Một ngày nọ.
- Tiểu Nghi, m.n đến thăm cậu nè...- Khải nói
- Em có mua chè hạt sen chị thích nhất nè..- Tuệ khoe
- Hôm nay chị khỏe không?- Thiên nói
- Tụi em rất lo cho chị đó- Tuyết lo lắng
- À..chắc chị nhìn thèm lắm hả..nếu không tỉnh dậy sớm là em ăn hết đó nha- Nguyên chọc
- Haha..cảm ơn các em..
- Cảm ơn cái gì chứ!! Chị Tiểu Nghi có phải ng xa lạ nào đâu mà amh cảm ơn. Anh định giữ chị ấy cho riêng mình à- Nguyên chọc
- À..à..đâu có..thôi..để anh đi kêu bs đến kiểm tra tình hình của cô ấy..
- Uhm..đi nhanh lên nhé..
Sau khi Tiểu Khải ra khỏi phòng. Tuyết và Tuệ lại nắm chặc tay Nghi:
- Chị à..gần hơn 2 tháng rồi đó, sao mà chị ngủ lâu quá..kêu hoài mà không ngủ..đúng là con sâu lười..- Tuệ nói
- Chị à, Tiểu Khải lo cho chị lắm đó..anh ấy sụt mấy kí rồi đấy..- Tuyết chọc
Lúc đó, Khải và Bs tiến vào:
- Ủa..bs, cô đến rồi..- Nguyên
- Nào..các bn tránh ra cho tôi kiểm tra sức khỏe nào!!
Họ dần lùi ra, bs tiến lại. Kiểm ra kĩ càng
- Sao rồi Bs..?
- Haizzz, tình hình không ổn rồi, cô ấy bất tỉnh lâu như vậy mà chưa tỉnh là có vấn đề..cô ấy đang dần mất đi ý thức..mong ng nhà chuẩn bị tâm lí..
Tiểu Khải ngã xuống ghế..dòng nước mắt lăn dài..rồi tiến lại gần lay Tiểu Nghi:
- Tiểu Nghi..Tiểu Nghi..cậu tỉnh dậy cho tớ...tỉnh dậy mau..không thôi tớ bỏ mặc cậu đấy..
Tiểu Khải càng lay càng mạnh, Nguyên Thiên dùng sức kéo cậu ấy ra:
- Thôi nào..thôi nào..THÔI NÀO TIỂU KHẢI( Nguyên hét to) Bộ anh nghĩ chị Tiểu Nghi muốn thấy bộ dạng đau khổ của anh bây giờ à..anh có nghĩ đến cảm nhận của chị ấy không?- Nguyên tức giận
Tuệ Tuệ ra ngăn Nguyên Nguyên:
- Nguyên Nguyên, thôi nào, thôi nào, cậu không được như vậy!! Sao cậu lại nặng lời với anh ấy như vậy!! Anh ấy chỉ lo cho chị Tiểu Nghi thôi..
Nguyên dần bình tĩnh lại:
- Tiểu Khải, xin lỗi anh, em..em..em hơi nóng tính..
- Không sao đâu( bước ra) anh cần yên tĩnh một mình, đừng ai làm phiền anh.
- Này, Tiểu Khải- Thiên gọi
- Thiên Tỉ, để cho anh ấy yên tĩnh đi- Tuyết ngăn lại.
Một mình Tiểu Khải đến bờ sông:
- AAAAAA!!( HÉT LỚN)
- ( Bật khóc) Tiểu Nghi..sao lại như vậy..sao lại như vậy..cậu không được rời xa tớ..không được..tớ cấm cậu..
Một mình Khải Khải ở bờ sông, suy nghĩ về kĩ niệm tươi đẹp của mình với Tiểu Nghi, khóc đến đỏ cả mắt. Dần dần anh ấy bình tĩnh lại và đi về bệnh viện. Tất cả m.n vẫn ở đấy:
- Tiểu Khải..anh bình tĩnh lại chưa ?
- Anh không sao nữa rồi, đừng lo cho anh, anh về khách sạn trước..
Trước mặt m.n, anh ấy tỏ ra bình tĩnh và vui vẻ. Nhưng ai biết, đêm nào anh cũng thức trắng đêm. Có khi là ở bệnh viện với Tiểu Nghi, có lúc thì ngồi khóc một mjk trong phòng. Dần dần, anh ấy cũng đã bị bệnh...và--> Hãy đón xem để biết Tiểu Khải sẽ ra sao nhé!!