Charlotte Jefferson lo lắng mặc quần áo để chuẩn bị ra hầu tòa. Bà đã dành cả buổi chiều ở tòa án hạt Kitsap để kiêu hãnh ngắm cô con gái duy nhất của mình làm việc với tư cách là thẩm phán tòa án hôn nhân và gia đình. Theo Charlotte, con gái bà là một trong những thẩm phán thông minh nhất bang này. Bà thấy lạnh người khi theo dõi Olivia đưa ra các quyết định độc đáo. Trông con gái thật nghiêm túc và chín chắn trong chiếc váy màu đen.
Tuy nhiên, chiều nay Charlotte không có mặt ở phòng xử án của Olivia mà là phòng xử án của thẩm phán Robson. Bà biết mình không cô đơn. Cùng với những người bạn thân nhất của mình, bà sẽ đối mặt với hậu quả của việc không tuân thủ luật dân sự. Tuy nhiên, nếu phải ở tù thì bà thấy, cái giá phải trả sẽ rất xứng đáng nếu cuối cùng nó có thể mang lại cho vịnh Cedar một cơ sở khám chữa bệnh y tế.
Laura, Bess và những người khác, kể cả Ben Rhodes cũng có kế hoạch gặp gỡ và nói chuyện với bà ở phòng giải lao bên ngoài phòng xử của thẩm phán Robson vào lúc một giờ.
Charlotte mặc bộ đồ Chủ nhật đẹp nhất cùng với chiếc mũ Phục sinh mà bà đã mua từ năm 1966. Đó là một chiếc mũ rộng vành màu vàng với một chùm lông trắng cài vào dải sa-tanh. Nếu thẩm phán Robson quyết định tống giam bà và những người khác, bà muốn mình sẽ ăn mặc thật đẹp để bước vào nhà giam giống như khi đi lễ ở nhà thờ vậy.
Olivia và Jack không nghĩ rằng bà có khả năng bị phạt tù, nhưng Charlotte đã nghe dồn về thẩm phán Robson. Không như Olivia, anh ta tuân theo luật pháp một cách cứng nhắc và máy móc. Và theo như những lời đồn đại, thì anh ta ít khi có cảm giác day dứt khi tống mọi người vào nhà giam.
Chuông cửa rung lên. Harry, con mèo của bà nhảy vọt ra từ chân giường và chui tọt vào phòng khách. Vì Olivia và Jack đang đi nghỉ trăng mật nên Charlotte không biết đó là ai. Vì bối rối, bà cũng chẳng kịp bảo để cô cháu gái Justine đi theo mình ra tòa. Tất nhiên, không may là Olivia biết rõ mọi chuyện đang xảy ra với bà. Charlotte không muốn những người trong gia đình và bạn bè biết chuyện này mặc dù bà không thể giữ kín mọi chuyện.
Con mắt kính gắn trên cánh cửa đã giúp bà trả lời thắc mắc của mình. Ben Rhodes đang đứng bên ngoài, trông ông bảnh bao và yêu đời hơn bao giờ hết. Mặc dù đã có tuổi, nhưng mỗi khi nhìn thấy Ben, trái tim bà vẫn đập rộn ràng. Sau nhiều năm góa bụa, bà cho rằng mình đã quá già để yêu. Nhưng Ben đã chỉ cho bà thấy rằng “quá già” là một ý nghĩ vô cùng sai lầm.
“Ben!”. Charlotte tháo bốn cái khóa chốt trên cửa trước ra. “Ông đến có việc gì thế”. Bà hỏi, lòng rất vui vì cuộc gặp gỡ. “Chúng ta đã hẹn sẽ gặp nhau ở tòa mà, ông nhớ không?”
“Tôi biết, nhưng tôi nghĩ nên hộ tống người phụ nữ yêu quý của mình ra tòa thì hơn. Bà chuẩn bị xong chưa?”.
Charlotte cài lại chân váy của bộ váy hoa, và trong giây lát, bà cảm thấy mình như một nữ anh hùng trong các chương trình âm nhạc của những năm 1950.
Ben làm cho toàn bộ sụ việc ghê gớm này trở nên giống như một chuyến thám hiểm chứ không phải là một vụ xì-căng-đan. “Trông tôi thế nào?!”. Ông hỏi, khóe miệng phớt một nụ cười trễ nải.
Charlotte phải cưỡng lại ý nghĩ rằng Ben chính là Cesar Romero, nam diễn viên tài ba và đào hoa của Cu Ba. Theo bà, Ben có sức quyến rũ gấp đôi những người đàn ông khác. “Trông bà đáng yêu lắm”. Ông nói.
Nhưng dù sao, Charlotte cũng không thể kiểm soát được sự hồi hộp trong mình, “Ôi, Ben yêu quý... tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta nữa”.
Ben nhẹ nhàng vuốt ve tay bà. “Tôi không tin là hội đồng thành phố lại muốn thông tin Đại chúng trở nên tiêu cực. Tôi có thể hình dung rằng báo chí ở Seattle sẽ phản đối kịch liệt như thế nào về việc thị trấn trừng phạt một nhóm các công dân có tuổi chỉ vì họ biểu tình để có được một cơ sở chăm sóc sức khỏe cho cộng đồng”.
“Đúng là vô lý thật”, Charlotte lẩm bẩm. “Tôi săn sàng vào tù nếu điều đó giúp ích cho thị trấn này”. Chỉ với Ben bà mới khẳng định được lòng quyết tâm của mình. Ông mang lại cho bà lòng can đảm, giúp bà giữ vững nguyên tắc các lập luận của mình để phản đối lại những lời luận tội.
“Tôi hoàn toàn đồng ý với bà. Tuy nhiên...”. Ben ngập ngừng rồi đột ngột nói. “Tôi không nghĩ là chúng ta phải lo lắng về việc bị ngồi tù hay không. Có lẽ chúng ta sẽ chỉ bị phạt”. Charlotte không biết chắc được về điều này. Bà đã rất lo lắng, đặc biệt là sau khi nghe những lời đồn thổi về thẩm phán Robson. Liệu bà có bị coi là người cầm đầu nhóm gây rối không? Charlotte cảm thấy thật sự lo lắng cho bạn bè, những người đã kiên tâm sát cánh với bà chống lại Cảnh sát trưởng Davis.
“Tôi vừa thuê một luật sư”, Ben nói. Trước đó, Ben đã đồng ý đại diện cho họ trước tòa, nhưng rõ ràng là ông đã thay đổi ý định đó. Ông muốn đảm bảo cho Charlotte thật sự được an toàn.
Charlotte không muốn đính dáng tới các luật sư. Theo bà, họ làm việc vì tiền, và một lý do nữa là vị luật sư mà Ben đã chọn sẽ kể lể mọi chuyện với Olivia khi con gái bà quay trở lại sau tuần trăng mật. Charlotte thì muốn Olivia biết mọi chuyện về mình càng ít càng tốt. Như thế sẽ giảm bớt được những lời đàm tiếu, và cũng không khiến Olivia lo lắng quá mức.
“Sharon Castor nói sẽ gặp chúng ta ở tòa”.
“Tại sao lại là Sharon Castor?”, Charlotte hét lên. Cô luật sư đó thường xuyên có mặt ở phòng xử án của Olivia. Mới đây, Sharon đã đại diện cho Rosemary Cox trong một vụ ly dị. Charlotte cũng có mặt ở đó khi con gái bà đưa ra một trong số nhưng phán quyết lạ lùng nhất. Charlotte tin rằng chính nhờ phán quyết của con gái mình mà đôi vợ chồng đó đã hòa hợp trở lại. “Ôi, Ben yêu quý”, bà nói và thở dài. “Chúng ta phải đi thôi”. Bà vào phòng ngủ để lấy va-li, trong đó có cả thuốc và kem bôi ban đêm, rồi bà với lấy cái áo khoác. Ngày hôm đó thật mát mẻ nhung nó không làm bà cảm thấy bớt lo lắng bồn chồn. Theo những gì tìm hiểu, bà biết rằng các nhà giam vốn khét tiếng hà khắc, thiếu thốn và đáng sợ. Bà nhìn quanh phòng ngủ một lần cuối. Ngay khi nhận bản tuyên án, nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, bà sẽ liên lạc với Justine để nhờ cô chăm sóc cho Harry.
“Charlotte”, Ben lắc đầu nhìn bà bước ra phòng khách. “Không cần mang theo va-li đâu”.
“Ông đừng chắc mẩm thế”, bà dứt khoát phản đối. “Giả sử thẩm phán Robson muốn xử nặng tôi để làm gương cho những người khác thì sao? Tôi muốn mình phải thật sẵn sàng”.
Tuy luôn hi vọng vào những điều tốt đẹp nhất, nhưng Charlotte cũng biết chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. Ben cố thuyết phục nhưng Charlotte khăng khăng không đổi ý. Bà đặt cái vali vào thùng xe của ông. Khi họ tới tòa, Helen, Laura và Bes đều đã tụ tập ở phòng giải lao bên ngoài phòng xử án của thẩm phán Robson. Cả ba lao về phía Charlotte.
“Tôi hứa với bà rằng, sẽ không ai có thể sống sót để kể về việc này, trừ phi họ bước qua xác của tôi”, Bess tuyên bố. Bà giơ tay theo tư thế tập karate. Trung tâm Người cao tuổi của họ đã được học những bài học tự vệ từ vài năm trước. Bess là người theo đủ tất cả các buổi tập đó.
“Bà đã xem lại những đĩa Karate dành cho trẻ con đó rồi à?”, Charlotte lẩm bẩm.
Bess nhìn bà chằm chằm. “Tôi không đùa đâu, Charlotte ạ.”
“Bà có nghĩ rằng quan tòa sẽ để chúng ta mang theo kim đan vào tù không?”. Laura hỏi. “Nếu bà phải ngồi tù, thì tôi có một vài dự án cho Giáng sinh tới. Tôi nghĩ chúng ta sẽ tận dụng được thời gian ở trong đó”.
Charlotte chưa kịp trả lời thì Sharon Castor đã đi tới chỗ Ben. “Mọi người có mặt ở đây cả rồi chứ?”, cô hỏi.
Ben gật đầu.
“Ben thuê luật sư cho chúng ta”, Charlotte thì thầm với các bạn của mình. “Ông ấy nghĩ rằng thẩm phán sẽ chỉ phạt chúng ta thôi”
“Chỉ thế thôi sao?”. Laura có vẻ thất vọng. “Tôi đang muốn vào tù”.
Nhưng Bess thì lại thấy đó là một tin vui, bà chắp tay vào nhau, mắt ngước lên trời. “Chúa phù hộ cho Ben”.
Charlotte thấy mình thật may mắn khi tất cả những vấn đề này không đổ hết lên vai bà. Bà là người đã dẫn các bạn mình đến rắc rối này và bà cảm thấy mình phải có trách nhiệm trước tất cả những gì có thể xảy ra với họ. “Đến vụ của chúng ta rồi”, Sharon Castor thông báo. “Chúng ta hãy cùng vào phòng xử thôi”.
Charlotte chỉnh lại mũ. Ben cầm tay bà. Một đoàn nhỏ các cụ già dẫn nhau bước vào phòng xử án. Sharon dẫn đầu, theo sau là Bess, Helen, Laura và cuối cùng là Charlotte và Ben.
Charlotte ngạc nhiên khi thấy phòng xử chật kín người, chỉ còn chỗ đúng. Những người đầu tiên bà chú ý là Bob và Peggy Beldon chủ nhà nghỉ Thyme and Tide.
“Chúng tôi ủng hộ bà, Charlotte”, Peggy gọi to. Justine và chống cháu gái bà Seth cũng có ở đó. Seth bế Leif, cậu bé mới được gần hai tuổi. Cậu bé đang quẫy đạp trong tay bố, nhưng khi nhìn thấy Charlotte thì cậu bé nằm im thin thít. Justine vẫy tay, Charlotte ứa nước mắt. Bà chớp chớp mắt. Có lẽ phải đến nửa thị trấn này đổ tới đây để ủng hộ cho họ.
Khoái chí vì được nổi tiếng, Bess và Helen vẫy tay như thể họ là những nữ hoàng bước ra từ một cuộc diễu hành trong phim “Ngày mùng Bốn tháng Bảy.”
“Ông có biết là mọi người sẽ đến đây để ủng hộ chúng ta không?” Charlotte ngước lên hỏi Ben. Ông cao hơn bà đến cả một cái đầu.
“Không hề”, Ben thú nhận rồi nhìn quanh. “Ngay cả Troy Davis cũng mặt có ở đây”.
Viên Cảnh sát trưởng đã từng bắt giam họ cũng ra trước tòa để ủng hộ cho những nỗ lực của họ. Charlotte vốn yêu quý Troy và bà luôn sẵn sàng tha thứ cho sai lầm của anh. Bởi Troy - anh bạn yêu quý của họ đã không có được bất kỳ sự lựa chọn nào nên đành phải bắt họ. Họ đã không chịu giải tán mà vẫn tiếp tục biểu tình mặc dù cảnh sát đã cảnh cáo. Troy đã thề là sẽ nêu cao tình thần luật pháp, nên dù muốn hay không thì ông ta cũng buộc phải làm thế. Sự có mặt trước tòa chiều nay đã cho thấy rõ tình cảm cá nhân và sự ủng hộ của Troy. “Roy và Corrie Mc Afee cũng có ở đây”, Ben thì thầm. Vợ chồng Mc Afee mới gia nhập vào cộng đồng dân cư của vịnh Cedar. Roy là một cựu thám tử của cảnh sát Seattle. Sau khi nghỉ hưu, anh chuyển đến vịnh Cedar và mở công ty thám tử tư.
Grace Sherman bước đến bên Charlotte và ôm lấy bà. “Olivia bảo cháu chiều nay ghé qua đây”, Grace ghé tai bà thì thào. “Cháu hi vọng bác sẽ không khó chịu nếu cháu rủ thêm vài người nữa tới ủng hộ bác”.
Charlotte siết chặt tay Grace. Grace và Olivia vốn là bạn thân của nhau từ rất lâu rồi. Olivia nhờ Grace đến thay mình chiều nay vì bản thân chị không thể có mặt ở tòa. Đó là một lý do rất tế nhị mà Charlotte hoàn toàn ủng hộ. Hơn thế, Olivia và Jack lại đang đi nghỉ trăng mật ở Hawaii.
Cánh cửa cuối phòng xử mở ra và Maryellen Sherman bước vào, cô ngồi cạnh mẹ mình. Jon Bowman cũng đi cùng cô. Katie vắt vẻo bên hông anh. Charlotte rất thích người thợ ảnh này. Bà hết sức hài lòng khi nghe tin chẳng bao lâu nữa hai người họ sẽ cưới nhau.
“Tòa xin được bắt đầu tiến hành xét xử”, chấp hành viên thông báo. “Thẩm phán Robson sẽ điều khiển phiên tòa này”.
Robson bước ra, lặng lẽ tiến lên vị trí chủ tọa phòng xử án. Mặc dù được Ben liên tục động viên nhưng mạch Charlotte vẫn đập loạn xạ. Mãi một lúc lâu sau bà mới ép được nó về nhịp điệu bình thường. Bà thấy mình có vẻ không ổn lắm. Đến khi bị gọi đứng lên cùng các bạn trong lúc người chấp hành viên đọc các tội danh, Charlotte mới nhận ra mình đã sợ hãi đến nhường nào. Một bên là Bess với mong muốn được biểu diễn các động tác karate và một bên là Laura với dự định vào tù để đan len, Charlotte không biết mình sẽ phải làm gì nữa.
Sharon Castor xử lý các tình huống thật chuyên nghiệp, Charlotte đánh giá cao khả năng của vị luật sư này.
“Thưa Quý tòa”, Castor quay nửa người về phía bồi thẩm đoàn và nói. “Hãy nhìn vào nhóm vi phạm pháp luật này và cho tôi biết các ông thấy gì?.”
“Cô Castor”, thẩm phán Robson nói, mắt tiếp tục lướt qua các tội danh. “Đây là một nhóm vi phạm pháp luật, họ không chịu giải tán khi....”
“Vâng, thưa Quý tòa, nhưng khách hàng của tôi đang thực hiện một mong ước - một mong ước mà họ cảm thấy chỉ có thể giải quyết được theo cách này. Họ cảm thấy vịnh Cedar cần có một cơ sở y tế, và tôi, chính tôi cũng đồng tình với ý kiến này của họ”.
“Vậy họ nên trình lên Hội đồng nhân dân thị trấn”.
“Tôi đã làm điều đó, thưa Quý tòa”, Charlotte xen vào đột nhiên bà trở nên bình tĩnh. “Xin lỗi, thưa thẩm phán Robson. Cả ông Rhodes và tôi đều tham gia vào cuộc họp của Hội đồng, nhưng điều đó chẳng mang lại gì hết. Thị trưởng Benson nói rằng không còn vốn để thành lập bệnh viện, nhưng....”
“Đây không phải là lúc để bàn về lợi ích của một cơ sở y tế ở vịnh Cedar.”
“Vâng, thưa Quý tòa”, Charlotte lẩm bẩm. Ben mỉm cười khích lệ bà.
Bên nguyên trong vụ này dường như không muốn tống họ vào tù, Charlotte có thể nhận ra điều đó. Ông ta chỉ nhận xét vài lời rồi ngồi xuống. Sharon Castor lại đứng dậy.
“Cô cứ bình tĩnh, cô Castor. Tôi đã đưa ra quyết định rồi”. Luật sư bào chữa từ từ ngồi xuống.
“Với tôi có vẻ như cả năm người ở đây đều đang cố làm rùm beng lên câu chuyện về cơ sở y tế...”. Charlotte gật đầu và phát hiện ra những người khác cũng vậy. “Rõ ràng là kế hoạch của các bà đã thành công. Một nửa thị trấn này đang ở đây để ủng hộ các bà. Tôi chân thành hy vọng rằng nếu có bất kỳ ai trong Hội đồng Nhân dân thị trấn có mặt ở phiên tòa này, họ sẽ ghi chép cẩn thận từng chi tiết. Tôi chẳng thấy có lý do gì để xử phạt năm công dân cao tuổi đang thực hiện một sứ mệnh cao cả là biến vịnh Cedar thành một nơi tốt đẹp biết quan tâm đến sức khỏe của con người. Tôi chỉ muốn lưu ý rằng lần sau các vị đừng tụ tập để biểu tình như vậy nếu không có sự cho phép. Tôi tuyên bố hủy bỏ mọi tội danh đối với các vị”.
Ngay khi họ được tuyên bố trắng án, cả phòng xử án òa lên vỗ tay. Lúc bước ra khỏi phòng xử, Charlotte và những người bạn của bà được tung hô như những anh hùng. Họ đã được tự do, tất cả bọn họ.
Trước khi rời khỏi tòa, Charlotte và Ben tới cảm ơn riêng Sharon và cảm ơn tất cả mọi người đã đến ủng hộ. Bà rất ngạc nhiên khi thấy vụ án lại khiến cộng đồng quan tâm nhiều đến vậy. Charlotte hoàn toàn không báo với gia đình ngày nào phải ra tòa, bà không muốn làm phiền mọi người xung quanh vì rắc rối của mình. Vậy mà hôm nay, rất nhiều người đã có mặt tại dây. Điều đó chứng tỏ những gì bà và bạn bè đang làm rất có ý nghĩa và nó được cộng đồng ủng hộ. Ben lái xe đưa bà về nhà. “Tôi không nghĩ là mọi người lại quan tâm đến sự việc này”. Bà nói với Ben khi ông mở cửa xe cho bà.
“Tôi cũng vậy”, Ben đáp lại.
“Tôi nghĩ chính Grace là người vận động mọi người ủng hộ chúng ta.”
“Lần sau đến thư viện, tôi sẽ cảm ơn cô ấy lần nữa”.
“Tôi cũng vậy”. Charlotte rất muốn Olivia biết rằng Grace đã làm cho bà một việc thật tuyệt vời.
“Bà được cộng đồng này yêu quý, Charlotte Jefferson ạ”, Ben nói khi họ cùng bước lên bậc thềm. Ông xách chiếc va-li trong thùng xe ra cho bà. “Tôi rất mừng khi có nhiều người tới tòa trong một ngày bận rộn như thế này”, bà lẩm bẩm. Trong bà vẫn dấy lên niềm vui sướng và tự hào vô hạn.
“Bà nên cho thêm một người nữa vào danh sách những người mình yêu”, Ben nói. Ông ngồi trên cái ghê xích đu nơi cổng vòm trong khi bà lục tìm chìa khóa nhà trong túi.
“Đó sẽ là ai nhỉ?”. Bà lơ đãng hỏi, trong óc còn bận nghĩ có thể mình đã để chìa khóa ở cái túi to chứa đồ dùng qua đêm trong nhà tù.
“Có thể là tôi”.
Charlotte sững người. Vậy là Ben vừa thổ lộ tình yêu của ông. Có phải thế không nhỉ? Bà quay sang nhìn thẳng vào ông. “Ông nói rằng ông yêu tôi, phải không Ben Rhodes?”.
“Đúng”, ông nhìn thẳng vào mắt bà. “Thực tế là, Charlotte, tôi không biết em có muốn chia sẻ tình cảm với tôi không?”.
Ông ấy không nhận thấy tình cảm của bà ư? Hay ông ấy cố tình nói thế để có câu trả lời chắc chắn? Run rẩy chạm tay vào chiếc chìa khóa, bà mở cửa với một tâm trạng xúc động đến vô ngần. “Thực ra là em cũng rất có cảm tình với anh”. Bà thẳng thắn trả lời. Sau khi thú nhận tình cảm của mình, bà đỏ bừng mặt và vội nói thêm. “Anh có muốn uống một cốc nước chanh để mừng chiến thắng của chúng ta không?”. Bà mở cửa trước.
“Em không phiền chứ?”. Ben theo bà vào nhà. “Anh có thể đánh cắp một nụ hôn của em không?”.
“Em muốn điều đó”. Bà đáp lại Ben với một nụ cười dịu dàng.