Lâm Húc bởi vì việc nhỏ này mà gần như ăn dấm chua, cứ thế mà cả buồi chiều tâm tình đều buồn bực. Qua hơn hai giờ chiều, hai em gái nhỏ như hai con thỏ ôm sách ngồi ngay bên cạnh Hạ Trạch, một câu ‘anh’ hai câu ‘anh ’ nhờ Hạ Trạch giảng ít đề thi, nói một hai bài còn đỡ, đàng này nhờ mãi không dứt, xong đề này đến đề khác, sau em này tới em khác, quả thực vây Hạ Trạch đến không còn kẻ hở.
“anh thật lợi hại nha!”
“A hóa ra là như vậy, em nghĩ đã lâu cũng chưa nghĩ thông suốt, cảm ơn!”
“anh Hạ, em thường nhìn thấy anhngồi ở đây nha!”
“anh Hạ sau này có thể đến tìm anhhỏi bài được không?”
Lúc Hạ Trạch giảng đề, âm thanh rất nhẹ, rất rõ ràng lại phi thường kiên trì. Có thể là mấy nữ sinh áp sát quá mà gò má của cậu có chút ửng đỏ… tất cả những thứ này thật khiến Lâm Húc phiền muộn muốn chết!! hơn một giờ trôi qua, cậu căn bản cũng chưa xem được gì, mặt đen đến đáng sợ!!
Vì không có hứng thú đọc sách, cậu thẳng thắn mang điện thoại ra chơi game. Đang lúc hăng say đua xe đến thoải mái, một bàn tay trắng nõn đột nhiên quơ quơ trước mắt.
Lâm Húc ngẩng đầu, phát hiện Hạ Trạch đang tràn ngập áy náy nhìn mình.
Cậu kéo xuống tai nghe bên trái, liền nghe được đối phương nói: “Xin lỗi, chúng tôi quá ầm ĩ.”
Lâm Húc vội vã xua tay: “Không có chuyện gì. bạn họccủa cậu?”
“Đúng vậy. Các em ấy ngay mai có môn thi khó, chỉ muốn đến tìm tớ hỏi một chút.”
Lâm Húc đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi, hững hờ nói một câu: “Các em ấyđối với cậu có ý tứ ha.”
Hạ Trạch rất rõ ràng không nghĩ tới cậu sẽ hỏi một câu như vậy: “A?”
“Tớ là nói người tóc đuôi gà.”
Ánh mắt Lâm Húc rất chuẩn, vừa rồi cô bé kia hỏi bài có lúc sẽ không tập trung, con mắt thi thoảng sẽ liếc đến Hạ Trạch, mặt có chút đỏ ửng.
” A cậu nóiTrần Nguyệt hả, sao lại thế… cậucả nghĩ quá rồi.” Hạ Trạch cười khẽ.
Lâm Húc nghĩ thầm ‘cậukhông biết là tốt nhất’, sau đó nhàn nhạt liếc cậu một cái: “cậucó bạn gái?”
Hạ Trạch lắc đầu: “Không. Không thì sao tớ phải một mình đến thư viện?”
Lâm Húc sững sờ, đột nhiên nở nụ cười: “Ách, cũng vậy.”
Sau đó hai người đều im lặng xem sách của mình.
Lúc 4h chiều, Lâm Húc bị anh em gọi điện thoại đến, vốn muốn hỏi Hạ Trạch sáng mai có đến thư viện tự học không, nhưng nghĩ đến hai người vẫn chưa quen thuộc đến mức ấy, vì vậy cậu chào đối phương rồi đi ra khỏi thư viện.
Ngày hôm sau, vừa hết tiết Lâm Húc chạy đến thư viện nhưng chưa thấy Hạ Trạch.
Buổi trưa trở lại ăn cái cơm, lại ngủ một giấc.
Buổi chiều tới gần 2h, cậu một chữ cũng không thể vào trong đầu.
Bởi vì Hạ Trạch không tới, đối diện là nữ sinh đang ngồi, mà sách cùng bản ghi chép của cậu ấy đều không thấy!!
Chẳng lẽ là bị nhân viên quản lý thu rồi?
Lâm Húc đi tới tầng năm, đi xung quanh một vòng tìm kiếm, không thấy Hạ Trạch, cũng không thấy chồng sách vở của cậu.
Không lẽ chỗ ngồi bị chiếm nên đổi chỗ ngồi rồi.
Cậu ở trên tầng năm dò xét một vòng, nhưng không thấy bất cứ dấu vết nào liên quan đến Hạ Trạch
…
Cậu có thể còn ở thư viện không? Tầng sáu? Tầng ba? Tầng hai? Lâm Húc đi rửa tay thuận tiện đi một vòng cũng không thấy người. Cậu không phải là ngại ở đây nhiều người nên không đến hay không, hay đi phòng học ngồi? Hay là ở trong ký túc xá tự học?
Chắc là mấy ngày nay quá bận, không thể tới nên mang sách vở về? Hay thân thể không thoải mái?
Lâm Húc cũng không biết mình làm sao vậy, chỉ có một ngày không thấy người kia mà thôi, trong lòng lại thấy vô cùng trống rỗng. Đến nỗ lực đọc sách cũng không có, dù có ngồi như thế nào cũng không thể tập trung, con mắt luôn hướng về phía cửa mà tìm kiếm, nhìn cậu ấy có phải hay không sẽ đến… lại thất vọng. Cả ngày không chơi game thì ngủ, không ngủ thì nhắn tin, cả buổi chỉ nhìn qua được hơn mười trang.
Ai, đại khái đây mới là bản tính vốn có của mình đi.