3
Sáng thứ Hai, Cecilia Randall đến Công ty Kế toán Smith, Cox vàJefferson sớm hơn 10 phút vì hôm này là ngày làm việc đầu tiên của cô. Không có chồng ở bên, cô luôn cảm thấy lủi thủi cô đơn cho dù vẫn luôn có bạn bè thăm hỏi. Những ngày nghỉ cuối tuần còn buồn hơn, nhất là lúc này khi cô đang mang bầu. Ian, chồng cô là một hải quân đang làm việc trên tàu hàng không mẫu hạm George Washington. Mặc cho cô khăng khăng với ý mình, Ian vẫn lo lắng với những lý lẽ riêng của anh. Mọi vấn đề xảy ra với họ đều y hệt như hồi họ có đứa con đầu tiên - bé Allison - cô con gái bé bỏng bị bệnh tim bẩm sinh.
Ian đã không ở bên Cecilia khi bé Allison cất tiếng khóc đầu tiên cũng như khi bé từ giã cõi đời. Đứng một mình bên ngôi mộ bé nhỏ đơn côi, cô gần như muốn hủy hoại bản thân mình và cả cuộc hôn nhân này. Nếu không có sự hòa giải khôn khéo của một vị thẩm phán thì chắc giờ này họ đã không còn bên nhau.
Đặt tay lên bụng, Cecilia muốn truyền cho đứa bé trong bụng tình cảm yêu thương và trấn an mình rằng lần này sẽ được mẹ tròn con vuông. Nhưng trước đây, khi mang thai Allison, cô cũng không thấy bất kì điều bất thường nào. Nghĩ đến đây, Cecilia vội vàng gạt ngay mối lo âu đang ập đến. Ian đã có quá đủ những suy nghĩ đó rồi.
Cecilia đã có bầu đến tháng thứ năm và cô hạnh phúc vì cô không thấy quãng thời gian mang bầu quá vất vả đằng đẵng. Cô thật sự mong mỏi có đứa bé này. Nếu cứ theo Ian thì có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ có con nữa. Anh sợ bi kịch sẽ lặp lại, Cecilia cũng vậy, nhưng ước muốn về một mái ấm gia đình với tiếng trẻ thơ rộn ràng đã giúp cô vượt qua được nỗi sợ hãi đó.
“Xin chào”, Zach Cox, ông chủ lơ đãng chào cô. Anh xem qua các thư gửi đến khi đi qua bàn làm việc của cô ở ngoài phòng làm việc.
“Chào ông ạ”, cô đáp.
“Chiều nay Allison sẽ đến”. Anh vừa nói vừa nhìn lướt qua bức thư. “Nó đang kiếm tiền để mua ôtô. Mẹ nó và tôi đã nói chúng tôi sẽ đáp ứng tất cả, nó không phải tiết kiệm. Tôi hy vọng rằng nó sẽ có việc gì đó để làm ở đây trong vài tháng tới”.
Cecilia gật đầu và cảm thấy hào hứng vì sắp được gặp lại cô con gái nhỏ của ông Cox. Cecilia đến làm khi ông bà Cox đang làm thủ tục ly dị. Cũng lại chính vị thẩm phán xử vụ ly dị của hai vợ chồng cô trước đây lại hòa giải cặp vợ chồng ông chủ. Thẩm phán. Olivia Lockhart đã tuyên bố rằng chính những đứa trẻ chứ không phải người lớn cần một cuộc sống ổn định. Thay vì phải thay đổi chỗ ổ, những đứa trẻ phải được ở nguyên tại ngôi nhà quen thuộc của chúng còn vợ chồng anh phải đi đi về về trong những ngày sau đó. Và giải pháp này đã mang lại hiệu quả ngoài sức mong đợi, đó là không lâu sau, Zach và Rosie Cox đã quay trở lại với nhau.
Không lâu sau khi Cecilia bắt đầu làm việc cho ông chủ Cox, anh gửi cô con gái nhiều chuyện của mình đên làm tại đây. Việc làm ngoài giờ là một cách để anh quản lý cô con gái 15 tuổi đầy cá tính, và cũng để cô bé bớt giao du với nhóm bạn khó bảo vẫn thường hay lui tới. Dù vậy, Cecilia gần như bị cô bé cuốn hút ngay lập tức. Sự trùng hợp ngẫu nhiên giữa tên cô bé và tên đứa con đầu của cô đã gắn kết hai người với nhau.
Họ nhanh chóng trở nên thân thiết như những người bạn và Allison thường tâm sự mọi khúc mắc với cô. Cecillia đã chứng kiến cô bạn nhỏ chuyển biến dần dần từ một cô nhóc ngỗ ngược thành một thiếu nữ 17 dịu dàng đáng yêu. Đó quả là một sự khác biệt một trời một vực. Cecillia thỉnh thoảng lại mơ màng tưởng tượng rằng, nếu còn sống, bé Allison của cô cũng trải qua những biển đối tâm sinh lý như vậy.
“Tôi sẽ rất vui nếu cô bé làm việc ở đây”, Cecilia trấn an ông chủ. Còn rất nhiều công việc vặt vãnh có khi Allison làm đến tối cũng không hết, hơn thế nữa, điều này càng tạo điều kiện để cô thu xếp mọi thứ trước khi nghĩ sinh.
“Thế thì tuyệt”. Cox đi vào văn phòng, mắt vẫn cắm cúi nhìn vào bức thư. “Cảm ơn Cecilia”.
Cả buổi sáng Cecilia bận túi bụi, chỉ kịp giải lao một chút với một cuộc điện thoại cho người bạn thân Cathy Lackey - người có chồng công tác cùng Ian. Cùng hoàn cảnh chồng đi công tác xa nhà nên cả hai đã trở thành đôi bạn đồng cảm và giúp đỡ lẫn nhau. Hầu như ngày nào họ cũng liên lạc, nói chuyện.
Ba giờ chiều hôm đó, Allison đến văn phòng lúc đó bố cô bé đã đi gặp khách hàng. Allison xuất hiện thướt tha yểu điệu và thật đáng yêu với mái tóc đen dài ngang lưng. Khi cô bé cởi bỏ chiếc áo khoác len màu xám, Cecilia có thể ngắm nghía bộ váy công sở màu xanh và chiếc áo len trắng cao cổ. Thật khác biệt, vì trước đây, màu ưa thích của cô bé này vốn là màu đen ngổ ngáo. Cô nổi loạn vì sự đổ vỡ của gia đình và xa lánh mọi thứ xung quanh. Cecilia rất vui với ý nghĩ rằng chính tình cảm của cô đã giúp Allison thay đổi tích cực như vậy. Thực tế đôi khi cô vẫn cho rằng chính sự hàn gắn của bố mẹ đã giúp Allison có những thay đổi về diện mạo và tính cách. Tuy vậy cô vẫn có phần tự hào khi nghĩ rằng cô đã có ảnh hưởng tốt tới cô bé và ông Cox vẫn thường ca tụng điều này.
Đó là hai năm về trước, và Allison giờ đây đã là một nữ sinh cấp ba.
“Gặp lại cô cháu vui quá”, Allison vừa nói vừa ôm chầm lấy Cecilia, hai người tỏ ra rất thắm thiết dù mới chỉ xa nhau có nửa tháng. “Em bé của cô thế nào rồi?”.
Cecilia vui vẻ đặt tay lên bụng. “Em bé đang đạp đây này, cháu có muốn sờ thử không?”.
Mắt Allison mở to. “Có ạ”.
Cecilia cầm tay cô bé đặt lên bụng mình, còn Allison thì chăm chú lắng nghe, nhưng sau một hồi lâu cô bé đành lắc đầu. “Sao cháu chẳng thấy gì thế”.
Cecilia ậm ừ. “Có thể vẫn hơi sớm”. Cô cố nhớ lại lần trước, thai nhi bé bỏng được mấy tháng thì Ian bắt đầu cảm nhận được cử động đầu tiên của đứa bé.
Hơi thất vọng, Allison buông tay chịu thua. “Ôi, có lẽ cháu nên quay lại làm việc”.
Cecilia thu dọn lại chiếc bàn trước mặt cô. Năm nào cũng vậy từ tháng Một đến tháng Tư, trong thời gian quyết toán thuế, công ty thuê thêm người làm việc thời vụ thì nơi làm việc luôn trong tình trạng bừa bộn.
Allison vừa làm được khoảng một giờ thì Mary Lou vội vã trở lại bàn làm việc và không quên nhắc Allison. “Có một cậu muốn gặp em đó”. Cô đưa ánh nhìn ái ngại về phía Cecilia như thể không biết có nên cho Allison biết không.
“Anh ấy có nói tên gì không chị?”. Allison hỏi.
“Không, nhưng cậu ta nói em biết cậu ta”.
“Anh ấy ăn mặc thế nào ạ?”.
Mary Lou dựa người về trước và thấp giọng. “Cậu ta có chòm râu dê, mặc áo khoác đen có dây sắt dính trên áo. Cậu ấy còn đeo một hình thánh giá lớn. Chị phải nói thật là trông hơi đáng sợ”.
“Đó là Anson” Allison đứng dậy và ra ngoài khoảng muời phút. Cô bé trở lại với vẻ mặt thoải mái, thậm chí phải nói là lộ rõ vẻ vui mừng rạng rỡ mới đúng.
Cecilia lộ rõ vẻ tò mò. Cô hỏi. “Có chuyện gì thế?”
Không để lộ cảm xúc, cô cố gắng tìm hiêu nhân vật Anson bí mật kia là ai bằng cách nhìn qua cửa văn phòng. Cecilia hiểu được nỗi lo của Mary Lou. Cậu con trai có mái tóc dài và bết. Áo khoác cậu phồng lên như thể đang giấu một món vũ khí nào đó bên trong. Có lẽ không đến nỗi đó, nhưng dù sao thì anh ta cũng không phải là hạng người mà Cecilia muốn Allison giao du.
“Cháu biết anh ấy”. Allison giải thích. “Anh ấy học cùng lớp tiếng Pháp với cháu, ngồi ngay cạnh cháu. Chúng cháu có nói chuyện với nhau vài lần. Chỉ có vậy thôi”.
“Sao cậu ấy biết cháu ở đây?”.
Allison nhún vai. “Chắc bạn bè của cháu nói”. “Cậu ấy có nói gặp cháu có việc gì không?”.
“Không hẳn, anh ấy hỏi về bài tập tiếng Pháp thôi”. Cô bé cúi mặt cười bẽn lẽn. “Chắc chỉ là cái cớ thôi vì sau đó anh ta hỏi cháu có bận gì tối nay không?”.
Cecilia lắc đầu, một chút lo lắng chợt tới khi thấy cô bé có vẻ quan tâm tới kiểu thanh niên ngỗ ngược kia.
Allison kể thêm. “Anh ấy ở với mẹ”.
“Vậy sao?”.
“Cháu cho rằng họ không hợp nhau lắm”, cô bé trầm ngâm.
Cecilia không biết phải nói gì. “Nếu cậu ấy rủ đi chơi, cháu có đi cùng không?”.
Cô bé ậm ừ. Cho dù Allison có từ chối hay nhận lời thì toàn bộ biểu hiện cho thấy cô bé đã bị cậu trai đó hớp hồn rồi.
“Cháu... cháu không biết, nhưng điều này chẳng liên quan gì cả. Anson không rủ, mà cháu nghĩ anh ấy sẽ không làm thế đâu. Tuýp người như Anson không hẹn hò đâu, chỉ giao du, đi chơi vui vẻ thôi”.
Chắc chắn ông Cox chưa gặp người cậu trai trẻ kia nhưng Cecilia cũng đã có thể tưởng tượng được ông sẽ phản ứng thế nào nếu bắt gặp con gái đi cùng với Anson.
Cecilia nhắc nhở. “Cháu nên cẩn thận”.
“Tại sao ạ?”.
“Những đứa con trai hư thường có diện mạo rất bắt mắt, nhưng đó là vẻ đẹp chết người đấy”.
Allison cười. “Cô đừng lo. Cháu đã nói rồi, chúng cháu ít giao tiếp với nhau mà”.
Cecilia không muốn nghi ngờ cô bé nhưng cô cảm thấy có điều gì đó bất ổn, chỉ hy vọng sao Allison ý thức được việc mình đang làm.
Cuộc hẹn với Cathy và cậu con trai 3 tuổi khiến Cecilia tạm quên vấn đề của Allison. Sau giờ làm, cô đi thẳng đến nhà bạn. Cả hai đang háo hức gói những món quà giáng sinh để gửi cho hai ông chồng yêu quý Ian và Andrew. Những món quà Cecilia tặng Ian được chất đầy trong cốp xe. Cô đang háo hức chờ đón bữa tối với những món ăn Trung Quốc mà cô và Cathy đã lên kế hoạch từ trước.
“Cậu có nhận được thư điện tử của Ian sáng nay không?”, Cathy hỏi.
Cecilia lắc đầu, “Có thể khi về, mở hộp thư tớ sẽ nhận được”. Ian không bao giờ nói về công việc của mình. Chỉ biết rằng nó liên quan đến việc định hướng hệ thông tên lửa, đến máy tính cùng công nghệ hiện đại. Anh không thể nói cụ thể công việc của mình vì lý do bí mật quốc gia. Cô cũng không quan tâm anh làm gì, chỉ cần anh trở về an toàn sau mỗi chuyến di. Gần đây tàu của anh đến khu vực vịnh Ba Tư, nhưng chính xác ở đâu thì không ai biết.
Ngày nào Ian cũng viết thư cho cô, ít nhất là một lần. Anh không có thời gian viết dài, thông thường chỉ là những đoạn ngắn để Cecilia bớt cô đơn. Anh muốn được quan tâm tới cô mỗi ngày.
Cathy chỉ nội trợ ở nhà nên cô thường xuyên kiểm tra thư từ. Khi cậu nhóc Andy đang bò trên sàn chơi ô chữ, hai người phụ nữ vui vẻ gói những món quà chất đầy tình cảm yêu thương để gửi tới người chồng phương xa.
“Cậu không thể đoán được món quà này là gì đâu”, Cathy vừa nói vừa đưa lên một chiếc hộp đựng trang sức nhỏ.
“Cậu tặng nhẫn cho Andrew ư?”. Cecilia tỏ ra khó hiểu.
“Không, chỉ là một chiếc áo mặc ở nhà với lời hứa mình sẽ mặc cho anh ấy mỗi khi anh ấy về nhà”.
Cecilia cười khúc khích. “Cậu chơi khó anh ấy rồi, thế thì có khác nào một sự tra tấn êm dịu?”. Cô vừa nói vừa nhớ lại rằng chính mình cũng đã làm những chiêu thức tương tự như vậy...
Cathy cũng bật cười. “Tớ cá rằng Andrew cũng sẽ nghĩ như vậy. Tớ đã chuẩn bị tinh thần để có đứa con thứ hai rồi. Tớ nghĩ rằng đã đến lúc Andy cần có một em bé gái”.
Cecilia cố gượng cười nhưng cô nhanh chóng quay đi và trở lại với công việc gói quà. Cuộc sống của cô chắc chắn đã đi theo một hướng khác nếu Allison còn sống. Không có gì đảm bảo được rằng bệnh tim quái ác đã cướp đi cô con gái đầu lòng bé bỏng sẽ không đe dọa đứa bé trong bụng cô. Cecilia chỉ biết cầu trời ban phước cho đứa bé cô đang mang thai được khỏe mạnh.