CHƯƠNG 22 GẶP PHẢI VẤN ĐỀ
Rõ ràng An Viễn kinh ngạc, sau đó hắn có hơi chút mất tự nhiên, ta cười cười bảo: “Sao vậy, không tin ta à?”
Hắn đút tay phải vào túi quần, lại rút ra rồi đáp: “Không phải.”
“Vậy đi siêu thị trước đi.”
Ta sai hắn lái xe tới siêu thị.
Cùng hắn đi vào siêu thị, đột nhiên nhớ đến cảnh này hình như hơi quen, có điều là bên cạnh giờ thay đổi một người khác.
Tâm tình có hơi phức tạp, nhưng không đến mức khổ sở.
Chỉ có một chút náy náy.
Có lẽ do khí thế, chu vi hai thước quanh An Viễn không có ai tới gần, dù mọi người đều len lén nhìn hắn.
Ta hỏi hắn: “Ngươi muốn ăn gì?”
Hắn đáp: “Gì cũng được.”
Ta cố lấy can đảm nói: “Bản lĩnh của ta không đủ, không làm nổi cái món “gì cũng được” kia đâu”.
Ta thấy hắn liều mạng suy nghĩ, nhưng rõ ràng chả được gì, đành nói: “Vậy ta chọn mấy thứ ta thích ăn được không?”
Hắn gật đầu.
Với việc chọn đồ ăn thì hắn mít đặc, hoàn toàn trở thành xe chở hàng. Khi ta sờ cằm nghiên cứu hạn sử dụng, hắn lộ ra ánh mắt thần kì nhìn ta, thỏa mãn cảm giác về mặt nào đó của ta.
Lúc tính tiền, hắn hơi chần chừ, ta liền nói: “Lần này coi như ta mời ngươi.” Sau lại nghĩ nói vậy hình như sẽ khiến người khác hiểu lầm, liền bổ sung thêm cho rõ ràng: “Cũng không phải, đơn giản là ta muốn làm cơm cho ngươi ăn.”
Trong mắt hắn toát ra một tia vui mừng, sau đó ta thấy cô bé thu ngân nhìn chằm chằm chúng ta, ta liền trừng mắt nhìn lại, nàng đột nhiên cười quỷ dị khiến cả người ta nổi da gà.
Về nhà, tuy là không trông cậy vào hắn có thể giúp gì ta, nhưng hắn một mực đòi giúp ta rửa đồ ăn.
Sau đó ta thấy hắn rửa đồ ăn, chợt nhớ tới lúc làm thí nghiệm hóa học hồi trung học.
Có cần cẩn thận đến thế không chứ, lá rau cũng không cắn người mà.
Thức ăn bày ra bàn rồi, ta giục hắn: “Ngươi nếm thử xem.”
Hắn ăn một miếng, ta thấy vành tai hắn lại đỏ lên.
Đột nhiên ta cũng hơi xấu hổ, không hỏi được hắn ăn có ngon không, chỉ biết ngồi ngây như phỗng.
“Nói thật là ta đã rất buồn bực.”
“A?” Ta ngơ ngẩn.
An Viễn bảo: “Ta muốn hẹn ngươi đi ăn, nhưng lại không biết nên đi đâu. Ta không biết rõ lắm ngươi thích đến nơi nào để ăn, cũng không chắc nơi ta thường đi ngươi có thích hay không.”
Nghe ra có vẻ rất oan uổng.
“Uất ức cho ngươi rồi, An Viễn.”
Ta nhịn không được vươn tay, xoa xoa đầu tóc hắn.
Hắn mở to mắt lên nhìn ta.
Ta nói: “Nếu đã vậy, sau này cứ về nhà ta ăn cơm đi, ta thích tự mình nấu ăn.”
Trong khoảnh khắc ấy dường như có thứ gì đó buông lỏng ra. Sự ngột ngạt cùng gò bó nhạt dần đi, lúc này hắn nói: “Ngươi nấu cơm rất ngon.”
Ta cười đáp: “Ngươi khen hơi trễ rồi.”
Sau đó hai chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện món ăn. Hắn bảo vị đầu bếp chuyên về bánh kem nhà hắn làm bánh ngọt ăn rất ngon, khiến cho ta chợt muốn học làm bánh ngọt.
Sau đó ta nói với hắn ta từng nấu mì thành cháo mì luôn. Hắn ngây ngô hỏi ta cháo mì ăn ngon không.
Lại một lát sau chả biết tại sao đề tài nhảy qua chuyện vật giá leo thang, ta cằn nhằn cái gì cũng lên chỉ có tiền lương không lên, hắn liền nói cho ta về nguyên lý kinh tế học, ta kinh ngạc ngồi nghe.
Cơm tối bất giác đã ăn xong.
Ta thu dọn chén đũa, chuẩn bị đem vô rửa. Thoạt trông An Viễn còn muốn ở thêm một lát nên ta cùng hắn ra salon ngồi xem TV.
“Ngươi thường xem TV không?” Ta hỏi.
Quả nhiên hắn lắc đầu bảo: “Ta thường thường chỉ trong lúc nghỉ ngơi mới lên mạng xem tin tức.”
“Giờ ta xem mấy cái ta thích, ngươi không được cười ta.”
Ta bấm chọn kênh muốn xem, màn hình đang chiếu tiết mục cho các bà các cô.
An Viễn bắt đầu nghiêm túc thảo luận với ta về nguồn gốc phong trào giải phóng phụ nữ và ảnh hưởng của nó đến hiện tại.
Ta quyết định muốn tham gia diễn đàn cường quốc.
Ta nhớ lại lúc nhỏ, giáo viên từng bắt bọn ta học thuộc một đoản văn tên là “Vội vàng”. Mới đầu ta rất là oán giận dù là nó thật sự rất ngắn.
Nhưng giờ ta đột nhiên nhớ đến nó, bởi vì thời gian thật sự trôi nhanh quá.
Mặc dù ta buộc mình phải chủ động hơn một chút, nhưng ta thật không thể mặt dày mà bảo hắn đêm nay ngươi ở lại đi. Cho nên khi hắn nhìn lên đồng hồ thấy đã không còn sớm liền nói: “Ta về đây.”
Nhìn hai mắt ta nè!
Ta cố gắng phóng ra ý niệm của mình thông qua hai con mắt, nhưng tiếc là hình như hắn thiếu mất sợi râu tiếp tín hiệu.
Ta ai oán nhìn hắn đứng ở cửa mang giày, hắn chăm chú nhìn ta bảo: “Thứ hai gặp lại.”
Thứ hai lận nha, mai mới có thứ bảy à, suốt năm ngày qua liều mạng cày không tăng ca, chính là vì để dành ra cuối tuần còn gì.
Trong lòng ta tức giận vô cùng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Vậy ngươi lái xe cẩn thận.”
Hắn gật đầu, rồi đi ra.
Ta đóng cửa lại, thắt lưng lập tức gập xuống thành chín mươi độ, thở dài một hơi rồi thẳng người lên, cam chịu đi rửa chén
Thôi thì nói thế nào cũng xem như đã có một bước tiến đi?
Chén rửa được một nửa, điện thoại bỗng vang lên. Ta vội vàng chạy tới bắt, không ngờ là An Viễn gọi.
“Sao vậy? Để quên gì à?” Ta hỏi.
“Ngươi ra mở cửa trước đã.”
Ta mở cửa, hắn rất nhanh đi lên.
Hắn đứng cạnh cửa nhìn ta, ánh mắt thâm thúy, ta nhìn mà không hiểu.
“Ta ở lại được không?”
Nghe câu ấy, ta nhịn không được nhào về phía hắn, khiến cho mùi nước rửa chén bám lên người hắn luôn.
Hắn ôm ta, ta tiện chân đạp cửa đóng lại rồi hắn kéo ta vào phòng ngủ. Ta chỉ nhớ mang máng hình như chén mới rửa có một nửa, nhưng mấy chuyện này cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Qua hôm sau, chúng ta đều ngủ thẳng đến trưa, ta chả muốn động đậy chút nào. Hắn miễn cưỡng dậy dùng vi ba hâm nóng lại thức ăn ngày hôm qua, điều kiện trước nhất là ta phải nói cho hắn cách dùng vi ba.
Ăn cơm trên giường luôn, xong hắn lại nằm xuống, vừa vươn bàn tay tội ác ra với ta thì chợt có người bấm chuông cửa.
Ta nghe hắn mắng câu: “shit!”
Đây là lần đầu tiên ta nghe hắn mắng chửi người khác, đúng là nhân sĩ cao cấp nha, chửi cũng xài tiếng Anh.
Mặc dù khi hắn chửi biểu tình vẫn không thay đổi chút nào, nhưng ta nghĩ vẫn là đáng giá kỉ niệm lắm. Từ giờ trở đi, ta muốn thấy được xem hắn biểu lộ càng nhiều cảm xúc hơn.
Lúc cao hứng, lúc buồn bực, rồi cả khi kích động nữa, ta đều muốn xem.
Hắn đi ra mở cửa, một lát sau ta nghe có tiếng thình thịch vang lên.
Chờ cho yên tĩnh lại ta mới thử gọi: “An Viễn, có chuyện gì vậy?”
Hắn trở vào phòng ngủ, mặt âm trầm, tay kéo một cái va li.
“Bách Linh đưa quần áo lại đây, nàng muốn ta đừng về bên đó nữa.”
Ta trợn mắt nhìn cái va li.
Sau đó An Viễn nói: “Ta cũng cảm thấy không cần về, cho ta ở đây được không?”
=================
Vài lời của tác giả:
Giáp Ất hai người đồng thời xuất phát từ vị trí cách nhau hai trăm năm mươi mét, tốc độ của cả hai đều tương đương ốc sên, hỏi: qua bao lâu hai người có thể gặp nhau?