Chuyện Tình Siêu Đáng Yêu Của Hotboy Lạnh Lùng Và Cô Nàng Ngốc Nghếch

Chương 108: Chương 108: ĐẮc tội với thiếu gia




Được một lúc nữa , điện thoại hắn lại đổ chuông , lần này , hắn tắt luôn máy , còn không thèm ngó vào điện thoại

Ăn trưa xong , hắn và cô còn cùng nhau đi dạo phố , cùng nhau ăn kem thêm một tiếng nữa

Nhưng rồi cũng đến lúc phải chia tay nhau , sau khi ahwsn đưa cô về trước cửa căn biệt thự sang trọng của gia đình cô thì cô nhìn hắn với đôi mắt lưu luyến

Cô vòng tay qua eo của hắn rồi ôm hắn thật chặt , cô tựa đầu mình cơ ngực rắn chắc của hắn , thì thầm nói lời yêu :

“ Hứa với em , anh đừng gây ra những hiểu lầm khác với cô gái đó nữa , được không ? “

Hắn đưa tay lên ôm đầu cô sát vào mình rồi nói :

“ Anh hứa “

Và còn bổ sung thêm một câu

“ Nhưng lần sau em cũng phải ngoan ngoãn nghe anh giải thích rồi hãy nói , nhé ! “

“ Vâng “ cô nói nhỏ rồi ôm hắn chặt hơn , mùi hương bạc hà nam tính trên người hắn khiến cô mê mẩn , cô cứ quyến luyến không muốn rời đi

“ Tịnh Nhi , bỏ anh ra được chưa ? Em đã ôm hơn 5 phút rồi “

“ Thêm một chút nữa đi , em muốn minh chứng rằng anh là người đàn ông của riêng em “

Hắn cười gỡ bỏ cô ra rồi gõ nhẹ lên đầu cô :

“ Em mới qua được cái tuổi không cần dựa dẫm vào ba mẹ mà đã có tính chiếm đoạt như thế là không được “

Cô cười như trẻ con rồi nhảy lên hôn vào má hắn một cái rồi mới chịu bước vào nhà , đã thế còn đứng vẫy tay mãi

“ Em sẽ gọi điện cho anh “

Hắn gật đầu rồi vào xe lái đi thẳng về nhà

Chiếc cổng đóng mở tự động vừa khép vào , hắn đã thấy nó hớt hải chạy ra , còn chưa kịp đứng thở đã vội vàng hỏi :

“ Cậu ……siêu thị ở gần đây là đâu vậy ? Hả ? “

Nhưng để đáp lại câu nói của nó , hắn đánh bụp một cái vào trán

“ Chào đón chủ kiểu đấy à ? Cô học ở đâu ra thế ? “

“ Á ! “ nó xuýt xoa ôm đầu

“ Đúng là nhìn thấy cô là muốn điên cái đầu “

Nó mở to đôi mắt tròn xoe

Hắn đứng yên một lúc rồi cố nén nụ cười gian tà

“ Muốn đi siêu thị à ? Vậy thì đi đằng kia , nó ở cách 12km kìa , tòa nhà cao cạnh trung tâm trò chơi ấy “

Nó không nghe hết được câu , đầu óc của nó đã dừng ở chữ 12km rồi . Hả ? Những 8km ?

Nó nhìn hắn , tò mò hỏi :

“ Cậu nói 12km à ? Có nhầm lẫn gì không ? “

“ Không hề “ hắn lạnh nhạt nói

Nó khẽ thè lưỡi , thế này phải làm sao đây ?

Hắn hỏi , không có gì hiếu kì lắm

“ Đi siêu thị làm gì ? “

“ Thì hết bột giặt rồi nè , hết rau , các loại trái cây và một số gia vị nấu ăn nữa “

“ Nuôi cô đúng là tốn thật , thế này chắc tôi sắp phải tiễn chân cô ra ngoài “

Nó nhìn hắn mỉa mai

“ Tốn nhất là tiền trà và café của cậu còn nói nữa “

“ Tiền ăn mỗi ngày của cô tăng gấp 8 từ khi cô chuyển tới đây đó biết chưa ? “

Đến lúc này thì …… nó câm lặng ( ahihi )

Một ngày của nó ở nhà hắn :

Ăn mọi lúc , mọi nơi , không ăn chính thì cũng ăn phụ ( ui , sắp thành con heo mất )

Nó bĩu môi , hắn đi vào trong nhà , mỗi bước chân đều vô tình để lộ ra sự nho nhã , phóng khoáng

Nó chạy tới nói giọng trẻ con :

“ Vậy chắc cậu chủ Thiên Tùng sẽ đưa mình đi chứ ? Cách nhà 12km lận mà , nha nha “

“ Biết câu trả lời rồi mà , ngây thơ quá vậy ? “ Hắn hờ hững đẩy nó ra

Nó nghiến răng nghiến lợi , tháo một chiếc giày ở chân ra , vung tay ném vào người hắn kèm theo hai từ : TA HẬN to tướng

Cũng may là hắn không hề tồn tại khả năng đánh con gái nên chỉ nhìn nó với ánh mắt sát khí đằng đằng rồi xắn tay áo tiến lại

Một con cáo biến thành một chú sóc nhỏ , vội vàng nhặt lấy chiếc giày rồi chạy biến đi , không dám quay đầu nhìn lại . Tội nghiệp cho ai đó , chỉ biết đứng chôn chân nhìn theo chứ chẳng có đủ khả năng chạy đua với nó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.