Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn Mãi Yêu Anh

Chương 21: Chương 21




34

Linnette khó có thể tưởng tưởng ra vịnh Cedar mà không có phòng khám chữa bệnh. Cô vẫn chưa được thay ca và suốt tám tiếng cô không có thời gian nghỉ ngơi. Cô yêu công việc này và rất có trách nhiệm trong nhiều ca bệnh.

Cô thích ứng với cuộc sống ở vịnh Ceaar nhanh chóng đến ngạc nhiên. Bố mẹ cô đã sống ở đây sáu năm, và kết bạn với Gloria Ashton khiến cô có cảm giác mình được chào đón.

Chiều thứ năm, bác sĩ Timmons bước vào phòng, đi ngang qua cô. Anh gật đầu chào lịch sự và cô mỉm cười đáp lại. Ngày nào họ cũng làm việc bên nhau và anh ý tứ nhưng rất thân thiện. Anh luôn tôn trọng cô. Nhưng suốt cả tuần làm việc cùng nhau - không hề có lần nào - dù chỉ một lần, anh có dấu hiệu rằng thích gặp cô bên ngoài phòng khám. Cuối cùng, Linnette đã chấp nhận sự thực, cuối cùng, cô cũng thôi không lừa dối bản thân mình. Rõ ràng là Chad chẳng có chút tình cảm lãng mạn nào dành cho cô. Linnette muốn tự đánh mình vì đã lạnh lùng và tàn nhẫn với Cal Washburn. Mặc dù mẹ cô đã đứng ra thu xếp cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, nhưng cô vẫn thích anh chẳng hề để ý đến tật nói lắp của anh. Mối quan tâm chính của cô là sự thích thú khi có anh ở bên – và những nụ hôn của anh. Cô vẫn đang nghĩ tới điều đó. Nhiều tuần sau lần hẹn hò cuối cùng, cô không thể nào thôi không nghĩ tới Cal và liệu mối quan hệ họ sẽ đi tới đâu nếu cô không ném anh sang một bên như thế.

Thái độ của cô khiến cô buồn tới mức phải nói chuyện với bố mình về những cảm xúc mãnh liệt trong lòng cô đối với Cal. Ngược lại, Linnette cũng rất vui vì bố đã cho cô những lời khuyên bố ích; nếu là mẹ cô hẳn sẽ là mẹ đã nói với con hàng chục lần rồi.

Tuy nhiên, lời khuyên của bố cô lại khiến cô hơi bối rối. Bố cô bảo có lẽ số phận đã đưa Cal bước chân vào đường đời của cô. Khi nào gặp anh cô sẽ xin lỗi, việc này cô rất muốn làm - chỉ là cô không biết chắc bao giờ và khi nào mà thôi. Cô hy vọng anh sẽ lại mời cô đi chơi. Hoặc cô phải là người đưa ra lời đề nghị. Nhưng cô không biết liệu mình có thể làm thế hay không.

“Có người cần khâu”, Sally Lynch nói.

Linnette cầm biểu đồ của người đàn ông lên. Cô đang định bước vào phòng mổ nhỏ thì đọc thấy tên Cal trên tờ giấy vừa được in từ máy tính ra. Chỉ vài giây trước đó, anh vẫn hiển hiện trong đầu cô. Cô nhớ lời bố mình từng nói và trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Nếu đúng như vậy, Cal sẽ quay trở lại cuộc đời cô.

Và anh đây rồi!

Giữ vẻ mặt bình tĩnh, cô kéo rèm sang một bên và thấy gan bàn tay trái của anh bị phanh ra. Vết thương đã được xử ý và chỉ việc khâu thôi. Đó là một vết chém mạnh và rõ ràng là rất đau.

“Chào anh, Cal”, cô nói khi bước vào phòng.

Mắt anh nhắm nghiền và đầu quay đi. Anh không đón nhận lời chào của cô.

Mặc kệ thái độ thiếu thiện chí của anh, cô cứ ngồi xuống để kiểm tra vết đứt. “Em nghĩ có khi phải tới mười hoặc mười một vết khâu ở đây”. Cô liếc nhìn khuôn mặt anh. “Anh có muốn kể cho em nghe vì sao lại thế không?”.

“Không”.

Linnette có cảm giác, dựa vào việc này, anh sẽ vui vẻ buớc ra cửa. Cô sẽ không để điều đó xảy ra.

“Thực ra, em rất mong được gặp anh”, cô vừa nói vừa với cái kim để khâu tay cho anh.

“Anh c... cá là thế”, anh lắp bắp.

Linnette đợi cho tới khi cô tiêm xong Novocaine cho anh. “Em cảm thấy em nợ anh một lời xin lỗi”.

“Không... c... cần... thiết”.

“Anh đã rất tử tế với em và em thật thô thiển”. Anh chẳng nhận xét gì.

Mũi khâu đầu tiên đã xong. “Từ hôm đó, em có cảm giác thật tệ”. Cô vừa nói vừa khâu mũi thứ hai.

Anh vẫn im lặng trong khi cô tiếp tục bằng giọng nói đều đều khiến người ta có thể hiểu sai về phản ứng của cô đối với anh. Cô không biết làm thế nào để bày tỏ với người đàn ông làm ở trại ngựa về việc cô nhớ mùi cơ thể của anh đến thế nào. Mãi đến khi ngửi thấy làn hương cỏ linh lăng và một thứ mùi hòa trộn giữa người đàn ông và bầy ngựa, cô mới nhận ra điều đó.

Đến ba mũi khâu tiếp theo, cả hai người không nói gì. Linnette muốn hỏi xem anh có nghĩ tới cô không, nhưng cô lại sợ câu trả lời nhiều hơn câu hỏi. Sau cách đối xử lạnh lùng của cô với anh, cô tin chắc chắn sẽ là như vậy. Nhưng cô vẫn cảm thấy mình phải nói gì đó.

“Em, vâng, em không biết có được gặp lại anh không”, cô vừa nói vừa khâu nốt mũi cuối cùng.

Một lần nữa, anh lại để ngỏ câu nói của cô. Cô băng vết thương lại và hướng dẫn anh cách chăm sóc Cal thường phải dùng tay làm việc nên anh cần cẩn thận để giữ vết đứt đó sạch sẽ và an toàn.

Anh vội vàng muốn trốn chạy và lúc cô dừng lời thì anh đứng lên khỏi ghế.

“Cal”, anh chưa kịp trốn thì cô nghiêm giọng.

Anh quay lại bực tức. “Gì vậy?”.

“Anh cần hẹn đến khám lại”.

“Tại sao?”.

“Em cần phải tháo chỉ và kiểm tra vết đứt”.

Anh vội quay đi và chuẩn bị về.

Lần này, Linnette bước ra trước cửa, chặn lối ra của anh. “Cần phải kiểm tra trong vòng một tuần”.

Anh đứng cách cô gần một mét. Sự xuất hiện của anh gần như khiến cô choáng ngợp và trái tim cô dường như có thể ngừng đập. Anh nhìn cô trân trối. Cô hy vọng là anh hiểu rồi anh sẽ biết là cô chân thành. Nếu đôi mắt có thể mách bảo anh bất cứ điều gì cô muốn rằng đó là lời xin lỗi - muốn anh biết rằng cô hối hận vì những hành động và lời nói của mình trong buổi gặp trước.

Cả hai đều đứng yên cho tới khi thấy có người ở phía bên kia cửa. Linnette tránh cho Sally vào và suýt nữa thì chạm vào Cal.

“Sally, ông Washburn cần một buổi hẹn khám lại”, cô nói mà cổ họng nghẹn lại một cách khó khăn.

“Ừ, chắc chắn rồi”, Sally nhìn sát cô. Cả cô và Linnette đều biết rằng thu xếp buổi hẹn khám là công việc của nhân viên lễ tân chứ không phải đội ngũ y tá. “Đi với tôi nào, ông Washburn”.

“Em sẽ gặp lại anh sau”, Linnette cố nặn ra câu nói khi Cal đi ngang qua cô.

Lại một lần nữa, anh chẳng phản ứng gì hay nói năng gì đáp lại cô.

Khi Cai sải bước tới khu vực chờ và Sally đi cạnh anh, Linnette cảm thấy mình cần phải ngồi xuống. Lạ thật, cô muốn chạy theo anh và muốn biết liệu anh đã hôn người phụ nữ nào khác giống như hôn cô chưa. Đó là một câu hỏi rất buồn cười và vì hôm nay đã có đủ hành động ngốc nghếch nên cô thấy nên dừng lại.

Ngay khi bình tĩnh trở lại, cô bước ra bàn lễ tân và nhìn qua vai Marilyn. “Cal Washburn có hẹn khám lại không?”, cô hỏi.

“Người đàn ông bị đứt tay ấy à?”, cô ấy hỏi.

“Đúng rồi. Anh ấy không hẹn, phải không?”, Linnette không biết chắc tại sao mình lại phải hỏi. Anh mà hẹn thì cô đi đầu xuống đất. Cal đã thể hiện quá rõ; anh không muốn gặp lại cô nữa.

“Không”, Marilyn đáp lại. “Sally cố bảo anh ta đăng ký nhưng anh ta cho rằng anh ta có thể tự xử lý chỗ vết khâu”.

“Linnette”.

Chad gọi cô, và cô quay ra đối mặt với anh, ngạc nhiên. “Anh mong được gặp em khi nào em có thời gian”.

“Ngay bây giờ cũng được”, cô nói, cố tỏ ra bình thản.

Chad chạm vào vai cô, chỉ ra phía hành lang dẫn tới phòng mổ và các phòng nhỏ. “Anh muốn nói chuyện với em một chút”.

Anh không nhìn vào mắt cô, chứng tỏ đây sẽ là một cuộc nói chuyện không mấy dễ chịu.

“Công việc của em có vấn đề gì không?”. Ngay lập tức cô lo lắng mặc dù không thể nghĩ ra có chút vấn đề gì về khả năng của mình trong vai trò một trợ lý bác sĩ.

“Không, không hề”, anh vẫn ngập ngừng. “Có lẽ chúng ta nên đi uống cà phê sau giờ làm việc”.

Giá mà anh hỏi cô cách đây ba tuần, cô sẽ nhảy cẫng lên trước lời đề nghị đó.

“Tối nay được không?”, anh hỏi nhỏ. “À… Em nghĩ là được”.

“Này, anh không được đi lại đó đâu”. Giọng Sally vang lên ở hành lang. Linnette quay lại và nhìn thấy Cal.

Mắt anh nheo lại khi đọc phần đuôi của tên bác sĩ trên áo Chad.

Linnette ngồi thẳng dậy. Vì là chuyện cá nhân nên Chad nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe nên cô phải cúi sát vào anh. Ai đó vô tình bắt gặp cũng sẽ nghĩ rằng, hai người họ đang có một cuộc nói chuyện rất riêng tư - một cuộc nói chuyện bí mật, thậm chí rất thân tình

“Không s...sao”, Cal nói và anh quay người, bước ra khỏi cửa.

Một lần nữa, Linnette lại cố kiềm chế để không đuổi theo anh. Cô không muốn mất mối quan hệ này, nhưng cô chẳng còn lựa chọn nào khác.

35

Ngày Lễ Tình nhân, Grace lái xe tới thăm Olivia thay vì về căn nhà trống vắng. Jack mới từ bệnh viện về còn Olivia tội nghiệp thì quá bận bịu rồi. Rõ ràng Jack không phải là một bệnh nhân tốt và Grace không lấy làm ngạc về điều đó. Olivia chắc cũng vậy, Grace nghĩ.

Chị bấm chuông và đợi vài phút mới thấy Olivia trả lời, trông chị bận rộn và rối bù khác hẳn mọi khi. Olivia nhìn Grace chăm chăm và bó hoa cẩm chướng đỏ trên tay rồi như sắp òa khóc.

“Có vẻ cậu đã có một ngày vất vả”, Grace nói đầy vẻ thông cảm.

“Cậu không biết đâu”, Olivia trả lời trong hơi thở gấp gáp.

Jack đang ngồi khoanh tay trong phòng khách, ánh mắt đầy vẻ thách thức.

“À”, Grace liếc nhìn hết người nọ sang người kia rồi nói. “Tôi đến không đúng lúc phải không?”.

“Không”, Olivia khẳng định.

“Đúng”, Jack phản bác.

“Có lẽ tôi sẽ quay lại sau?”.

“Không đâu”, Olivia vừa nói vừa nhìn chồng. Jack thở dài đầu hàng. “Em có thể ở lại”. “Jack Griffin!”

“Xin lỗi Grace”. Anh chớp mắt. “Tôi chỉ không hiểu hiện cô có biết cô bạn thân nhất của mình cứng đầu cúng cổ đến mức nào không?”.

“Olivia sao?”, Grace có vẻ choáng. “Không bao giờ”.

“Et tu, Brute!(1)”, Olivia lẩm bẩm.

Grace đưa Olivia bó hoa và trong khi bạn mình vào bếp lấy lọ cắm, chị ngồi xuống phía đối diện với Jack. “Cô ấy hành động hơi quá phải không?”.

Anh cười nhẹ. “Làm sao em đoán được?”. “Em biết Olivia mà”.

“Cô ấy trở thành cái bóng của anh. Thậm chí anh còn không thể tự mình dùng nhà vệ sinh nếu không có cô ấy lẵng nhẵng đằng sau để xem anh có bị ngã không”.

“Anh không nghĩ đó là một phản ứng bình thường à?”, Grace hỏi”. Cô ấy suýt nữa đã mất anh”.

“Cô ấy làm anh thấy ngột ngạt”.

Olivia thò đầu ra từ của bếp. “Anh đang nói xấu sau lưng em đấy à?”. Grace không muốn nói dối. “Tất nhiên”.

Olivia nhíu mày. “Đừng nghe lời anh ấy. Jack cố làm nhiều việc quá sớm”. “Anh đang nghe theo lời của bác sĩ”, Jack gào lên.

Anh lại quay sang Grace. “Em bảo cô ấy đi làm đi. Anh cần một chút không khí để thở”.

Grace không tán thành. “Hãy để cô ấy trông nom anh. Cô ấy cần làm thế”. Jack nhìn cô rồi lắc đầu.

“Có thể là em đúng”.

“Grace, cậu uống trà nhé”, Olivia gọi.

“Ừ”.

“Cho anh cà phê”, Jack bảo.

“Trà xanh tốt cho anh hơn”.

“Em nghĩ là gì cũng được, em yêu”.

Lần này, Olivia ra khỏi bếp. Chị hướng về phía Grace. “Cậu bảo gì với anh ấy thế?”.

Grace cười với bạn. “Tớ chỉ bảo rằng cậu yêu anh ấy thôi”.

Olivia nheo mắt. “Tớ đang đoán thế. Từ ngày sinh ra đến giờ, tớ chưa thấy ai cứng đầu cứng cổ như Jack Griffin”.

Grace vờ như không nghe. “Cậu phát điên vì người đàn ông này. Cậu yêu anh ấy - cậu không thể nào không yêu anh ấy”.

Olivia cười lớn. “Mình yêu anh ấy lắm, và anh ấy biết mà”.

Một cái liếc xéo tới chỗ Jack. “Vấn đề là ở chỗ, anh cũng yêu cô ấy”.

Anh chìa tay ra cho Olivia và chị xiết chặt bàn tay thân thuộc của chồng. “Anh xin lỗi, em yêu”.

“Em cũng vậy”. Chị xỉ mũi rồi bất chợt quay vào trong bếp.

“Bọn anh tranh cãi”, Jack nói. “Anh không nghĩ là cô ấy quen với việc này”.

“Cô ấy không quen”, Grace bảo anh. Bạn chị là một vị thẩm phán thích ra lệnh và kiểm soát mọi việc, hiếm khi cao giọng hay mất đi vẻ bình tĩnh. Khi chị lấy Jack, tất cả đã thay đổi.

“Nhưng bọn anh cũng bù đắp cho nhau”, Jack nói thêm. “Đó là điều tốt đẹp nhất”. Anh rướn mày để nhấn mạnh thêm.

Grace mủn cười. Cuộc hôn nhân của bạn chị có thể không hoàn hảo nhưng chị chưa bao giờ thấy Olivia hạnh phúc đến thế. Jack chính xác là người đàn ông trong đời của cô ấy - không tôn ti trật tự, luôn đối đầu và vui vẻ.

“Một phút nữa là có trà”, Olivia nói vọng ra từ trong bếp.

Đôi mắt Jack dịu lại và dường như anh đã quên mất sự có mặt của Grace trong phòng. Một lát sau, anh nói, “Anh rất buồn khi nghe chuyện của em và Cliff”.

Chẳng biết nói gì, Grace gật đầu. Mỗi lần nghĩ đến Cliff chị vẫn thấy nhói đau. Mặc dù rất muốn nhưng chị không thế nào đẩy hình ảnh của anh ra khỏi đầu. Chị cho rằng, dần dần việc ấy sẽ trở nên dễ dàng hơn.

“Chỉ là chúng em không tìm ra tiếng nói chung”, chị nói như thể đó chỉ là một việc nhỏ.

Lúc này, Olivia trở lại, mang theo một cái khay với ba cốc đầy và một đĩa bánh quy.

“Không có cái nào cho anh đâu”, chị mở to mắt thích thú thông báo với Jack. “Đây là sự trừng phạt thô bạo và kỳ cục”, anh rên rỉ.

“Bác sĩ muốn anh giảm cân”.

“Ai biến em thành cảnh sát chuyên theo dõi ăn kiêng thế?”.

“Là em. Anh còn muốn tranh luận gì nữa không?” Chị vừa hỏi vừa chuyển tách trà cho anh.

“Không, nhưng em thật tệ khi mang ra hấp dẫn anh”.

Olivia thở dài. “Thôi được, anh có thể ăn một chiếc bánh quy”.

Jack vừa đặt cốc trà xuống liền ôm eo Olivia và kéo vào lòng mình.

Chị hơi đẩy anh ra rồi lại vòng tay quanh cổ chồng. “Em có cần phải nhắc anh rằng chúng ta đang có bạn không?”, chị hỏi.

“Anh làm em bối rối à?”, Jack hỏi vợ. “Khủng khiếp ấy chứ”.

Anh cười nhăn nhở như thể đó mới là mục đích chính của anh. “Tốt”.

Olivia cố ngồi thẳng dậy, vuốt tóc và đưa cốc trà cho Grace với một không khí rất thoải mái. Grace ngồi khá lâu uống trà, ăn bánh quy rồi mới về. Dọc đường về, chị rất buồn. Ngày lễ Tình nhân, và chị lại cô đơn. Suốt bốn năm qua chị đã cô đơn, nhưng năm nay, chị cảm thấy thật buồn. Dan chẳng phải là người hay tặng quà. Nhiều năm trôi qua, anh đã có cố gắng nhưng chị chẳng thể nào nhớ ra một tấm thiệp hay một bông hoa mà anh đã tặng chị. Buttercup và Sherlok đang ở cửa chào đón bà chủ. Chúng mừng rỡ khi thấy chị về nhà và chị khen cả hai con vật cưng vì đã rất biết ý. Sau khi dọn cho chúng hai đĩa thức ăn, chị bật tivi lên.

Chị chẳng thích chương trình nào, nhưng có tiếng tivi là có tiếng người cười nói, có bầu có bạn.

Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau hoặc muộn hơn, có tiếng chuông cửa. Không biết đó có thế là ai. Chị chẳng mong chờ ai hết. Khi cửa trước mở ra, chị như ngột thở khi nhìn thấy Cliff. Sau một thoáng do dự, chị lấy hết sức bình tĩnh và mở rửa ra.

Anh đang đợi ở cổng vòm nhà chị với một bó hoa hồng đỏ rực trên tay. Vào thời điểm này trong năm, Grace biết bó hoa đó đáng giá cả một gia tài.

Chẳng nói một lời, anh mở rèm cửa và bước vào trong nhà. Giơ bó hoa ra, anh hỏi, “Chúng ta nói chuyện được không?”.

Ước muốn chào đón anh trở lại cuộc đời chị trào lên như sóng dội, cuốn chị vào sâu trong từng lớp sóng. Chị hít thở sâu lúc họ đứng phía trong cửa. “Em yêu anh, Cliff… nhưng đừng”.

Câu trả lời của chị có vẻ làm anh choáng. “Thậm chí em còn không nói chuyện với anh ư?”.

“Để làm gì? Để anh xin lỗi và rồi trong hai tuần hay hai tháng anh lại hành động y như thế trên đường phố hay sao?”.

“Không”. Anh đáp lại. “Chuyện đó sẽ không xảy ra. Anh hứa với em”. Chị muốn tin anh, nhưng không thể.

Hẳn anh phải cảm nhận thấy quyết định của chị. “Anh yêu em, Grace”. “Em biết là anh yêu em, nhưng anh không tin tưởng em”.

Cliff bỏ mũ ra và nhìn xuống sàn nhà. “Anh đã kể cho em nghe về cuộc hôn nhân của anh”.

“Và em cũng đã nói với anh rằng em không phải Susan. Em đã sai và phải trả giá quá đắt. Em xin lỗi, Cliff, thật lòng xin lỗi, nhưng em nghĩ rằng anh nên về đi”. Giọng chị ấp úng nhưng không hề giảm quyết tâm.

Anh gật đầu, đặt mũ xuống. “Khi nào em nói chuyện của chúng ta đã hết, anh nghĩ chia tay nhau là tốt nhất. Những gì em nói rất đúng. Cách anh đối xử với em hoàn toàn không cô ý - nhưng ở một góc độ nào đó là có. Giờ anh đã nhận ra. Anh nghĩ anh hy vọng em sẽ chấm dứt mối quan hệ...”.

Lòng chân thành của chị bị tổn thương, nhưng chị vẫn ngẩng cao đầu và không nói gì. Anh đã khẳng định mọi chuyện chị nghi ngờ.

“Và rồi em ra khỏi cuộc đời anh, anh đau khổ hơn bao giờ hết. Ngày nào anh cũng nhớ em. Em đã để lại một vết hằn sâu trong trái tim và cuộc đời anh. Anh đã nhận ra anh là thằng đàn ông ngốc nhất trần đời khi để em ra đi”. Anh ngừng lại, lắc đầu. “Tuần nào anh và Lisa cũng nói chuyện. Đôi khi nó hiểu anh hơn chính bản thân anh. Nó bảo nếu anh để em ra đi, anh sẽ phải hối tiếc trong suốt phần đời còn lại của mình”.

“Vậy Lisa gợi ý cho anh làm việc này?”, Cliff rất yêu con gái mình và nếu không thể nghe lời bất cứ ai, anh vẫn lắng nghe con gái mình.

“Không”, anh vội đáp. “Con bé chỉ bảo anh những gì anh đã biết”. Grace chưa kịp nói gì thì anh tiếp tục Lisa không phải là người duy nhất. Cal cũng bảo nếu anh không nối lại với em, cậu ta sẽ bỏ đi”.

Grace khẽ nhếch miệng cười. “Em không tin chuyện đó một chút nào đâu”. “Hãy tin anh. Grace, nếu em từ chối lời cầu hôn của anh, anh sẽ không về nhà”.

Đôi mắt chị ngân ngấn nước. Nếu Cliff Harding cầu hôn với chị vào ngày Lễ Tình nhân, chị không nghĩ mình sẽ tha thứ cho chỉ vì anh đã tỏ ra lãng mạn đến như vậy. Anh khiến chị không thể chối từ.

“Anh yêu em, Grace”, anh thì thầm. “anh không thể sống mà không có em nữa. Anh đã cố gắng, nhưng không thể. Anh đang làm việc rất vất vả - và để làm gì? Anh chẳng cần tiền. Cuối ngày, anh đi bộ trong giá lạnh về căn nhà tăm tối và cô quạnh. Không có em, anh chỉ cảm thấy như vậy thôi”.

Grace nhắm mắt lại để không nhìn thấy anh.

“Anh muốn yêu em, muốn sống cùng em, đi du lịch cùng em”. Chị muốn nói vâng, thực lòng muốn nói thế, nhưng chị sợ...

“Khi em nấu bữa tôi cho ngày Lễ đầu năm, em đã nói rằng em sẽ hỏi anh có cưới em không. Anh sẵn sàng cho đi mọi thứ để có mặt ở đây. Anh sẵn sàng cho đi mọi thứ để có cơ hội được nghe lời nói đó, bởi vì em yêu, câu trả lời của anh là có”.

Lời nhắc của anh đưa chỉ trở về hiện thực. “Em không hỏi anh, nhớ không?”. “Anh nhớ, và ngày nào anh cũng hối tiếc vì đã ngốc đến thế. Và anh lại cổ lỗ sỹ tới mức hỏi em. Grace Sherman, anh yêu em và muốn cưới em. Em làm vợ anh nhé?”.

Chị ấn chặt tay vào miệng và chớp mắt liên tục.

Kể từ sau khi Dan biến mất, chị sống triền miên trong nỗi cô đơn. Đây là cơ hội để chị chấm dứt tình trạng đó. Mặc dù anh chẳng cần nói, nhưng chị vẫn biết rằng nếu chị từ chối, chị sẽ chẳng bao giờ gặp lại Cliff nữa. Anh sẽ đi, và thực sự mọi chuyện sẽ kết thúc.

“Em đồng ý chứ?”, ánh mắt nài nỉ, anh hỏi chị.

Grace nức nở và gật đầu. “Vâng, ôi, vâng”. Chị chưa kịp thở thì đã ở trong vòng tay của Cliff và những đóa hồng rơi xuống giữa hai người. Anh hôn chị cho tới khi chị nhũn người đi trong vòng tay nồng nàn của anh rồi thì thầm vào tai chị, “Anh hy vọng em không tin vào những lời hẹn ước lâu dài”.

Chị cười và ôm chặt anh. “Em cũng đang nghĩ như vậy”.

_________

1. “Còn anh, vũ phu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.