Tại chính điện.
Bệ hạ đang ngồi trên ngai vàng đọc sử sách mà không màng tới những việc gì đang xảy ra, ngày qua ngày người đều đọc sách để thời gian trôi qua nhanh và trôi đi nỗi nhớ vương đầy trong lòng của người. Hình ảnh của Vân Du xuất hiện thấp thoáng trong đầu người mà không hề phai nhòa.
- Bệ hạ, có chủ tiểu thương của yến hội muốn được cầu kiến.
Đào Biểu từ ngoài đi bẩm báo.
- Cho họ vào đi!
Người trầm giọng nói nhưng không ngước mặt nhìn Đào Biểu mà tập trung vào đọc sách.
Từ ngoài bước vào trong chính điện, một nữ nhân diện y phục màu đỏ nổi bật thể hiện sự quyền uy, với khuôn mặt trang điểm đậm nét tôn lên sự quý phái, tóc bó gọn với trâm cài bằng bạc hình con công cách điệu. Đi bên cạnh là một nam nhân diện bộ y phục màu đen với tướng mạo tuấn tú, trên tay bưng một hộp nhỏ bằng gỗ. Và không khác chính là Diệu Nguyên và Văn Duệ.
Bệ hạ và Đào Biểu có chút bất ngờ khi nhìn thấy Diệu Nguyên. Diệu Nguyên không ngần ngại mỉm cười hành lễ rồi đáp:
- Bái kiến bệ hạ, tiểu nữ là thay mặt chủ Yến hội tới đây muốn có một lễ vật kính tặng cho bệ hạ. Mà hình như bệ hạ hơi bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của tiểu nữ thì phải?
- À, không. Ta chỉ thấy ngươi giống một người mà ta từng gặp thôi... Mời các khanh ngồi!
Người đáp lại một cách trầm ổn, nét mặt thể hiện thần thái anh minh của một vị vua.
- Trước khi tới đây, bên Yến hội có chuẩn một lễ vật nhỏ mong bệ hạ nhận lấy.
Diệu Nguyên nói giọng nhẹ nhàng.
Đào Biểu đi tới chỗ Văn Duệ cầm lấy và mở ra kiểm tra, bên trong chủ yếu là hoa nhài với linh chi quý hiếm và có một cái thìa bằng bạc.
- Trà hoa nhài rất tốt cho sức khỏe cùng với linh chi, cho nên Yến hội đã lựa chọn những hoa nhài nở lúc sương mai để làm lễ vật tặng bệ hạ. Mong bệ hạ nhận lấy xem như là lòng thành kính của Yến hội.
Diệu Nguyên nhìn bệ hạ nói giọng đều đều, ánh mắt vô cùng sắc sảo.
Người nhìn những bông hoa nhài trong chiếc rương đó chợt nhớ tới lúc trước Vân Du cũng thường hay pha trà hoa nhài cho người uống, nhưng bây giờ chắc có lẽ chẳng còn được thưởng thức nó được nữa, ánh mắt người chợt thoáng buồn nhưng người nhanh chóng gạt qua rồi nhìn Diệu Nguyên đáp:
- Ta rất biết ơn Yến hội của các ngươi vì đã giúp triều đình xây dựng thủy lợi và cấp phát tiền cho người dân trong lúc ngân khố quốc gia đang dần cạn kiệt.
- Chúng thần chỉ muốn giúp người dân có cuộc sống ổn định mà thôi!
Diệu Nguyên đáp lại một cách thản nhiên.
- Hoàng quý phi xin được diện kiến!
Hiền Chung từ ngoài bước vào làm phá vỡ không khí của cuộc nói chuyện, trên tay có bưng khay để tách trà. Bất chợt, nét mặt của nàng ta hoàn toàn bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của Diệu Nguyên, đôi đồng tử giãn rộng nhìn Diệu Nguyên.
Diệu Nguyên không có phản ứng gì đứng dậy cúi đầu hành lễ tỏ ra sự kính trọng đối với hậu cung. Ánh mắt sắc lẻm cùng nụ cười mỉm đầy ma mị khiến Hiền Chung cảm thấy có chút lo sợ, tay bưng khay để trà run run nhưng nhanh chóng lấy lại bình thường đi tới chỗ bệ hạ.
Bệ hạ thấy sự xuất hiện của Hoàng quý phi khiến người cảm thấy khó chịu và không thích sự có mặt của nàng ta ở đây.
- Bệ hạ, thần thiếp có chuẩn bị trà hoa nhài cho người... À mà đây là...
- Chúng ta là người của tiểu thương Yến hội.
Văn Duệ nhìn Hiền Chung lên tiếng.
“Người của Yến hội sao?... mà nhìn cô ta sao giống con tiện nhân Diệu Nguyên quá vậy?... Không lẽ... chắc người giống người thôi...” Hiền Chung thầm nghĩ trong đầu, ánh mắt nhìn Diệu Nguyên chăm chăm rồi thôi không nhìn nữa, đưa tách trà cho bệ hạ rồi nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ hãy uống trà đi, trà đang còn nóng uống sẽ ngon hơn.
Thấy Hiền Chung đưa tách trà trước mặt người, người lưỡng lự rồi cũng cầm lấy trong gượng ép, định uống thì chợt Diệu Nguyên lên tiếng:
- Bệ hạ không kiểm tra trước khi uống sao?
Dứt lời, Diệu Nguyên đứng dậy đi tới lấy cái thìa bạc trong hộp rồi bỏ vào trong tách trà mà bệ hạ định uống, khiến Hiền Chung và Đào Biểu vô cùng ngạc nhiên, người cũng vậy. Ai nấy đều như đứng hình khi thấy hành động của Diệu Nguyên ngoại trừ Văn Duệ.
“Cái con tiện nhân này đang làm cái trò gì vậy?... Dùng thìa bạc để kiểm tra sao?... Cũng may, hôm nay ta không cho độc dược vào nếu không tiêu rồi...” Hiền Chung nghĩ thầm trong đầu, nhíu mày bực tức nhìn Diệu Nguyên.
- Thứ lỗi, cho tiểu nữ đã mạo muội làm phá đi tách trà ngon của bệ hạ... Thật may trong trà không có gì... Thôi, chúng thần cũng không còn chuyện gì, chúng thần xin cáo lui. Hy vọng, bệ hạ sẽ một lần đặt chân lên núi Yến Du một lần, biết đâu sẽ có bất ngờ dành cho bệ hạ thì sao?...
Nói xong, Diệu Nguyên cúi đầu hành lễ rồi cùng Văn Duệ rời khỏi, Diệu Nguyên chợt nhếch môi cười ma mị.
- Hai người khoan đi đã!
Diệu Nguyên và Văn Duệ chợt dừng lại khi nghe Đào Biểu gọi.
- Ngươi có phải thật sự là Diệu Nguyên không?...
Đào Biểu thắc mắc hỏi, ánh mắt hiện rõ sự đã nghi từ lúc Diệu Nguyên bước vào trong chính điện.
- Ngài nghĩ ta giống với nữ nhân tên là Diệu Nguyên thật sao?
Diệu Nguyên mỉm cười điềm nhiên nói.
- Suýt chút ta quên, chủ nhân của chúng ta có bức thư này muốn đưa ngài. Nếu không còn gì nữa chúng ta đi đây.
Diệu Nguyên cùng Văn Duệ nhanh chóng rời khỏi. Đào Biểu cầm lấy bức thư trong sự khó hiểu, ngài nhanh chóng mở thư ra xem. Đôi đồng tử chợt giãn rộng khi đọc những gì trong bức thư viết “hãy bảo vệ bệ hạ! Hoàng quý phi đang cho bệ hạ uống độc dược để sát hại bệ hạ nhằm giúp kẻ khác lên ngôi vị“.
- Bệ hạ!
Đào Biểu vội guồng chân chạy vào trong chính điện sau khi đọc xong bức thư.
Bệ hạ bỏ cái thìa bạc ra khỏi tách trà hoa nhài rồi uống một uống một hơi đến cạn vì người cũng thấy cổ họng hơi khát, với lại người uống cho hết để Hoàng quý phi đi khỏi đây vì người không thích nàng ta ở bên cạnh mình. Người cũng chẳng mở miệng hay liếc nhìn Hoàng quý phi lấy một lần mà cầm cuốn sách đọc.
- Bệ hạ thấy trà có ngon không?
Hiền Chung hỏi nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng và lạnh nhạt của bệ hạ dành cho nàng ta.
Bất chợt, bệ hạ cảm thấy cơ thể đau nhói lên, nét mặt trở nên tái nhợt, mồ hôi chảy nhễ nhại. “Phụt” máu trong miệng người hộc ra một màu đỏ tươi khiến Hiền Chung vô cùng hoảng hốt, tay người cấu chặt vào bàn rồi người ngã gục xuống ngất lịm đi trong vô thức.
- Bệ hạ... bệ hạ... người đâu...
Hiền Chung gào thét lên trong sợ hãi, tay chân run rẩy lay lay người bệ hạ.
- Bệ hạ...
Đào Biểu từ ngoài chạy vào khi thấy bệ hạ bất tỉnh gục đầu trên bàn với vũng máu bê bết trên bàn. Ngài vội kêu người đưa bệ hạ tới Thái y viện ngay lập tức, nét mặt của ngài vô cùng lo lắng. Hiền Chung định chạy theo để xem tình hình như thế nào thì bị Đào Biểu cản lại.
- Trà hoa nhài có độc do nương nương mang tới nên nương nương phải bị giữ lại để điều tra.
- Không phải ta làm... Sao ngươi dám...
Hiền Chung gằn giọng nói, nét mặt vô cùng tức giận.
- Mau giải Hoàng quý phi đi!
...
Ngày hôm sau, tại lãnh cung:
Hiền Chung cứ đi qua đi lại lo lắng vô cùng kèm theo nỗi lo sợ. “Mình chắc chắn đã không cho độc dược vào trong trà tại sao bệ hạ lại bị trúng độc chứ?... Chắc chắn có kẻ hại mình...” nàng ta nói, ánh mắt hiện rõ những vẻ đa nghi, dù có nghĩ nát óc cũng không biết kẻ nào đã cho độc vào trà vì chính tay nàng ta pha trà cho bệ hạ.
- Phụ thân!
- Là Hoàng quý phi làm phải không?
Đại tướng quân từ ngoài đi vào nói giọng dứt khoát với nét mặt nghiêm nghị sau khi biết nữ nhi của mình phạm tội.
- Con thề với trời, chuyện này không phải do con.
Hiền Chung nói với giọng chắc chắn, ánh mắt của sự bi oan nhìn phụ thân của mình.
- Cung nữ của con phụ trách chuẩn bị nguyên liệu cũng không biết gì, vì con cũng có mặt để kiểm tra.
- Đại tướng quân, các quan triều thần đều đã đến rồi ạ.
Một tên lính chạy vào báo khiến Hiền Chung càng thêm sợ hãi, hai tay run run nắm chặt vào nhau.
- Phụ thân, phải làm sao bây giờ?
- Xin người bình tĩnh, Hoàng quý phi nương nương. Tuy rằng không có chứng cứ, Hoàng quý phi không phải là chủ mưu. Nhưng cũng không có chứng cứ, người chính là chủ mưu. Hãy đường đường chính chính đến cùng! Nếu như bị ép đến cùng thì phụ thân sẽ ra tay cứu giúp!
Ngài nói giọng điềm tỉnh, trấn an Hiền Chung với vẻ mặt nghiêm túc cùng với ánh nhìn sắc bén.
Chính điện.
Các quan đại thần đều có mặt đầy đủ, họ đang bàn tán lùm xùm về chuyện bệ hạ bị chính Hoàng quý phi hạ độc. Thái hậu ngồi phía trên cùng với bệ hạ, sắc mặt người vẫn còn xanh xao và cơ thể còn yếu sau khi bị trúng độc nhưng kịp thời được uống thuốc giải độc, người đã gượng sức để tới chính điện, phanh phui sự thật.
Hiền Chung từ ngoài bước vào trong chính điện một cách bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, rồi cúi đầu hành lễ trước mặt bệ hạ và Thái hậu mà không tỏ ra một chút lo sợ.
- Bệ hạ, đã đưa quan điều tra đến ạ!
Đào Biểu từ ngoài đi vào cùng với quan điều tra có mặt.
- Vi thần xin thỉnh an bệ hạ.
Ông hành lễ.
- Tất cả đều đang đợi kết quả, khanh mau bắt đầu đi.
Thái hậu nói giọng đều đều ra lệnh.
Quan điều tra bắt đầu cho quả cầu bạc vào trà còn sót lại trong tách trà mà bệ hạ đã uống lắc qua lắc lại, rồi lấy hoa nhài chà nhẹ lên khay mạ bạc. Tất cả mọi người ai nấy đều cảm thấy hồi hộp chờ đợi kết quả.
- Đã có kết quả chưa?
Thái hậu nhìn quan điều tra hỏi.
- Vâng, trong trà thật sự có độc. Đây là loại độc từ nấm không màu, không mùi, không vị nên khi cho quả cầu bạc không có phản ứng nhưng hoa lại có độc. Vốn dĩ hoa nhài có màu trắng nhưng một điều kì lạ hoa này lại có màu đỏ, vì hoa đã được tẩm độc ạ.
Quan điều tra nói giọng đều đều khiến ai nấy đều tỏ ra bất ngờ, giãn căng đôi đồng nhìn về phía Hiền Chung. Nàng ta không tin đây là sự thật.
- Mau cho người lục soát tẩm cung của Hoàng quý phi nhanh lên.
- Vâng thưa Thái hậu nương nương!
Đào Biểu nhanh chóng cùng với thị vệ đi đến lục soát phòng của Hoàng quý phi theo lệnh của Thái hậu.
- Ta cũng muốn đi, lỡ như có kẻ muốn hãm hại ta thì sao?
Hiền Chung gằn giọng nói, ánh mắt đầy sự căm phẫn.
Tới nơi ở của Hoàng quý phi, Đào Biểu cho người lục soát khắp căn phòng, mọi đồ vật đều được lung tung hết cả lên khiến Hiền Chung vô cùng tức giận nhưng không thể làm gì được.
- Tướng quân!
Một tên thị vệ đi lại chỗ Đào Biểu đưa trước mặt ngài cái hộp đựng đầy hòa nhài đỏ khiến Hiền Chung hoàn toàn bất ngờ, mọi thứ đều đổ ập xuống đầu nàng ta. Ánh mắt nàng ta hiện lên vẻ hoang mang tột độ.
- Có cả độc dược ở đây nữa thưa tướng quân!
- Thật không ngờ Hoàng quý phi lại dám âm mưu sát hại bệ hạ bằng thứ độc dược như thế này. Mau đem chỗ hoa nhài với độc dược tới chỗ quan điều tra.
Đào Biểu gằn giọng nói rồi ra lệnh cho thị vệ của mình đem số hoa nhài đỏ và độc dược đó đem đi, ánh mắt trừng lên nhìn Hiền Chung.
- Không phải ta!
Hiền Chung nâng giọng nói lớn.
- Người không cần giải thích với ta. Còn nữa, ta cũng biết rõ âm mưu của người là gì, lúc trước chính người đã sai cung nữ tên Diệu Nguyên bỏ độc vào trong trà để ám sát bệ hạ, rồi mua chuộc quan điều tra để đổ oan cho Minh phi. Nhưng ta đã cố tình giấu chuyện này không nói cho bệ hạ biết vì người là nữ nhi của Đại tướng quân, sẽ gây khó dễ cho bệ hạ.
Đào Biểu lại gần chỗ Hiền Chung nói hết tất cả sự thật làm nàng ta không thể nói gì, giãn căng đôi đồng tử nhìn ngài đầy sự căm hận, tay siết chặt vào vạt váy rồi bị ngài lôi đi tới chính điện.
...
- Thưa bệ hạ, đã tìm thấy hộp chứa hoa nhài đỏ có độc với độc dược.
Đào Biểu nói giọng đều đều, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
- Cái đó không phải của ta!
Hiền Chung gằn giọng nói, phân bua mọi chuyện, ánh mắt hiện rõ nỗi oan ức nhìn bệ hạ và phụ thân của mình.
- Hoàng quý phi không chỉ sát hại bệ hạ một lần mà trước đó đã sai tiểu nữ bỏ độc để hại bệ hạ nhưng nhờ có Minh phi nương nương phát hiện nên bệ hạ mới không sao. Bệ hạ, hành vi độc ác này của Hoàng quý phi là mưu đồ chính trị.
Một giọng nói vang lên khiến tất cả mọi người đều quay ra nhìn và chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là Diệu Nguyên. Từng câu từng chữ mà Diệu Nguyên nói ra đều rõ mồn một, ánh mắt nhìn về phía Hiền Chung đầy mãn nguyện vì cũng có ngày cô nói ra tất cả sự thật để minh oan cho Minh Phi nương nương, và điều đó đều nằm trong kế sách được Diệu Nguyên đã vạch ra mà không cho Minh Phi biết. Minh phi chỉ dặn dò cô là đẩy Hoàng quý phi mắc bẫy chứ không nói đến việc minh oan cho nương nương nên nhân cơ hội này cô muốn nói tất cả sự thật.
Hôm qua, chính cô đã cho hoa nhài tẩm độc vào trà của bệ hạ và cô đã mua chuộc thái y đưa thuốc giải cho họ để đưa bệ hạ uống. Còn Văn Duệ đã lén bỏ hộp hoa nhài đỏ cùng với lễ vật của các tiểu thương giàu có đem vào tẩm cung của Hoàng quý phi.
Bệ hạ vô cùng bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của nữ nhân Yến hội mà người đã gặp hôm qua, những người không hiểu nữ nhân đó đang nói gì, nét mặt của người hiện rõ sự thắc mắc.
- Bái kiến bệ hạ, chắc bệ hạ vẫn còn nhớ tiểu nữ là ai. Tiểu nữ chính là Diệu Nguyên, lúc trước là cung nữ của Hoàng quý phi.
Diệu Nguyên điềm tĩnh nói.
- Vậy ngươi hãy nói rõ mọi chuyện cho trẫm biết được không? Thật sự ta không hiểu gì cả.
Người nhìn Diệu Nguyên nói giọng đều đều.
- Chính Hoàng quý phi đã sai tiểu nữ bỏ độc ám sát bệ hạ trong yến hội nhằm giúp kẻ khác lên ngôi vua và tăng quyền lực cho mình. Hoàng quý phi còn lấy một khoản tiền lớn và vàng trong ngân khố quốc gia để giúp kẻ phản loạn nữa. Thật sự Minh phi hoàn toàn bị oan, mong bệ hạ hãy xem xét công bằng.
Diệu Nguyện nghẹn ngào nói, ánh mắt đỏ hoe chứa đựng những giọt lệ vì vui mừng và cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, khi đã trút bỏ nỗi oan ức trong lòng bấy lâu nay, cũng coi như cô đã trả được ơn nợ này cho Minh Phi.
- Bệ hạ, xin người hãy lập tức phế truất Hoàng quý phi và xử tội chết ạ. Xin bệ hạ xem xét!
Tất cả quan lại trong triều đình đều lên tiếng.
Hiền Chung cảm thấy mọi thứ trước mắt như sụp đổ, vì ai cũng quay lưng cả kể cả phụ thân của nàng ta cũng không thể cứu lấy nàng ta, vì đã phạm tội tày đình.
- Ta thật không ngờ Hoàng quý phi lại là người độc ác như vậy, uổng công ta đã tin tưởng ngươi. Bệ hạ, mau hạ lệnh hành hình Hoàng quý phi trước bàn dân thiên hạ, coi như làm gương cho những kẻ khác có âm mưu chính trị, muốn hãm hại bệ hạ.
Thái hậu đứng dậy nói trong sự phẫn nộ, ánh mắt như đầy vết dao găm nhìn Hiền Chung.
- Còn nữa, tiểu nữ suýt quên không nói cho bệ hạ biết. Chính Hoàng quý phi đã cho người sát hại Minh phi lúc trên đường đi tới nơi bị đầy.
Diệu Nguyên nói tiếp.
Lần này thì Hiền Chung không thể nào chối cãi khi sự thật đã quá rõ ràng, đôi đồng tử giãn căng nhìn Diệu Nguyên đầy sự uất hận.
- Bệ hạ, thật sự không phải là thần thiếp.
Hiền Chung gào khóc với ánh mắt thể hiện sự oan uổng trước mặt người.
- Mau lôi Hoàng quý phi xuống, chờ ngày hành hình.
Bệ hạ gầm giọng nói, ánh mắt vô cùng lạnh tanh đến đáng sợ.
Hiền Chung bị quân lính lôi đi nhưng kháng cự quay đầu về phía bệ hạ và phụ thân gằn giọng nói lớn:
- Bệ hạ, thần thiếp bị mưu hại... Phụ thân, con bị oan! Phụ thân nhất định phải cứu con...
“Vân Du, ta xin lỗi...” người nói thầm trong miệng, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống, hai bàn tay người siết chặt lại.
...
Vài ngày sau, Hiền Chung bị đưa ra trước thành để hành hình trước thiên hạ. Nàng ta đã bị treo cổ chết trong sự uất ức.
- Chúng ta về thôi. Như thế đủ rồi!
- Vâng thưa tiểu thơ!
Ngọc Lan quay người bước đi với nét lạnh lùng trên khuôn mặt. “Đó là kết cục mà cô phải nhận lấy, Hiền Chung...” Ngọc Lan nghĩ thầm rồi cùng Tiểu Lệ rời khỏi Đông Kinh, trở về núi Yến Du.
Trên con đường mòn trải đầy những cây hoa sứ đang ra hoa nở rộ, người đang bước đi một cách chậm rãi để cảm nhận không khí trong lành nơi đây. Người mặc trên mình bộ y phục của thường dân để thuận tiện ra ngoài cung mà không bị ai phát hiện, mái tóc bay nhẹ trong gió. Nhìn người không khác gì một chàng thư sinh nho nhã với dáng vẻ anh tú, bỏ đi vỏ bọc của một vị quân vương thường ngày.
- Nơi đây thật yên bình, không ngờ Yến Du lại có một nơi như thế này.
Người nói giọng trầm thấp, ánh mắt có phần thoáng buồn.
- Bệ hạ, đi thêm một đoạn nữa là tới chợ Yến Du rồi ạ.
Đào Biểu nhìn bệ hạ nói.
- Vậy sao? Ta muốn tới đó xem thử.
- Thần nghe nói, lúc trước nơi đó là một ngôi làng bị bỏ hoang nhưng sau đó được một nữ nhân cho lập lại nhờ số đá quý tìm được trên một ngôi chùa hoang, mà người dân ngôi làng ở trước đó truyền rằng có một hang động chứa rất nhiều đá quý nhưng không một ai tìm ra. Nữ nhân đó đã tự lập nên Yến hội mới đây không lâu và chính họ đã giúp chúng ta xây thủy lợi và cấp phát tiền cho người dân.
Đào Biểu nói cho bệ hạ những gì mình biết được.
Người im lặng không nói gì, chỉ mỉm cười rồi thôi. Người cứ thế bước đi về phía trước nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Thì bất chợt người dừng lại khi nhìn thấy phía trước, một nữ nhân đang đứng ở gần cây hoa sữa, mặc bộ y phục với áo giao lĩnh vạt chéo màu trắng với váy cùng màu. Tóc xõa dài bổ luống có cài một kẹp bằng bạc họa tiết hình hoa.
Người không nhìn thấy rõ mặt của nữ nhân đó, người càng nhìn càng thấy quen thuộc. Bất giác nữ nhân đó quay mặt lại khiến người như đứng hình, nét mặt vô cùng ngạc nhiên, miệng thốt ra hai chữ: “Vân Du...“. Ánh mắt người chợt lắng đọng những giọt lệ tưởng chừng sắp rơi.
- Bệ hạ, đó chẳng phải là Minh phi nương nương sao?... Không lẽ, nương nương còn sống sao?
Đào Biểu nói với giọng đầy bất ngờ, không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy nữ nhân phía trước.
- Tiểu Lệ à, đi đâu mà lâu vậy chứ?
Ngọc Lan đi qua đi lại cảm thấy sốt ruột, không biết Tiểu Lệ làm cái gì mà lâu như thế. Cô chỉ sai Tiểu Lệ đi mua một chút hoa quả mà đi hơn nửa canh giờ rồi mà không thấy quay lại, làm cô có chút bự mình.
- Vân Du!
Hình như, cô nghe thấy ai đó gọi tên mình nên quay người lại xem thử. Chân cô như đứng sững lại khi trước mặt cô, người mà cô yêu thương ở ngay phía trước. Trong lòng cô trực trào dâng một cảm xúc khó tả, bao nhiêu nỗi nhớ đều tuôn ra, những giọt nước mắt chảy xuống.
- Bệ hạ!
Bất giác, Ngọc Lan chạy tới ôm chầm lấy người trong niềm thương nhớ. Người vòng tay ôm chặt lấy cô với dòng cảm xúc lẫn lộn khi gặp lại nhau. Người khẽ buông cô ra, đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô rồi trầm giọng nói:
- Ta tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại nữa, Vân Du!
- Ta vẫn luôn theo dõi người từ xa mà!
Ngọc Lan nói giọng nghẹn ngào, nhìn bệ hạ với ánh mắt sâu lắng.
...
- Ngươi nói gì?... Hoàng quý phi đã chết rồi sao...
Lạng sơn vương Lê Nghi Dân gầm giọng nói, nét mặt nhăn nhó pha bất ngờ kèm theo tức giận.
- Giờ Hoàng quý phi chết rồi, thì chúng ta mất đi nguồn tiền từ ngân khố để duy trì đội quân thưa ngài.
Tên thân cận của chàng ta nói, nét mặt vô cùng lo lắng.
- Bằng mọi cách ta phải lấy lại ngai vàng vốn dĩ thuộc về ta, ta không chấp nhận chuyện này.
Chàng ta nói giọng đầy căm hận cùng với lòng oán hận ấp ủ bao lâu nay.
- Tại hạ quên chưa nói cho ngài biết một chuyện bí mật động trời này.
- Chuyện gì?
- Ta nghe lời đồn rằng, Đức vua không phải con ruột của vua Lê Thái Tổ. Trước đó Thái hậu đã mang thai trước khi vào cung.
Hắn ta nói với giọng xảo quyệt cùng với ánh mắt đầy ma mị.
- Ngươi nói có thật không?
- Tại hạ không biết có đúng không? Nhưng có lẽ là thật!
Chàng ta nghe hắn ta nói, hai tay siết chặt lại, ánh mắt hiện rõ sự hận thù. Trong đầu đang toan tính một chuyện gì đó sắp làm.
...
- Nàng chính là chủ nhân của tiểu thương Yến hội thật sao?
Bệ hạ có chút ngạc nhiên khi nghe Vân Du kể lại tất cả mọi chuyện.
- Vâng, bệ hạ! Ta đã sử dụng nguồn đá quý và tiền vàng đó để giúp người dân có thể sinh sống và buôn bán qua ngày. Tất cả đều có sự giúp đỡ của sư huynh Văn Duệ và Diệu Nguyên đây...
Ngọc Lan mỉm cười nhìn bệ hạ nói và không hết lời khen ngợi Văn Duệ và Diệu Nguyên. Nhờ có hai người họ mà cô mới có thể sống được ở nơi hoang vu và hẻo lánh này, còn giúp cô làm việc lớn đó là vạch trần âm mưu của Hoàng quý phi.
- Thật vậy sao?... Ta sẽ trọng thưởng cho họ... Còn nữa, ta muốn nàng trở về hoàng cung với chức vị là Hoàng quý phi, ta không muốn mất nàng thêm một lần nào nữa.
Người nói với giọng chân thành, nhìn cô với ánh mắt sâu lắng.
- Vâng, bệ hạ!
...
Hôm sau, Ngọc Lan trở về hoàng cung với danh phận là Hoàng quý phi do bệ hạ sắc phong, trong lòng cô thật sự vui mừng và cảm thấy hạnh phúc. Cô từ trong kiệu bước ra với dáng vẻ thanh tao cùng nét đẹp thoát tục của một Hoàng quý phi đầy uy quyền. Cô khoác trên mình bộ váy yếm màu trắng bằng tơ lụa được thêu dệt tỉ mỉ, cùng với áo khoác ngoài màu đỏ nổi bật. Tóc búi gọn cùng vương miện được đính đá quý tinh tế giúp cô thêm phần quyền lực.
- Nương nương, trong người thật sự rất là đẹp.
Tiểu Lệ nói giọng hớn hở , miệng nở nụ cười thật tươi.
Đúng lúc, Thái hậu xuất hiện đi tới chỗ Ngọc Lan với dáng vẻ quyền uy vốn có, ánh mắt điềm đạm nhìn Ngọc Lan không còn ác cảm nhưng lúc trước.
- Thái hậu nương nương!
Ngọc Lan cúi đầu hành lễ thể hiện sự kính trọng, mỉm cười nhìn bà.
- Ta đã biết tất cả sự thật, hãy thứ lỗi cho những sự hiểu lầm của ta đối với Hoàng quý phi.
Thái hậu nói giọng chân thành, ánh mắt nhìn Ngọc lan chứa đựng những cảm xúc.
- Tất cả những gì đã xảy ra thì hãy cho qua đi, thần thiếp cũng không muốn nhắc lại.
Ngọc Lan nói giọng nhẹ nhàng.
- Được rồi, tối nay bệ hạ tổ chức yến tiệc, Hoàng quý phi về trung điện để chuẩn bị.
- Vâng, Thái hậu nương nương.
Ngọc Lan cúi đầu rồi đi tới cung tẩm của mình cùng với Tiểu Lệ, Diệu Nguyên và Văn Duệ. Họ sẽ là những người thân cận ở bên cô, giúp cô làm những việc chính sự liên quan đến quốc gia.
Cô xoa lắc tay hạt ngọc trai do bệ hạ tặng cho cô lúc ở núi Yến Du thì bất chợt nó đứt ra tan tành, những hạt ngọc trai văn tứ tung. Nét mặt của cô đột nhiên chuyển sang nghiêm trọng, cô cảm thấy lòng mình bất an và bồn chồn.
- Nương nương, cái vòng tay của người...
Diệu Nguyên nói giọng bất ngờ.
- Sư huynh, ta muốn nhờ huynh một chuyện...
Ngọc Lan nói giọng trầm thấp pha sự bất ổn.
- Chuyện gì, nương nương?
- Tối nay, bệ hạ tổ chức yến tiệc ta không muốn có bất cứ gì xảy ra cả. Ta sợ Lạng sơn vương sẽ làm loạn nên huynh hãy cho quân linh canh gác kĩ càng cho ta.
- Vâng, nương nương!
Văn Duệ gật đầu đáp.
...