Nói xong Shu bước đi. Del nghiến chặt răng và kiềm chế một tiếng gào. Cậu bị gì mà tức giận vô cớ như thế chứ?
Shu mỉm cười dịu dàng nhìn xuống người con gái đang nằm gọn trong tay cậu ngủ. Chính cô gái này đã biến cậu từ một đế vương từng tàn nhẫn thành chàng trai ấm áp và chân thành. Dù chuyện gì xảy ra, cậu cũng luôn tin cô gái này, luôn luôn là như thế.
***
Tôi lờ mờ tỉnh dậy, khẽ cựa mình đưa tay lên đỡ trán. Chợt tôi giật mình khi thấy mình đang gục vào vai Shu.
-Sao lại..?
Tôi hoang mang nhìn xung quanh. Hình như đây là tàu điện thì phải, nhưng sao tôi lại ngồi trên tàu điện, lại còn dựa vào vai Shu ngủ ngon lành như thế này… Tôi len lén nhìn qua Shu. Làn tóc màu hoàng kim chợt xao động, hàng mi dài rung rung không có vẻ gì là ngủ và đôi môi mỏng như đang mỉm cười. Trông Shu đẹp một cách đầy thoát tục, tôi không thể rời mắt nổi khỏi vẻ đẹp thanh tú ấy.
-Em ngắm đủ chưa?-Một giọng nói trầm ấm vang lên làm tôi giật mình vội vàng cúi mặt xuống.
Shu từ từ mở mắt và mỉm cười nhìn tôi. Ôi, ngại chết đi được! Tôi thầm cắn răng nhủ, tôi trở nên như vậy từ khi nào thế? Tôi hít một hơi sâu rồi từ từ ngẩng đầu lên:
-Em đâu có…-Nhưng chưa dứt câu, tôi đã sững người lại khi thấy Shu đang nheo mắt nhìn chằm chằm vào tôi với khoảng cách rất gần, gần đến mức đầu tôi nóng lên. Đôi môi Shu chợt nhếch lên một nụ cười ấm áp. Tôi lúc này đờ người ra, chẳng thể nghe được gì cả.
-Hàn My, em sao thế?-Shu khẽ nhíu mày nhìn tôi. Shu lấy hai bàn tay mình úp vào má tôi rồi nói vẻ lo lắng:
-Mặt em nóng lên này, em bị ốm sao?
-Kh..không phải đâu..-Tôi giật mình lùi người ra sau. Khi ở gần Shu tôi luôn vụng về như thế này đây.
Shu bật cười. Tôi cố lấy bình tĩnh lại, nhìn sang Shu:
-Mà em đang ở đâu thế này? Ý em là sao em lại ở đây?
-Chúng ta đang lên đường về thế giới con người.
-Thế giới con người? Sao lại thế?-Tôi bất ngờ nhìn sang Shu.
Shu bật cười cốc đầu tôi một cái đau điếng:
-Em quên rồi sao?
Tôi xoa xoa đầu, khi kí ức được nối liền, tôi “À” lên một tiếng và rạng rỡ nhìn sang Shu:
-Anh giữ lời hứa thật sao?
-Tất nhiên rồi. Anh cũng muốn được đi đâu đó chơi, ở vương quốc căng thẳng quá.. Em muốn đi đâu?
Tôi nhớ về căn nhà gỗ nhỏ trên ngọn đồi nhỏ đơn sơ, nhớ về những cánh đồng hoa ngày trước, nhớ về người mẹ.
-Anh về nhà em chơi đi!!!!
---
Tôi thả từng bước trên thảm cỏ xanh non đang vút mình theo làn gió. Tôi quay người lại nhìn Shu đang bước chậm rãi phía sau. Đôi mắt thanh tú dịu dàng của Shu nhìn những bông hoa dại nhỏ bé xung quanh. Làn tóc màu hoàng kim khẽ xao động làm lộ ra chiếc tằm nạm ngọc màu thạch bích. Khóe môi đẹp mỉm cười tại thành một đường con hoàn hảo.
-Anh đẹp đến thế cơ à?-Shu nhìn tôi bật cười.
Tôi đỏ mặt vội quay lưng đi:
-Em đâu có ngắm anh! Đừng..có mà tưởng bở!
-Thì tôi có bảo em ngắm tôi đâu, là em tự nhận đấy nhé..-Shu phì cười.
Tôi cắn môi gõ gõ đầu. Trời ạ, tôi bị Shu làm cho rối trí mất rồi! Tôi luống cuống vấp phải gốc cây ngã ụp xuống đất đau điếng.
-Trời ạ, em có sao không? Sao bất cẩn thế?-Shu giật mình vội vàng chạy đến chỗ tôi, khuôn mặt đầy lo lắng.
-Không sao..Em không sao mà..Chuyện này rất bình thường!-Tôi xua xua tay.
Nhưng Shu hình như chẳng buồn quan tâm đến lời nói vô vị đó của tôi, Shu cúi người xuống và bế xốc tôi lên. Tôi lúng túng:
-Shu.. Em không sao thật mà..
-Em im lặng đi..-Shu khẽ nhíu mày rồi bước đi. Những bông hoa trên ngọn đồi chợt xao động hòa theo gió. Đã lâu lắm rồi tôi không về nơi này.
-A! Kia rồi!-Tôi kêu lên, chỉ về phía ngôi nhà gỗ đơn sơ có một cây cổ thụ lớn một bên.
Shu cúi xuống nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng:
-Ngôi nhà đáng yêu thật … Như chủ của nó vậy..
Mặt tôi nóng lên chẳng nói nổi lời nào, Shu đúng là biết cách làm người khác bối rối thật! Shu nhìn tôi phì cười. Đến nơi, Shu nhẹ nhàng thả tôi xuống. Tôi bước gần đến vách cửa và gọi khẽ:
-Mẹ ơi…
Mẹ tôi chạy vội ra, nhìn thấy tôi, ánh mắt bà như có một tia sáng rực rỡ, bà chạy đến ôm chầm lấy tôi và tôi nhìn thấy rõ làn nước mắt chực tràn mi nơi bà. Tôi xúc động, tôi nhớ mẹ, nhớ mẹ rất nhiều. Hai mẹ con tôi chỉ ôm nhau và nhìn nhau như thế, không nói gì cả. Đôi khi có những thứ tình cảm không cần phải diễn đạt bằng lời. Ánh mắt mẹ tôi chợt khựng lại khi nhìn sang Shu. Lúc này tôi mớ nhớ ra có Shu nên cười tươi nói:
-Mẹ ơi, đây là Triệu Tử Dương. Là một người bạn đã giúp đỡ con rất nhiều ở vương quốc…
-Chào bà..-Shu nhẹ nhàng bước tới, khẽ nghiêng đầu rồi cầm bàn tay mẹ tôi hôn lên bàn tay bà trông vô cùng lịch sự, đầy quý tộc.
-Cậu chắc không phải là một vam bình thường?-Mẹ tôi nhíu mày hỏi.
-Vâng, cháu thuộc dòng dõi hoàng gia..
-Ra là thế. Dù thuộc dòng dõi hoàng gia nhưng trông cháu không có vẻ gì là kiêu ngạo nhỉ?-Mẹ tôi nhoẻn miệng cười.-Hàn My có một người bạn tốt như cháu đúng là..tốt rồi..
-Cô quá khen ạ..-Shu bật cười-Cô có thể gọi cháu là Shu cho tiện ạ..
Mẹ tôi hài lòng bước vào nhà, rồi quay sang tôi:
-Sao con về nhà?
-Thực ra…con…
-Thực ra trường cho các học viên nghỉ về thăm nhà trong một tuần vào tháng này ạ..-Shu đỡ lời.
-Vậy cháu cũng ở lại đây chơi chứ?-Mẹ tôi nhìn Shu rồi nhẹ nhàng gỡ balo trên vai Shu xuống đặt xuống ghế gần đó.-Hai đứa đi đâu đó chơi đi, mẹ sẽ chuẩn bị bữa tối.
-Để con giúp mẹ..
-Thôi, không cần…Đi chơi với Shu đi…
Tôi nhìn sang Shu. Shu tựa vào tường, đưa đôi mắt màu hoàng kim ánh xanh nhìn sang tôi dịu dàng.
-Mẹ có vẻ quý anh đấy..-Tôi bước ra cánh đồng hoa, vừa bước vừa ngắm ánh hoàng hôn rực rỡ.
-Vậy sao?-Shu mỉm cười ấm áp. Rồi Shu nhìn chăm chú vào những bông hoa tươi sắc kia và đưa tay ngắt những cành đẹp nhất.
-Anh hái hoa làm gì vậy?-Tôi nhíu mày nhìn Shu.
-Cái này… Để làm đẹp ngôi nhà..-Shu nháy mắt và Shu tiếp tục hái những bông hoa. Mồ hôi Shu chảy ra bết một vài sợi tóc đẹp ấy lên trán. Tôi cũng muốn hái một chút hoa nhưng không may gai của một cây hoa gần đó cứa vào tay tôi chảy ra một vệt máu. Shu chợt ngẩng đầu lên:
-Em vừa bị đứt tay đấy à?
-Đâu có!-Tôi lấp liếm, vội giấu bàn tay ra sau lưng. Nhưng tôi quên mất chúng tôi là những vampie. Có thể ngửi thấy mùi máu của nhau từ rất xa dù chỉ là một vết thương nhỏ nhất. Shu nhíu mày và thả đám hoa xuống, bước đến chỗ tôi và cầm tay tôi lên nhìn:
-Sao em bất cẩn thế?
Tôi nhìn vào những vệt máu đó định đưa lên miệng thì Shu đã nhẹ nhàng chạm nhẹ môi của mình vào đó và nhẹ nhàng lau máu cho tôi. Tôi đờ người ra và khoảnh khắc ấy thời gian gần như ngưng đọng. Xong, Shu mỉm cười thả ra và quay lại với đám hoa của mình. Còn tôi thì đứng im như thế nhìn Shu. Ánh hoàng hôn gần thả xuống mọi thứ. Tôi và Shu bước về cùng với một khóm hoa đẹp mắt.
-Cháu hái hoa làm gì vậy?-Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi Shu.
-Để như thế này..-Shu mỉm cười bước đến chỗ lọ hoa nhưng những bông hoa trong đó đều đã héo rũ. Và thay vào đó là khóm hoa Shu vừa hái vào. Nhìn lọ hoa đẹp mắt, Shu từ từ quay lại:
-Lúc vừa vào nhà cô cháu đã để ý đến lọ hoa này. Hoa héo là không tốt đâu.
Tôi bật cười nhìn Shu, Shu đúng là thật đáng yêu. Buổi tối kết thúc trong sự vui vẻ.
Tối đến, nằm bên mẹ tôi ôm chặt lấy mẹ, tôi nhớ mẹ rất nhiều.
…
Tôi lờ mờ tỉnh dậy. Ánh nắng buổi sáng đã chói chang. Tôi bước ra khỏi phòng, mẹ đã dậy rồi nhỉ? Nhưng mọi thứ trước mắt khiến tôi thật bất ngờ. Mẹ tôi và Shu đang cùng nhau nói chuyện vui vẻ dưới bếp. Còn Shu hôm nay trông khác hẳn mọi hôm dưới bộ trang phục của một chàng nông dân vùng thảo nguyên với chiếc mũ hộp trắng trên đầu và chiếc tạp dề ở trước. Trông Shu lúc này………………DỄ THƯƠNG KINH KHỦNG!!!!!!!!!!
-Hàn My..-Shu quay lại cười tít nhìn tôi và chân tôi phải cố trụ thật vững nếu không muốn bị vẻ đẹp ấy đánh ngất tại chỗ.
-Hàn My, dậy rồi sao? Vệ sinh cá nhân đi rồi vào ăn sáng! Hôm nay bữa sáng là do anh chàng này và mẹ cùng nấu đấy!-Mẹ tôi nhìn tôi cười.
Tôi há hốc mồm nhìn hai người họ, sao trông hai người họ tâm đầu ý hợp thế?
Ngồi ăn mà xấu hổ kinh khủng khi mẹ cứ liên tục bắn vào người tôi:
-Con xem Shu nấu ăn đảm đang chưa? Còn con thì được một phần của cậu ấy là mẹ hạnh phúc lắm rồi!
Shu thì tủm tỉm cười còn tôi thì muốn độn thổ ngay tại chỗ.
-Sao anh mặc bộ đồ này?-Tôi nhìn sang Shu.
-Em thấy có được không? Cái này là của mẹ em cho mượn. Anh muốn hôm nay đến lò mì của mẹ em làm thử xem!
Tôi bật cười, Shu như trẻ con ý! Hết đẽo gỗ rồi đến làm mì! Có vẻ chàng này muốn thoát hoàng gia chui về thường dân rồi.
Đúng là chẳng có gì thú vị hơn mẹ tôi hôm nay giao cửa hàng bánh mì cho hai chúng tôi quản lí. Shu hậu đậu làm bột mì dính đầy mặt làm tôi không thể nhịn được cười.
-Em cười gì vậy hả?-Shu cười đầy nham hiểm rồi cũng bốc một nắm bột mì quẹt nhanh lên mặt tôi rồi cười ha hả.
-Anh là đồ trẻ con!-Tôi kêu lên rồi lấy bột mì ném lại.
-Trẻ con thì mới trị nổi em chứ!-Shu bật cười đầy thích thú rồi cũng lấy bột mì ném lại. Kết thúc một ngày làm việc bên lò mì là mặt mũi đầy bột trông rất ngố. Mẹ tôi bật cười nhìn bộ dạng hai đưa tôi:
-Hai cái đứa này! Thế này là phá bột chứ bán nỗi gì? Chắc khách sợ quá bỏ chạy hết rồi!
Tôi và Shu nhìn nhau cười.
Ngày thứ hai.
-Thi đấu không?-Shu nhìn sang tôi đầy cười cợt.
-Thi cái gì?
-Thi bán bánh mì! Ai có được nhiều khách nhất người ấy thắng! Ai thua phải làm theo những việc người thắng yêu cầu!
-Thi thì thi!
Nhưng thật bất công… Shu lại dùng “nam nhân kế” để mời các bà chị vào. Tất nhiên là các bà chị ấy không những vào mà còn…ĐẠP LÊN NHAU để vào nữa cơ. Shu nhìn sang tôi đắc thắng còn tôi thì đập đầu vào tường thầm nguyền rủa lũ hám trai.
Đến khi đóng cửa, Shu nhìn sang tôi:
-Em thua rồi nhé! Chuẩn bị tinh thần đi!
Tôi xụ mặt nhìn Shu:
-Đã rõ, anh muốn em làm gì?
-Làm…-Nhưng Shu đột nhiên ngưng lại rồi cười ngượng nghịu-Anh sợ em không làm được đâu…
-Vì sao? Chuyện gì em cũng sẽ làm, dù sao anh đã giúp em rất nhiều còn gì? Chẳng lẽ bây giờ làm theo ý anh một lần lại không được? Chỉ cần việc gì không quá đáng thôi…-Tôi cười tươi.
-Vậy..ôm anh một cái đi, được không?
Tôi gần như chết đứng khi nghe Shu nói thế. Tôi cố tìm trên gương mặt Shu một chút nét vẻ châm chọc nhưng không có, mà chỉ có đôi mắt Shu nhìn tôi đầy vẻ chờ đợi và khóe miệng Shu mỉm cười dịu dàng. Thấy tôi đứng im bất động, Shu khẽ thở dài:
-Có vẻ anh đã đòi hỏi hơi quá đáng rồi.. Thôi quên đi..
Gương mặt Shu thoáng chút thất vọng, định quay lưng bước đi thì tôi kêu lên:
-Khoan đã!
Shu nhìn tôi và đôi mắt Shu chợt bừng sáng lên. Một cái ôm so với những gì anh ấy làm cho tôi thì có là gì đâu. Tôi hít một hơi rồi lấy hết can đảm tôi nhón chân và ôm lấy Shu. Shu thoáng chút sững sờ rồi cười rạng rỡ ôm chặt lấy tôi. Một cảm giác khó hiểu chợt ùa về trong tôi. Mặt tôi đỏ lên và thả tay mình ra và bỏ chạy về trước. Shu thì còn đứng ngơ ngẩn ở đó một lúc lâu ròi nhìn theo tôi mỉm cười.
Những ngày sau đó, mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn vô cùng vui vẻ bên lò mì đáng yêu đó. Bảy ngày trôi qua quá nhanh và đến lúc tôi phải trở về với Học viện 15.
Tôi cùng Shu bước chầm chậm xuống đồi. Quay trở lại vương quốc ngầm của loài Vampire. Tôi chợt thấy buồn ngủ hơn bao giờ hết, trời cũng đã tối rồi. Thế là trên đường về tôi gục luôn trên tàu điện..
---
Shu nhìn Hàn My đang dựa vào vai mình ngủ ngon lành chợt mỉm cười. Bảy ngày bên cô gái này, cậu đã sống trong thế giới giản dị mà cậu ằng ước, không cạnh tranh, không thù địch. Kết thúc tuyến xe, cậu cõng Hàn My trên lưng và bước trên con đường vắng phố Bất Tử.
Vụt!
Một bóng đen lao xuống trước mặt cậu.
-Đến đúng lúc lắm..Chắc cậu đã chờ rất lâu rồi nhỉ?-Shu nhếch mép nói với chàng trai đang ở trước mặt mình. Del hất mái tóc trắng của mình lên, nhìn cô gái đang ngủ ngon lành sau lưng Shu mà Del gần như điên lên. Del nghiến răng, cố kiềm chế cơn giận chậm rãi nói:
-Cô ấy làm sao thế?
-À..-Shu nhìn Hàn My sau lưng mình-Ngủ, cô ấy chỉ ngủ thôi.. Cậu không biết sao? Tôi phải đưa Hàn My về, xin phép..
Nói rồi Shu bước đi, Del gần như tức điên ở đằng sau. Cậu bị gì vậy chứ?
---
Tôi tỉnh lại, chợt giật mình khi thấy mình đang ở trên lưng Shu:
-Xuống ga rồi sao anh không thức em dậy? Lại còn cõng em thế này…
-Anh không muốn em bị thức giấc-Shu cất giọng ấm áp nói-Tới nhà em rồi đấy..
Nói rồi Shu thả tôi xuống trước cổng nhà. Cúi đầu chào Shu tôi bước vào. Một tuần trôi qua như một giấc mơ…
---
Sáng hôm sau tôi đến trường. Thấy tôi các học viên khựng lại rồi cắm đầu bước đi như không dám nhìn mặt tôi và những người khác thì nhìn tôi mỉm cười như hối lỗi. Một đám nữ sinh chạy đến chỗ tôi nắm tay nắm chân nói:
-Xin lỗi vì hôm đó dội nước vào cậu… Tớ không biêt Hạ Vi lại là người như thế, xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu…
Tôi nhớ đến lời của Shu “mọi chuyện đều đã được giải quyết” và hiểu ra. Tôi thở dài và lặng lẽ bước đi, không trả lời.
Tôi bước ra sân sau tìm kiếm thanh bình cho riêng mình như bình thường tôi vẫn thế.
---
Hàn My bước đi trong vô thức, chợt khựng lại khi nhìn thấy một dáng vẻ quen thuộc đang ngồi trên ghế đá. Mái tóc bạch kim khẽ xao động. Đôi mắt nhắm nghiền không có vẻ gì là đang ngủ. Hai tay khoanh vào nhau, hàng mi rung rung. Del…
Hàn My quay lưng lại định bước đi chỗ khác thì một giọng nói ngang phè cất lên:
-Cô đứng lại đó.
Hàn My vờ như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.
-Nếu cô bước thêm một bước nữa thì giữa chúng ta sẽ không còn gì nữa…
Hàn My khựng lại suy nghĩ rồi lạnh lùng bước đi tiếp.
Del sững lại nhìn Hàn My tiếp tục bước đi. Cậu vội vàng chạy đến gần Hàn My nắm tay Hàn My giật lại, giận dữ hỏi:
-Cô không nghe thấy tôi nói gì sao?
Hàn My nhìn vào Del và mỉm cười:
-Xin lỗi, tôi quen cậu sao? Hình như cậu nhầm người rồi.. Tôi là Dương Hàn My, không phải là Trần Hạ Vi…
Nói rồi Hàn My hất tay Del ra lạnh lùng quay đi. Del gần như chết sững. Hàn My có biết suốt một tuần khi Hàn My đi cậu đã nhớ cô ấy đến phát điên lên không? Hàn My có biết vì cô ấy mà cậu gần như điên lên rồi không? Del bước nhanh đứng trước mặt Hàn My, cúi gầm mặt và nói:
-Tôi xin lỗi.
Nhưng Hàn My nhìn Del với ánh mắt lạnh lùng, Hàn My không bận tâm,tránh Del và bước đi. Del quàng tay trước mặt Hàn My và ôm chặt lấy cô từ đằng sau, nói nhỏ:
-Hàn My, tôi xin lỗi… Xin lỗi em…
-Xin lỗi? Tôi thấy hối hận vì lúc đó đã tìm kiếm sự tin tưởng từ anh. Anh thậm chí còn không thèm nhìn mặt tôi còn gì? Tôi lúc đó, tôi cần một người tin tưởng tôi biết bao nhiêu, thế mà…-Nói rồi Hàn My lạnh lùng đưa tay lên hất tay Del ra và bước đi.
Del chết sững nhìn Hàn My bước đi. Cậu muốn giết chết cô gái đó, cô gái đã khiến cậu nổi điên vô cớ. Cậu muốn gào lên, cậu muốn phá hết mọi thứ. Del dựa vào gốc cây và từ từ ngồi bệt xuống đất. Lần đầu tiên Del khóc. Người ta nói khi một người con trai khóc là khi ấy chàng trai đó đã rủ bỏ tất cả lòng tự tôn, sự cao ngạo vốn có của mình để gục ngã trước một người. Và lần đầu tiên cậu biết thứ tình cảm điên cuồng trong cậu bây giờ là gì. Đó có phải mà người ta gọi là “yêu” không?