Chuyện Tình Ở Vương Quốc Vampire

Chương 17: Chương 17: Thiên Thần Và Hung Thần.




Tôi lờ mờ tỉnh dậy, trước mắt tôi là một căn phòng trang hoàng theo phong cách quý tộc. Mà điều đáng chú ý hơn là hình như tôi đã từng thấy căn phòng này lúc nào đó rồi. Nhưng tại sao tôi lại ở trong căn phòng lạ hoắc như thế này? Đây đâu phải là căn phòng của tôi? Tôi gõ gõ đầu để đủ nối liền lại kí ức. Chợt giật mình nhớ đến cảnh tượng lúc tôi sắp chết ở bờ sông ấy. Tôi đã nhớ rồi, nhớ ra mọi chuyện rồi.Vậy chẳng lẽ tôi đang ở trong phòng của Del sao? Tên hung thần tàn nhẫn. Tôi lạnh người vùng dậy khỏi giường, những vết thương nhói lên đau rát. Tôi nhìn lại trang phục trên người mình, âm ẩm, vậy là hắn chưa đụng gì đến bộ y phục của tôi. Tôi ngó nghiêng quanh căn phòng một lượt, rồi khẽ cắn môi, tôi bước nhanh đến chỗ cửa sổ gần đó. Cố sức vươn mình trèo ra bên ngoài cửa sổ chạy ra ngoài.

-Phải chạy khỏi hắn càng xa càng tốt.

Tôi run run tự nhủ và lê sức chạy khỏi ngôi nhà lộng lẫy kia. Tôi sợ, rất sợ, tôi sợ phải thấy con người tàn bạo đó. Trời mùa đông gió vẫn lạnh thổi buốt vào da thịt tôi. Tôi cảm thấy mình thật yếu đuối, trong vô thức, tôi bật lên tiếng gọi:

-Shu… Tôi cần anh lúc này biết bao… Shu….

Người tôi nghĩ đến lúc này là Shu, chỉ Shu thôi. Tôi cần Shu lúc này biết bao nhưng tại sao tôi lại nhớ về Shu lúc này chứ? Chỉ biết có một thứ cảm xúc mơ hồ không rõ tên khi nhớ về con người đó.Nước mắt chỉ chực trào ra, tôi không ngờ Del lại tàn ác như thế. Tôi chỉ biết chạy hết sức về phía trước.

***

Del bước vào phòng của mình:

-Cô tỉnh chưa? Tôi xin lỗi vì lúc chiều hơi…

Nhưng Del chưa dứt câu thì đã khựng lại khi nhìn vào căn phòng trống không cùng ô cửa sổ mở toang.

-Chết tiệt!-Del nghiến răng đấm mạnh vào tường, bước nhanh đến giường giật chiếc chăn lên –Còn ấm.

Nói rồi Del chạy vụt nhanh ra ngoài với tốc độ nhanh của bóng ma lang thang. Vừa chạy, Del vừa cố gắng để không gào lên tàn sát mọi thứ.

-Cô dám chạy trốn tôi sao? Cô dám sao? Cô ghét ta đến thế sao? Cô khiến ta phải nổi điên đến khi nào nữa đây?

Del phóng điên cuồng trong đêm tối, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Một cô gái đang chạy trong đêm, cả người cô gần như chìm trong bóng tối nhưng vẫn không giấu được vẻ run run đau đớn của cô. Từng bước chân của cô ấy loạng choạng nhưng vẫn chạy nhanh về phía trước. Del chạy chậm lại nhìn Hàn My từ xa. Không hiểu sao lúc này nhìn Hàn My như vậy cậu chỉ muốn giết chết cô ấy ngay. Tại sao bộ dạng Hàn My khiến cậu tức điên thế chứ? Đồ cứng đầu!

Del nạm chặt tay. Làn môi mỏng của cậu cắn chặt đến mức gần như bật máu. Trông cậu bây giờ chỉ còn vẻ lạnh lùng của một con quỷ. Cậu bước đến gần Hàn My, cất giọng lạnh lùng chẳng có chút biểu cảm:

-Dương Hàn My….

Hàn My tái mặt giật mình nhìn ra đằng sau.

-Del… Không… Hãy tha cho tôi, tôi có làm gì anh đâu…

Nói rồi Hàn My hoảng sợ cố chạy thật nhanh về phía trước. Del vẫn với vẻ mặt đáng sợ, nghiến răng nhìn Hàn My đang cố gắng thoát khỏi mình:

-Tôi đáng sợ đến vậy sao?

-Đúng vậy… Đáng sợ lắm anh có hiểu không?Anh đừng bước đến gần tôi… Tôi xin anh đấy….

Hàn My hoảng loạn bỏ chạy. Nước mắt chảy ra, hoảng sợ khi nghĩ đến viễn cảnh nếu thêm một lần nữa bị hắn bắt được.

Nhìn Hàn My như thế Del càng nổi điên hơn. Cậu cắn chặt răng chạy đến bế xốc người Hàn My lên, giọng đầy căm phẫn:

-Cô xem tôi là ác quỷ sao? Cô sợ tôi đến thế sao?

-Thả tôi ra, xin anh… Tôi hứa sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, nếu anh muốn tôi sẽ trở về thế giới con người để anh không còn nhìn thấy tôi, tôi sẽ bốc hơi khỏi cuộc sống của anh, thật đấy..

-Ai cho cô làm như thế? Ai cho cô biến mất khỏi cuộc sống của tôi?-Del gào lên và xốc mạnh người Hàn My, Hàn My giật mình mặt tái mét vội vàng bám chặt áo Del.

-Thế thì không lẽ anh định tự tay giết tôi mới vừa lòng anh sao?-Hàn My nhắm tịt mắt, cả người run lên. Hàn My hoảng loạn đến nỗi không đủ tỉnh táo nữa.

Del nhìn đăm đăm vào Hàn My, có cảm tưởng cậu có thể bóp chết cô ngay lúc này.

-Cô có biết GIẾT là như thế nào không?

Del gằn giọng và nhanh như cắt thả Hàn My xuống đẩy mạnh vào tường. Hàn My hỏang sợ nhìn vẻ mặt không còn gì đáng sợ hơn của Del.

-Shu… Cứu tôi với! Shu ơi!

Hàn My bất giác hét lên và cố gắng vùng ra khỏi Del nhưng Del đã nhanh tay nắm chặt hai tay Hàn My ấn vào tường.

-Shu… Cứu em..-Hàn My nhắm tịt mắt bất lực trước sự hung bạo của Del.

Shu, là Shu sao? Lúc này rồi người em nghĩ đến là hắn ta sao? Tại sao lại thế? Em muốn tôi phải nổi điên vì em hay sao?

Del tức giận nghiến chặt răng, càng ép chặt Hàn My vào tường hơn.

-Shu sao? Em cứ gọi đi… EM GỌI TO LÊN! –Del gào lên. Hàn My giật mình mặt trắng bệch ra.-Hắn sẽ không đến đây được… Tại sao lúc nào cũng là hắn chứ? Em chết chắc rồi…

Hàn My nghe rõ tiếng rít đầy căm phẫn của hắn.

-Em dựa vào cái gì mà dám khiến tôi nổi điên đến thế chứ? Em là gì mà biến tôi thành ra thế này chứ? Em đảo lộn cuộc sống của tôi, em đã xáo trộn cuộc sống của tôi rồi bây giờ em lại định bỏ trốn hay sao?-Hắn quát lên đầy phẫn nộ. Còn Hàn My thì cứ giương to mắt nhìn hắn, rốt cuộc cô đã làm gì nên tội cơ chứ.

-Còn cậu dựa vào cái gì mà ức hiếp cô ấy như vậy?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Một chàng trai bước đến, mái tóc hoàng kim khẽ xao động nổi bật. Đôi mày thanh tú toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ. Chưa bao giờ Hàn My nhìn thấy Shu lạnh lùng đến như thế, tưởng như Shu vốn dĩ là ác quỷ vậy.

Shu bước nhanh đến chỗ Del. Giật mạnh Del ra và kéo Hàn My về phía mình.

-Cậu tàn bạo quá rồi đấy.-Shu nắm chặt tay Hàn My ra sau lưng mình. Đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn sang Del- Cậu có vẻ đã mệt với cô nhóc này rồi, vậy để tôi đưa cô ấy về vậy.

Nói rồi Shu bế xốc Hàn My lên và bước đi. Del nghiến răng nhìn theo, điên quá.

---

Tôi nhìn lên Shu, gương mặt Shu lúc này đã dịu lại, trở lại làm thiên thần ấm áp thường ngày như tôi từng biết.

-Cảm ơn anh đã đến..

Shu nhìn tôi, đôi môi mỏng khẽ cười dịu dàng.

---

Tỉnh dậy sau giấc ngủ, tôi khẽ mở mắt nhìn mọi thứ trước mắt. Đột nhiên lồng ngực tôi gần như ngừng thở và tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch. Shu nằm cạnh tôi. Mặt Shu đối diện với mặt tôi rất gần. Đôi mày thanh tú khép hờ cùng hàng mi dài rung rung. Làn tóc đẹp khẽ xao động. Trông Shu lúc này người ta không thể không nghĩ đến một thiên thần, nhất là lúc ngủ thế này nhìn Shu yên bình và đẹp lạ kì, chỉ muốn ngắm mãi. Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện một điểm hết sức bất thường ở đây, chẳng lẽ suốt thời gian tôi ngủ Shu nằm cạnh tôi như thế này sao? Trời ạ! Tôi gõ gõ trán mình, cắn môi và nghĩ thầm không biết khi ngủ cái bộ dạng của tôi nó ra cái thể loại gì, Shu mà thấy thì tôi chỉ còn nước mà độn thổ xuống đất ngay tại chỗ. Bà Kim khẽ mở cửa phòng bước vào, tôi định kêu lên thì bà ấy ra hiệu im lặng rồi ngoắc tay bảo tôi ra đây. Tôi bước xuống giường uể oải bước ra cạnh bà:

-Gì thế bà?

-Im lặng cho cậu Shu ngủ -Bà Kim nhéo một cái vào tay tôi.

-Hả?-Tôi tròn mắt nhìn bà Kim, hôm nay bà ấy cảm thấy không khỏe chỗ nào hả?

-Hả cái gì con bé này!-Bà Kim lấy tay cú đầu tôi-Hôm qua cậu Shu đưa con về tận nhà đấy. Shu vừa thả con xuống giường thì đột nhiên cậu ta loạng choạng rồi ngã xuống sàn, chắc cậu ấy ốm rồi. Nên ta đành..

-Nên bà đã cho cậu ta ngủ cạnh cháu hả?-Tôi gần như gào lên.

-Im lặng con bé này!-Bà Kim đạp chân tôi –Cậu Shu ốm rồi nhưng vẫn cố sức đưa cháu về nhà đấy… Vì vậy đừng có trẻ con thế, bà đi nấu cháo hành đây…

Tôi ngẩn người, Shu ốm rồi. Tôi bước xuống nhà vào phòng vệ sinh nhìn mình trong gương, những vết thương bám chặt cánh tay tôi không rời.

Tôi vào phòng, nhìn Shu đang ngủ ngon lành. Mặt Shu hồng lên trông đáng yêu hết chỗ nói. Tôi bật cười khẽ chạm tay lên má Shu, nóng quá. Shu sốt rồi! Tôi đang định rụt tay lại thì đột nhiên một bàn tay ấm áp đưa lên giữ lấy tay tôi. Shu lờ mờ mở mắt, đưa đôi mắt cẩm thạch hút hồn nhìn sang tôi. Làn môi Shu nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo. Tôi giật mình lắp bắp:

-Shu… Tỉnh…Shu… anh…

Shu mỉm cười rồi kéo mạnh tay tôi làm tôi bất ngờ mất đà ngã ập xuống người Shu.

-Anh…-Tôi trợn tròn mắt nhìn Shu. Shu khép mắt lại, hàng mi rung rung, tay Shu vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Gần quá… Gần..

-Này, tim em đang đập nhanh đúng không?-Shu cất tiếng nhưng vẫn nhắm nghiền mắt.

Tôi lúng túng bật dậy:

-Làm gì có!

Nhưng Shu chỉ mỉm cười rồi lại với tay kéo ập tôi xuống thêm lần nữa.

-Tôi không cho em đi đâu hết, em phải ở cạnh tôi…

Shu cất giọng trầm ấm. Làn môi khẽ cười đẹp đến mức tôi phải choáng. Dễ thương quá!

Chợt tôi chợt khựng lại khi thấy mồ hôi trên mặt Shu bắt đầu túa ra. Tôi giật mình đưa tay còn lại chạm nhẹ lên trán Shu và có chút hoảng hốt khi thấy sức nóng từ đó.

-Trời ạ!

Tôi kêu lên và bật dậy, Shu luội hẳn đi. Tôi vội vàng chạy xuống nhà lấy khăn và đắp lên vùng trán cho Shu.

-Trời ạ sao lại ốm đến mức này?

Tôi lẩm bẩm. Nhìn Shu như thế này chợt cảm thấy bình yên đến lạ.

***

Nếu có thể tôi chỉ muốn được bên em như thế này…

Nhìn em lo lắng cho tôi…

Chăm sóc cho tôi…

Và có thể nắm lấy bàn tay của em mãi mãi….

***

-Này, dậy đi…-Một giọng nói ấm áp vang lên.

Tôi mở mắt, Shu đang đứng ở trước mặt tôi ở nụ cười đẹp rạng rỡ. Trời, tôi lại ngủ nữa sao? Tôi gãi gãi đầu lúng túng bật dậy như chiếc lò xo, vội hỏi:

-Anh đã khỏe chưa?

Shu nhún vai cười rạng rỡ, lúm đồng tiền in sâu bên má Shu.

-Khỏe như chưa từng bị bệnh. Tôi là vam thuần có khả năng tự chữa cho mình mà huống gì chỉ sốt thông thường.

Tôi gục gặc đầu cười hề hề như một con ngố. Shu chỉ bật cười rồi ngồi xuống giường.

-Chịu em luôn, ngồi trên ghế mà cũng ngủ được.

Tôi giật mình chỉ ước có cái lỗ cho tôi độn thổ ngay, nhưng tôi vẫn cố cứng giọng vặc lại:

-Gì chứ? Tôi buồn ngủ thì tôi ngủ thôi. Cái giường thì anh nằm rồi còn gì! May cho anh là lúc đó tôi kịp ngăn mình lại không leo lên giường ngủ cạnh anh đấy!

-Ô, thì ra em muốn được ở cạnh tôi hả?-Mắt Shu chợt sáng lên và khóe miệng mỉm cười . Tôi giật mình, đúng là cái miệng hại cái thân.

-Không… Không phải vậy…

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Shu đã đứng bật dậy bước nhanh đến chỗ tôi đang ngồi và nhanh như cắt kéo tôi ngã ập xuống giường.

-Ui da…-Tôi lêu lên xoa xoa đầu và suýt sặc khi nhìn thấy Shu nằm xuống ngay

cạnh tôi, “chiêm ngưỡng” tận cảnh màn “đập mũi xuống giường” đầy ngoạn mục của tôi.

-Vậy thì em cứ nằm cạnh tôi thế đi. -Shu cười hiền -Không phải em muốn vậy sao?

-Anh đang đùa đấy à?-Tôi giật mình bật dậy khỏi giường co cẳng định chạy ra khỏi phòng thì nhanh như cắt Shu đã chạm cửa nhanh hơn tôi và chắn nó lại bằng bàn tay giữ lấy cửa từ đằng sau tôi.

-Vội vàng gì chứ? Tôi không cho em đi đâu cả..-Shu nhếch miệng cười. Tôi một phút sững lại khi bắt gặp vẻ đáng yêu trên gương mặt Shu.–Tôi phải phạt em vì dám khiến tôi lo lắng cho em đến vậy…

-Hả?

Tôi Chưa kịp hiểu hết hàm ý trong câu nói đó thì Shu đã cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Trong phút chốc, người, tứ chi tôi bải hoải, bộ não cũng ngưng hoạt động, chỉ trợn tròn mắt nhìn Shu. Làn môi dịu dàng như một bông hồng phớt trên môi tôi. Tôi chết đứng.

Shu nhẹ nhàng nhấc môi mình ra khỏi môi tôi và khóe môi chợt mỉm cười. Tôi khi đã lấy lại được ý thức, mới lắp bắp cất tiếng:

-Anh…. Dám…..

Shu chỉ mỉm cười hiền như một thiên thần nhìn tôi, từ từ lên tiếng:

-Đó là hình phạt của tôi. Để lần sau em không làm tôi lo lắng nữa.

Nói rồi Shu nhẹ nhàng nhón tay mở cửa bước ra ngoài để tôi đứng lơ ngơ trong phòng cùng mớ cảm xúc hỗn loạn.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

p.s: Xin lỗi vì bắt m. đợi lâu nha! Mình sẽ cố gắng ra chương nhanh hơn! ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.