Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20 SỢI DÂY VÔ HÌNH

Thứ hai tới, không ngờ ta có thể kháng cự lại chứng làm biếng đầu tuần, thật phấn chấn mà đi làm.

Tuy đại quân trên xe bus vốn là lực lượng không thể kháng cự, nhưng dù bị chen lấn đến nhe răng trợn mắt, ta vẫn giữ nguyên tinh thần sảng khoái.

Đi đến trước thang máy, trông thấy An Viễn, cả hai chúng ta liếc nhìn nhau một cái, khoảnh khắc đó quả thật khiến ta hạnh phúc rạo rực.

Mặc dù vẫn là cùng chờ thang máy, nhưng loại cảm giác này không giống trước kia, những người bên cạnh cũng không biết quan hệ của chúng ta, nhưng quả thật quan hệ của bọn ta lại thân mật đến mức cỡ nào bọn họ cũng không nghĩ ra.

Bước ra thang máy, nhanh chóng đi đến phòng làm việc, tâm tình sảng khoái đến mức muốn hát lên luôn.

Nhưng mà, ai cũng không có khả năng duy trì mãi sự sảng khoái, chung quy sẽ có chuyện chen ngang, đá văng mất sự thoải mái này.

Thủ trưởng gọi ta vào văn phòng, nghiêm túc phê bình, khiển trách ta về hành vi không đi tăng ca hôm thứ bảy.

“Nếu ngay từ đầu đi không được thì phải báo chứ hả? Đã nói đi được thì sao lại không đi hả? Hành vi thế này mang tới phiền phức cho bao nhiêu người có biết không hả? Riêng đạo đức mà nói, không giữ lời hứa làm sao tiếp tục khiến người ta tin đây hả?”

Ta cúi đầu, nghe thủ trưởng hả hả hả, suy nghĩ nhưng lại bay trở về nguyên nhân ta cúp làm.

Vừa nghĩ đến tối thứ sáu qua sáng thứ bảy, ta liền không tự chủ được đỏ mặt lên.

Có thể do cái mặt đỏ au của ta khiến cho bộ trưởng nghĩ ta hẳn đã cảm thấy xấu hổ rồi, chưa phải là hết thuốc chữa, cho nên sau một tiếng lẻ năm phút đồng hồ ta được tha về để triển khai phê bình cùng tự phê bình.

Ta lại trốn trở về sau máy tính, bắt đầu chơi đánh bài cào con nhện, lý do là vì ta không còn cách phá kỉ lục trò gỡ mìn nữa rồi.

Nhưng mà, hiển nhiên là ta đánh giá thấp sức mạnh của vận mệnh. Ngay giữa trưa khi ta chuẩn bị đi ăn cơm, thủ trưởng một lần nữa gọi ta lại.

“Tiểu Vương.”

Mặt thủ trưởng tối tăm, vẻ rất nghiêm túc.

Ta nuốt nuốt nước miếng, chắc không phải chuyện ta lén dùng điện thoại công ty nạp Q tệ bị biết rồi đi?

Đầu tiên, thủ trưởng dùng thời gian nửa tiếng để giới thiệu về trách nhiệm của tổng bộ. Sau đó, khi bụng ta lên tiếng hắn mới ra vẻ thần bí vỗ vỗ bả vai ta và nói:

“Lần này công ty tiến hành phát triển sản phẩm mới, nghiên cứu bước đầu xâm nhập thị trường có phản ứng không tệ cho nên công ty muốn mở tiệc khánh công, đồng thời sẽ mời những đối tác liên quan khác đến tham gia. Đây là một buổi tiệc vô cùng quan trọng.”

Ta gật đầu, tiệc khánh công nha, tức là tới lượt bọn ta xông pha rồi chứ gì, những nhân viên hậu cần số khổ.

“Ta quyết định công việc lần này sẽ do ngươi toàn quyền phụ trách.”

Ta tiếp tục gật đầu.

“Chờ chút! Gì chứ?”

“Ngươi đồng ý là được rồi, đã đồng ý thì không được lười biếng, đừng có giống hôm thứ bảy tuần trước.” Thủ trưởng cười ha ha. “Ta đói bụng rồi, đi ăn cơm đây, ngươi lo chuẩn bị cho tốt, ngày mai đưa ra một kế hoạch sơ bộ đi.”

Nói xong, hắn giống như trong phim kiếm hiệp, nghênh ngang khoanh tay rời đi.

Mà ta, hơn mười phút sau mới đẩy cái cằm lên lại được.

Ta chán nản ra mặt, bay vô phòng ăn, nghẹn họng nhìn thau canh thừa cùng đầu bếp không nói được gì. Di động rung lên, ta nhìn nhìn, là An Viễn gọi. Hắn bảo ta đến cái hốc dưới cầu thang thoát hiểm.

Ta vội vàng chạy qua, thấy hắn cầm một hộp cơm đang đứng đó.

Ta rưng rưng nước mắt nhìn hộp cơm nọ.

Hắn đưa hộp cơm cho ta nói: “Ngươi chắc chưa ăn cơm.”

Ta hỏi: “Sao ngươi biết?”

“Ta nhờ Bách Linh hỏi đồng sự của ngươi, họ bảo ngươi bị thủ trưởng gọi lại.”

Ra thế, phái thuộc hạ đi thăm dò trước rồi.

Ta đói đến váng đầu, bèn mở hộp cơm ra ăn luôn, vừa ăn vừa nói: “Ngươi muốn mở tiệc khánh công, tổng bộ chúng ta liền gặp nạn. Không ngờ lần này lão đại bắt ta phụ trách, thật là muốn làm ta mệt chết mà.”

“Vậy không tổ chức nữa.”

Ta suýt nữa nghẹn chết. An Viễn lấy một ly nước không biết từ đâu ra đưa cho ta uống, còn vỗ vỗ lưng ta. Ta nhìn hắn oán giận, hắn lại lộ ra vẻ mặt như cười như không kia.

“Ta gần thu xếp xong xuôi lại tới lượt ngươi bận rộn rồi.” Hắn nói.

Ta tức giận nói: “Ta căn bản là không có kinh nghiệm. Ngày mai phải nộp kế hoạch lên rồi, tối hôm nay coi như bỏ đi.”

“Thật không?” Hắn chỉ hỏi lại như thế rồi không nói gì.

Ta ăn cơm xong, quơ tay lau lau miệng nói: “Cám ơn.” Thiếu chút nữa ta mở miệng hỏi hộp cơm này bao nhiêu tiền, nghĩ nghĩ lại thấy quan hệ hai ta cũng đến mức này rồi, tính toán chi li quá hình như không tốt lắm.

Không khí liền lạnh xuống sau hai chữ cám ơn.

Ta có chút run rẩy bất an không biết phải nói gì, An Viễn quăng vỏ hộp vào thùng rác giúp ta, sau đó bình tĩnh nói: “Ta đi đây, đừng làm vất vả quá.”

Ta bất giác gật đầu, nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy hẳn là nên giữ hắn lại, nhưng nghĩ giữ lại không biết phải làm gì cho phải, thật sự không biết.

Đến xế chiều, ta moi ra một đống tư liệu tổ chức lễ lạt trước kia của công ty rồi cắm đầu xem, nhưng tâm tư lại cứ bay tận đẩu tận đâu.

Thật đúng là không nên nói hai tiếng cám ơn kia.

Gần tan ca lại nhận được tin nhắn, An Viễn hỏi ta có cần hắn đưa về không, ta nhìn một đống tài liệu chồng chất, đành nhắn lại: “Hôm nay phải tăng ca rồi, không cần đâu.”

Suýt tí nữa ta lại bấm hai chữ cám ơn.

An Viện lại nói ta đứng cố sức quá.

Ta hơi hơi cười khổ. Mấy chuyện ta làm sao tính khổ cực được, so với hắn, ta bận rộn những chuyện này bất quá chỉ là chút lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt mà thôi. Bỗng dưng cảm thấy mớ văn kiện này trở nên thật buồn tẻ.

Thủ trưởng bắt ta phụ trách, thật ra ta cũng rất cao hứng, đây là một bước tiến nho nhỏ của ta mà.

Ta lắc lắc đầu xua đi suy nghĩ vẩn vơ, ép mình nghiêm túc xem.

Đến khi ta đi ra khỏi công ty thì trời đã tối mịt. Mới rồi chỉ ăn tí bánh quy đồng sự bố thí cho, bụng rất khó chịu, đang chuẩn bị nhanh nhanh vọt về nhà, trễ nữa không còn xe mà về luôn nên ta định gọi taxi.

Bước ra ven đường, ta nhìn trước nhìn sau xem có vẫy được xe không.

Giao lộ đang là đèn đỏ, vô tình ta lướt mắt qua con phố đôi diện rồi sững lại.

Người nọ là…

Dương Giản?

Ta vừa định băng qua đường, đèn đỏ chuyển xanh, từng dòng xe cộ ùn ùn cản trở, đến khi ta lần nữa nhìn sang thì bóng người nọ đã mất.

Thật ra ta cũng không chắc chắn có phải hắn hay không, nhưng mà bóng dáng kia quả thật rất giống.

Khi ta còn đang sững sờ thì trước mặt có một chiếc xe lướt đến, An Viễn hạ cửa kính xe nói với ta: “Lên xe đi.”

====================

Vài lời của tác giả:

Trừ bỏ tơ hồng, còn có thứ gì đó đang nối hai người lại với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.