Chuyện Tình Nàng Vân Du

Chương 11: Chương 11: chương 11




Tối, tại cung ấm.

Ngọc Lan đang nằm bất tỉnh trên chiếc giường của bệ hạ trong chăn ấm nệm êm. Nét mặt có phần hồng hào hơn sau khi được sự chăm sóc của bệ hạ, cô mở dần mi mắt nhìn mọi thứ xung quanh và cô chợt nhận ra mình đang ở cung cấm của bệ hạ. Cô thấy mình mặc trên người một bộ váy yếm trắng bằng lụa với chiếc áo khoác ngoài mỏng tang, vết thương cũng không còn đau rác nhiều như hôm qua, vậy tính ra cô đã bất tỉnh hơn một ngày liền. Cô chống tay ngồi dậy thì vô tình cô nhìn thấy bệ hạ đang gục đầu trên bàn ngủ với đống tấu chương đang xem lỡ dỡ. Nhìn nét mặt bệ hạ hiện rõ sự mệt mỏi, chắc bệ hạ đã phải thức trắng đêm để giải quyết việc triều chính.

Ngọc Lan đứng dậy lấy cái áo choàng đi tới chỗ bệ hạ, nhẹ nhàng đắp lên người. Xếp lại những tâu xớ qua một bên, cô nhìn những dòng chữ ngoằn quèo mà chẳng hiểu gì. Cô không muốn bệ hạ tỉnh giấc nên định đi ra khỏi đây thì đúng lúc gặp trung thần Đào Biểu.

- Mỹ nhân nương nương!

Đào Biểu nói giọng nghiêm rồi cúi đầu chào kính cẩn.

Ngọc Lan cũng cúi đầu đáp lại rồi nhẹ giọng nói:

- Bệ hạ đang ngủ, hãy để bệ hạ nghỉ ngơi đừng làm phiền. Mà ta muốn hỏi ngươi một chuyện, bệ hạ đang gặp phải vấn đề gì khó giải quyết sao? Ta thấy người có vẻ như đã thức suốt đêm để đọc những tấu chương kia.

- Tại hạ nghĩ, nương nương không nên can thiệp vào việc triều chính thì sẽ tốt hơn.

Đào Biểu nói, nét mặt cực kì nghiêm túc với ánh mắt lạnh lùng.

- Ta biết ta nên làm gì! Ngươi không tin ta sẽ giúp được bệ hạ sao?

Ngọc Lan nói giọng băng lãnh, ánh mắt nhìn thẳng vào Đào Biểu với vẻ nghiêm nghị.

- Thật ra, bệ hạ đang gặp khó khăn trong vấn đề thiếu nguồn nước và lương thực cho người dân vì ảnh hưởng của hạn hán. Bệ hạ đang tìm cách tìm kiếm nguồn nước để người dân có thể sinh sống. Nếu vậy thì nương nương có thể giúp bệ hạ như thế nào chứ?

Đào Biểu nói giọng dứt khoát, vẫn giữ thái độ nghiêm túc như vừa rồi.

- Ngươi tin ta chứ?... Hãy cho xây đập thủy lợi gần bờ đê sông Hồng để trữ nước, tạo điều kiện cho người dân có nước để sinh sống và trồng trọt. Trong thời gian chờ đợi xây thủy lợi, hãy trích một khoản trong ngân khố để cho người dân. Ngươi thấy sao?

Dứt lời, Ngọc Lan mỉm cười cúi nhẹ đầu chào rồi thẳng lướt qua mặt Đào Biểu một cách bình thản, khiến Đào Biểu có chút bất ngờ. Cô đã tìm được lời giải đáp ngay khi nghe Đào Biểu nói và cô sẽ giúp bệ hạ thực hiện điều đó.

- Thái hậu nương nương, liệu bệ hạ có đồng ý để con làm Hoàng quý phi không? Con cảm thấy có chút lo lắng, vì bệ hạ rất sủng ái Ngọc Lan Mỹ nhân.

Hiền Chung nhẹ giọng nói khi đi cùng với Thái hậu tới cung ấm để gặp bệ hạ, bàn tính chuyện sắc phong Hoàng quý phi, nét mặt có phần lo lắng.

- Đừng lo, có ta. Còn về chuyện Mỹ nhân, ta sẽ tìm cách đối phó. Một khi đã trở thành Hoàng quý Phi thì cô chẳng là gì đối với con cả, vì con có quyền vị và có thể giúp bệ hạ được nhiều chuyện đại sự quốc gia.

Thái hậu nói giọng đều đều, ánh mắt đầy vẻ quyền lực cùng với thần thái nghiêm trang trên khuôn mặt, bước vào trong cung ấm của bệ hạ cùng với Huyền Chung.

“Sắc phong Hoàng quý phi sao?” đó là câu hỏi hiện lên trong đầu Ngọc Lan, cô đã vô tình nghe được khi bước ra từ trong cung ấm. Nếu như cô tiểu thư Hiền Chung kia lên làm Hoàng quý phi thì cô ta sẽ gây khó dễ cho cô, vì trước đó cô ta đã không ưa gì cô và cực kì ganh ghét với cô. Cô tự nhủ với lòng mình rằng “Không có gì phải sợ cô ta cả, làm Hoàng quý phi thì đã sao chứ... Còn có bệ hạ cơ mà!“. Cô chợt mỉm cười rồi nhấc chân bước đi khi trong đầu cô chứa đựng một ý định chuẩn bị làm ngay bây giờ.

- Thái hậu nương nương!

Đào Biểu cúi đầu kính cẩn nói khi thấy Thái hậu tới cùng tiểu thơ Hiền Chung – con gái của Đại tướng quân rồi quay vào trong nói:

- Bệ hạ, Thái hậu nương nương và tiểu thơ Hiền Chung tới thưa bệ hạ!

- Cho vào đi!

Bệ hạ ra lệnh, Người đang tập trung đọc sách mà không rời mắt khỏi nó cho đến khi Thái hậu bước vào, Người mới đặt cuốn sách xuống, trông dáng vẻ của Người bây giờ thật đĩnh đạc, ra dáng một vị quân chủ với bộ y phục màu trắng có họa tiết con rồng vàng.

- Mẫu hậu tới đây gặp ta có chuyện gì sao?

Bệ hạ nói giọng trầm thấp với nét mặt nghiêm chỉnh. Ánh mắt có chút thắc mắc nhìn Hiền Chung cũng tới đây, không biết mẫu hậu đang muốn người làm gì đây, trông cô tiểu thơ đó có vẻ khép nép và ngượng ngùng.

- Ta muốn bệ hạ hãy cùng làm lễ sắc phong Hoàng quý phi cùng Hiền Chung, con gái của Đại tướng quân. Trung điện hiện giờ đang còn để trống nên không thể thiếu Quý Phi được.

Thái hậu nói giọng đều đều, ánh mắt đầy nghiêm túc nhìn bệ hạ.

Vẻ mặt bệ hạ trở nên trầm ngâm khi nghe Thái hậu nói, ánh mắt lãng tránh đi chỗ khác, dường như bệ hạ không muốn điều đó. Trong ý định của Người, Người sẽ sắc phong cho Vân Du lên làm Hoàng quý Phi vì nàng đã giúp Người giải quyết được khó khăn mà Người đang mắc phải. Người không muốn có thêm bất kì một nữ nhân nào, Người chỉ yêu một mình Vân Du và muốn có một cuộc sống hạnh phúc với nàng ấy suốt phần đời còn lại.

- Nếu như mẫu hậu tới đây chỉ để nói về sắc phong Hoàng quý Phi, thì xin mẫu hậu hãy quay về cho. Ta không muốn nhắc tới chuyện này!

Bệ hạ nói giọng dứt khoát với nét mặt vô cùng nghiêm túc, không nhìn thẳng vào Thái hậu mà nhìn đi chỗ khác.

Người không biết rằng, chính lời nói đó đã khiến Hiền Chung vô cùng hụt hẫng và cảm thấy đau lòng như ngàn nhát dao đâm vào. Ánh mắt như ngấn những giọt lệ sắp rơi.

- Hình như bệ hạ vẫn chưa muốn chuyện này, tiểu nữ cũng chưa sẵn sàng nên có thể đợi thêm một thời gian cũng được. Đợi mọi việc triều chính của bệ hạ thuận lợi, lúc đó hãy nghĩ đến việc này cũng được ạ. Tiểu nữ xin cáo lui trước thưa bệ hạ, thái hậu nương nương.

Hiền Chung nói giọng nghẹn ngào rồi cúi người chào sau đó quay người đi ra khỏi đây, một giọt nước mắt chợt rơi xuống trên khuôn mặt đượm buồn. Đúng lúc, gặp Vân Du đang đi tới, cô nhanh chóng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, trở lại với vẻ kênh kiệu như ngày nào. “Dù cô ta có là Mỹ nhân nương nương thì đã sao, trước sau gì ta cũng sẽ trở thành Hoàng quý Phi mà thôi, vì ta là con của đại tướng quân mà...” đó là những gì mà cô nghĩ khi đứng trước mặt Vân Du. Không một chút hành lễ gì, mà liếc mắt đi thẳng qua mặt Vân Du, vai chạm vai không nhân nhượng.

- Nương nương không sao chứ? Nhìn tiểu thư Hiền Chung đó có vẻ kiêu ngạo quá, thấy nương nương cũng không hành lễ gì hết.

Tiểu Lệ nói giọng nhanh nhảu, ánh mắt quay ra nhìn Hiền Chung như kiểu không ưa gì, nhíu mày khó chịu.

- Ta không sao!

Ngọc Lan nói giọng nhẹ nhàng rồi đi vào bên trong khiến bệ hạ và Thái hậu có mặt có chút ngạc nhiên. Cô mỉm cười cúi đầu chào kính cẩn:

- Bái kiến bệ hạ, Thái hậu nương nương!

- Vân Du, nàng chưa khỏe, sao không nghỉ ngơi mà đi đâu vậy? Làm ta rất lo lắng cho nàng.

Bệ hạ đi tới gần cô nói giọng đều đều, nét mặt vừa quan tâm vừa lo lắng cho cô. Điều đó làm cho Thái hậu cảm thấy bực tức và cực kì khó chịu, ánh mắt bà sắc bén nhìn Ngọc Lan.

- Ta không sao, bệ hạ đừng lo! Ta có chuẩn bị cho bệ hạ trà hoa lài, sẵn đây Thái hậu cũng uống thử một chút.

Ngọc Lan nói giọng đều đều, trên môi vẫn giữ nụ cười đầy tà mị với ánh mắt nhìn Thái hậu chứa đựng sự ẩn ý.

- Bệ hạ hãy xem xét lại chuyện lập Hoàng quý Phi, nếu như bệ hạ không muốn thấy triều đình làm loạn lên.

Dứt lời, Thái hậu quay người đi ra khỏi đây một cách nhanh chóng mà không hề liếc nhìn lấy Ngọc Lan một lần. Có vẻ như bà không thích sự có mặt của Ngọc Lan ở trong cung ấm của bệ hạ.

- Chắc nàng cũng đã nghe được những gì Thái hậu nói vừa rồi! Ta sẽ không lập ai lên làm Hoàng quý Phi ngoài nàng. Nàng đã giúp ta giải quyết được những khuất mắc nan giải, ta đã nghe Đào Biểu nói lại.

Bệ hạ nói giọng nghiêm túc, nhìn Ngọc Lan với ánh mắt chứ đựng sự chân thành. Bệ hạ khẽ nằm lấy tay cô như một sự biết ơn.

- Bây giờ bệ hạ không thể đối đầu với Đại tướng quân. Nếu như không có họ tương trợ thì không thể trừ được những bọn phản loạn.

Ngọc Lan nhìn thẳng vào bệ hạ nói giọng vô cùng nghiêm túc. Vì cô biết rõ, Đại tướng quân nắm giữ đội quân triều đình, người có địa vị và quyền lực chỉ sau vua cho nên nếu bệ hạ lập cô lên Quý Phi, thì tất cả các quan đại thần đều sẽ quay lưng chống đối bệ hạ, sẽ ảnh hưởng đến ngội vị bệ hạ đang nắm giữ.

- Nếu vậy, nàng muốn ta lấy nữ nhân của Đại tướng quân làm Hoàng quý Phi sao?

Bệ hạ nhíu mày nhìn Ngọc Lan nói.

- Cần phải dùng cách tấn công trực diện để thắng họ. Chắc bệ hạ cũng biết rõ, Thái hậu không thích ta ở bên cạnh bệ hạ, vì làm bệ hạ nhiều lần rơi vào nguy hiểm, ta không muốn gây tai họa đến gia tộc. Mong người tranh thủ việc sắc phong Minh phi, xin người ban điện Hà Hoa cho ta.

Ngọc Lan nói giọng đều đều, ánh mắt nhìn bệ hạ một cách sâu lắng cũng như chờ đợi sự đồng ý của bệ hạ.

- Trẫm sẽ làm như thế!

Bệ hạ nói với giọng chắc chắn, rồi nhẹ nhàng ôm lấy Ngọc Lan vào lòng.

Vài ngày sau, Hiền Chung được sắc phong làm Hoàng Quý Phi tại chính điện. Cô mặc lễ phục với bộ váy yếm màu đỏ được làm bằng chất liệu lụa tơ lụa có họa tiết hình con công, với áo giao khoác ngoài cùng màu. Khuôn mặt được trang điểm đậm tôn lên dáng vẻ uy quyền của một Hoàng quý phi, tóc được bó gọn với chiếc vương miện được làm bằng vàng sáng chói.

Bệ hạ cũng có mặt ở đó cùng với Thái hậu, Đại tướng quân và các quan đại thần trong triều. Ngọc Lan một mình đứng ở gần hồ sen của điện Hà Hoa sau khi được bệ hạ sắc phong làm Minh phi, cô cũng khoác trên mình bộ váy yếm màu trắng cùng áo khoác ngoài màu xanh ngọc bích. Thần thái thanh tao trên khuôn mặt cùng với vẻ đẹp của viên ngọc sáng khiến cô dần trở nên thay đổi, mặc dù cô chỉ đang ở độ tuổi mười tám nhưng trông cô đã trở nên cứng rắn và kiên quyết khi cô phải chuẩn bị tinh thần bước vào cuộc chiến quyền lực. Từ lúc xuyên không tới triều đại này cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ thành như bây giờ. Ánh mắt cô nhìn về một phía nào đó không điểm dừng với không gian bất tận và trở nên vô hồn. “Có lẽ cuộc sống ở nơi này yên bình không có những đau thương như thời hiện đại, tại đây mình sẽ có một cuộc sống hạnh phúc cùng với bệ hạ, nhưng liệu có thể không?” đó là những gì cô nghĩ trong đầu, cũng là điều cô sợ. Vì cô biết, theo như lịch sử bệ hạ sẽ có một kết cục rất bi thảm và cô sẽ không để cho điều đó xảy ra, cô sẽ thay đổi nó.

- Nương nương, Văn Duệ tướng quân tới gặp người.

Tiểu Lệ nhìn Ngọc Lan nói giọng đều đều đều.

- Minh phi nương nương!

Văn Duệ nói, vẻ mặt tỏ ra kính trọng.

- Huynh đến rồi sao? Mọi chuyện ta nhờ huynh tới đâu rồi?

Ngọc Lan nhìn Văn Duệ nói giọng đều đều, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

- Tại hạ đã theo dõi hành tung của Lạng sơn vương, dường như hắn ta đang âm mưu chuyện gì đó có liên quan đến triều đình. Hắn đang dòm ngó đến ngôi vị hoàng đế. Tại hạ còn quan sát được, hắn có bắt tay cùng với viên chỉ huy sứ Lê Đắc Ninh.

Văn Duệ nói tất cả những gì mà mình đã theo dõi và biết được cho cô nghe, nét mặt vô cùng nghiêm nghị.

- Thật vậy sao? Huynh cứ tiếp tục theo dõi, có gì báo lại cho ta biết. Vậy còn tiền trích trong ngân khố có đến tay người dân không? Việc xây dựng thủy lợi có được các quan trong triều đồng ý không?

Ngọc Lan lo lắng hỏi liên tiếp, vì cô sợ nếu như bệ hạ đưa ra giải pháp này sẽ có một số trung thần phản đối, do việc xây dựng phải mất rất nhiều thời gian và còn phải chi thêm một khoảng rất lớn trong ngân khố quốc gia, để hỗ trợ cho người dân trong quá trình xây dựng.

- Về việc này, tại hạ cũng đã được nghe cha của nương nương nói lại. Việc xây thủy lợi đã được tiến hành, nhưng sẽ gặp khó khăn lớn vì không đủ ngân khố để cung cấp cho người dân, do phần lớn đều đổ dồn vào để xây thủy lợi.

- Vậy chúng ta phải tìm nguồn tiền khác từ ngoài mà thôi!

Ngọc Lan nói giọng dứt khoát, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, tay siết chặt lại. Trong đầu cô đang suy nghĩ một điều: “Cô phải tìm cách để việc xây thủy lợi được tiến hành một cách thuận lợi, người dân được cấp phát tiền. Ở triều đại này, thì làm gì để có tiền?... Đá quý?”

- Nương nương, tại hạ có chuyện này muốn nói với người!

Văn Duệ lên tiếng khiến dòng suy nghĩ của Ngọc Lan nhanh chóng biến mất, cô nhanh chóng trở lại bình thường rồi nhẹ giọng nói:

- Có chuyện gì, huynh nói đi!

- Nương nương không phải là người của thời đại này phải không? Mà ở thế kỉ 21.

Nghe nói Văn Duệ nói, Ngọc Lan vô cùng bất ngờ. Đôi đồng tử giãn rộng nhìn trân trân Văn Duệ. “Tại sao huynh ấy lại biết mình ở thế kỉ 21 chứ? Không lẽ...”

- Tại hạ cũng không phải là người ở thời đại này!

- Huynh cũng...

- Phải, thưa nương nương! Khi ta 16 tuổi, ta đã từng suýt chết khi bị tai nạn giao thông. Không, thực ra thì đã chết rồi! Nhưng ngày hôm sau, khi đột nhiên tỉnh lại...

- Chết đi... Rồi sống lại sao?

Ngọc Lan nói giọng run run không rõ chữ, ánh mắt đầy khó hiểu nhìn Văn Duệ.

- Đúng, ta đã chết đi rồi sống lại ở thời đại này và nương nương cũng như thế. Khi nghe nương nương nói, điều tra về Lạng sơn vương Lê Nghi Dân thì ta đã biết nương nương không phải người ở thời đại này.

Ngọc Lan cố định thần lại mọi chuyện và định hình lại những gì mà Văn Duệ nói, thật sự cô cảm thấy bất ngờ khi cũng có người vượt thời gian tới triều đại Lê Sơ giống như cô, cô tưởng chỉ có mình cô mà thôi.

- Tốt hơn, nương nương đừng nên làm gì cả và cũng không thể làm gì hết. Dù nương nương có biết được kết cục đi chăng nữa, cũng phải để nó xảy ra thuận theo tự nhiên. Tuyệt đối không được xen vào.

Văn Duệ nâng cao giọng nói để khuyên Ngọc Lan, nét mặt vẫn giữ sự nghiêm túc như vừa rồi.

- Nếu ta có thể thay đổi nó thì sao? Ta có thể ngăn cản những chuyện xảy ra trong tương lai. Và cũng có thể khiến những chuyện tồi tệ trở nên tốt đẹp hơn một chút.

Ngọc Lan nói giọng nghẹn lại có chút rối bời, ánh mắt chứa đựng sự lo sợ và ngấn những giọt lệ sắp rơi nhưng cô cố ngăn không cho chảy xuống.

- Nương nương đã trở thành Minh Phi của bệ hạ và bệ hạ lại có Hoàng Quý Phi. Vốn dĩ trong lịch sử, bệ hạ không có Hoàng quý phi hay Minh Phi gì cả.

Văn Duệ gầm giọng nói, nhíu mày nhìn Ngọc Lan.

- Vậy nên, tương lai của bệ hạ... đã thay đổi rồi ư?

Ngọc Lan ấp úng nói.

- Vẫn như vậy, nương nương. Chỉ là nương nương trở thành người ngoài cuộc chen vào giúp bệ hạ làm được nhiều điều mà ở thời đại này không làm được, nhưng kết cục của bệ hạ vẫn không thay đổi. Số mệnh con là như thế, không ai biết được. Vốn dĩ con người không thể chống lại ý trời, hãy để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Chỉ có như thế, nương nương mới bình yên vô sự.

Nghe Văn Duệ nói tới đây, cô cảm thấy lòng mình như thắt lại, cảm xúc vô cùng lẫn lộn và rối bời. Chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện tìm nguồn tiền giúp người dân và xây thủy lợi. “Chẳng lẽ cuộc đời của bệ hạ lại ngắn như thế sao? Bây giờ đã là cuối 1458 rồi, chỉ còn chưa đầy một năm... Không thể nào... Làm sao mình có thể sống nổi khi không có bệ hạ đây... Người tiếp theo lên ngôi vua sẽ là Lạng sơn vương lê Nghi Dân... không thể như thế, mình sẽ ngăn cản chuyện nó mặc cho những gì Văn Duệ nói... Mình sẽ cố kéo dài khoảng thời gian ra...” đó là những gì cô nghĩ trong đầu, nét mặt hiện rõ sự kiên quyết. Bây giờ, việc đầu tiên cô phải làm đó là tìm kiếm nguồn đá quý để cung vào ngân khố quốc gia, đồng thời lấy đó để cấp phát cho người dân, nhằm tăng lòng tin của dân với bệ hạ và giúp người cũng cố quyền vị của mình.

- Văn Duệ, ta muốn nhờ huynh một chuyện? Chuyện này không được tiết lộ cho biết kể cả cha của ta. Tạm thời hãy quên những chuyện đã nói vừa rồi, coi như chưa biết gì.

Ngọc Lan nhìn thẳng vào Văn Duệ nói với giọng dứt khoát, ánh mắt hiện rõ sự quyết tâm như đang muốn làm một gì đó.

- Nương nương cứ nói.

Văn Duệ trầm giọng nói.

- Ta muốn nhờ huynh, tìm cho ta nơi khái thác đá quý và lấy đó là nguồn tương trợ cho ta cũng như bệ hạ, trong việc xây dựng thủy lợi và giúp dân.

- Tại hạ quên chưa nói cho nương nương biết. Tại hạ có nghe mọi người ở một ngôi làng hoang truyền rằng, có một hang động chứa rất nhiều đá quý ở trong một vách núi, nhưng không thể tìm thấy hang động đó mặc dù đã đi đúng theo sự chỉ dẫn.

- Nương nương, cung nữ của Thái hậu muốn người tới dự yến hội tại chính điện.

Tiểu Lệ từ ngoài chạy vào báo làm phá tan cuộc nói chuyện của Ngọc Lan và Văn Duệ.

- Được rồi, ta sẽ tới. Mong huynh giúp ta!

Nói xong, Ngọc Lan cùng Tiểu Lệ nhanh chóng đi khỏi đây để tới chính điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.