- Ta đi đâu không liên quan đến ngươi. Hiền Chung gầm giọng nói, nét mặt khó chịu nhưng hiện rõ một điều gì đó lo sợ rồi nhanh chân bước đi.
- Nương nương đang có âm mưu gì sao?
Ngọc Lan nâng cao giọng nói khiến Hiền Chung dừng bước nhưng không quay lại nhìn cô, nét mặt cô vẫn giữ sự lạnh lùng rồi quay người nói tiếp:
- Ta sẽ không nói chuyện này với bệ hạ, vì dù sao nương nương cũng là con gái của Đại tướng quân. Nhưng ta sẽ không để yên chuyện này một cách dễ dàng mà phải đưa ra ánh sáng, ta sẽ bảo vệ bệ hạ. Ta sẽ đối đầu với người, Hòang Phi nương nương.
Hiền Chung nghe thấy những gì Ngọc Lan nói, nét mặt hiện rõ sự căm phẫn, hai tay siết chặt lại cố kiềm nén cơn giận trong người rồi bỏ đi, không quan tâm. “Ngươi tưởng mình sẽ đấu lại với ta sao... Ngươi không có đủ tư cách đó đâu Vân Du... Ta sẽ tìm cách khiến ngươi phải bị đầy đọa trong nước mắt...” đó là những gì mà Hiền Chung nghĩ.
-Có vẻ như Hoàng quý phi sẽ không dễ dàng để yên cho nương nương. Tiểu nữ thật không ngờ, Hoàng quý phi lại là...
- Cẩn thận, đừng nói lung tung nếu không người khác nghe thấy thì phiền phức.
Ngọc Lan nói giọng nghiêm túc cắt ngang lời nói của Tiểu Lệ, rồi nhanh chóng đi vào trong nhà lao để gặp Diệu Nguyên.
Ánh mắt nhìn về hướng Hoàng quý phi đi dần cho tới khi khuất bóng, trong đầu cô đang suy nghĩ đến một chuyện mà cô chuẩn bị làm. “Không biết Hoàng quý phi đang định làm gì tiếp theo đây... mình phải tìm cách điều tra kẻ đứng sau tiếp tay với cô ta mới được... Việc này ta cần phải nhờ đến Văn Duệ thôi...” Cô nói thầm trong miệng.
- Nương nương, đã khuya rồi người cũng nên về điện Hà Hoa thôi ạ. Sương đêm lạnh như thế này, rất dễ bị phong hàn đấy ạ. Với lại, bệ hạ mà biết được người ra ngoài như thế này sẽ trách mắng tiểu nữ, hay người để mai gặp Diệu Nguyên cũng được dù sao thì mai cũng chưa đưa đi xét xử được không nương nương?
Tiểu lệ nói giọng đều đều, ánh mắt như sự van nài nhìn Ngọc Lan. Vì Tiểu Lệ lo lắng cho Minh Phi của mình do mới bị trúng độc nên cơ thể vẫn còn yếu, sợ bị nhiễm phong hàn.
- Tiểu Lệ, ngày mai đi gặp Văn Duệ, báo với huynh ấy ta có việc muốn nhờ sự giúp đỡ của huynh ấy.
Ngọc Lan nói giọng trầm thấp với ánh mắt không một tia cảm xúc gì rồi đi về điện Hà Hoa.
Tại điện Hà Hoa.
Về tới nơi, Ngọc Lan bước vào thiện phòng riêng của mình thì thấy bệ hạ đang ngồi tựa vào chiếc ghế gỗ ngủ thiếp đi, chắc vì đợi cô quá lâu nên đã ngủ quên. Dù trong tư thế nào thì người vẫn toát lên đầy khí chất của một bậc quân vương với thần thái anh minh. Ngọc Lan khẽ nhẹ bước đi tới ngồi xuống bên cạnh bệ hạ, thì chợt người kéo cô lại ôm vào lòng khiến cô vô cùng bất ngờ, định buông bệ hạ ra nhưng bị người giữ chặt lại.
- Bệ hạ!
- Tại sao biết trong trà có độc, mà nàng lại buộc mình uống độc như thế?
Bệ hạ trách Ngọc Lan, nét mặt cảm thấy có lỗi với cô.
- Chỉ là không muốn có bất kì điều gì xảy ra với bệ hạ thôi. Ngọc Lan nói giọng nhẹ nhàng, nhưng trong đầu cô đang suy nghĩ đến một chuyện cần phải làm.
- Ngày mai, ta sẽ ra lệnh xử trảm cung nữ muốn ám sát ta. Tại sao nàng biết mà lại để yên và tự mình gánh hết như vậy?
Bệ hạ buông nhẹ Ngọc Lan ra nhìn thẳng vào cô nói, với ánh mắt khó hiểu.
- Vì thiếp xem Diệu nguyên là muội muội tốt của thiếp, Diệu Nguyên là một người lương thiện nên thiếp mới bỏ qua không truy cứu và coi như chưa biết gì nhưng không ngờ cô ấy lại làm như vậy. Xin bệ hạ thứ lỗi cho thiếp!
Ngọc Lan nói, nhìn bệ hạ với ánh mắt sâu lắng nhưng chứa đựng một điều gì đó khó nói. “Có lẽ mình không nên để cho bệ hạ biết việc mình sẽ cứu Diệu Nguyên... Nếu bệ hạ biết được thì sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho mình khi đã cứu một kẻ muốn giết người như thế, nhưng mình sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện không thể để kẻ tạo phản còn nhởn nhơ đứng đó...” cô nghĩ thầm.
- Nàng có mệnh hệ gì thì ta sống không nổi đâu!
Bệ hạ nói giọng trầm thấp, nét mặt hiện rõ sự quan tâm chân thành dành cho Ngọc Lan.
...
Sáng hôm sau.
Ngọc Lan đứng ở trong cánh rừng cùng với Tiểu Lệ để đợi Văn Duệ đưa Diệu Nguyên tới. Cô mặc bộ y phục giống thường dân bình thường với áo giao giao lỉnh dài vạt chéo màu đen bằng tơ lụa, cùng với váy màu trắng, cô để mặt mộc không trang điểm nhưng vẫn hiện lên vẻ đẹp thoát tục, tóc cột cao chỉ chừa vài lọn tóc mái. Cô đã lén xuất cung mà không cho bất kì ai biết kể cả bệ hạ vì việc cô sắp làm sẽ có thể ảnh hưởng đến danh phận mà cô đang có, nhưng cô không thể để một người chết oan như vậy được.
Cô đã nhờ Văn Duệ cải trang thành quân lính trà trộn vào nhà lao để cứu Diệu Nguyên, trước khi bị đem ra xử trảm. Nét mặt cô hiện rõ sự lo lắng, cô cứ đi qua đi lại. “Không biết Văn Duệ với Diệu Nguyên như thế nào rồi... mong sao không bị quân lính phát hiện...” cô nói thầm.
- Nương nương à, người làm như thế này rất nguy hiểm. Lỡ như bệ hạ biết được thì không xong đâu!
Tiểu Lệ lo lắng nói.
Ngọc Lan im lặng không nói gì, hai tay đan vào nhau mà cảm thấy trong lòng bất an.
- Nương nương, hình như họ tới rồi kìa!
Nét mặt Ngọc Lan trở nên vui mừng khi thấy Văn Duệ đã đưa được Diệu Nguyên tới đây, nhưng chợt nét mặt cô nhanh chóng thay đổi khi thấy có một đám quân lính đang rượt đuổi phía sau.
- Nương nương, chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Quân lính đang truy đuổi phía sau, trong lúc tại hạ cứu nữ nhân này thì bị Hoàng quý phi phát hiện nên cho quân lính đuổi theo. Chắc chắn việc này đã đến tai bệ hạ, người khó có thể thoát khỏi tội này.
Văn Duệ nói giọng đều đều, nét mặt hiện rõ sự hốt hoảng, liên tục quay người nhìn về phía sau. Quân lính đang ráo riết chạy tới đây.
- Huynh mau đưa Diệu Nguyên chạy lên núi trước đi, Tiểu Lệ nữa. Ở đây để ta lo!
Ngọc Lan nói giọng dứt khoát, ánh mắt hiện lên sự bình thản để che đi sự lo sợ lúc này, siết tay thật chặt để cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.
- Nhưng nương nương...
- Ta là Minh phi nên bọn chúng không thể làm gì được ta, cho nên mau chạy đi.
Ngọc Lan nói cắt ngang lời của Văn Duệ.
Tiểu lệ và Diệu Nguyên không biết nói gì mà chỉ nhìn Ngọc lan với ánh mắt chứa đựng những giọt lệ. Văn Duệ chần chừ rồi cũng kéo tay Diệu Nguyên chạy về đồi núi phía trước, Tiểu lệ chạy theo sau đúng lúc quân lính tới.
Ngọc Lan đứng ra cản lại khiến bọn chúng bất ngờ dừng lại, nét mặt cô trở nên lạnh lùng với ánh mắt sắc lạnh nhìn họ.