Chuyện Tình New York

Chương 10: Chương 10




Phần 28

 

Nhấc máy cho Ryan, tôi thì thào: “Hey, hôm nay em vừa làm một việc cực kỳ thú vị. Em đã sẵn sàng để đi picnic với anh ngày mai rồi, em nhớ anh làm sao?“.

“Xuống đây nào Kin”, Lavender vừa thò chân xuống nước vừa vẫy gọi tôi, tay bám vào thành lan can theo kiểu như nửa buông lơi. Lúc này trông cô đúng là điên chứ chẳng phải là hoang dại. Tôi chạy tới và nói rằng, hoang dại thế cũng là hay, nhưng hoang dại tới mức dại dột như thế này thì chẳng có gì thú vị cả. “Tớ chẳng thích hoang dại cái kiểu này đâu“. Mặt Lavender ửng đỏ không biết do lạnh hay bám quá lâu khiến cô mỏi, hay là cô ngạc nhiên trước sự thất vọng của tôi.

”Này Lavender, quay lại đây, tớ sẽ bảo cậu cách xả stress của mình“.

”Tớ đã định tự giết mình rồi cậu biết không, nhưng tớ đã không làm được. Bây giờ tớ chỉ muốn nhảy thôi nhưng tớ cũng không nhảy được“.

Tôi vươn người ra và với tay bảo rằng lên đây, tôi sẽ cố kéo lên.

”Mọi thứ sẽ ổn thôi, cuộc sống là thế mà. Cậu trẻ quá để mà hoang dại cái kiểu này“.

Cuối cùng cũng có một người phụ nữ đi về phía chúng tôi, bà ta hốt hoảng khi thấy cảnh tượng như vậy: “Ôi Chúa ơi, lên đây mau mấy cô gái này, các cô đang làm gì thế?” Người phụ nữ kêu lên thất thanh. Lavender toét miệng cười như trêu ngươi. Tôi quay lại trấn tĩnh bà ta: “Cô ấy lên bây giờ mà, đừng lo! Bà ta lao ra lan can chìa tay và gọi Lave trở lên.

Cô gái cuối cùng cũng chịu lên, nhưng cô nắm tay tôi lên chứ không nắm tay của người phụ nữ kia. Bà ấy đứng mắng chúng tôi: “Làm gì mà các cô còn ở đây vào giờ này? Về nhà đi các cô gái, đây không phải là mấy trò cho các cô vui chơi đâu!” Lavender cáu lên: “OK rồi, nhưng cảm ơn bà“.

Người phụ nữ tối sầm mặt, lắc đầu rồi bỏ đi, chắc hẳn bà ta đang nghĩ tới hai cô gái Trung Quốc bị điên ở đâu lạc về thích nghịch ngợm. Tôi quay ra nói với Lavender: “Hét đi, tớ đã làm thế để xả stress đấy“. “Hét á, giống như thế này á? “

Vừa nói dứt lời Lavender hét lên rất to và mạnh khiến người phụ nữ lại giật mình ngoái đầu lại nhìn xem có phải lại ai đó bị làm sao hay không? Tôi thoáng sững sờ vì cái cách Lavender hét lên, giống y như tôi vậy.

Tôi nắm chặt tay Lavender và kéo đi khẩn trương trước khi cô ấy sẽ nghĩ ra trò gì “hoang dại” hơn thế. Tôi hỏi Lavender rằng cô ấy thấy thế nào sau khi đã hét xong? Cô ấy bảo “hoang dã hơn bao giờ hết“. Tôi kể rằng tôi có một ông già rất đáng yêu, ông ấy là người tôi chia sẻ nỗi buồn và mềm vui, có thể khi nào tôi sẽ giới thiệu Lavender cho ông ấy.

Nhưng Lavender hờ hững và có vẻ không quan tâm tới ông già của tôi. Cô ấy còn dường như hơi ghen tị vì tôi có người để chia sẻ niềm vui nỗi buồn.

Bến lúc này đã rất vắng vẻ, tôi đưa Lavender sang bến đầu tiên ở Manhattan. Dặn cô đừng nói chúng tôi đã ở trên đảo với Billy. Lavender rất hay bị đàn ông ở trên bến nhìn chằm chằm, cô phì cười đầy mỉa mai và nói: “Một lũ đàn ông đĩ thõa“.

Đợi khoảng 10 phút thì Billy tới đón. Anh hỏi chúng tôi đi đâu và chúng tôi chỉ nói rằng ngồi ăn pizza ở một quán ở bên Queens.

”Mei gọi cho anh, phone của em sao vậy?”

”À chỉ là hết pin mà“.

Lavender nói tỉnh bơ dù tôi biết thừa cô tắt máy. Billy và Lavender tỏ ra rất lo lắng nếu tôi phải về một mình. Tôi nói rằng không sao, tôi vẫn về khuya như vậy. Billy đưa tôi xuống tận bến tàu, nhìn tôi lên tàu rồi mới quay trở lại.

Chia tay Lavender và lang thang một mình trở về nhà, tôi vẫn có một cái cảm giác gì đó rùng mình, như thể vừa xem xong một bộ phim, hay đọc xong một cuốn truyện ấn tượng tới mức bị ám ảnh. Giá mà lúc này tôi gọi điện tâm sự được với Ryan, nhưng đã muộn quá, anh cần phải ngủ.

Lên đảo một lúc thì tôi nhận được một voice message của Ronie. Anh ta bảo rằng vừa gọi điện cho tôi mãi mà không được (là vì tôi ở dưới tàu điện ngầm không có sóng). Anh ta rất muốn nói chuyện lại với tôi và hy vọng có thể gặp tôi vào buổi trưa ngày hôm sau. Thế là trong cái cảm giác muốn được nói chuyện với ai đó, tôi nhấc máy gọi điện cho Ronie.

Ronie nói chuyện với tôi rất tình cảm. Thật là một cảm giác tội lỗi, nhưng lúc đó tôi lại thấy những lời nói ấy rất ấm áp, giọng tôi cũng nhẹ nhàng và dễ chịu hơn rất nhiều khi nói chuyện với anh ta. Tôi hỏi mối quan hệ của anh ta và Helen đến đâu, anh ta nói rằng khi chúng tôi nói chuyện với nhau thì đừng nhắc đến Helen. “Đàn ông thật là buồn cười, và tôi không đi ăn trưa với anh đâu”, tôi thốt lên như vậy trước khi tạm biệt Ronie và bước chân vào nhà.

11 rưỡi đêm, quá mệt và tôi lăn ra ngủ, quả thật dạo này có quá nhiều suy nghĩ.

Sáng thứ bảy, 8 giờ Billy đã nói với tôi hôm nay anh đóng tiệm và tôi có thể ở nhà. Tôi hỏi Lavender ra sao rồi? Anh nói rằng cô ấy ổn thôi. Hôm nay Billy có vấn đề gì đó cần giải quyết. Được hôm thứ bảy đông khách mà lại nghỉ, đúng là có… vấn đề.

Tôi chạy xuống dưới nhà tìm ông già, chả hiểu sao tôi muốn kể ngay cho ông ấy nghe câu chuyện về Lavender và muốn biết ý kiến của ông ấy ra sao.

Tôi bắt gặp người phụ nữ là news director của ông dạo nọ đang nói chuyện rất vui vẻ. Nhìn thấy tôi, họ đều cười và vẫy tay chào.

”Thế hôm nay cháu nghỉ à? Chủ nhật đẹp trời nhỉ?”

”Rất vui lại được gặp lại bà“. Tôi cười và chào bà “Hôm nay bà cũng nghỉ làm sao?“.

”Oh, bây giờ phải đi đây, khoảng 15 phút nữa“.

”Bà tới đài NY 1 để làm tin à? Cháu chưa bao giờ tới một đài truyền hình. Cháu chỉ xem trên TV thấy cô biên tập viên ngồi nói và đằng sau lưng là ca một đám người đang làm việc, thế việc của bà là thế?”

Bà ấy cười rồi bất ngờ tặng tôi một đề nghị: “Có muốn đi xem không?”

”Gì cơ?” Mắt tôi sáng rực. Một đề nghị ngoài dự định của tôi.

”Họ cho phép cháu vào à?“.

”À, cầm theo chứng minh đi, tôi sẽ cố đưa cháu vào”

Tôi chợt nghĩ ra mình chẳng có cái ID gì cả ngoài chứng minh thư, có chăng là cái visa ngoại giao của tôi.

Tôi hỏi bà có được không? Bà ấy nói rằng tôi cầm cả hai đi và phải nhanh lên. Chúng tôi sẽ sang bên Manhattan bằng tàu điện ngầm.

Trụ sở mới của Đài NY 1 mới được chuyển về tòa nhà Chelsea Market từ năm 2002. Sau khi qua một hàng security, tôi phải ngồi ở dưới sảnh trong của tòa nhà chờ một chút, rồi tôi sẽ được theo bà đi quay tin ở uptown.

Những gì tôi nhìn thấy nơi đây, đó là sự hối hả và năng động, tạo cho tôi cảm giác choáng ngợp và rất hồi hộp, tự nhiên thấy mình… thật vô tích sự. Đủ hiểu vì sao cái thế giới này lại phát triển như thế.

Tôi được cho phép theo đoàn xe đi uptown quay phóng sự về một cuộc diễu hành của dân Hispanic. Vui quá thể và oách quá thể. Cô phóng viên dễ thương đứng “biểu diễn” rất chuyên nghiệp, nhưng nhát lại bị quá ồn ào và nói vấp cho dù đang quay live. Anh quay phim và cô phóng viên sau quá tam ba bận bị nói vài câu khá nặng nề vì hôm nay không được như ý. Cô ấy cúi đầu xin lỗi và hứa sẽ làm lại thật tốt. rất kiên nhẫn và cam chịu.

Bà news director đã kết thúc buổi quay hình bằng lời nói ghé vào tai tôi: “Tôi đã từng là cô ấy, xấu hổ là kiên nhẫn, nhưng đáng lắm!”

Câu nói của bà làm tôi nhớ tới năm tôi học đại học năm thứ hai, được may mắn gặp gỡ và nói chuyện với một phóng viên Reuters kỳ cựu và cực kỳ tài năng. Chỉ sau một buổi nói chuyện mà tôi choáng ngợp bởi kiến thức và sự nhận thức thâm thúy của nhân vật này.

Ông ta kể rằng, ông ta đã từng bị vùi dập thảm hại ở một tòa báo, sau đấy bị ganh tị và phá phách vì đối thủ kèn cựa. Có lúc thất vọng chán đời đi phục vụ trong quán ăn ở một khu phố toàn dân gangster và nghèo khổ.

Chủ quán có lúc chửi bới không ra gì chỉ vì một việc rất nhỏ là đưa nhầm thực đơn sang một bàn mà đã gọi rồi hay có lúc rán khoai tây hơi bị cháy. Nhưng chính mỗi lời chửi bới ấy lại là một bài học rèn luyện sự kiên nhẫn và bản lĩnh. Và khi đã cảm thấy phải “quay trở lại”, ông đã trụ lại trên cái “chiến trường” ấy và cực kỳ thành công.

Ông nói, ông đã thể hiện hết được cho các đối thủ cũ của mình rằng, bản chất của ông thì không ai có thể vùi dập được, và rằng mấy lời chửi bới của họ, và cả ông chủ quán ăn, đã giúp ông bỏ qua được sự tự ti và “chai mặt” ngẩng đầu bước tiếp.

Hôm nay bà director cũng nói với tôi những lời nói tương tự: “Một ngày nào đấy ta sẽ bị ai đó làm tổn thương bằng cách khiến ta trở thành kẻ ngu ngốc, nhưng một ngày nào đó cũng nhờ những người đó mà chúng ta trưởng thành, không có tủi nhục đau đớn thì không bao giờ có thành công“.

Lúc đó tôi chưa thực sự đi làm, chưa va chạm cuộc sống nhiều, mới bị mẹ mắng đã cảm thấy bị xúc phạm tỏ vẻ rất đau lòng. Tôi hiểu mà chưa ngấm hết những gì họ nói, nhưng không ngờ chúng lại hữu hiệu giúp tôi trong những ngày tháng sau này, khi tôi hiểu thế nào là c est la vie.

Người ta chửi tôi vài câu nhưng nếu là do tôi sai tôi tự nguyện cúi đầu nhận lỗi. Người ta chửi tôi khi họ sai thì tôi sẽ chứng minh cho họ thấy họ sai thay vì điên cuồng thất vọng hay đau lòng. Và tôi đủ hiểu, kẻ sỉ nhục và làm cho tâm hồn mình đau đớn nhất chính là bản thân, chứ không phải là người khác.

Tôi chia tay bà đạo diễn để về nhà, vì bà còn phải ở lại làm việc. Tôi đã có một ngày thứ bảy rất bổ ích, tinh thẩn đã bớt căng thẳng đi rất nhiều, hứng khởi là khác, có lúc còn quên mất câu chuyện về Lavender vừa mới hôm qua.

Nhấc máy cho Ryan, tôi thì thào: “Hey, hôm nay em vừa làm một việc cực kỳ thú vị. Em đã sẵn sàng để đi picnic với anh ngày mai rồi, em nhớ anh làm sao?“.

Phần 29

Lúc này thì khuôn mặt của tất cả mọi người đã được nhìn rõ, Jess cũng nhìn tôi rõ hơn và cậu ta cũng hay nhìn tôi hơn, không lạnh lùng như lúc ở trên xe ô tô.

Tám rưỡi sáng Ryan sẽ đánh xe sang đón tôi. Anh nói đi hơi sớm một chút vì sẽ lại phải quay lại Queens đón mấy anh chàng cùng ban nhạc nữa. Hôm nay, tôi sẽ được gặp cả em trai của anh nữa, cậu ấy mới đi học trên upstate về đây chơi. Chúng tôi sẽ sang Long Island, đi chắc chừng khoảng hơn một tiếng.

Ngày thứ bảy nhiều thú vị và kế hoạch của Ryan làm tôi phấn khởi. Ngồi xem phim hài cười như nông dân được mùa, mặc dù cái episode đó tôi xem đi xem lại phát chán cả đi rồi. Người vui thì cái gì mà chả vui. Không hiểu em trai của Ryan trông như thế nào nhỉ?

Tôi dậy rất sớm và trang điểm rất xinh. Hôm nay lần đầu tiên kể từ khi sang bên đây tôi được đi picnic đâu đó xa xa, và lại được đi với Ryan nữa chứ. Lúc tôi dậy trời còn xám xịt, hơi chạnh lòng đôi chút, cứ cầu mong thế nào cũng được, nhưng đừng mưa, vì mưa thì còn đi picnic gì nữa chứ.

Ryan chờ tôi ở gần nhà, vừa tiến gần lại xe mà tim tôi đập thình thịch, một vì nhớ anh, hai là vì… tò mò. Em trai của anh đang ở trong đó, tôi không hiểu một chàng trai Nhật Bản - Philippines - Brazil - Cuba nữa thì sẽ trông thế nào nhỉ? Liệu có là một chàng Ryan thứ hai hay không?

Ryan mở cửa dón tôi, anh đi xe to. Chưa kịp lên xe tôi đã ngó nghiêng xem bên trong xe có ai ngồi không. Ryan cười và chỉ: “Jess ngồi trong kia kìa, đấy là em trai anh“.

Ngồi hàng ghế dưới, tôi tối, bóng dáng chàng trai đội một chiếc mũ lưỡi trai sùm sụp, nhe răng trắng tinh ra mỉm cười với tôi. Tôi không nhìn rõ lắm vì ngoài trời đang tối tăm, anh chàng lại còn đội sùm sụp cái mũ nữa. Tôi cũng cười lại. Tôi nhìn thấy mờ mờ, anh chàng này mang đậm nét châu Á hơn Ryan thì phải, có nét gì đó chất Nhật hơn. Tối quá, tôi nhìn không rõ, nhưng có vẻ khá đẹp trai, thôi đợi trời sáng lên thì ngắm vậy, có cả ngày để ngắm cơ mà. Chả lẽ cứ ngồi hàng ghế trên cùng Ryan nhưng mắt hau háu quay lại nhìn? Thế là không được.

“Đây là Kin, em nghe kể về cô ấy rồi đúng không Jess?“.

“Nhiều rồi, thưa cô, rất vui được làm quen“.

“Cũng rất vui được làm quen với cậu“.

Chàng trai này có vẻ rất hay cười, hàm răng trắng bóng lấp lánh rất ấn tượng (có lẽ lúc đó trời cũng tối quá nên tôi nhớ đặc điểm này nhất).

Ryan nói rằng chúng tôi sẽ qua bên Queens đón hai chàng trong ban nhạc và girlfriend của họ. Hôm nay tất cả sẽ sang Long Island nghỉ chơi ở một nhà người họ hàng của Hugo, họ có party truyền thống gì ở đó ngày hôm nay. Làm tôi cứ tưởng đi picnic. Dù sao cũng lạnh, picnic cũng chưa chắc sức tôi chịu được.

Quả là trời có sáng dần khi sang đến Queens. Từ xa ở góc phố đã thấy mấy anh chàng đứng nhảy nhót rất vui hai cô người yêu đứng vỗ tay cổ vũ. Có lẽ họ đang tập nhảy cho buổi party hôm nay.

Xe dừng một phát là tôi ngoái đầu lại ngay để có cớ. ngắm Jess. Anh chàng đang mải nhìn ra ngoài để vẫy chào hai người bạn. Hugo mở cửa và với tay bắt tay với Jess như những người bạn lâu ngày không gặp: “Này đẹp trai, dạo này thế nào?”

Ôi bây giờ mới nhìn ra được chàng Jess khi cánh cửa mở. Jess có một vẻ gì đó bụi bặm khác với Ryan, khuôn mặt mang nhiều nét Á Đông hơn, có một mái tóc mai dài y hệt Ryan nhưng tóc lại cắt gần trụi thì phải, đôi mắt màu nâu đen rất sâu và một nụ cười rạng rỡ. Một vẻ nam tính và cuốn hút kỳ lạ.

Trong phút giây ấy, đầu tôi thoáng qua một ý nghĩ hơi “tội lỗi”: Không chừng gặp Jess trước, tôi cũng bị cuốn hút như Ryan vậy ấy. Vẻ đẹp của Jess khiến cho tôi thấy rất phấn chấn, cái cảm giác đúng như ngày đầu tôi nhìn thấy Ryan. Hai anh em họ vừa giống mà lại vừa khác nhau. Tôi thấy vui vì Ryan có một người em trai như thế.

Mấy cô gái Spanish nói như súng liên thanh và hát hò liên tục trên đường đi. Thỉnh thoảng tôi liếc anh chàng Jess qua kính, thấy vẫn đeo mũ sùm sụp dù chả mưa chả nắng. Có vẻ ít nói nhưng được cái rất hay cười. Hai anh em họ có nụ cười rất giống nhau, cực kỳ cuốn hút.

Mấy cô gái hỏi tôi dạo này thế nào, làm gì, thậm chí còn hỏi tôi và Ryan đã kiss nhau chưa, và hỏi cả Garbriel đâu nữa. Bất ngờ tôi nghe thấy Jess hỏi: “À đúng rồi, cô ấy đâu rồi? Dạo này cô ấy thế nào hả Ryan? Lâu rồi không gặp“.

Tôi hơi khó chịu vì câu hỏi này. Chẳng lẽ Jess không biết Garbriel rất thích Ryan và hiện giờ tôi đang là bạn gái của anh ấy hay sao? Và cũng có vẻ gì đó chứng tỏ Garbriel có mối quan hệ thân thiết với anh em họ. Ryan cũng mỉm cười xua qua, Jess liếc nhìn sang tôi, có thể anh ta hiểu ý nên không nói nữa.

Tự nhiên thấy hơi gợn mất cảm tình, thế có hàm ý rằng Jess cũng có cảm tình tốt với Garbriel. Thực sự Garbriel là người thế nào nhỉ? Cả đoạn đường tôi và Jess không nói chuyện trực tiếp câu nào với nhau. Chẳng hiểu sao anh chàng này kiệm lời thế, tôi cũng chẳng nói, nhưng trong đầu thì nghĩ nhiều ra phết đấy.

Xe qua một dãy nhà gỗ rất đẹp, có rất nhiều cây sồi, nhìn rất hay, đường cứ xuống dốc dần xuống dần, trơn tuột. Cảm giác se lạnh chứ không buốt giá, tôi thấy cái cảm giác như của mùa thu vậy. Ở đây nhà nào cũng rộng và có hàng rào bằng gỗ. Hoa xung quanh nhà bắt đầu nở xanh đỏ tím vàng rực rỡ.

Tôi cứ mải ngắm tới mức quên cả chàng Jess và những tiếng ồn ào trong xe. Ryan có hỏi tôi mấy lần thì phải, tôi cũng không chắc là anh nói chuyện với tôi hay với ai, vì cảnh vật nơi đây hay quá. Và Ryan cũng để yên cho tôi ngắm, anh mỉm cười thích thú. 

Xe dừng trước một ngôi nhà gỗ to, có một hộp thư hình cái thuyền trước nhà, một bụi cây hoa màu đỏ nở rực rỡ, bên dưới cỏ xanh và hoa nhỏ xíu đang lên đủ sắc màu lấm tấm. Trời ở đây lạnh hơn trên Manhattan, nhưng không buốt, thấy se se kỳ lạ.

Nhưng tôi để ý ngôi nhà bên cạnh, còn đẹp hơn nhiều. Mái đỏ có vẻ gì đó như mái ngói ở Việt Nam. Có cây leo kín hàng rào và có mấy ngôi nhà trẻ con xinh ơi là xinh. Thế là tôi lởn vởn lại đó. Tôi thích cái đu quay đung đưa, cửa nhà họ mở như public vậy. Ryan hỏi tôi đi đâu vậy tôi nói lại gần xem ngôi nhà. Không chỉ trông lạ mắt và đẹp, ngôi nhà còn có một loài hoa lạ màu xanh tím rất to, tôi định bụng lại gần xem loại hoa ấy. Và thế rồi, tôi nghe thấy tiếng Hugo: “Này này, quay lại đây“.

Tôi ngẩng mặt lên chưa hiểu chuyện gì thì, rầm rầm rầm rầm, hai con chó pitbull to đoành nhe răng đen xì ở trong nhà lao ra đứng ngay trước mặt tôi, tôi chỉ thiếu nước ngất nữa mà thôi. Kịp nghe được tiếng: “Ôi Chúa ơi “ và tiếng Hugo gọi chủ nhà của ngôi nhà đó thì phải. Một chú pit lao tới tôi khiến Ryan thét lên và tôi theo bản năng… chạy.

Nhìn thấy hướng xuống dốc tôi lao bán sống bán chết, chạy đua với cái con ôn con đó. Hình như có bóng người chạy theo tôi, có thể là chủ nhà. Dù sao việc thả chó lung tung như thế này ở Mỹ là phạm pháp, nếu tôi bị cắn thì chắc chủ nhà sẽ nguy to, và hai con này không chóng thì chày cũng vào… sở thú.

Đường rất trơn và dốc, tôi chạy chỉ thiếu ngã khuỵu và dập mặt xuống đất. Cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu kiệt sức. Vừa chạy tôi vừa nghĩ nếu tôi dừng lại dọa lại nó thì nó có làm gì tôi không nhỉ. Thế rồi tôi dừng lại, nó cũng… dừng lại. đứng nhìn tôi grừ grừ grừ. Quả nhiên, bà chủ nó đang ục ịch chạy đằng sau cầm theo cái xích.

Thế rồi, 1,2,3, lúc nhìn thấy chủ của nó, nó lại lao về phía tôi tiếp làm tồi sợ quá lại… chạy tiếp. Ai dè vấp chân ngã sóng soài, con chó khựng lại nhìn rồi… chạy qua tôi, thì ra nó chạy… chủ nó. Tôi buồn cười quá cười không đứng dậy nổi. Ryan đã chạy gần tới nơi, anh đỡ tôi dậy, vừa đỡ vừa vuốt tóc và hôn vào mặt tôi theo kiểu an ủi tôi có đau không.

Tôi thì không thể ngừng cười nổi vì chuyện vừa xảy ra. Anh nói một lúc đầy nghiêm trọng rồi thấy tôi cười cũng lăn ra cười. Ai được chứng kiến chuyện hôm đó cũng phải phì cười là cái chắc.

Đứng được dậy, tôi thấy bà chủ nhà đã dắt được con pit trở về. Nó nhìn tôi cứ grừ grừ grừ, tôi lại càng cười to. Và rồi, có lẽ do nhìn đểu nó và cười nhiều quá, con chó điên cuồng giật xích ra khỏi tay bà chủ rồi lao về phía tôi và Ryan. Thế là, tôi lại… chạy, mà khổ, nó đuổi theo tôi chứ, nó mặc kệ Ryan.

Báo hại bà chủ và Ryan lại hét lên… đuổi theo. Lần này nó đuổi còn điên hơn, tôi đã quá mệt. Cuối cùng… đường cụt, chỉ còn một ngôi nhà có hàng rào rất cao. Và thế là, có thể thật khó tin, nhưng mà có lẽ do bản năng… sinh tồn, tôi đã liều mình trèo qua.

Chỉ gặp một trở ngại lớn, đó là cái áo dài của tôi dính vào cọng gỗ của hàng rào khiến nó bị kẹp, tôi không tài nào nhảy xuống được, đành phải để nó dắt lại như thế và nhảy xuống. Ai dè chưa hết, cái áo len bên trong của tôi lại bị vướng tiếp lúc tôi nhảy xuống, và… XOẸT, nó bị toác ra rách bươm. Nhảy xuống, tôi đứng khựng lại, nhìn cái áo, tóc rủ hết cả mặt, có lẽ lúc đó trông thảm hại lắm, người tôi nóng ran.

Rồi tôi lại ngước lên xem cái áo choàng dài bị dắt và hơi choáng váng vì mình có thể leo qua được một cái hàng rào cao như vậy. Nhìn qua hàng rào, bà chủ lại bắt được chú pit rồi. Ryan nhào tới, chứng kiến sự tả tơi của tôi rồi vừa cười vừa thốt lên: “Ôi Chúa ơi, không thể tin được, em OK chứ? Tôi nghiêng đầu cười lại: “Vâng, hoàn toàn ổn“.

Bà chủ con chó đi tới và nói hớt hải: “Chắc là OK không? ĐỪNG BAO GIỜ VÀ KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC CHẠY TRƯỚC MỘT CON CHÓ NHƯ THẾ NHÉ? OK!” Tôi chả biết nói gì chỉ cười, chả lẽ nói với bà ấy rằng, thực ra tôi chạy vì trong sâu thẳm tôi… thích chạy thật.

Tôi thích chạy đua với nó, thích cái cảm giác gì đó mạo hiểm, thích điên điên hâm hâm và thích được mọi người quan tâm. Tôi chợt nhớ tới Lavender, nhận ra vì sao cô ấy thích tôi. Tôi cũng hoang dại như cô ấy, chỉ là tôi điện theo một phong cách khác mà thôi. Thực sự là tôi thích cảm giác này. Nhớ ngày nào, nhỏ xíu, tôi và một con chó cũng đuổi nhau, chỉ khác là tôi… đuổi nó, và nó là chó dại?

Trở về cùng Ryan, trông tôi lếch thếch. Cả một đám người lố nhố đứng trước cửa nhà người bà con của Hugo. Họ táo tác hỏi xem tôi có OK không. Đó là một gia đình lớn người Puerto Rico. Tôi cũng nhìn thấy Jess đã bỏ mũ đang nhìn tôi đây tò mò. Cậu ấy trông thật là cool với một nhúm tóc ở trên đầu.

Lúc này thì khuôn mặt của tất cả mọi người đã được nhìn rõ, Jess cũng nhìn tôi rõ hơn và cậu ta cũng hay nhìn tôi hơn, không lạnh lùng như lúc ở trên xe ô tô.

Party của họ toàn thấy hát hò và các món ăn truyền thống Puerto Rico. Có lẽ là đồng hương Spanish nên Ryan và Hugo thân thiết nhau đến vậy. Gia đình của Hugo rất quý mến hai anh em Ryan và tất nhiên cả tôi nữa. Có một bà bác đứng tuổi béo ú, nói tiếng Anh không sõi nhưng cứ tấm tắc khen tôi xinh.

Được cái tôi dễ ăn nên hôm đó tôi ăn được hết các món ăn. Có vài món hơi ngai ngái và rất chua, đặc trưng của họ thì phải, nhưng tôi khen ngon hết. Họ vừa ăn vừa hát, Ryan và mấy người bạn ngồi đệm guitar hát các bản nhạc tiếng Tây Ban Nha, tôi ngồi theo cổ vũ.

Tới hơn chiều là tôi đã ngáp ngắn dài vì buồn ngủ và chơi bời cũng khá mệt, nhưng được cái rất vui. Tôi ngồi cạnh Ryan suốt cả buổi nhưng chẳng nói chuyện được câu nào với em trai của anh. Dù sao tôi cũng thấy hơi khó gần cho dù Jess rất hay cười và khá ga lăng.

Hai giờ gì đó, Lavender gọi điện cho tôi, hỏi tôi đang ở đâu Tôi nói rằng tôi đang đi picnic, cô ấy thoáng hờn dỗi vì đã không đi được cùng tôi. Lavender nói rằng bạn trai cô ấy đã về và định rủ tôi chiều này đi gặp. Tôi hẹn cô ấy khi nào về sẽ gọi, họ sẽ lên đảo chờ tôi.

Năm giờ chúng tôi trở về. Tôi khá buồn ngủ. Tự nhủ chơi cũng vui nhưng hôm nay có sự kiện con chó đuổi sẽ là sự kiện làm tôi nhớ mãi buổi đi chơi, nghĩ lại mà tôi cứ phải phì cười. Tôi nằm ngủ một chút trên xe, về còn gặp Lavender và anh chàng Josh kia nữa chứ. Cũng muốn hỏi xem hôm nọ cô ấy về nhà Bill có rắc rối gì với Mei hay không?“.

Gần về đến nơi thì Lavender lại gọi điện, nói rằng họ đang chờ tôi ở ven sông gần nhà, tôi nói cũng sắp về. 

Tôi định bảo Ryan đi cùng chơi với họ và để ai đó trên xe, Jess chẳng hạn lái xe đưa mấy người kia về. Tôi bảo Lavender ra phố Main để đón tôi vì xe sẽ dừng ở đó. 

Từ xa đã thấy một cô gái cao cao với một cái áo choàng có cổ màu hồng, bên cạnh là một anh chàng rất cao to, mái tóc dài xù buộc lại, hơi vàng vàng, đúng kiểu đặc trưng của người da màu. Nhìn đích thị là hai người mẫu.

Ryan cúi xuống ngó nghiêng khi thấy họ rồi thốt lên: “Mấy người là bạn em à? Có phải kia là cô bé em kể không? Đấy là bạn gái của cậu ta à?” Tôi yes yes liên tục. Tôi thấy Jess cũng nhổm người lên nhìn, và hình như trong xe ai cũng nhìn thì phải. Tôi nghĩ thầm, đôi này nổi bật quá. Cũng tự hào vì bạn mình đẹp nữa.

Xuống xe, tôi định bụng sẽ giới thiệu Ryan với Lavender ngay. Nhưng chưa kịp, tôi thấy anh chàng Josh kia đã trợn mắt rồi nở toét miệng cười, Lavender cũng vậy và họ bắt tay Ryan đúng kiểu bạn bè lâu ngày mới

”Chào, Ryan“. Josh nói.

Phần 30

“Ryan từng được lên bìa của một vài tạp chí kiểu kiểu như thế. Anh ấy đáng yêu lắm, bọn tớ ai cũng thích, Jess cũng thế” Lavender nháy mắt sang Jess và cười, giọng đầy nịnh nọt.

Thoáng một chút gì đó ngạc nhiên họ đúng là có biết nhau, còn vui cười xởi lởi là đằng khác. Không chỉ vậy khi Jess bước xuống xe, Lavender còn kêu lên đầy sung sướng: “Ah, chào Jess, mới về lại thành phố hả?“.

Jess cũng tươi tỉnh thấy rõ, họ cười nói với nhau, tay bắt mặt mừng. Lavender chạy sang bên tôi lay lay cánh tay:

”Không thể tin được, cậu là bạn gái của anh ấy à, không thể cậu đúng là người may mắn“. Rồi nàng ghé tai tôi thì thầm: “Anh ấy hơi bị nổi tiếng đấy”

”Mấy người biết nhau sao?“.

”Bọn tớ cùng trong một câu lạc bộ người mẫu mà“.

”Ryan ở trong một câu lạc bộ người mẫu á?“.

Tôi thốt lên ngạc nhiên, Ryan chưa bao giờ nói cho tôi biết điều này.

”Jess cũng thê. HỌ RẤT NỔI TIẾNG“. Lavender nhấn mạnh.

”Nổi tiếng thế nào? Anh ấy chẳng bao giờ kể cho tớ nghe là anh ấy từng là người mẫu cả“.

”Ôi thật ư? Cậu cũng có nói cho tớ biết Ryan là bạn trai của cậu đâu, nếu cậu nói tớ đã kể cho rồi“. Thực ra tôi cũng chưa có nhiều thời gian để tâm sự với Lavender về Ryan của mình. Chúng tôi chỉ có duy nhất một buổi tâm sự ở quán pizza trên đảo và vài cuộc nói chuyện điện thoại. Đa phần Lavender nói hết phần của tôi, nàng luôn mơ màng về thời trang và chàng Josh.

”Ryan từng được lên bìa của một vài tạp chí kiểu kiểu như thế. Anh ấy đáng yêu lắm, bọn tớ ai cũng thích, Jess cũng thế” Lavender nháy mắt sang Jess và cười, giọng đầy nịnh nọt.

”Ôi Chúa ơi, không thể tin được, cậu phải đặc biệt lắm mới là bạn gái của Ryan, Kin ạ“. Tôi thấy Jess lắng nghe những gì Lavender nói và nhìn tôi, như kiểu xem tôi “special” thế nào mà anh trai của cậu ta và cả Lavender lại thích tôi đến thế. Lavender nói như tía lia và tỏ ra rất sung sướng.

Tôi cũng thấy vui nhưng tự nhiên có một cảm giác hơi lạc lõng trong đám người này. Chúng tôi nghĩ rằng sẽ đi đâu đó ăn uống rồi tới club, Jess cũng xin đi theo và một anh chàng khác của ban nhạc sẽ lái xe về trước. Lại một tá thắc mắc trong đầu muốn hỏi Ryan về việc sao anh chả bao giờ kể cho tôi việc anh đã từng đi làm người mẫu. Chả bao giờ thấy Ryan nói, và cũng chưa biết vì sao anh lại không tiếp tục? Hay là anh vẫn đang tiếp tục mà tôi không biết?

Chưa kịp hỏi câu hỏi này với Lavender thì nàng quay sang hỏi tôi:

”Anh ấy bây giờ không còn là người mẫu nữa đúng không? Cậu có biết không?”

”Không, tớ còn không biết anh ấy đã từng là người mẫu“. Tôi nghĩ rằng mình đang hơi hờn dỗi.

Chúng tôi đi tàu điện ngầm sang Manhattan để tìm một quán ăn Mexico theo như đề nghị của Ryan. Hôm nay Ryan không chỉ ăn salad mà cả hamburgers nữa, Jess cũng vậy. Còn tôi chỉ ăn hamburger. Để ý thấy Jess rất quan tâm và hay nhìn Lavender cười nói. Lúc này tôi nhìn Josh kỹ hơn. Nếu nói đây là một người da màu thì anh ta có một ngoại hình cực kỳ OK. Josh không có đôi môi dày và làn da xám xịt, da anh đúng chất da nâu, mái tóc màu vàng vàng xù và đôi mắt nâu đen hai tròng rất đẹp kiểu màu hòa trộn xanh và đen. Dáng người rất rắn rỏi anh ta ở bên cạnh Lavender trông rất đặc biệt và đẹp đôi khác hẳn với những gì tôi tưởng tượng. Cả đôi nói và cười rất nhiều. Josh rất hay hỏi chuyện tôi, rằng tôi ở đâu, đang làm gì, có thích New York không, quen Ryan ra sao, đã đi những đâu, luôn miệng khen tôi dễ thương khiến tôi thấy anh ta thật dễ mến. Ryan hay mỉm cười tự hào nhìn tôi mỗi lần tôi nhận được một lời khen. Còn Jess, cũng chỉ cười và hầu như không nói lời nào, cậu ta thật khó hiểu.

Tôi thì thầm vào tai Ryan và hỏi: “Tại sao anh không kể cho em nghe về mấy vụ anh làm người mẫu?” “À, chuyện lâu rồi, anh chỉ ở đó có vài tháng và đó chỉ là một công việc bán thời gian ngớ ngẩn ấy mà, chả có gì hay để mà kể“. Tôi thấy tưng tức, chả lẽ cứ phải là gì đó nice thì mới kể cho tôi nghe sao, nghe chừng công việc thú vị đấy chứ. Tôi chả kể cho anh nghe kể cả dăm ba chuyện vớ vẩn tôi làm cộng tác viên cho mấy tờ báo và truyền hình hồi ở Việt Nam đó thôi. Một phần vì quá buồn ngủ và mệt mỏi, một phần vì hờn dỗi với Ryan, mắt tôi cứ phải căng ra để “tiếp chuyện” nên khi họ đang quyết định đi club nào thì tôi đứng dậy xin phép ra về.

”CÁI GÌ?” Lavender kêu lêu: “Cậu KHÔNG đi đâu hết, cậu đi với bọn tớ ngày hôm nay, tớ không để cậu đi đâu cô bé!” Ryan nắm tay tôi hỏi: “Em mệt đúng không? Em có OK không? Chắc là muốn về nhà chứ?”

”Vâng, em buồn ngủ quá, em phải đến tiệm nail vào ngày mai mà“.

”Cái tiệm nào, của Billy á? Quên đi, để tớ nói anh ấy cho, đi chơi với bọn tớ đi“. Lavender xua vội.

Ryan nói rằng nếu tôi mệt thì anh ấy sẽ đưa tôi về.

Tôi thấy hơi ngại vì lâu ngày họ mới gặp nhau, giờ chẳng lẽ Ryan đưa tôi về thì anh cũng sẽ chẳng quay lại, Jess cũng đang có ánh nhìn khó chịu. Thế nên tôi đành đồng ý đi nhưng mà “chỉ một lúc thôi“. Lavender nắm tay tôi rất chặt kéo đi như thể sợ tôi chạy thoát. Còn Ryan, anh có vẻ lo lắng vì nghĩ rằng chắc tôi đang mệt mỏi lắm. Anh hôn vào má tôi một cái như an ủi.

Gọi là club nhưng nó giống như pub, nhỏ bé và tối màu. Trong này hơi bí và nhiều mùi khó chịu. Vừa vào Ryan đã nhăn mặt bảo “không khí độc hại quá”, đúng là học y có khác, nhìn đâu cũng thấy bệnh tật. Lavender thì đã nhảy nhót theo tiếng nhạc và rú lên lúc lắc. Hôm nay cô ấy vui thật, không giống như hôm nọ buồn chán, nhưng vẻ điên loạn đặc trưng thì vẫn thấy rõ. Lavender cứ định lao ra nhảy thì Josh lại lôi lại làm chúng tôi cứ buồn cười. Lavender còn kéo tôi ra làm tôi giật mình, vì thứ nhất là tôi không biết nhảy, thứ hai là tôi không quen nhảy nhót ở mấy chốn như thế này. Ryan phải “xin phép” mãi Lavender để cô ấy không lôi tôi ra nữa. Jess ngồi lắc lư theo tiếng nhạc và ngắm nhìn Lavender xinh đẹp. Cô ấy đã cởi phăng cái áo choàng ngoài, bên trong là chiếc áo trắng bó và quần bò, nhìn đẹp miễn chê. Josh đã thôi không “ngăn cản” và để cho Lavender tự do, một lúc sau thì anh ta cũng lao ra nhảy cùng.

Quán càng ngày càng đông mặc dù còn khá sớm. Ryan nói rằng anh chỉ đến quán này có một lần, từ cái hồi còn trong câu lạc bộ người mẫu gì gì đó. Tôi hỏi tại sao anh lại quit, Ryan nói rằng anh không có thời gian và quá bận rộn. Anh còn phải lo cả một cửa hàng rượu của gia đình trên upstate, vừa đi học và thực tập, không còn thời gian cho công việc người mẫu ngoài giờ nữa. Ryan nói rằng thực ra nó không quan trọng nên anh cũng chẳng nhớ ra mà kể cho tôi nghe.

Tôi đã rất mệt, nói chuyện lại cứ phải hét, nhạc lại to không khí bí bách nên bắt đầu thấy rất chóng mặt. Trước mắt tôi từng đôi từng đôi nhảy nhót, có rất nhiều các cặp đồng tính ôm nhau sờ soạng và lắc lư điên cuồng. Chàng Ryan của tôi bị họ soi cho tới bến. Tôi nhận thấy cả sự ngại ngùng trong mắt của Ryan, có khi anh cũng đang rất mệt và chẳng muốn tới đây. Jess thì đã đi đâu mất. Còn hai chúng tôi, tôi chỉ muốn nói với Ryan rằng chúng ta về đi mà thôi.

Bất ngờ, một người đàn ông tiến tới, tôi vừa nhìn thấy ông ta ôm một chàng trai trẻ nhảy nhót ngay gần đấy. Thoáng rùng mình, ông ta nhìn Ryan cười nhăn nhở: “Này cậu bé, lại đây nào lại đây nào”, cái giọng “come on, come on” nghe nhựa nhựa khiến tôi hoảng hốt thật sự. Ryan như mày và lắc đầu cười lịch sự. Ông ta vẫy vẫy cái tay rồi chỉ tôi: “Đây là con bồ của cưng à? Gì cơ? Nào nào“. Tôi thấy mặt Ryan đỏ lên và pha vẻ tức giận. “Anh làm ơn được không?” Tôi hiểu tình cảnh là, ông ta đang mời Ryan nhảy, thật là lỗ mãng, tôi ngồi lù lù đây mà ông ta dám làm như vậy.

Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất là cái ánh mắt dâm ô trong mắt của người đàn ông tôi nghĩ là đồng tính này. Thường thì tôi rất được mấy người đồng tính yêu quý, đặc biệt là ở tiệm nail, nơi có rất nhiều người lui tới để sơn sửa móng tay. Họ đa phần rất đáng yêu và dặc biệt yêu mến tôi. Nhưng mà đâu cũng thế, người nào cũng có dăm bảy loại, lại thô thiển như thế này thì thật là quá lắm. Tôi đang chuẩn bị lên cơn bực mình thì thấy Jess quay trở lại. Cậu ta hiểu ra vấn đề nhanh chóng và kéo gã đàn ông thô bỉ kia đi chỗ khác, như thể cứu nguy cho chúng tôi. Tôi thấy Ryan mặt vẫn đỏ gay gắt, cúi đấu rồi nhìn về phía ly rượu trên bàn lặng thinh một lúc, có lẽ anh đang tức giận hoặc xấu hổ trước mặt tôi. Tôi nghĩ cũng đâu có gì trầm trọng đâu, đâu phải lỗi tại anh.

Nhưng tôi bắt đầu thấy ngột ngạt lắm rồi. Jess quay trở lại, giờ mới thấy cậu ta nhìn tôi nói: “Cậu nên về nhà với Ryan đi, Ryan, đưa cô ấy về đi“. Jess hất mặt như ra lệnh. “OK“. Ryan bảo tôi đứng dậy sửa soạn về thôi, anh nói anh cũng mệt lắm rồi, Ryan vẫy vẫy về phía cặp đôi Josh và Lavender, một lúc họ mới nhìn thấy chúng tôi. Lavender chạy lại ngay và hỏi han níu kéo, nhưng Jess bảo: “Để họ về đi Lave, chúng ta sẽ có dịp khác mà“. Tôi thấy Jess còn kiên quyết hơn cả Ryan và tôi thật đáng ngạc nhiên. Nhưng cũng vì thế mà Lavender chịu cho chúng tôi về, cô ấy ra hiệu phone ý rằng sẽ gọi điện cho cô ấy sau nhé.

Ra khỏi club tôi thấy nhẹ cả người và trong lành hẳn, có lẽ tôi không thích sự ồn ào kiểu như vậy, cũng là lần đầu tiên tới mấy chỗ ăn chơi đó nên chưa quen. Lúc này để ý phone mới biết có mấy cái missed calls liền, mấy lần của Billy và mấy lần của… Ronie. Tôi gọi cho Billy xem có chuyện gì. Anh hỏi tôi rằng có phải tôi và Lavender đang ở cùng nhau hay không? Tôi nói Lavender đang ở trong club. Billy hỏi club ở đâu và xin địa chỉ, tôi đọc cho anh địa chỉ. Billy nói rằng tôi dừng đi theo Lavender như thế nữa và nên về nhà đi. Tôi nói mình đang về nhà rồi.

Ryan hỏi tôi có sợ không lúc gã đàn ông kia định giở trò sàm sỡ anh ngay trước mặt tôi. Tôi nói cũng hơi chờn chờn nhưng tôi tin rằng hắn chẳng làm gì được chúng tôi. Rồi bất ngờ cả hai cùng phá lên cười vì sự việc cũng có gì đâu, và vì nó… buồn cười thật, tự nhiên thấy nhẹ nhõm cả người.

Ronie lại gọi điện. Tôi cảm thấy bị làm phiền và chợt nảy ra ý định, đưa máy cho Ryan nghe. Ryan ngạc nhiên khi tôi đưa máy. Tôi nói, anh nghe hộ đi, “anh ta cứ theo đuổi em, em mệt mỏi rồi“. Ryan lại nhíu mày đầy vẻ khó chịu và anh nhấc máy nghe ngay. “ Vâng, anh là ai? “ Ryan hỏi qua điện thoại, giọng lạnh tanh!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.