Từ bảy năm nay chàng không gặp nàng. Bảy năm dài. Nhưng chàng nghĩ, bây giờ gặp lại chàng mê mẩn nàng thêm. Ao ước được gần nàng, được ôm nàng vào hai tay, dù một lát cũng được. Chàng muốn tìm cách để ôm nàng hay ít ra nói chuyện với nàng vài phút, nắm tay nàng.
Chàng đã lấy vợ sáu năm, có đứa con nhỏ, đứa con trai. Tên nó là Jonathan. Nhưng bé Jony có bề ngoài giống Valerie hơn giống chàng. Chú bé đẹp trai, tóc vàng, nhưng không có bản chất của dòng họ Harte trong người, đối với Robin, chú bé có vẻ như thế.
Chính đứa con trai khác, con của nàng, Owen, mới giống chàng. Chú bé là hình ảnh của chàng, như đúc, giống cho đến cả hai bàn tay. Vào chiều thứ Sáu, chàng nhận thấy mấy ngón tay của chú bé cũng dài và có hình ngòi bút như ngón tay của chàng. Mẹ chàng có nhận thấy như thế không? Có lẽ có. Và chuyện này có quan trọng không nhỉ? Dĩ nhiên là không. Chàng tin chắc mẹ chàng đã biết mối tình giữa chàng với Glynnis từ lâu. Bà là người khôn ngoan, bà hiểu hết lòng người. Ngoài ra, bà và Glynnis rất gần gũi nhau. Có lẽ Glynnis đã tâm sự với bà, nhưng chàng không biết, vì Emma là người không bao giờ phản bội người nào đã tâm sự với bà.
Khi chàng lái xe với tốc độ đều đều trên đại lộ ở Harrogate vào tối thứ Bảy, đi từ Leeds đến Pennistone Royal, chàng nghĩ đến phản ứng của mẹ chàng vào hôm qua. Bà đã bối rối khi thấy chàng xuất hiện bất ngờ. Nhưng bà giấu sự giận dữ của mình dưới bộ mặt bí ẩn có tiếng của bà. Bà rất có tài che giấu cảm xúc.
Khi nghĩ đến Emma, chàng bỗng mỉm cười. Hai mẹ con thỉnh thoảng chống đối nhau và thường cãi nhau, nhưng chàng rất thương mẹ, kính trọng mẹ và chàng biết chàng là người con được mẹ thương nhất. Thế nhưng, chàng không tin bà sẽ chấp nhận cái việc mà chàng sắp làm. Chàng cũng không chấp nhận. Chỉ có điều chàng không thể ngăn được mình. Chàng phải gặp Glynnis và nói chuyện riêng với nàng.
Chàng tự hỏi, không biết nàng có chịu nghe chàng nói không. Hay nàng sẽ đóng sập cửa ngay trước mặt chàng? Chàng không biết. Chàng chỉ biết phải gặp cho được nàng.
° ° °
Khi Robin lái xe ra phía sau biệt thự Pennistone Royal, chàng thấy ngôi nhà tối tăm, ngoại trừ hai phòng trên lầu: phòng mẹ chàng và phòng của Glynnis. Hồi nãy, mẹ chàng có nói cho chàng biết bà sẽ ăn tối một mình với Glynnis, còn Winston và Charlotte sẽ đến ăn trưa vào ngày Chủ nhật. Chàng nghĩ đến chuyện thuyết phục bà mời chàng đến ăn trưa, nhưng chàng không muốn đẩy bà vào tình thế khó xử. Làm thế là bất công.
Đậu xe gần một gốc cây, Robin bước ra khỏi chiếc Humbur, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại. Rồi đi nhanh đến lối vào nhà dành cho gia nhân phục vụ.
Chàng nhìn lên. Trời đêm tháng Sáu thật đẹp. Bầu trời xanh ngắt, cao vút, đầy sao. Vừng trăng tròn rực rỡ chiếu ánh sáng trên lối đi.
Robin thọc tay vào túi, lấy ra chiếc chìa khóa nhà bếp, chiếc chìa chàng đã có từ khi còn tuổi vị thành niên. Chàng mở cửa bước vào, cẩn thận khóa cửa lại, lặng lẽ đi nhanh qua phòng nhà bếp, mở cánh cửa thông qua hành lang phía sau nhà, nơi dành cho gia nhân đi phục vụ.
Chàng vội leo lên cầu thang lầu. Đi vòng quanh tầng thứ nhất, khu vực của mẹ chàng. Chàng đi tiếp và cuối cùng mở cửa đi vào tầng dùng làm phòng ngủ. Chàng đi dọc hành lang đến phòng Xanh, chàng biết nàng đang ở tại phòng ấy.
Hôm qua, khi chàng đưa Owen đi xem bò, chú bé đã nói cho chàng biết thế. Chú bé đã hãnh diện nói với chàng rằng chú ở một mình trong phòng Vàng. Chú bé còn nói với chàng hai mẹ con đang ở tại khách sạn Hyde Park ở London. Chàng chỉ cần hỏi vài câu là Owen đã thơ ngây kể nhiều chuyện cho chàng nghe. Robin cảm thấy sung sướng biết bao khi chú bé có vẻ thích chàng.
Hành lang sáng lờ mờ nhờ ánh trăng lọt vào từ cánh cửa sổ cao ở cuối hành lang chiếu đến. Robin nhẹ bước trên hành lang có trải thảm cho đến khi chàng đến cánh cửa có tấm bảng đồng khắc hai chữ Phòng Xanh. Chàng gõ nhẹ cửa rồi đứng đợi.
Nhiều giây trôi qua, tiếng cánh cửa kêu cắc một tiếng rồi mở ra.
Khi Glynnis thấy chàng, nàng mở to mắc ngạc nhiên. Chàng để ngón tay lên môi mình, làm dấu im lặng. Chàng đẩy cửa bước vào phòng không để cho nàng kịp đóng lại. Glynnis vội lùi bước, nhìn chàng đăm đăm.
Robin đóng cửa, dựa người vào cửa, và nói thì thào:
- Anh phải nói chuyện với em.
Nàng đi tới, bước nhanh qua phòng khách, đến đứng dựa vào chiếc bàn làm việc kê bên cửa sổ. Rồi, bỗng nhận thấy mình chỉ mặc cái áo ngủ lụa mỏng manh, nàng chạy vào phòng ngủ.
Chàng thản nhiên đứng dựa vào cửa, nhưng lòng không cảm thấy thản nhiên. Chàng tự nhủ không nên đi theo nàng. Chàng biết nàng có tính đàng hoàn từ ngày hai người đang còn ở cùng nhau, chàng nghĩ là nàng đi mặc thêm áo dài bên ngoài. Quả vậy, một lát sau, nàng xuất hiện, mặc chiếc kimino lụa xanh bên ngoài áo ngủ.
Robin khóa cửa, đi đến phía nàng.
- Tại sao anh khóa cửa? - Nàng rít lên, cặp mắt xanh giận dữ, mặt căng thẳng, vẻ lo sợ.
- Không lý do gì khác hơn là sợ con của chúng ta, Owen. Nếu nó thức dậy, có thể nó đến tìm em. Nếu thế, nó không thể mở cửa được. Khi ấy anh sẽ vào phòng ngủ của em cho đến khi em đưa nó về phòng ngủ của nó lại. Anh nói thế em nghe có được không?
Glynnis không nói gì.
Robin nói:
- Nó không nên thấy anh ở đây, nhất là vào lúc đêm khuya.
- Không nên để cho ai thấy hết.
- Anh biết.
- Bây giờ anh muốn gì? - Nàng hỏi, cặp mắt lạnh như băng. Nhưng chàng nhận thấy nàng run lập cập.
- Muốn nói với em, Glynnis.
- Tôi không có gì để nói với anh cả.
- Nhưng anh có. Anh thấy bây giờ không là lúc đáng nói và không nơi để nói. Anh đến để yêu cầu em, khi nào em về thành phố thì hãy đến gặp anh.
- Tôi sẽ không đến! - Nàng đáp nhanh.
- Phòng khi em đổi ý kiến... - Chàng lấy trong túi ra chiếc phong bì. - Trong phong bì này có địa chỉ và chìa khóa cửa. Anh muốn em giữ lấy.
- Tại sao?
- Anh muốn em gặp anh tại đấy vào tuần sau. Chỉ để nói chuyện thôi. Anh cần nói chuyện với em.
- Tôi đã nói tôi không muốn nghe anh về chuyện gì hết rồi mà!
- Cái địa chỉ... đấy là chuồng nuôi ngựa được sửa chữa thành nhà của Edwina ở Belgravia. Chỗ ẩn thân của chị ấy khi chị từ Ireland đến. Ở đấy có máy điện thoại. Glynnis, vui lòng đến gặp anh. Vào ngày thứ Tư. - Chàng đưa cái phong bì cho nàng, nhưng nàng vòng hai tay trước ngực, bĩu môi, mắt đanh lại khi bước sang một bên.
Robin để chiếc phong bì lên bàn và nói tiếp:
- Anh chỉ muốn nói với em tại sao chuyện của chúng mình lại đi đến nông nỗi như thế. Chỉ thế thôi.
- Ôi Robin, - nàng thốt lên nho nhỏ, - xin anh vui lòng đi khỏi đây. Anh phải đi ngay.
Không nhúc nhích, chàng cười mỉm rồi nói:
- Thằng bé rất đẹp trai, Glynnis, thông minh và rất có tư cách.
Nàng im lặng.
Bỗng chàng bước về phía nàng. Nàng chưa kịp thốt được lời nào phản đối hay bỏ chạy, thì chàng đã ôm lấy nàng, kéo mạnh nàng vào thân hình cao, mảnh khảnh của chàng.
- Ôi Glynnis, Glynnis, - chàng nói thì thào, giọng khàn khàn, rồi hôn vào cổ nàng, hôn vào má, và cuối cùng hôn lên môi nàng.
Ngoài ý muốn, nàng hôn lại chàng và ôm cứng lấy chàng, thì thào gọi tên chàng, và cảm thấy cứng nơi chân nàng. Chàng muốn nàng. Nàng muốn chàng. Bỗng nàng gần như buông xuôi, muốn kéo chàng vào phòng ngủ.
Nhưng nàng không làm thế. Với quyết định dứt khoát, nàng đẩy chàng ra, nhưng nhẹ nhàng, và nàng nghẹn ngào vì khóc.
- Ôi, em yêu, vui lòng đến với anh, - chàng van xin, mắt nhìn vào mắt nàng. Cặp mắt nàng giống mắt chàng như đúc, không những giống màu sắc mà còn giống cả về dục vọng đang hiện rõ trong mắt.
- Không, Robin, không.
- Đến đi, Glynnis, hãy đến đi.
Vừa lắc đầu, nàng vừa bước đến phía cửa, hai chân run run. Ra đến cửa, nàng quay lại nhìn chàng đăm đăm.
- Xin anh, anh hãy đi đi.
- Có số điện thoại nhà của Edwina, - chàng nhắc nàng. - Nếu em không đến, xin gọi cho anh từ mười hai giờ đến mười hai giờ rưỡi.
Nàng im lặng.
Khi chàng ra đến cửa, chàng dừng lại, dịu dàng nói:
- Nếu em không đến, em phải cho anh biết. Hứa chứ?
Nàng chỉ còn sức để gật đầu.
° ° °
Sau khi chàng đi rồi, nàng nằm lên giường, cảm thấy mình thật khó mà thoát khỏi phạm vào tội lỗi này. Trước đây nàng đã chết mê chết mệt vẻ duyên dáng của chàng. Liệu bây giờ nàng có tránh được không? Nàng không những ghét mình thường chạy lại với chàng mỗi khi chàng gọi, mà còn cảm thấy quá tội lỗi vì đã ngủ với chàng. Richard là người tốt, anh ấy tốt với Owen, và nàng biết anh ấy yêu nàng say đắm, tận tụy với nàng. Nàng cũng yêu anh lại, theo cách riêng của nàng. Nàng đã cố làm một người vợ hiền và tận tụy như ảnh. Và nàng là người mẹ tốt với Owen, có lẽ tốt không ai bằng.
Robin, ôi, Robin. Em yêu anh biết bao. Em muốn anh biết bao. Hãy ôm lấy em. - Nàng bật khóc, và nàng khóc cho đến khi hết nước mắt.
° ° °
Ngày cuối tuần trôi qua không có chuyện gì xảy ra nữa. Robin không ghé lại thăm mẹ lần nào nữa, và Glynnis ngạc nhiên thấy mình cảm thấy buồn.
Sau khi âm thầm trách mình, nhắc mình nhớ rằng nàng là người lớn, chứ không phải là gái vị thành niên dại dột, Glynnis cố xua đuổi hết cảm giác ấy đi. Và nàng cố sức lấy lại bản tính vui vẻ của mình, trở lại bình thường.
Nàng luôn luôn hòa hợp với Emma. Họ rất thông cảm nhau, cả hai đều có bản chất vui vẻ, hăng hái. Glynnis có thể nói chuyện với bà về bất cứ chuyện gì trên đời, và Emma đều đáp lại rất hợp ý. Cho nên họ đã bàn nhiều vấn đề khi ăn điểm tâm vào sáng Chủ nhật, và khi họ đưa Owen đi dạo một vòng trước giờ ăn trưa. Chú bé chạy trước họ đến hồ, nói lớn cậu đến cho vịt ăn, và cả hai đều cười vui vẻ. Rõ ràng Owen đang ở tuổi hồn nhiên. Sáng nào chú bé cũng chạy nhảy, cười và nói chuyện với hai người. Glynnis sung sướng khi thấy anh mắt của bà Emma có vẻ hài lòng.
Có lần bà chủ cũ của nàng quay qua nói với nàng:
- Thằng bé thật dễ thương, Glynnis à, cô đã giáo dục nó thật tốt. Tôi hy vọng sang năm cô đem nó về Anh, ở chơi với tôi một thời gian, đồng thời đi thăm gia đình cô ở Wales luôn thể.
- Tôi hy vọng sẽ đến, bà Harte. Tôi nghĩ là mẹ tôi rất muốn tôi sang năm đem Owen đến Rhondda chơi. Chúng ta sẽ gặp nhau.
Emma thở dài, nói với giọng buồn buồn:
- Tôi rất nhớ cô, Glynnis à. Trong thời gian chiến tranh, cô không những là thư ký của tôi, mà còn là bạn của tôi nữa. Tôi rất thích cô, và bây giờ... Trời, nó là cháu nội của tôi, nếu tình thế khác đi, thì cô đã là con dâu của tôi.
Glynnis chỉ gật đầu và quay mắt nhìn vào chốn xa xăm. Một lát sau, nàng nói:
- Tôi biết bà muốn thế, nhưng tôi rất tin vào định mệnh. Tất cả đều do định mệnh. Vì thế mà chuyện đời diễn ra không theo ý mình. Tất cả chuyện đời đều vượt ra ngoài tầm tay của ta. Mà chúng đều năm trong vòng tay của... định mệnh.
Nàng gượng cười rồi nói tiếp thật nhanh:
- Bà Harte à, tôi muốn nói với bà về chuyện... tiền nong. Bà khỏi cần gởi tiền trợ cấp hàng tháng cho tôi làm gì. Tiền bà gởi cho quá nhiều, và Richard có thể cung cấp đầy đủ cho chúng tôi rồi, tôi không cần tiền.
- Ôi lạy Chúa, Glynnis, tôi biết Richard làm ăn khấm khá! Và dĩ nhiên tôi không muốn dùng tiền bạc để làm mất thể diện anh ấy. Tuy nhiên, tôi muốn gởi cho cô. Cô nhớ là cô đã từ chối sự giúp đỡ của Robin trong thời gian chiến tranh, còn đây là cách tôi đảm bảo tương lai cho Owen, thêm vào một phần nào đó. Cô hãy dành dụm tiền bạc, gởi vào ngân hàng để làm lợi. Khi Owen đến tuổi vào đại học, cô sẽ có một số vốn dành cho chú bé. Tôi sẽ tiếp tục gởi cho cô, đây là việc tối thiểu tôi có thể làm được. Như thế đấy.
Lại một lần nữa, Glynnis cố từ chối, nhưng không được. Theo kinh nghiệm của nàng, thì nàng biết khi bà Emma đã quyết định làm điều gì, bà sẽ không thay đổi lập trường. Cuối cùng nàng gật đầu, nồng nhiệt cám ơn bà chủ cũ. Nàng chỉ làm được thế thôi.
° ° °
Nhiều giờ sau đó, Winston và Charlotte đến ăn trưa, cuộc đoàn tụ thật tuyệt vời. Bà Emma liền nhận thấy anh trai bà rất có ấn tượng về Owen và nếu ông nhận thấy chú bé giống ai trong gia đình, thì chắc cũng không nói ra. Winston nổi tiếng là người có tài ngoại giao ở trong gia đình.
Ngay sau khi ăn xong, Winston và Charlotte ra về, Glynnis lên lầu để thu xếp đồ đạc vào vali. Sáng hôm sau hai mẹ con sẽ đi London sớm. Khi nàng thu xếp áo quần của Owen, để vào vali chú bé, nàng thở dài khoan khoái, và ngày đã trôi qua một cách yên thắm. Tất cả đều yên ổn, không có sự cố gì.
Bỗng nàng nghe giọng Owen cất lên:
- Mẹ, tại sao chú Robin không đến thăm con? Khi chú ấy dẫn con đi xem bò, chú có nói chú sẽ đến thăm con lại. - Để cuốn sách xuống bàn, Owen chạy đến chỗ nàng đang đứng xếp áo quần vào vali, chú kéo tay áo mẹ.
Glynnis nhìn chú bé gượng cười:
- Chú ấy rất bận công việc, con à. Có lẽ chú ấy đang làm công việc gì đấy không bỏ đi được.
- Ồ, chắc thế. - Chú bé có vẻ thất vọng. Chú nói tiếp: - Con rất thích chú ấy. Chú ấy rất tốt với con.
Khi Glynnis không trả lời, Owen nói tiếp:
- Chú ấy là nhà chính trị, mẹ à. Chú ấy sẽ đưa con vào Hạ viện.
- Ồ, mẹ không biết chuyện đó, - nàng nói.
- Đúng thế đấy! - Owen hăng hái nói lớn, ngắt lời nàng. - Chú ấy đã hứa. Và con biết chú ấy sẽ giữ lời hứa.
Thấy Owen có vẻ buồn, nàng ôm ghì con vào lòng, dịu dàng nói:
- Mẹ tin chú ấy sẽ giữ lời hứa, Owen à. Thực vậy, mẹ tin chắc như thế.