Chuyện Tình Như Huyền Thoại

Chương 23: Chương 23




Paula ngẩng đầu nhìn lên khi cánh cửa vào phòng khách trên lầu bật mở và bà nhoẻn miệng cười khi thấy cô con gái đầu hiện ra.

- Chào buổi sáng Tessa thân mến, - bà nói. - Mẹ thấy con mang cho mẹ bình cà phê. Thơm quá! Con còn đứng ngần ngừ gì mà không vào. Và con có mang tách cho con nữa, tốt quá, chúng ta có thể nói chuyện vui một lát được rồi.

- Con biết mẹ dậy từ khi mới rạng sáng, làm việc, và con không muốn quấy rầy mẹ. Nhưng bây giờ đã mười một giờ rồi, con nghĩ mẹ cần giải lao một chút. - Tessa bước đến bàn salon, đứng giữa hai cái ghế nệm dài, để khay cà phê xuống bàn, rồi ngồi xuống ghế.

Paula đẩy ghế ra, đứng dậy đi ra khỏi cái bàn làm việc đã cũ có từ thời George, trước kia là bàn làm việc của bà ngoại bà. Bà đến ngồi xuống trước mặt Tessa, rót cà phê. Sau khi rót thêm sữa và một ít nước đường vào tách, bà hớp một hớp, rồi ngồi dựa người ra ghế, nhìn còn gái, ánh mắt chan chứa tình thương.

- Trông con xinh quá, Tessa, và có vẻ khỏe mạnh nữa. Đêm qua khi con ăn tối, mẹ đã thấy như thế. Chắc Paris đã làm cho con đẹp thêm và có sức khỏe.

- Đúng thế mẹ à, Lorne luôn luôn tốt bụng, chăm lo cho con. Chúng con đã cùng sống ở đấy một thời gian thật tuyệt vời.

- Nó cũng nói với mẹ như thế, - Paula nói nhỏ, bỗng bà nghĩ đến Jonathan Ainsley và Mark Longden, nhớ đến sự lo sợ của bà khi biết hai tên này đã có mặt với nhau tại Paris vào đợi nghỉ cuối tuần vừa qua. Thoạt tiên, Linnet báo cho bà biết, rồi sau đó Lorne cũng nói cho bà hay, và hôm qua Jack Figg đã báo cáo đầy đủ tin tức cho bà rõ. Thông tin mà ông ta báo cho bà biết càng làm cho bà có quyết tâm hơn bao giờ hết về việc giải quyết việc chồng con của Tessa một lần cho dứt điểm.

Ngồi dựa người ra lưng ghế, Tessa nói:

- Đêm qua mẹ có nói mẹ sẽ gặp Mark và tất cả các luật sư vào chiều thứ Hai. Và mẹ nói con phải có mặt ở đó. Thật sự con phải đến à?

- Phải, con phải có mặt, Tessa à, - Paula đáp, nghiêng người tới trước. - Mẹ biết con không chịu đựng được gã, và mẹ cũng không, nhưng việc này cần thiết. Christopher Jolliet nói cong phải có mặt, ông ta là một trong những luật sư giỏi mẹ từng gặp. Mẹ phải nghe lời khuyên của ông ta, cho dù con có trách mẹ là "bày trò trình diễn".

Tessa cười:

- Con sẽ có mặt ở đấy, mẹ à... - Nàng ngừng lại nửa chừng, cau mày ngập ngừng một lát, rồi nói tiếp. - Con phải làm gì? Có cần nói gì không?

- Không nói gì, trừ phi trả lời những câu hỏi do Christopher hỏi, hay do luật sư của Mark hỏi. Con phải trả lời thôi, - Paula nói.

- Con hiểu. Cách đây hai tuần, khi con nói chuyện với mẹ ở New York, mẹ nói mẹ đã có kế hoạch; vậy kế hoạch ấy như thế nào?

- Nếu con không quá lo, thì mẹ muốn hôm nay chưa nói kế hoạch ấy với con, - Paula trả lời liền. - Mẹ có chuyện phải bàn với Christopher vào cuối tuần này, trước khi mẹ quyết định dứt khoát kế hoạch ấy. Nhưng mẹ tin kế hoạch ấy sẽ thành công.

- Nếu mẹ đã nói thế thì thôi, mẹ à. Hôm nay chúng ta khoan nói, cũng tốt thôi. Con tin vào sự xét đoán của mẹ. Theo con thì mẹ là người khéo léo hơn ai hết.

- Bố con mới khéo léo hơn, - Paula cười. - Nhưng cám ơn lời khen của con. Tiện thể nói cho con biết, sáng nay mẹ có đến thăm Adele một lát trong nhà bếp. Nó rất dễ thương, xin xắn, và hạnh phúc như chim sơn ca. - Paula dừng một lát rồi nói thêm, - thật ơn Chúa là hôm ấy nó không bị hề hấn gì. Mẹ rất ân hận là không có mẹ ở nhà để chia sẻ gánh nặng với con.

- Nhưng có Linnet rồi, - Tessa ngắt lời bà, - cô ấy đã giải quyết các công việc rất tài tình. Thực vậy, nếu không có cô ấy, con không biết phải xoay xở ra sao. Cô ấy rất nhanh trí, đã gọi Jack đến ngay. Nhưng con đã nói chuyện này với mẹ rồi.

- Phải, con nói rồi, và con nói đúng đấy. Em con rất có tài giải quyết các vấn đề cấp bách.

- Con bằng lòng làm phụ dâu cho Linnet, mẹ à.

- Con đổi ý rồi à? - Paula ngạc nhiên hỏi.

- Phải, con đổi ý, vì con nghĩ nếu con từ chối, chắc cô ấy sẽ buồn.

- Vậy là sẽ có India, Evan và Emsie làm phụ dâu, và con là phụ nữ đã có chồng, làm phụ dâu? Phải thế không?

- Không đúng hẳn. Con đã thay đổi ý kiến về việc Adele tham gia đám cưới. Ngày hôm kia con đã nói với Linnet là Adele có thể làm phụ dâu, như cô ấy muốn.

Cuối cùng chúng đã hòa thuận nhau, Paula nghĩ. Chuyện thật khó tin.

- Mẹ nghĩ con thật tuyệt, cưng à, mẹ rất sung sướng khi con quyết định tham gia. Mẹ biết, khi con nói không, Linny rất thất vọng.

- Cô ấy có nói cho mẹ biết việc Evan sẽ may áo cưới cho cổ không?

- Không, nó chưa nói, nhưng hôm nay mới thứ Bảy, khi về đến Yorkshire mẹ mệt hụt hơi. Bây giờ hãy nói cho mẹ nghe chuyện này đi, Tessa.

- Linnet không thích bất kỳ bản thiết kế nào của những nhà tạo mẫu vẽ hết. Cho nên đêm kia cô ấy đã hỏi ý kiến của Evan. Evan đã đưa ra nhiều ý kiến tuyệt vời, như là phải dùng satin màu kem đậm, có thêu ngọc, kiểu áo giống thời của triều đại Tudor, và Linnet thích đề nghị này của chị ấy. Cho nên bây giờ Evan vừa vẽ kiểu áo, vừa cùng India phá cửa hàng ở Leeds để xây cất lại.

- Con có nói đùa không? Xây cất lại cửa hàng ở Leeds à? - Paula hỏi, nhìn con gái với ánh mắt thắc mắc.

- Dạ phải. Nhưng họ đã cải tiến rất nhiều. Mẹ sẽ rất kinh ngạc, mẹ à. Họ đã canh tân ở đấy, tiến bộ hơn ở cửa hàng Harrogate rất nhiều. - Tessa uống một hớp cà phê đen rồi nói thêm: - Việc cải tiến ở đấy đã làm cho bà già thư ký khó tính của mẹ phải bực mình.

- Con muốn nói bà thư ký nào?

- Eleanor. Tại cửa hàng ở Leeds.

- Chị ta không phải bà già bẳn tính, - Paula đáp. Bà nghĩ Eleanor không do thám cho Jonathan. Không có gì để cho chị ta tìm được. Giấy tờ quan trọng của bà đã đem đi hết rồi.

- Đấy chỉ là một cách nói thôi, mẹ à, nhưng chị ta là người xấu tính, cáu bẳn.

- Thôi bây giờ con hãy nói đến India đi. Cô ấy có khỏe không? - Paula hỏi. - Linnet nói với mẹ rằng có chuyện rắc rối xảy ra giữa cô ấy với anh chàng họa sĩ Russel Rhodes.

Tessa kể cho bà nghe chuyện của India, rồi kết luận: - Con cảm thấy buồn cho chị ấy. India là người rất ngay thẳng, rất tốt, con nghĩ chị ấy cảm thấy thất vọng cũng là điều tự nhiên thôi.

Paula gật đầu, rót thêm cho mình tách cà phê nữa. Khi bà để bình xuống, bà nhìn Tessa thật lâu, và cũng như tối qua, bà biết Tessa đã có nhiều thay đổi. Bây giờ bà thấy sự thay đổi ấy hiện ra rất rõ ràng trên mặt con bà.

Con gái bà bây giờ không còn hay dễ cáu và hung hăng như trước đây. Thật vậy, bây giờ Tessa có vẻ dịu dàng, đức tính mà trước đây Paula không thấy có nơi con bà. Tessa có vẻ đằm thắm hơn. Nàng có vẻ thỏa mãn, sự thỏa mãn của một người phụ nữ khỏe mạnh, được yêu và được thỏa mãn về tình dục. Theo Paula thì người phụ nữ được hạnh phúc trong tình dục thường có vẻ rất thỏa mãn.

Ôi lạy Chúa! Paula ngồi thẳng người trên ghế nệm dài, nhìn Tessa đăm đăm. Nó yêu rồi. Và rõ ràng tình yêu đã được đáp lại. Tình yêu đã gây nên sự thay đổi kỳ diệu cho con gái bà.

Nhận xét này làm cho Paula quá ngạc nhiên, đến nỗi bà lập tức đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài những cánh đồng hoang, không muốn để cho Tessa thấy vẻ mặt kinh ngạc của mình. Người nó yêu là ai nhỉ? Bà tự hỏi. Chuyện này xảy ra khi nào? Paula đã vắng nhà hai tháng trời, bà không biết rõ chuyện này. Nếu có ai trong gia đình bà biết, thế nào họ cũng điện thoại nói với bà chứ, bà tin chắc như thế.

Tessa yêu nhưng không ai biết. Như vậy có nghĩa là tình yêu của nàng có gì vướng mắc? Có lẽ người yêu của nàng đã có vợ rồi? Bà hy vọng không phải như thế.

- Mẹ này, con quên nói cho mẹ biết về bữa ăn tối mà India và con đã đến ăn với bà cô Edwina. Mẹ vui lòng quay lại ngồi đây, để con nói cho mẹ nghe.

Cố lấy lại vẻ mặt bình thản, Paula sửa cái váy lanh màu xanh nước biển cho ngay thẳng, rồi quay lại ghế ngồi.

- Mẹ nghe đây. - Bà nói, vừa ngồi xuống trước mặt con gái.

Tessa kể cho mẹ nàng nghe toàn bộ câu chuyện về buổi tối hai người đến thăm Edwina, nói về các món nữ trang mà bà ấy đã cho nàng và India.

Tessa nói tiếp

- Bà cô Edwina nói với con rằng không nên quá lo về vấn đề khó khăn trong hôn nhân, bà nói rằng con nên ly dị và đi đến những cánh đồng cỏ khác xanh tươi hơn. Bà nói bà hy vọng sự đổ vỡ giữa con với Mark không làm cho con xa lánh đàn ông, bà nói con phải vượt qua trở ngại ấy. Và làm nhanh lên.

- Bà ấy nói thế à? - Paula nhìn Tessa, bà nghiêng đầu sang một bên, và sau một giây, bà nói: - Mẹ có cảm tưởng con đã nhớ nằm lòng lời khuyên của bà.

- Phải, con nhớ. - Tessa vùng đứng dậy, đến ngồi bên cạnh Paula trên ghế nệm dài. - Điều kỳ diệu nhất đã xảy ra cho con...

- Con đã yêu, - Paula cắt ngang lời con.

- Sao mẹ biết?

- Nhìn mặt con thì biết thôi, cưng à. Tối qua mẹ đã chú ý thấy con khác trước đây rất nhiều, và hôm nay sự khác biệt ấy còn rõ nét hơn nữa. Mẹ nghĩ chắc anh ta cũng yêu con?

- Dạ phải, - Tessa đáp, mặt ửng đỏ. - Mới gặp nhau là yêu nhau liền.

- Người đàn ông này là ai mà đã làm cho con thay đổi nhiều như thế?

- Là Jean Claude Deléon, nhà văn Pháp. Mẹ đã gặp anh ấy ở Paris rồi... Ẳnh là bạn của Lorne. Mẹ có nhớ anh ấy không?

Mặc dù Paula là người có tài nói năng, nhưng khi nghe nàng nói, bà không thốt được nên lời. Rồi, hít vào một hơi thật dài để lấy bình tĩnh, bà nói:

- Dĩ nhiên là mẹ nhớ, anh ta là người rất kỳ diệu. Rất hấp dẫn, rất nổi tiếng. Chuyện này xảy ra khi nào?

Trước khi Tessa trả lời, Margaret hiện ra nơi ngưỡng cửa, bà ta đằng hắng giọng rồi lên tiếng:

- Xin lỗi, thưa bà O�Neill, nhưng tôi xin phép hỏi hôm nay chúng ta sẽ có bao nhiêu người ăn trưa?

- Lạy Chúa, Margaret, chắc tôi không biết, - Paula đáp, quay qua Tessa, - có con và mẹ, thêm ông nội Bryan, đúng không, Tess? Còn Linnet và Evan thì sao?

- Ồ phải rồi, mẹ. Hai người hiện ở đây, họ đang ở dưới lầu, lo may áo cưới cho cô dâu. Ít ra thì Evan đang làm, còn Linnet đang xem xét lại các chi tiết khác cho cuộc đám cưới.

- Rất tốt, Margaret, như thế có thể là năm người. Ồ, còn Emsie và Desmond. Như vậy chúng ta có bảy người.

- Khoan, khoan, đợi một lát, - Tessa xen vào. - Linnet nói có thể Julian sẽ đến ăn trưa với ông cậu Ronnie.

- Ồ, thế thì tuyệt quá, mẹ rất mong gặp họ. Tại sao ta không chuẩn bị cho mười người, Margaret? Có khả năng Gideon cũng đến đây?

Bà quản gia gật đầu, nhìn miếng giấy trên tay, rồi nhìn Paula và nói:

- Tôi sẽ nấu món bà thích nhất là xúp cay Beeton, đây là món thứ nhất. Món thứ hai là thịt băm nướng bọc khoai, chắc bà biết ông O�Neill rất thích món này, và món thứ ba là món thịt bò hầm với cật. Thêm vào là rau tươi hấp, và tôi còn món thịt jambon Yorkshire nướng chảo rất ngon, thưa bà O�Neill. Còn món tráng miệng, tôi sẽ làm bánh pudding bánh mì bơ và trái cây tươi cho ai ăn kiêng, - bà nói thêm rồi nhìn Tessa.

- Thế là cả bữa tiệc ngon lành rồi. Tôi phải thú nhận là tôi rất nhớ những món ăn kỳ diệu do chị nấu, Margaret à.

- Cám ơn bà O�Neill, còn tôi thì rất sung sướng khi thấy bà về.

Khi chỉ còn hai mẹ con lại, Tessa vội nói tiếp:

- Ta trở lại với Jean Claude. Con và anh ấy gặp nhau tuần trước, mẹ à, khi con đi Paris với Lorne. Đây là chuyện hết sức bất ngờ, chúng con hợp nhau trên nhiều lĩnh vực, và con có thể nói rằng chúng con đã bị tiếng sét ái tình đánh gục.

Paula gật đầu.

- Có phải tiếng sét này chỉ đánh và con nhất thời thôi không, Tessa thân yêu?

- Không, và anh ấy cũng không. Jean Claude muốn sự liên hệ này lâu dài, bền vững.

- Có phải chúng ta đề cập đến hôn nhân không?

- Đấy, anh ấy không dùng từ ấy, nhưng con nghĩ khi� ảnh nói mối quan hệ lâu dài, ảnh muốn nói đến hôn nhân. - Thấy mặt mẹ có vẻ lo âu, nàng hỏi nhanh: - Mẹ không bằng lòng anh ấy à?

Paula im lặng một lát rồi bà đáp:

- Tuổi tác chênh lệch nhau nhiều lắm phải không, cưng?

- Dạ, nhưng đối với con không thành vấn đề, đối với anh ấy cũng vậy.

- Anh ta bao nhiêu tuổi?

- Ẳnh năm mươi ba tuổi.

- Đúng rồi. Trông anh ta còn trẻ hơn tuổi, và mẹ tin anh ta rất nghiêm túc trong vấn đề này. Theo mẹ nhận xét, anh ta là người có trách nhiệm, đứng đắn.

- Như vậy mẹ bằng lòng chứ?

Paula nhìn Tessa chăm chú. Bà hỏi lại:

- Nếu mẹ nói mẹ không bằng lòng thì con tính sao?

- Thì con vẫn không thay đổi ý kiến, nhưng con muốn mẹ chấp thuận... Làm sao con thay đổi tình cảm của con đối với anh ấy được?

- Nếu con thực sự yêu anh ta thì cong không thể thay đổi ý kiến là đúng. Và con đã ba mươi hai tuổi, trưởng thành rồi, cho nên con có thể làm bất cứ điều gì con cảm thấy thích. Chuyện xảy ra như thế này thì mẹ phải bằng lòng thôi. Thực vậy, không thể không bằng lòng được. Mẹ nghĩ Jean Claude là người duyên dáng, đáng yêu, bố con cũng thích anh ấy.

Tessa ngồi dựa người ra ghế, thư giãn gân cốt.

- Con rất sung sướng, mẹ à. Sau những chuyện khủng khiếp với Mark, con thấy việc mẹ bằng lòng mối quan hệ giữa con với người con yêu như thế này là điều rất quan trọng cho con.

- Mẹ cũng thấy thế. Và có điều này mẹ muốn nói với con. Mẹ nghĩ trong lúc này con phải hết sức cẩn thận, vì chúng ta đang tìm cách thu xếp vụ ly dị cho được yên ổn.

- Có phải mẹ muốn nói con không nên gặp Jean Claude phải không? - Tessa hỏi, có vẻ hoảng sợ.

- Không phải, gặp nhau được thôi, nhưng đừng quá lộ liễu.

- Chúng con sẽ không làm thế. Thực vậy, ngay cả khi ăn ở Paris chúng con cũng không làm thế. Chúng con ăn ở nhà anh ấy, và khi nghỉ cuối tuần, con cùng Lorne đi với Jean Claude về ngôi nhà thôn quê của ảnh. Chúng con sẽ thận trọng.

- Còn việc khác nữa, Tessa.

- Chuyện gì thế, mẹ?

- Trông con bây giờ rất xinh đẹp và hạnh phúc. Nhưng ngày thứ Hai tới, mẹ muốn con làm ra vẻ khổ sở và bình thường thôi. Con hãy cố gắng làm như thế khi họp với các luật sư và Mark.

- Con sẽ làm ra vẻ rầu rĩ, không trang điểm. Con nghĩ làm thế để lừa mọi người.

- Đúng thế. Con phải đóng vai nạn nhân, mà quả thật đúng thế. Con đừng có vẻ như bây giờ là được.

° ° °

Tessa rời khỏi phòng khách trên lầu để đi chơi với Adele trước giờ ăn trưa, còn paula thì quay về chiếc bàn làm việc kê gần cửa sổ. Bà cầm bút lên, định làm một vài công việc, nhưng bỗng bà cảm thấy không có chú tâm làm. Không, sáng nay không làm được, bà nghĩ mình đã bị phân tâm.

Để bút xuống, bà dựa lưng ra ghế, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên các cánh đồng hoang, hoa thạch thảo đã bắt đầu nở vào giữa tháng Chín, những ngọn đồi trông như mặt biển màu tía uốn lượn chạy xa tít đến tận chân trời. Hôm nay cảnh ngoài đồng đẹp biết bao, bầu trời trong xanh điểm những đám mây trắng bồng bềnh trôi. Paula thích nhất những cánh đồng hoang vào lúc này trong năm, khi ong bướm bay lượn dưới ánh nắng mặt trời tìm đến chỗ có hoa thạch thảo nở. Khác với bà, Linnet mê cánh đồng hoang suốt năm, giống như bà Emma.

Bỗng Paula nhận ra bà sung sướng biết bao khi trở về Pennistone Royal, ngôi nhà bà đã lớn lên và hết sức thương nhớ. Bà sung sướng khi ngồi ở chỗ gần cửa sổ này, ngồi tại cái bàn mà bà ngoại bà đã làm việc suốt nhiều năm trời, nhớ lại kỷ niệm xưa, nghĩ đến lòng yêu thương vô bờ của mình đối với bà Emma. Nhưng chỉ một lát sau, ý nghĩ của bà lại quay về với cô con gái đầu lòng.

Bà mỉm cười với mình khi nghĩ đến chuyện bà đã bằng lòng nghe theo lời cô con gái đầu lòng. Mọi người đều nghe theo lời tuyên bố của Tessa, vì từ lâu nay, Tessa đã làm cho họ tin rằng: nàng chào đời trước Lorne năm phút. Cho nên, nàng thường nói với mọi người rằng nàng là con cả của bà Paula.

Tessa McGill Harte Fairley Longden. Người thiếu phụ độc đáo.

Hãy quên tên Longden đi, Paula nhắc nhở mình. Con gái bà đã bỏ tên của gã, trở về với tên thời con gái, cái tên mà nàng quá ư tự hào.

Chuyện Tessa bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần suốt nhiều năm qua bi đát biết bao, và không ai biết về chuyện này, vì nàng quá xấu hổ và lo sợ nên không nói cho ai biết. Mãi cho đến ngày nàng không chịu đựng nổi nữa, và sợ nguy hiểm đến tính mạng, nên nàng phải ly hôn. Nàng đã có sức mạnh, can đảm, lòng tự hào và ý chí sống còn - những đức tính mà Tessa đã thừa kế qua mẹ nàng, từ bà ngoại nàng truyền lại. Và nhờ thế mà Tessa đã cứu rỗi được đời nàng và con nàng.

Và bây giờ một người đàn ông có tên là Jean Claude Deléon xuất hiện trong đời nàng. Nếu chàng ở lại với nàng, cuộc sống của nàng sẽ không như trước nữa. Chàng là vật xúc tác tiêu diệt hết các chất xúc tác khác. Nói tóm lại, tương lai của gia đình nằm trong hai tay chàng. Nhưng điều này không làm cho Paula lo sợ.

Bà ngồi nghĩ đến Jean Claude... một người có vị thế cao, thông minh, có đạo đức và kiến thức rộng nhất ở nước Pháp. Bà biết rất nhiều về tài năng của anh ta, không những chỉ qua giới truyền thông đại chúng mà còn qua Lorne, người đã tôn sùng chàng với tấm lòng thành.

Jean Claude đã gây ấn tượng mạnh cho bà vì nhiều nguyên nhân. Bà thích đức tính khiêm nhường, tính không khoe khoang của anh ta. Anh ta có tính hài hước tế nhị, luôn luôn làm cho bà cười thoải mái; bà còn khâm phục sự khôn ngoan và lòng tốt của anh ta, bà biết anh ta có tiềm năng làm cho người khác say mê, thích thú.

Anh ta lớn hơn con gái bà hai mươi mốt tuổi, chỉ nhỏ thua bà ba tuổi; nhưng Paula nghĩ rằng tuổi anh ta là điều lợi cho con bà. Anh ta chín chắn, nghiêm túc, có trách nhiệm, và chân thật đáng tin. Nếu hai người thành vợ thành chồng, Tessa được anh ta săn sóc ân cần suốt đời, và chính điều này đã làm cho Paula cảm thấy mừng.

Phải, sự xuất hiện của Jean Claude là một biến cố quan trọng cho gia đình, và nếu xét cho kỹ thì rất quan trọng cho bà. Bà đã thấy hiệu quả anh ta tác động đến Tessa; bỗng nhiên nàng trở thành người dễ thương hơn, hay nàng có vẻ dễ thương hơn với mẹ nàng. Và nếu Tessa sống với anh ta, có lẽ nàng còn có nhiều thay đổi đáng kể nữa về cá tính và trong cuộc sống của nàng.

Liệu cô con gái đầu của bà có dẹp tham vọng của mình sang một bên không? Nàng có bỏ giấc mơ điều hành cửa hàng Harte để làm vợ hiền của một triết gia - văn sĩ không? Hay nàng cứ nhất quyết theo đuổi con đường kế vị mẹ nàng, giữ ngôi vị thái tử như nàng tự xưng?

Điều lạ lùng thay là nàng muốn chọn tên Pháp để đặt cho mình, Paula nghĩ, lặng lẽ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bà không thấy gì hết ngoài khuôn mặt của Tessa... Hôm nay nàng đẹp dịu dàng biết bao. Nếu người đàn ông này đã làm cho nàng được như thế, thì bà sẽ vui vẻ đón nhận anh ta.

Nếu Tessa từ bỏ giấc mộng làm bà hoàng trong lãnh vực kinh doanh, thì con đường này sẽ mở rộng cho Linnet. Cô sẽ điều hành nhà hàng Harte mà không sợ có người đối kháng. Liệu Emsie có muốn ngày nào đó tham gia với chị không? Nếu Tessa đi rồi, India sẽ được bố trí ở đâu? Còn Evan thì sao? Paula biết rất rõ Evan rất tha thiết muốn đóng một vai trò quan trọng trong cửa hàng Harte. Và nếu Evan lấy Gideon, liệu anh ta có phản đối việc vợ làm việc không?

Không, Gideon sẽ không làm thế. Anh ấy là người của gia đình Harte chân chính, anh lớn lên hiểu rõ giá trị sự làm việc của phụ nữ. Mẹ anh, Emily, đã điều hành các xí nghiệp của gia đình Harte trước khi anh chào đời.

Tất cả những người làm việc ở cửa hàng Harte đều là phụ nữ, nên nếu Jean Claude lấy Tessa, thì anh ta sẽ tác động đến phụ nữ nhiều nhất. Vì sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi quanh bà, Paula nghĩ, hai mắt lim dim. Mình phải gặp anh ta lại, càng sớm càng tốt. Mình cần nhìn anh ta với cặp mắt của người mẹ. Và qua trí óc sáng suốt của một người đứng đầu tập đoàn kinh doanh quan trọng, vì anh ta có thể làm thay đổi cán cân quyền lực một cách dễ dàng.

Cánh cửa bật mở cắt đứt dòng tư tưởng của Paula. Cháu ngoại của bà chạy đến phía bà, miệng la lớn: - Bà, bà đến chơi với cháu.

Paula đứng dậy, bước tới trước, ôm đứa bé vào lòng, ghì chặt lấy cháu. Qua mái tóc bạch kim lóng lánh của Adele, bà nhìn Tessa đứng gần cửa.

- Theo con thì anh ta có thích con bé này không? - Bà hỏi. - Con bé có gây khó khăn gì không?

- Hoàn toàn không, - Tessa trả lời, giọng đầy tin tưởng. - Chúng con đã thảo luận vấn đề này kỹ lưỡng rồi. Anh ấy rất hạnh phục khi có con bé. Thực sự rất hạnh phúc.

Paula gật đầu. Tóm lại, Tessa sẽ có cơ may được hoàn toàn hạnh phục, miễn là Paula giữ cho Mark Longden bằng lòng với hoàn cảnh của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.