồng ngạc nhiên mở to mắt nhìn Lăng Hạo bên trong xe.
-Là hội phó trường Nhuận Lâm?
-Lăng Hạo đó.
Từng tiếng xì xầm tán thưởng của nữ sinh xung quanh vang lên không ngớt, Hạ Đồng nhịn không được mà thở dài.
Thế nào ngày mai, cũng sẽ bị tra tấn màng nhĩ cho xem.
...
Chiếc Lamborghini chạy trên tuyến đường dài bằng phẳng, Hạ Đồng khoanh
hai tay trước ngực nhìn phía trước, lời nói nhẹ nhàng: "Sao lại tìm em?"
-Em không nhớ người bạn như anh sao?-Lăng Hạo lời nói có chút thất vọng
-Không có. Anh vẫn tốt chứ?-Hạ Đồng chịu thua tính trẻ con của anh, đánh lảng sang chuyện khác
-Vẫn tốt. Mà em đó, đúng là cô bé xấu xa. Nói chuyển trường là chuyển
trường, ngay cả lời từ biệt cũng không, anh cũng phải công nhận, ba em
và Mạch Huân giấu em kĩ thật, đến cả anh cũng không tìm được.-Lăng Hạo
khóe môi nhếch lên, xem cô không có nghĩa khí
-Lăng Hạo... anh đúng là vẫn không thay đổi.
-Còn em thay đổi quá nhiều.
Hạ Đồng lại một hồi im lặng.
-Nếu không phải anh vô tình nghe Thi và Bạch Mai nói chuyện anh cũng
không biết em ở trường Jeil. Vậy mà Tuyết Ny cũng không nói với anh,
trường Jeil lại gần như vậy anh cũng không tìm ra. Đúng là...
-Được rồi, em muốn đi ăn, sau đó đi siêu thị. Anh đi chứ?
-Anh rất sẵn lòng.
Hạ Đồng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Lăng Hạo tìm cô nhưng mà không thấy
mặc dù cô đang ở gần anh, còn Dương Tử, anh có tìm cô không?
"Trường Nhuận Lâm tốt như thế cậu không học chuyển qua trường Jeil làm gì chứ?"
Trong đầu Hạ Đồng lại nghĩ đến câu hỏi của Từ Vy. Trong lòng càng thêm nặng trĩu.
"Dương Tử, một tháng trước anh đã đính hôn. Giờ này, anh rất hạnh phúc đúng không?"
Một tháng trước, tin tức Dương Tử đính hôn với Ân Di đã được lan truyền trên báo đài, tivi, mặc dù cả ba cùng Mạch Huân không cho bắt tivi hay
mua báo nhưng Hạ Đồng lại biết được. Lúc ấy, cô nhìn thấy cũng chỉ hững
hờ nhưng mà tận sâu trong tim, cô đau đến mất cảm giác.
Sau khi đến Cake World ăn xong thì trời cũng xế chiều mặt trời lặn nơi cuối chân trời giăng một mảng màu hồng.
Lăng Hạo đẩy xe cùng Hạ Đồng đi trong siêu thị.
-Anh muốn ăn bánh không? Cuối tuần em có đi học lớp dạy làm bánh kem,
tay nghề cũng không tệ lắm.-Hạ Đồng dừng trước dãy bán bột làm bánh
-Anh thật là có phúc, được em làm bánh cho anh ăn. Nhưng mà, ăn nữa hãy nói nhé.-Lăng Hạo dừng bên cạnh lựa bột làm bánh
-Đừng xem thường em chứ, ba tháng nay em học cũng được nhiều mà. Xem
như ăn mừng em thi lần này nằm trong top năm mươi toàn trường.
Hạ Đồng quăng một vài bịch bột vào giỏ.
-Vậy thì phải mua rượu vang để uống ăn mừng luôn rồi.-Lăng Hạo đẩy xe đi tiếp
-Được.
Cả hai đẩy xe đi đến quầy trưng bày những chai rượu vang.
Cùng lúc đó, có hai người cũng đẩy xe hàng phía sau đi tới, Hạ Đồng và Lăng Hạo cũng đã rẽ đi.
-Quầy này là quầy trưng bột làm bánh kem. Anh muốn ăn không? Em làm anh ăn.-Ân Di đẩy xe hàng cùng Dương Tử, mỉm cười hỏi
-Anh sao cũng được.-Dương Tử chỉ gật đầu, môi cũng chỉ hơi nhếch lên một chút
-Anh ăn vị nào? Socola hay vani? Có cả vị trà xanh này.-Ân Di cầm từng bịch bột lên
-Em thích nào thì cứ mua cái đó.
Ân Di hơi mím môi, quăng cả ba bịch trên tay vào giỏ, nói là cô và anh
đã đính hôn nhưng chẳng khác gì người xa lạ, từ lúc cô gái ấy bỏ đi, anh trở nên rất khó gần, thái độ cũng quan tâm nhưng đa số là lạnh nhạt.
-Chúng ta đi mua trái cây.
Quầy rượu vang, Lăng Hạo lấy một chai rượu champagne của Pháp bỏ vào giỏ.
-Một chai đủ không?-Lăng Hạo quay sang cô cười cười nói
-Vậy thì lấy ba chai đi. Em không ngại cho anh vì mừng cho em mà uống hết.-Hạ Đồng phì cười
-Cũng được, nhưng mà anh không đảm bảo, anh say rồi sẽ làm gì em...-ánh mắt anh có chút không đứng đắn
-Đi mua trái cây đi.
Hạ Đồng không để ý tới anh, quay người đi.
-Sợ rồi sao?-Lăng Hạo đẩy xe đuổi theo cô
-Em thèm vào.
Khi đẩy đến quầy trái cây, ngước lên nhìn, nụ cười cô tắt ngụm.
Lăng Hạo tìm cô ba tháng không thấy, còn Dương Tử không cần tìm cô vẫn
gặp lại. Người cô không muốn gặp nhất, đang trước mặt cô.
Sao lại cho cô gặp anh ngay lúc này.
Dương Tử thoáng lơ đễnh nhìn sang chỗ khác, ánh mắt sựng lại dán lên
người Hạ Đồng. Bá tháng, anh không được gặp cô, nhìn nụ cười của cô,
nghe giọng nói của cô, mọi thứ đều rất mù mịt, rất đen tối.
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, chẳng ai nói câu gì với nhau. Một là tĩnh lặng như dòng suối êm ả, hai là tâm tư khó nắm bắt không biết đang suy nghĩ
gì.
Ba tháng, vẫn chưa đủ để họ quên lẫn nhau.