Một ngày có nắng, có gió, có cậu và tôi!
Đã bao giờ cậu tự hỏi trong tim cậu, tôi là gì?
******
Hoàng Ánh Dương là tên của tôi, cái tên sáng rọi như mặt trời. Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội đất chật người đông. Tôi là một con người không cao , không thấp, không béo cũng chẳng gầy, sở thích quậy phá và bắt nạt người khác, nhất là thằng bạn thân.
Nhắc đến cái thằng bạn thân từ hồi cởi truồng tắm mưa, giới thiệu luôn tên nó là Cao Nhật Minh. Cái thằng trời đánh thánh vật ấy, kể ra cũng là một thứ không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Để tôi kể cho các bạn nghe, cậu truyện của tôi và nó.
Tôi và nó đều là mặt trời!
Chúng tôi sinh ra là hàng xóm sát vách cách nhau một giàn thiên lý, cái ngày mẹ tôi đẻ tôi, thì cũng là ngày mẹ nó đẻ nó. Vậy là hai bà quyết định sẽ để chúng tôi là cặp thanh mai trúc mã. À mà tôi quên chưa giới thiệu với các bạn, tôi còn một con bạn thân, tên Thảo Linh. Linh ừ thì cũng dễ thương, cũng trắng hơn tôi, nhưng nó dịu dàng, ngọt ngào lắm chứ chẳng đanh đá đàn ông như tôi. Linh thích hát hò, nhảy múa văn thơ còn tôi chỉ thích đi đánh nhau, chơi game, và chuyên gia làm hỏng đồ ở nhà. Mà thôi chẳng sao, mỗi người một tính thì mới thú vị chứ. Miễn là chúng tôi vẫn chơi với nhau vui vẻ.
Quay lại cái vấn đề “thằng bạn thân”, tôi chỉ có ba từ dành cho nó: Hãm – Lầy – Bựa. Thế mà các hạ biết không, ở trường nó là một thằng hot – boi đấy, các em cứ lao vào như ruồi gặp cứt trâu. Nhật Minh chả có gì ngoài bộ mặt dâm dâm có tí nhan sắc, cái mắt một mí nhìn ngu si [bad word] chịu được, cái lúm đồng tiền vô duyên bỏ mẹ với cái răng khểnh mà mỗi lần nhe ra là các em ngây ngất. Riêng tôi là ngoại lệ, tôi chẳng ưa mấy bọn răng khểnh, vì chúng nó ... duyên hơn tôi.
Nó học giỏi các môn gần như nhau, còn tôi trái lại, ngoài vẽ vời ra thì môn nào cũng chỉ xêm xêm tạm khá. Mẹ tôi lúc nào cũng ca một bài ca “thằng Nhật Minh kia kìa” để tổng sỉ vả cái thân tôi.
“ – Mày nhìn thằng Nhật Minh kia kìa, nó năm nào cũng học sinh giỏi đấy, còn mày, không làm cho mẹ ngửng mặt lên với thiên hạ được”
“ ¬- Thằng Nhật Minh kia kìa, nó lúc nào cũng chăm chỉ làm việc nhà, cơm canh tươm tất, còn mày chỉ giỏi phá hoại thôi!”
“ – Thằng Nhật Minh kia kìa, đẻ cùng một ngày, học cùng một lớp, chơi với nhau mà sao tao thấy nó là trời cao còn mày là vực thẳm thế hả con?” – Mama said
Tôi biết là nhục đấy, nhưng tôi vẽ đẹp hơn nó mà, tôi luôn tự hào về điều đó. Với tôi hội họa là tất cả. Ngoài vẽ, tôi còn thích chụp ảnh nữa.
Khi chúng tôi học cấp 1, tôi ghê gớm lắm, mà nó toàn đi cùng tôi để khỏi bị bắt nạt, chả là hồi đó, Minh như con cò hương. Nhưng được cái trắng trẻo đẹp giai nên được các thầy cô và nhiều bạn nữ thích. Đám con trai vì thế vô cùng ghen ăn tức ở, mấy lần rủ nhau đấm Minh. Hồi đó Minh hiền, bị chúng nó lôi ra nhà vệ sinh đánh cũng chả nói gì, mà chúng khôn lắm, không đánh vào mặt đâu, cứ mông với bụng mà thốc thôi. Thế là lần ấy, may mắn làm sao khi tôi cũng vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, thấy ồn ào ở nhà vệ sinh nam cũng hứng khởi vào hóng xem thằng nào bị tẩn. Chen chúc mãi, thế [bad word] nào lại là thằng bạn thân. Mẹ, cứ tưởng được xem đánh nhau, bà mày lại phải ra tay tương trợ. Tôi thét lên
- Chúng mày vào đây đi đái hay để đánh nhau ….? Hả…. ?
- Con nào đây? – thằng Tiến lùn nhìn tôi với con mắt [bad word] thể mở to hơn
- Mày muốn gì? Đây là việc của con trai tụi tao. Đéo liên quan đến mày! – Cương phệ hất vai tôi.
- Không liên quan là thế nào! Mẹ nó đã gửi gắm nó cho tao chăm sóc rồi nhá. – tôi kéo tay Minh ra khỏi cửa nhà vệ sinh
Minh lúc đó chẳng nói gì, cứ cúi gằm mặt mà bước nhanh theo tôi
- Ê con kia ! mày đứng lại. Chưa có lệnh của tao, ai cho mày bước ra khỏi đây ? – thằng Cương phệ chạy đến kéo tay tôi lại, nhất định không buông tha.
Chát…. Chát…
Hai cái tát đau điếng từ bàn tay tôi hạ xuống mặt thằng Cương phệ. Mẹ, mặt thằng này toàn mỡ, dát hết cả tay.
- Đau không ? Thằng nào ngon nhào vô, bà cho chúng mày ăn no liên hoàn tát. – Tôi chỉ tay vào lũ con trai mặt mày xanh lét trước mặt.
Thằng Lân có vẻ chưa khuất phục lao vào tôi như chó điên, tôi nhanh chóng tránh ra một bên làm nó mất đà ngã chổng tỹ lên trời.
- Đã yếu lại còn thích ra gió ! – Tôi cười cười thằng Lân rồi dắt Minh lên lớp
Bọn chúng nhìn tôi có vẻ run run, chả rõ nữa, cũng có thể tôi tự ảo tưởng thế.
Trên đường về lớp, thằng Minh im thin thít, chẳng hé một lời cảm ơn. Tôi tưng tức mắng nó
- Sao mày ngu thế ? Chúng nó đánh không biết mở mồm ra mách à ? Ít nhất cũng phải đánh lại một cái cho đỡ nhục chứ ?
- Thôi, tao không thích đánh nhau ! à mày con gái con đứa, đừng hơi tí là đánh nhau – nó nói
- Kệ tao. Bà mày là vợ của Chiển Chiêu thì phải giỏi võ công… biết chưa ! Đi mua kẹo đê ! Lúc nãy mà không có bà ra tay thì mày bị chúng nó xay thành cám rồi nhé ! – Tôi đòi thù lao
- Chiều về. – Minh nói rồi đi thẳng lên lớp.
Hồi đó tôi thích Chiển Chiêu đến mức ăn cũng Chiển Chiêu mà ngủ cũng Chiển Chiêu, đến con chó tôi cũng đặt tên là Chiển Chiêu. Không những thế, tôi còn một sống hai chết bắt bố mẹ phải cho tôi lấy Chiển Chiêu làm chồng. Nghĩ lại mà buồn cười.
Tôi với Minh hay cùng nhau đi ăn trộm xoài nhà ông Ba Lương, có lần bị ông bắt, ông đánh mỗi đứa mấy roi rồi lại cho bọn tôi mấy quả xoài. Ông sống cô đơn một mình, thấy thương ông lắm. Chúng tôi hay tới nhà ông lúc rảnh, giúp ông quét don, nói chuyện phiếm cho ông vui.
*********
Thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát cũng hết cấp 1, cấp 2, rồi cấp 3. Từ cái hồi nó phát triển đến giờ, to cao lạ thường chả biết mẹ nó cho nó ăn loại tăng trọng nào mà vạm vỡ thế chứ nị ! Như vậy cũng đồng nghĩa với việc có nhiều ánh mắt ghen tỵ tiến đến với tôi hơn.
Thảo Linh bắt đầu học cùng tôi vào năm lớp 10, ngồi ngay phía trên bàn tôi, tôi ngồi với Minh. Ba chúng tôi dần chơi thân với nhau, hơn nữa tôi thấy, Minh có vẻ để ý Linh. Cũng phải thôi, vừa xinh xắn, vừa nết na lại dịu dàng thì thiếu gì người thích. Nhưng tôi cũng chẳng khó chịu gì vì điều ấy. Tôi với Minh chỉ là bạn.
Minh vốn ít nói nhưng không hiểu sao càng ngày càng lắm mồm, bựa nhân, phải công cấp 3 là trốn đào tạo thiên tài lầy lội, bẩn bựa, nhây tốt nhất quả đất. Nhưng tính tình nó như vậy, tôi càng được cười nhiều hơn.
Lúc trước, chỉ có hai chúng tôi đi học với nhau, mỗi buổi sáng là mỗi buổi đánh trận rộn rã, nó trèo vào nhà tôi từ cái ban công nhỏ xíu. Đến giường tôi làu bàu
- Mẹ mày…. Vứt mẹ mấy chậu xương rồng đi, đâm thủng cả đít bố ! rách mẹ cái quần đồng phục. – Mặt nó nhăn nhó như khỉ
- Ai bảo mày trèo vào từ ban công. Cửa chính thì không đi ! - Tôi nhìn nó cười khoái chí
- Tao không dám ! Vào nhà mày buổi sáng, mẹ mày lại bắt tao ăn hết bánh đến sữa rồi đào,lê, bưởi mận, nhồi như nhồi lòng chó
- Haha chứ chắc mẹ tao thấy mày héo hon quá ! – Tôi nhanh chóng lấy cặp sách rồi xuống nhà
- Héo cái con khỉ mốc, tự nhìn lại mình đi, trông có khác quả mướp luộc không ? – nó nhướn mày trêu tức tôi rồi chen chen xuống cầu thang.
Chúng tôi đi học, sau đó rủ Linh, nhà mụ Linh gần trường mà dậy sớm lắm. Tôi lúc nào cũng tự hỏi, mụ ta cứ dậy sớm thế làm [bad word] gì, nhổ lông nách chắc ?
Sau kì thi kết thúc lớp 10, chúng tôi được nghỉ hè, trong ba đứa chỉ có tôi là học sinh khá, tôi khá tủi nhưng mà thôi, kệ đi, nếu mà ai cũng là học sinh giỏi thì lấy ai làm học sinh dốt, tôi có đức hy sinh cao cả lắm !
Minh quyết định, sẽ cho hai chúng tôi bám đít về quê nó để hưởng cái gió cái nắng thôn quê. Tôi thì chả thích lắm, ở trên này còn có ti vi, máy tính, điều hòa, còn chơi game, còn vẽ vời, chứ về đấy làm cái bộ dạng gì. Nhưng vì Minh bảo ở đó thiên nhiên đẹp, có vể vẽ vời hoặc chụp ảnh gì đó đều rất tuyệt. Tôi đồng ý.
Quê nó ở ngoại ô Hà Nội, Gia Lâm. Nhà ngoại Minh cạnh con đê. Buổi chiều chúng tôi thường lên đó chơi, là ba người chứ không phải là hai bọn tôi. Linh và Minh thường chạy xuống ven nước sông Đuống dưới đê nghịch ngợm, vẩy nước nhau. Giọt nước sông trong vắt, mát lạnh tung tóe một góc trời. Chúng kéo tôi xuống nhưng tôi chỉ nghịch được một lát lại lên ngồi trên bờ. Tôi lôi giấy vẽ và bút ra, bắt đầu đắm chìm trong thiên nhiên.
Tôi muốn vẽ thiên nhiên nơi đây, bức tranh thiên nhiên hoàn thiện gần xong, có trời, nó nắng, có hàng tre xanh mướt rì rào, có nhà ngói đỏ trùng điệp ẩn hiện xa xa, nhưng tôi cảm thấy, tranh chưa có hồn. Thiếu vắng một thứ gì đó khiến cho bức tranh khiếm khuyết, không hề giống cảnh thực. Tôi đang mải mê nhìn vào khoảng không mênh mông trước mắt, tìm kiếm vật đang thiếu đó thì Minh ở đâu xuất hiện trước không gian ấy, cầm một lọ bong bóng hồn nhiên thổi những viên bong bóng ra không trung. Một nụ cười rạng rỡ tựa mặt trời.
Tôi quyết định vẽ Minh vào bức tranh của mình. Tôi còn tự phóng tác, tự vẽ cả mình vào bức tranh đó nữa, thay thế vị trí của Linh. Tôi chạy trước nó, cũng nở một nụ cười tươi không kém.
Bức tranh không những trở nên có hồn mà nó dường như còn chứa một thứ tình cảm khó nói, tình cảm bạn bè gắn bó mà cũng có thể là hơn thế.
Sau khi đặt bút kí tên xong, tôi nhận ra một điều, trong tranh không hề có Linh.
- Này, cả buổi chiều ngồi vẽ vời hăng say, tác phẩm đâu ? – Linh hỏi tôi
- À… Tao..Tao … Tại xấu quá, tao vứt đi rồi… Thôi đi ăn cơm, ăm cơm đi ! – Tôi vội dấu bức tranh vào ống đựng giấy.
Tôi không muốn làm Linh buồn, có thể là tủi thân, nên thôi coi như tôi chưa từng vẽ vậy. Những ngày sau đó cuộc sống rất dễ chịu,. tha hồ lêu lổng, hít không khí trong lành, thi thoảng Minh bắt toi học nữa. Bà ngoại minh rất hiền hậu, bà yêu tôi như cháu ruột của bà, đêm đi ngủ, tôi hay bắt bà kể cho tôi nghe chuyện ma ở đây, bà kể còn hay hơn cả Nguyễn Ngọc Ngạn, làm tôi mất bận sợ khiếp vía nhưng nghe đã tai lắm.
Lên lớp 11, mọi chuyện học hành đều khó khăn hơn. Tai họa liên tiếp đổ ập lên gia đình tôi. Mẹ tôi mất vì tại nạn xe máy. Tôi đau khổ, rầu rĩ, thất thiểu như cái xác khô suốt mấy tháng trời, sút cả chục kí, người như da bọc xương. Học hành thì lại càng xa sút. Có thể nói, đây là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời và có lẽ tôi sẽ không thể qua nổi nếu thiếu hai đứa bạn thân ngày nào cũng đến nhà chăm sóc tôi, chăm sóc cả nhà cửa cho tôi.
Chắc tôi chưa kể cho các bạn, bố mẹ tôi ly dị nhau khi tôi chưa tròn 5 tuổi, tôi theo mẹ, cuộc sống của hai mẹ con, nương tựa, làm chỗ dựa tinh thần cho nhau. Giờ mất đi một, như chim mất cánh, như mặt đất thiếu mặt trời. Kiệt quệ, gần như lạc hướng. Sau đám tang mẹ, bố muốn đón tôi về nhà của bố nhưng tôi đã từ chối, Căn nhà nằng, đầy ắp kỉ niệm của hai mẹ con, căn bản tôi không thể rời xa được, vì vậy, bố đã chu cấp tiền cho tôi hàng tháng.
Mọi sự nhanh chóng trôi qua. Tôi trở lại cuộc sống bình thường, lại cười nói, lại vui vẻ, lại lầy bựa và đanh đá, có thể nói là đã quay lại và lợi hại gấp đôi. Bài vở, Linh và Minh giúp tôi băt skipj nhanh chóng, lấy lại phong độ. Những đêm Minh thức học cùng tôi, nhìn nó lao tâm khổ tứ mà cũng thấy tội. Tôi chẳng biết làm thế nào để cảm ơn.
Đâu lại vào đó ! Tất cả chỉ là một cơn ác mộng dài…
Đi học, đùa vui với chúng bạn là tuyệt nhất nhưng nhưng chỉ còn một năm là chúng tôi xa nhau rồi. Có thể lâu lắm những người bạn thân mến của tôi mới lại hội ngộ.
Đã ai nói với các bạn là ngày tháng cấp 3 là tươi đẹp nhất chưa. Thời gian tuy là ngắn nhất nhưng những kỉ niệm cấp ba là những kỉ niệm sẽ theo ta lâu nhất, mãi mãi trong tim ta.
Quay lại sự việc thằng bạn thân. Nó đỗ một trường đại học rất danh tiếng, lại có suất học bổng ra nước ngoài , mặt lúc nào cũng câng câng lên với tôi. Ba đứa bọn tôi quyết định bắt nó khao một trầu lẩu bò tĩ tã chơi. Buổi tối hôm ăn khao, tôi có mua món quà nhỏ, nhăn nhở mang đến nhà Minh. Linh cũng mang món quà cho nó, nhưng tôi không biết đó là gì, tôi đoán, chắc là quần áo hay giày, sách gì đấy thôi.
- Mở quà ngay cho nóng ! – Tôi đưa cho Minh
Minh mở quà, từ từ lôi ra, mồm bắt đầu há ra, mắt cũng tự trợn lên, cái lưỡi có dấu hiệu chuyển động.
- Mẹ cha con chó Dương mướp nhá ! Đờ Mờ mày, sao lại tặng tao cái sịp ngựa vằn thế này….. – Minh hét toáng lên
- Hahaha… - Tôi cười khoái chí. Còn Linh cũng không ngậm được mồm
- Tao thích sịp hoa cơ mà… - Minh nhìn tôi khó chịu
- Đệch… thế bà vái mày cả nón – tôi quỳ xuống vái nó như thật.
Bên trong hộp quà đó còn một tấm thiệp, nhưng Minh chưa đọc mà đã đóng hộp vào luôn, có thể nói, để viết ra những điều đó thì tôi đã phải mất mấy hôm để suy nghĩ. Tôi đã quyết định bày tỏ một chút để Minh biết. Tuy hơi hụt hẫng nhưng không sao, tối nay thẻ nào nó chả lấy ra đọc.
Sau đó cả bọn ăn uống no say phè phỡn. Khi Minh say, Linh say thì tôi vẫn còn tỉnh táo chán, tôi định về nhà ngủ cho thoái mái thì Linh vùng dậy, rũ rượi kéo tay tôi ngồi xuống, lèm bèm:
- Dương à…. Tao yêu Minh nhiều lắm – Linh nói
- Mày say rồi, ngủ đi, tao về đây! – tôi toan đứng dậy
- Không, Dương… tao không say, mà say thì có sao, người say nói thật, tao yêu Minh từ lâu rồi, tao không dám nói, tao sợ làm hỏng mối quan hệ giữa ba bọn mình
Tôi ngồi xuống, tâm trạng thấy không tốt rồi. Linh nói vậy khiến tôi hơi nhói tim một chút.
Thì ra, có người giống tôi.
Cố gắng giữ bình tĩnh hết sức, tôi hỏi nó
- Đã sợ hỏng, sao giờ lại nói
- Tao… Tao… không thể chịu được nữa. Tao biết mày cũng thích Minh – Linh nắm tay tôi
- Ai bảo mày thế! Tao không giống mày. – tôi đứng lên, hơi bực mình
Linh nhìn tôi bước ra khỏi cửa. Tôi quay lại nhìn Linh, nói:
- Nếu mày đã không chịu được thì mày hãy làm điều gì đó đi, một người tuyệt vời như mày, khỏi phải hỏi, Minh chắc thích rồi. – Nói xong tôi bước đi
Con đường từ nhà Minh qua nhà tôi có bốn bước chân mà tôi cảm tưởng nó xa bất tận. Trong tôi, một cảm giác mà tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào. Một chút khó chịu, một chút day dứt, một chút buồn, một chút thất vọng. Câu nói của Linh khiến tôi bị tổn thương. Tôi chưa bao giờ nghĩ tình huống chớ trêu này xảy ra với mình. Mọi chuyện hóa ra không hề dễ như tôi vẫn đang tưởng tượng. Thích một chút. Nhưng hóa ra, tôi không chỉ thích Minh một chút, mà là tôi thích Minh nhiều lắm.
Về nhà, tôi lên giường mà không thể chợp mắt nổi, quá khứ của tôi và Minh mông lung trước mắt. Hình ảnh nó gọi tôi dậy mỗi sáng, hát cho tôi nghe buổi tối. Cảnh nó chăm sóc tôi lúc tôi bị ốm, nấu cơm cho tôi ăn trong những ngày tôi buồn rầu khi mẹ mất, mọi thứ ngọt ngào lắm. Còn những cảnh nó buộc hai tà áo dài của tôi vào ghế làm tôi ngã sml, rồi chọc thủng bánh xe đạp của tôi để tôi phải đi nhờ nó, cong mông lên đèo một thằng hơn tôi 20 kí, rồi những bức ảnh xấu vãi chó của nó và tôi chưa dám nhắc đến. Mọi thứ thân thương lắm, tôi còn muốn trải qua nhiều mà! Nhưng chắc không còn cơ hội nữa rồi.
Ngày Linh xuất hiện, đã không còn có cái gọi là không gian mang tên hai mặt trời nhỏ nữa rồi. Mọi thứ chia ba, đồ ăn, đồ dùng, tiền,…. và tình cảm.
Tôi ngồi dậy, lấy ra bức tranh bờ đê mà tôi vẽ cách đây 2 năm. Mọi thứ vẫn vậy, vẫn nụ cười ấy, nhưng chắc trong tim nó, tôi không còn là con bạn thân duy nhất nữa rồi. Khẽ chạm tay lên đôi môi Minh, tôi nghĩ nó đang cười với mình, một nụ cười ngọt hơn kẹo, có dành cho mình tôi?
~~~ Ngay lúc này, tại nhà Minh~~~
( mình dùng ngôi thứ 3 để kể đoạn này)
Linh ngồi dưới đất, cô dường như đã tỉnh rượu hơn. Vậy là cuối cùng, cô cũng nói ra lòng mình cho Dương biết. Linh thấy có lỗi một chút, nhưng mà tình cảm con người, lý trí không thể điều khiển nổi. Cô nhìn hộp quà của Dương tặng Minh ở dưới đất, cô nhặt lên, mở ra, bên trong có tấm thiệp. Món quà này không đợn giản thế, đúng như cô nghĩ, nó còn gì khác ngoài cái quần sịp.
Linh mở tấm thiệp ra. Cô đoán đúng, đọc những dòng nắn nót này, cô biết, Dương cũng thích Minh, nhưng cô đành phải xin lỗi Dương thôi, tình yêu của cô đối với Minh đã quá lớn, nó không cho phép cô nghĩ đến tình bạn bao lâu nay nữa rồi.
Linh lặng lẽ, cất tấm thiệp vào túi sách mang về. Cô nhất định phải làm cho Minh yêu cô.