Ngôi giáo đường nhỏ xinh xắn xây bằng đá ở làn Pennistone Royal đã được xây hơn chín trăm năm từ thời vua Norman đầu tiên ở Anh. Cái tháp chuông vuông vức được giữ nguyên từ lúc mới xây dựng, nhưng những cửa sổ lắp kính màu lộng lẫy mới được lắp cách đây hai trăm năm thôi.
Trong thời gian bà Emma Harte sống ở Pennistone Royal, bà trả tất cả các chi phí trùng tu mà nhà thờ đã yêu cầu, và bây giờ Paula cũng làm như bà. Cho nên, nhà thờ được giữ gìn rất đẹp, cả bên trong lẫn bên ngoài.
Vào chiều thứ Bảy này, ngày mồng một tháng Chạp, trời lạnh nhưng không có gió, bầu trời xanh ngắt không một đám mây. Mặt trời tái nhợt, nhưng vấn chiếu ánh sáng, không khí trong lành sáng sủa, ánh sáng rất đặc biệt của thời tiết miền Bắc.
Ông Robin bước xuống từ chiếc xe đầu tiên đến nhà thờ, và ông giúp Marietta bước ra. Trông bà thật duyên dáng trong chiếc váy dài bằng lụa đỏ đậm, và chiếc áo vest khoác ngoài thật vừa vặn, có thêu bằng hạt màu đen. Khi Owen đến với hai người, họ bước vào giáo đường.
Cả làng đều ra xem đám cưới của Linnet và Julian. Họ mặc áo ấm, đứng tụm vào nhau thành từng nhóm. Khi thấy ông Robin đến, những người quen biết ông liền đưa tay vẫy chào một cách thân ái và nhoẻn miệng cười với ông.
Ông đã lớn lên ở Pennistone Royal và rất nổi tiếng với mọi người. Ông đưa tay vẫy chào họ lại, cười duyên dáng, rồi cùng Marietta và Owen đi vào nhà thờ.
Ông đưa mắt nhìn quanh, thấy một số người ông không biết. Những người đàn ông mặc comple đen, tao đeo phone nghe và máy liên lạc nhỏ gắn vào ve áo. Ông liền biết ngay họ là đặc vụ của Jack Figg. Bảo vệ an ninh.
Khi đến gần cổng, ông thấy Jack Figg đứng trên thềm, đầu đội mũ phớt xám, mặc comple buổi sáng. Ông ta cũng là khách dự đám cưới, vì được xem là người trong gia đình, nhưng lại còn phải chỉ huy đội an ninh nữa. Ông ta đứng nhìn chăm chăm vào đám đông.
Khi nhìn thấy ông Robin, ông ta mở miệng cười. Hai người bắt tay nhau rất nồng nhiệt, rồi Jack chào Marietta và Owen, ông ta đã gặp hai vợ chồng vào đêm qua tại bữa ăn tối do Paula và Shane mời.
Ông Robin đến gần Jack hơn, hạ thấp giọng nói:
- Tôi thấy anh canh chừng rất cẩn mật.
Jack nhướng mày, đáp:
- Tôi đã bố trí người ở đây đông dày đặc. Paula muốn thế, và tôi phải làm cho bà ấy hài lòng, thưa ông.
- Jonathan chắc không dám giở trò gì đâu. - Ông Robin nói, bóng ma của người con trai kia hiện lên trong óc ông. Ông cố xua đuổi nó đi.
- Tôi đồng ý, nhưng Paula lo sợ anh ta, nhất là hôm nay. - Jack đáp. - Tốt hơn là nên huy động người đông đúc, chứ không nên chỉ dùng vài người thôi. Nhưng họ sẽ không xuất hiện trước mắt mọi người nhiều đâu, nhất là trong nhà thờ và tại buổi tiếp khách. Ông đừng lo, không có gì xảy ra đâu, - ông ta nói, giọng tin tưởng, và nói thêm: - Lát nữa tôi sẽ vào trong với ông.
Jack đi khỏi thềm giáo đường, hướng về phía nghĩa trang. Khi đang đi ông bỗng nghe có tiếng nói phát ra trong phone nghe ở tai và giọng của Chris Light vang lên:
- Jack, có chiếc xe tải lớn màu trắng từ làng Lackland chạy xuống đồi. Đấy là chiếc xe chở bọn du côn như chúng ta đã được cảnh báo.
- Tốt, Chris. Ra tay đi. Lấy xe hơi của ta chặn đường rồi đưa lính kỵ binh đến. Và chặn con đường dẫn đến làng Pennistone luôn. Tôi không muốn có tên này trốn thoát được. Lùa chúng ra khỏi làng, rồi báo động cho cảnh sát biết. Ra tay đi. Nếu chúng không rời đi, chúng ta sẽ bắt hết.
- Xin tuân lệnh ông, Jack, - Chris đáp.
Đứng một mình giữa nghĩa trang, Jack Figg cám ơn Chúa đã khiến cho Mark Longdeon còn có một chút lòng nhân đạo. Nếu Longden mất hết lương tâm, thì gã đã không báo cho ông biết câu chuyện tàn bạo của Jonathan Ainsley tại Paris vào tháng Chín. Và như thế có lẽ hôm nay chúng đã gây nên một thảm kịch ở đây. Nhà thờ sẽ cháy rụi, giết hết mọi người ở bên trong. Vì nhờ cuộc điện thoại của Longden vào tháng Mười, mà họ đã biết được kế hoạch thực hiện của chúng, nhờ một điệp viên đã xâm nhập vào băng đảng tội phạm này. Vì vậy mà hôm nay Jack đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho mọi việc. Khắp nơi đều được bảo vệ an ninh cẩn mật.
Mark Longden tin rằng gã ngăn chặn để đám cưới khỏi bị phá hỏng. Gã không ngờ nhờ cuộc điện thoại của gã, mà gã đã cứu được nhiều sinh mạng. Kể cả sinh mạng của Adele.
° ° °
Khi Robin, Marietta và Owen đi vào nhà thờ, chính Lorne Fairley và Desmond O�Neill, hai em trai của Linnet chào đón họ, mời họ đến chỗ ngồi. Hai người này có nhiệm vụ hướng dẫn khách. Hai anh em chỉ ghế ngồi cho họ, ghế ở phía dành cho gia đình cô dâu, và sau vài lời chào hỏi, hai thanh niên trở ra trước để đón khách khác.
Marietta nhìn quanh nhà thờ, thì thào nói:
- Trang trọng quá, thật tuyệt vời.
- Chính Evan thiết kế trang hoàng đấy, - ông Roin thì thào đáp lại. - Nó rất có tài, anh chị nghĩ thế chứ?
- Dạ đúng như thế, - Owen đáp, vẻ mặt hãnh diện.
Khắp nơi đều có những chậu hoa phong lan, nhiều nơi có những chậu xương rồng nhỏ trồng trong những cái bình trắng xinh đẹp. Cây được sơn màu trắng, trên cành cây treo những bó hoa nhỏ có màu trắng tỏa hương thơm, hoa được buộc trong những vòng vải có viềng đăng ten bạc, phỏng theo kiểu thời Elizabeth. Và khắp nơi trong nhà thờ là những chậu lớn trồng hoa uất kim hương, hoa cẩm chướng và hoa trường thọ, cũng như hàng trăm cây đèn cầy trắng cắm trong bình thủy tinh nhỏ, dùng cho người đến dự cầm để cầu nguyện. Giống như những người khác trong nhà thờ, ông Robin mê mẩn trước vẻ đẹp của hoa giữa ánh đèn cầy lấp lánh.
Bỗng ánh mặt trời bừng sáng chiếu vào giáo đường qua những cánh cửa sổ lắp kính màu, và ông nghĩ trông chúng như những viên ngọc long lanh gắn trên những bức tượng đá cổ xưa. Ngôi nhà thờ nhỏ này ông đã quen từ khi còn nhỏ, là nơi đẹp nhất cho lễ cưới, và ông âm thầm cầu nguyện cho đứa cháu duy nhất của ông, Evan sẽ thành hôn với Gideon tại đây vào tháng sau. Đám cưới cũng đẹp như thế này. Cô ấy cũng đáng được như thế không kém gì Linnet.
Nhiều người trong gia đình ông lần lượt đi vào, họ đến ngồi vào ghế phía trước ông. Edwina, người ông thích nhất, luôn luôn mặc áo màu tí trông rất đài các, màu bà thường chọn mặc vào những dịp đặc biệt. Bà nhìn ông, mỉm cười, nháy mắt với ông rồi hất đầu ra dấu chỉ người đi theo bà. Người ấy là Russell Rhodes, họa sĩ, trông đẹp trai trong bộ comple buổi sáng, nếu dáng dấp đừng bạo tợn một chút. Ông Robin sung sướng khi thấy anh ta chiều nay có đến. Đêm qua, khi ông gặp anh ta lần đầu, ông đã có cảm tình ngay. Evan đã nói với ông rằng India đã làm hòa với ảnh và hai người đã vui vẻ với nhau trở lại. Rõ ràng Dusty đã được gia đình mở rộng tay đón tiếp. Anh ngồi bên cạnh mẹ của India, Sally, trông bà rất lịch sự trong chiếc áo màu xanh đậm và đồ trang sức bằng ngọc saphire. Anthony Standish, bố của India, quay qua cười chào ông Robin, gật đầu chào Owen và Marietta, rồi nói gì đó với Edwina, mẹ ông.
Robin thấy Ngài Ronald Kallinski, ông nội của Julian, đi đến giữa lối đi, đi theo là con trai Michael, và vợ của Michael, Valentine - bố mẹ của Julian.
Một lát sau, người em gái song sinh với ông Robin, Elizabeth, đi vào níu cánh tay chồng là Marc Deboyne. Mặc dù bà cũng tuổi với Robin, nhưng trông bà trẻ hơn ông, có vẻ chưa đến tám mươi, và ông thấy bà rất trang nhã trong chiếc áo dạ hội bằng lụa màu xanh và chiếc áo khoác bên ngoài.
Khi bà đi đến ghế ngồi, ngang qua Robin, bà chào ông nho nhỏ trong miệt, đi theo sau bà là Emily, con gái; cô cháu ngoại Natalie và Winston. Emily mặc áo quần màu mận chín, dài đến nền nhà, Natalie mặc áo lụa màu xanh a-mê-tít, cả hai khi thấy ông Robin đều đưa tay khẽ vẫy tay chào.
Trong vòng mười lăm phút, nhà thờ đã đông người. Khi ông Robin thấy Paula đi vào đến phía hàng ghế phía trước, theo sau có mẹ bà, Daisy và ông nội Bryan O�Neill, ông biết cô dâu sắp đến.
Ông Robin thường mến phục Paula, bà có khả năng của nhà kinh doang, khả năng làm vợ, làm mẹ, và đồng thời trông giống người mẫu có tầm cỡ quốc tế. Năm mươi sáu tuổi mà trông bà như mới bốn mươi. Bà trông trẻ đẹp là nhờ chiếc áo bà mặc không có tay, bằng nhung màu xanh đậm, dài đến mắt cá chân và khoác ra ngoài chiếc áo dài cùng màu có tay viền đăng ten. Đôi hoa tai bằng ngọc bích của mẹ ông ánh lên trên hai tai của Paula, và bà ghim chiếc nơ bằng ngọc bích của Blackie trên vai áo khoác.
Daisy, em gái của ông, mặc dải đăng ten màu vàng. Khi thấy ông Robin, bà cười, rồi đi lên hàng ghế trên hết với con gái.
- Nhiều người quá, nhiều bạn bè quá, - Marietta nói thì thào với ông Robin. - Trời đất ơi, người đâu mà đông thế này! Chà, tôi đoán đám cưới của Evan chắc nhỏ hơn thế này nhiều.
Robin cười thầm, ông lắc đầu.
- Ở đây không có nhiều bạn bè. Nghĩa là người ngoài không có bao nhiêu. Hầu hết mọi người ở đây đều là trong họ tộc Harte, O�Neill và Kallinski. Tôi cam đoan ngày cưới của Evan với Gideon cũng đông như thế này. - Ông vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh, thấy có nhiều người trong họ tộc Harte, đã lâu ngày ông không gặp. - Có phải đấy là Amanda và người em song sinh Francesca không? Còn đằng kia chắc hẳn là Sarah Lowther Pascal với người chồng Pháp của bà là Yves, và cô em gái của họ là Chloe. Lạy Chúa tôi, cả đại gia đình, ông nghĩ. Mẹ mình và các anh em của bà đã sinh ra cả một đạo quân.
Bỗng ông thấy không khí trong giáo đường sinh động hẳn lên, ông nhìn ra trước, thấy đoàn lễ sinh sắp hàng một vừa đi ra. Mười phút sau, ông thấy Julian với phụ rể, Gideon, đi đến. Hai người đứng bên cạnh bàn thờ, chú rể đang đợi cô dâu.
Ông Robin nghĩ rằng cả hai chàng thanh niên đều có vẻ cố trấn tĩnh, sẵn sàng làm việc. Và tháng sau, Gideon sẽ đứng tại chỗ ấy bên cạnh bàn thờ, để đợi Evan vịn vào cánh tay của Owen đi đến. Con trai ông. Cháu nội ông.
Rồi bỗng nhiên, trước khi ông Robin kịp định thần, tiếng đàn Organ trỗi lên bản nhạc chào mừng đám cưới trích trong bản trường ca Lohengrin của Wagner, tiếng nhạc vang lên êm ái, bay vút lên tận mái giáo đường.
Mọi người quay lại. Cô dâu đi vào. Trong chiếc áo cưới bằng satin màu kem có viền đăng ten, Linnet trông thật đẹp, thật đài các, nàng đi chầm chậm giữa giáo đường, tay vịn vào cánh tay của ông Shane, bố nàng.
- Áo cưới tuyệt vời quá! - Marietta thì thào bên tai Robin và ông gật đầu đồng ý. Không có lời nào để miêu tả cho được cái áo.
Trên mái tóc đỏ rực, Linnet đội chiếc vương miện bằng kim cương, giữ để tấm khăn trùm bằng vải tuyn mỏng đứng yên vị trí, và Robin nhận ra cái vương miện là của mẹ ông. Ông dán mắt vào mặt Linnet, cô ta rất giống Emma, trông dáng dấp mặt mày đều giống bà khi bà cùng tuổi với cô ta.
Sau nàng dâu là những người đi phù dâu, họ đều mặc áo dài bằng vải mỏng bóng láng, mịn màng, các chị em gái của Linnet, Tessa và Emise; rồi đến India và Evan. Cuối cùng, bé Adele đi một mình, bé cố giữ vẻ điềm tĩnh khi đi. Bé là hình ảnh thu nhỏ của các cô phụ dâu lớn tuổi và mẹ bé, Tessa, người phụ dâu đã có chồng.
Robin mỉm cười, và ông nghĩ mọi người cũng cười khi thấy cô bé tóc vàng xinh đẹp, mang bó hoa thơm màu trắng bọc trong dải vải bạc rất cẩn thận. Khuôn mặt xinh đẹp của bé trang trọng, bước đi dễ thương, thật phù hợp với hoàn cảnh trước mắt. Một người trong họ tộc Fairley, ông nghĩ. Cô bé giống người thuộc dòng họ Fairley, rõ ràng cô có nguồn gốc của dòng họ này.
° ° °
Buổi lễ diễn ra đối với Robin Ainsley như thể ông nằm mơ, những kỷ niệm xa xưa tràn ngập tâm trí ông, nhất là những ý nghĩ về Glynnis kỳ diệu của ông. Ông nhớ bà biết bao, mặc dù họ đã sống với nhau quá nhiều, rất nhiều. Ý nghĩ của ông lại quay về với Evan. Cô lanh lợi biết bao, suy tính việc gì cho mình cũng rất thông minh, nhưng cô đã nhờ Glynnis giúp đỡ rất nhiều mới được như thế. Ông cười thầm. Glynnis khi sắp chết, bà muốn ông nhận Owen. Bà luôn luôn cảm thấy có tội về việc đã giữ con trai ông khỏi ông. Ông Robin nghĩ rằng, sở dĩ bà làm như thế là vì bà không muốn phá hỏng mối liên hệ giữa Owen với Richard Hughes. Bà đã hành động đúng như bà thường làm.
Tuy nhiên, ông biết còn có lý do khác nữa. Glynnis đã muốn cháu nội của họ biết cô là ai, dòng dõi của cô ở nơi nào, cho nên bà đã cương quyết buộc Evan phải nhận những bức thư ấy. Những bức thư đã nói lên chuyện tình của họ. Và bà làm thế cũng đúng nữa. Bất cứ Glynnis làm điều gì, hành động của bà luôn luôn đều đúng với ông.
° ° °
Bỗng Robin ngẩng đầu khi tiếng nhạc len lỏi vào tư tưởng của ông. Tim ông thắt lại khi đội lễ sinh cất tiếng hát bài Perfect Love (Tình yêu hoàn hảo), bài hát bà Glynnis thích nhất và là bản Thánh ca ông yêu mến. Ông nghĩ đội lễ sinh có giọng hát thật kỳ diệu, ông nhích đến gần Marietta và nói nhỏ:
- Chúng hát giống như thiên thần ca hát, cô có nghĩ thế không, rất trong trẻo.
Bà chạm nhẹ cánh tay ông, gật đầu, lòng cảm thấy thương ông vì ông là người nhạy cảm và có lòng tốt, đại lượng vô bờ. Thảo nào mà mẹ chồng của bà đã yêu ông say đắm bao năm trời.
Cô dâu chú rể đi xuống giữa giáo đường, tay trong tay, tươi cười vui vẻ, trong khúc nhạc Wedding March (Mừng đám cưới) của Mandelssohn trích trong A Midsummer Night�s Dream (Giấc mơ đêm giữa mùa hè).
Khách đến dự chậm rãi bước ra khỏi giáo đường, đi theo cặp vợ chồng yêu nhau mới cưới. Khi Robin đi ra ngoài, ông không khỏi bật cười khi thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt. Hoa tuyết và cánh hoa tung bay trong gió. Linnet rạng rỡ vịn cánh tay của Julian. Hai người cười lớn khi xe họ lái đi. Họ ngồi trong chiếc xe đám cưới có trang hoàng những chiếc nơ bằng lụa trắng. Những chiếc ủng cũ và những cái lon buộc vào càng xe sau, kêu lẻnh xẻng thật to, khiến cho mọi người cười vì cảnh diễn ra rất ngộ nghĩnh.
° ° °
Ba người đứng trong góc phòng thư viện lớn: Tessa, India và Evan. Khách tham dự đám cưới quay quanh họ; họ uống champagne, ăn bánh ngọt và chuyện trò rất vui vẻ. Ban nhạc tam tấu đang chơi nhạc đệm gần đấy và khách vẫy chào, cười với ba nàng thiếu nữ; nhưng mặc dù họ vẫy tay chào lại, ba cô vẫn đứng yên tại chỗ, đợi các người yêu đến.
Tessa lên tiếng: - Này, Evan, chị nói cho chúng tôi nghe chuyện bí mật chị đã khám phá được về ông Robin và bà nội chị đi.
- Bà ấy đâu phải bà nội. - Evan mỉm cười, vừa lấy ly nước cam nơi người phục vụ đang đi qua. - Nhưng đợi các ông đến đã rồi hãy hay.
- Trong lúc chờ đợi, tôi có chuyện này muốn nói cho các cô biết, - India nói nho nhỏ. - Nhưng phải giữ bí mật giữa ba chúng ta thôi. Tôi không muốn cho Linnet biết, vì cô ấy sẽ làm ồn về chuyện này vào đêm nay, mà làm thế là không ổn.
- Vậy nói nhanh đi, trong khi Linnet và Julian đang bận chụp ảnh. - Tessa nói rồi uống một ngụm champagne.
India cười.
- Dusty và tôi sẽ đính hôn vào tuần sau, trong thời gian bố mẹ tôi còn ở đây, chưa về Ireland lại. Hai ông bà cho rằng anh ấy rất tuyệt, anh ấy cũng đã thay đổi thái độ đối với ông bà. Cho nên vấn đề không có gì trở ngại.
- Xin chúc mừng, - Evan nói. - Tôi nghĩ chị không muốn làm giảm niềm vui của Linnet hôm nay, chị làm thế là rất tốt.
India khẽ nhún vai.
- Tôi chưa muốn đính hôn với anh ấy, nhưng ảnh buồn và xin lỗi về chuyện của Melinda. Edwina biểu tôi đừng giận nữa, phải trưởng thành nhanh lên, và lấy ảnh.
Tessa cười toe toét.
- Bà là tay bạc cừ khôi! Xin chúc mừng, India thân yêu.
Evan nhìn đăm đăm vào mặt Tessa và lên tiếng:
- Tôi thích Jean Claude của cô. Anh ấy rất mê ly, và đêm qua khi Gideon quá sửng sốt khi gặp anh ấy. Vậy trước khi mấy ông đến, cô hãy nói cho chúng tôi biết anh ấy có vào làm rể trong gia đình ta không?
Tessa đỏ mặt.
- Tôi hy vọng thế. Anh ấy đề nghị. Nhưng tôi phải lo cho xong việc ly dị trước đã. Vào đầu tuần này, bà cô Edwina có gặp anh ấy, bà nói với tôi ngay trước mặt anh ấy rằng tôi phải thộp ảnh ngay kẻo người khác sẽ lấy ảnh mất. Các chị có tin chuyện ấy không?
- Bà nội tôi lúc nào cũng chứng nào tật ấy, - India thốt lên rồi bật cười.
Tessa cười.
- Bà cũng không phải bà nội nữa! Ô kìa, các chàng của chúng ta đang đến kìa. - Tessa hất đầu nhẹ, đưa tay vẫy chào.
Gideon, Dusty, Jean Claude và Lorne bước tới, người nào cũng cầm trên tay ly champagne. Chính Lorne là người lên tiếng trước:
- Tại sao cả ba người đẹp đứng với nhau trong góc như thế này? Các cô trốn à? Trời ơi, ba người không thể đi loanh quanh cho vui sao?
- Ôi, trời! - Tessa đáp. - Chúng tôi đang đợi các anh. Em đã phát hiện ra chuyện bí mật giữa bà nội chị ấy với ông cậu Robin, và...
- Nhưng tất cả chúng ta biết hết chuyện ấy rồi! - Lorne cắt ngang lời Tessa. - Chuyện ấy mọi người trong gia đình đều biết khi bà Emma tìm ra việc hai người dan díu với nhau trong thời chiến tranh.
- Ồ, nhưng còn chuyện khác nữa, phải không Evan? - India hỏi.
Evan gật đầu.
- Phải, còn. Để tôi kể vắn tắt cho mọi người nghe. Mẹ tôi đã mang đến cho tôi một gói thư của bà Emma Harte gởi cho bà nội tôi, và thư của ông Robin gởi cho bà Glynnis, và chắc các người không ngờ...
- Ôi, kể cho chúng tôi nghe đi, cưng. - Gideon ngắt lời cô. - Câu chuyện nghe có vẻ lãng mạn quá.
- Nếu anh đừng ngắt lời như thế thì em mới kể được. - Evan đáp. Dựa người vào khung cửa sổ, cô kể cho họ nghe về chuyện của bà Glynnis và ông Robin, và những năm họ sống với nhau.
Mọi người chăm chú lắng nghe, nhưng Jean Claude là người đầu tiên lên tiếng:
- Câu chuyện tình này kỳ diệu quá. Thật khó tin!
Tessa vòng cánh tay mình quanh cánh tay chàng và đáp:
- Phải, đúng thế, và có lẽ đây là chuyện tình mà người Pháp như anh sẽ rất trân trọng.
Tất cả mọi người đều cười, rồi Gideon cau mày hỏi Evan:
- Làm sao hai người có thể chung sống với nhau? Tôi muốn nói họ làm cách nào để khỏi bị bắt gặp?
- Hai ông bà rất thận trọng, - Evan đáp. - Họ ở tại nhiều nơi khác nhau phần lớn thời gian trong năm. Em nghĩ làm thế mới được. Và hai người đã thành công.
- Tôi cam đoan phải có người đồng lõa trong việc này họ mới thành công. - Dusty đưa ra ý kiến, giọng nho nhỏ. - Thỉnh thoảng họ phải có ai đấy giúp sức. Nếu không có người thứ ba che chở cho họ, thì chắc họ không thể làm được. Không ai có thể làm được.
- Emma! - Gideon nói, nhìn Evan, mắt anh dán chặt vào mắt cô. - Có phải bà Emma biết không? Có phải bà là người đồng lõa với họ không?
- Em không muốn gọi bà như thế, Gid. Nhưng bà cố chúng ta biết hai người bắt đầu dan díu với nhau lại. Thật vậy, sau khi chuyện tình của họ được nối lại hai năm, thì bà biết. Vì bà nghĩ bà không thể ngăn cản được hai người, nên bà ra tay giúp đỡ.
- Trời đất ơi! - Lorne kêu lên, mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Gideon cũng tỏ ra rất kinh ngạc. - Khi hai người bắt đầu dan díu với nhau lại, họ bao nhiêu tuổi?
- Cả hai đều ba mươi. Và họ đã xa nhau bảy năm trời. Nghĩ mà xem, họ yêu nhau rất thắm thiết. - Evan nói, vừa lắc đầu vừa cười.
- Họ sống với nhau bao lâu? - Jean Claude hỏi.
- Năm mươi năm, khoảng ấy, - Evan đáp.
- Mon Dieu (Lạy Chúa!), - Jean Claude nhìn Tessa và nói thêm: - Thật là một chuyện tuyệt vời. Anh muốn gặp ông ấy. Đi, Tessa, chúng ta hãy đi tìm ông cậu Robin đi. Hẳn ông là người độc đáo.
- Ồ, phải! Ông cụ rất độc đáo, - Gideon nói theo họ.
- Bà ấy chết thật buồn, - India nói, - nhất là sau khi cả hai đều đã thành góa bụa. Hai ông bà có thể thành hôn lại mà.
Dusty nói:
- Có phải mẹ em đang ra dấu gọi chúng ta đấy không?
India nhìn theo ánh mắt của anh:
- Ồ phải, em đoán bà nội muốn chúng ta đến với bà. Bà rất thích anh, Dusty.
- Anh cũng rất thích bà, - anh đáp, dẫn India đi qua thư viện.
Lorne cúi người hôn lên má Evan.
- Câu chuyện thật tuyệt vời, đúng là kỳ diệu... như Jean Claude nói. Tôi ước chi tìm được người để yêu như thế. Ồ được rồi, để tôi đi quanh một vòng xem sao, có lẽ trong số bạn gái của Linnet sẽ có người hạp nhãn của tôi.
Evan và Gideon cười. Evan vòng cánh tay cô quanh cánh tay của Gideon khi hai người đang nhìn anh chàng diễn viên trẻ đẹp lững thững đi về phía đám bạn bè của Linnet. Bỗng Gideon nhìn Evan và hỏi:
- Evan, em có bảo đảm yêu anh năm mươi năm không?
Ngước mắt nhìn mặt chàng, khuôn mặt mà nàng đã yêu tha thiết trong năm qua, nàng gật đầu:
- Em đảm bảo yêu anh mãi mãi, Gideon Harte. Em hứa sẽ mãi ở bên anh bao lâu em còn sống.