Nó : tên là Nguyễn Ngọc Ý Như , 13 tuổi , năm nay lên lớp 7
Gia đình nó trước kia sống rất hạnh phúc , nhưng sau một thảm họa , gia đình nó tiêu tan ( mình sẽ nói rõ hơn ở mấy chương sau nhé ! ) nó trở thành một cô gái không biết nói biết cười , lúc nào buồn hết , chứ không phải lạnh lùng đâu nha
Bố mẹ nó bỏ nhau , mẹ nó đưa nó vào Sài Gòn sinh sống và làm việc cho một nhà cực kì giàu có , bà chủ ngôi nhà đã thu xếp cho mẹ con nó ở một căn phòng tầng 3 chừng 15 m2
Mẹ nó rất buồn khi thấy nó không vui vẻ như trước nữa , tối ngủ , mẹ nó ôm nó thật chặt , nó cứ khóc thút thít mà bảo mẹ rằng : mẹ ơi , một ngày nào đó , gia đình mình lại sống vui vẻ nhé ! Mẹ nó cũng khóc : ừ
Mẹ nó rất thương nó , nó không xứng đáng phải chịu đựng những điều nay , nhưng bà cũng không yên lòng khi giao nó cho bố nó
- Sáng mai con sẽ đi học ở trường mới nhé ! Mẹ đã đăng kí rồi
- Vâng , nó thỏ thẻ
- Con nhớ học cho tốt
- Con nhớ rồi
- Vậy thì ngủ đi
Chương này hơi ngắn nha các bạn , từ chương sau mình sẽ viết thật dài cho các bạn đọc đã luôn ! :))