Hạ Trạch không nhớ sau đó hai người nói cái gì, đã làm cái gì, cậu chỉ nhớ rõ, buổi tối sau khi trở về tim cậu vẫn đập rất nhanh, rất nhanh, cho dù trở lại ký túc xá uống vài chén nước vẫn miệng khô lưỡi khô… trong đầu càng ngày càng loạn…. cậu chưa bao giờ như vậy… rất kinh ngạc, rất cảm động, rất ý nghĩa, rất kích động lại có chút mê man, lo lắng…
Vì sao lại như vậy???
Quả nhiên vừa dùng hết sức lực chạy 800 mét đem đầu óc đến hôn mê đi!
Hạ Trạch lắc lắc đầu, lại nhớ đến một vấn đề mấu chốt… nếu Lâm Húc đọc truyện của mình, vậy cậu thấy thế nào? Cậu có nhắn lại không?
Hạ Trạch quả thực không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, nhanh chóng vào trang Tấn Giang, kiểm tra việc bình luận của truyện.
Cậu load trang thông báo, kinh ngạc phát hiện phần văn cũ tổng cộng có hai trăm bình luận mới. Rõ ràng quãng thời gian trước chỉ có một hai cái, hơn nữa đó căn bản chỉ là tin spam không có ý nghĩa. Hạ Trạch vừa định mở ra, lại vô tình liếc qua ‘bình luận mới nhất’ bên cạnh có con số……
Trời!!
Vậy mà…
Thậm chí có 108 bình luận!!
Nhưng thật sự kỳ quái, mấy ngày trước cậu đã kiểm tra… Chỉ có 5 cái …
Là JJ giật đi… Tuyệt đối là giật vì trước khi load nó không hiển thị đúng đúng không??
A a đây không phải là trọng điểm…
Là ai nhắn lại?
Là Lâm Húc?
Là cậu sao??
Bất tri bất giác, hô hấp lần thứ hai của Hạ Trạch trở nên gấp gáp, trái tim cũng đập càng nhanh càng nhanh lại bắt đầu nhảy lên! Cái cảm giác này, quả thực như vừa cùng Lâm Húc chạy tăng tốc 800 mét vậy.
Hạ Trạch click “mở rộng”, quả nhiên, mỗi bài đều xuất hiện hơn mười bình luận, nhiều nhất chính là đoản văn đua xe ngày đó, thêm 50 bình luận… chắc là chương nào cũng gửi bình luận đi!?
Hạ Trạch lần thứ hai click “mở rộng”, hệ thống thoáng đình trệ một hồi, ngay sau đó là một loạt bình luận xuất hiện.
Toàn bộ đến từ một người “Alan”.
[ đệt, cảnh sát này quả thực là không muốn sống! ]
[ soái. Nếu như mấy anh em biết có người viết cái này, tuyệt đối tranh nhau xem. ]
[ quá trâu bò đi! 3 giây mà trực tiếp từ 300km/h phanh đến dừng lại! mẹ nó, chỉ mới là khoảng cách của một trận tenis!! ]
[ cảm giác cậu càng viết càng thuận, cảnh tượng nơi này thực sự hùng vĩ, người xem đều nhiệt huyết sôi trào!!!! ]
[ cậu cũng thích tốc độ cùng cảm xúc mãnh liệt? Hiện tại đã ra sáu rồi, cậu xem không?]
[ muộn như vậy còn đang viết? Đi ngủ sớm một chút, thân thể càng quan trọng. PS: chờ mong chương mới nhất của cải trang xe. ]
[ bán manh, thật đáng yêu. Tôi là nói tác giả cậu thật đáng yêu. ]
Hạ Trạch xem này những bình luận này năng lực phân tích trong nháy mắt hạ thấp, nhìn nhìn trên dưới ba lần.
Đáng yêu?
Ai?
Cậu tiếp tục nhìn xuống, ngay sau đó liền biến thành tượng gỗ…
[ hạ bụi, nếu như ở trong cuộc sống hiện thực có người theo đuổi cậu như thế, cậu có đồng ý không? ]
Hạ Trạch mở to mắt nhìn vài giây, mới hiểu được bình luận này nói cái gì.
Nguyên văn cậu viết có liên quan đến vài tình tiết của vai phụ, chỉ riêng cái truyện này liên quan đến ít ái tình, kỳ thực rất cẩu huyết.. chính là nam phụ ở trong cơn tức giận cường hôn nữ phụ, tiếp theo là nữ phụ ngưỡng mộ và yêu thương nam chính…loại này.. ngạch
Nhưng cái bình luận này, à.. không.. Lâm Húc tại sao lại hỏi như vậy?
Loại này theo đuổi người cẩu huyết là nhằm vào nữ sinh chứ??
Chính mình là….nam sinh …
A a quả nhiên mình cả nghĩ quá rồi!!
Lâm Húc chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi… Ha ha.
Hạ Trạch tự mình khách sáo nửa ngày, đột nhiên mới ý thức tới tối tối tối vấn đề nghiêm trọng nhất.
Chính là, trong một chương của ác chi hoa, có ghi một cảnh H của BG….
Lại nói, cậu đã từng trong một phần văn của[ ác chi hoa ], có ghi qua một đoạn BG H…
Nếu như kín đáo thì còn tốt, vấn đề là chương này không quá kín đáo… Đương nhiên vấn đề mình muốn biểu đạt kia cũng không rõ ràng lắm.. Thế nhưng không nghĩ tới sẽ có người quen nhìn thấy a a… A, cậu đến cùng thấy không?? Nếu như cậu thấy được làm sao bây giờ? Quá mất mặt… A a không đúng, nam sinh nên cảm thấy loại này không có gì chứ??
Đúng đúng, không có gì.
Sau khi cậu tỉnh táo lại, mở ra [ác chi hoa] quả nhiên thấy có hơn mười bình luận. Alan mỗi chương đều để lại lời bình, hoặc ngắn hoặc dài, chỉ có duy nhất một chương không có……. chính là chương có H..
Hạ Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lập tức, trong lòng cậu thật buồn bực…
Nếu Alan mỗi chương đều nhắn lại, nghĩa là cậu có đọc, nhưng cậu tại sao không nhắn ở chương này? Là cảm thấy tẻ nhạt? Hay là cảm thấy có chút…. buồn nôn đây?
Aaaaaaaaaaa sau tuyệt đối không viết thứ này!! không đúng, không đúng, không đúng, sao chính mình giờ lại giống như nữ sinh thẹn thùng vậy? Cậu ấy thích hay không thì liên quan gì…. nhưng cậu ấymới cùng mình nói…… aaaaaaa!!!!
Hạ Trạch phiền muộn đem chính mình tiến vào gối lăn lộn.
Mà ở một nơi khác.
Lâm Húc chân bắt chéo ngồi ở trên giường, ngay ngắn, lần thứ hai nghiêm túc đọc lên!!
Tựa hồ có chút khó có thể nhẫn nại, hầu kết cậu trượt trượt, con mắt dài nhỏ hơi hơi híp lại, mắt sáng như dòng nước hồ trong xanh nhìn chăm chú vào điện thoại.
………..
Trang chữ trong điện thoại chính là chương H [ác chi hoa]