9
Đó là ngày thứ ba tuần đầu tiên của tháng 11, ngày Charlotte và Ben sẽ đi ăn tối với con trai của Ben. Chiều hôm đó bà đã lục tung tủ quần áo tìm một bộ váy để mặc. Cuối cùng bà cũng quyết định mặc một bộ đầm màu trắng hồng đã mua để mặc hôm tiệc cưới của mình. Với hàng ruy băng nhỏ xinh hình hoa hồng kết trên cổ áo, bộ đầm làm bà thấy thật nữ tính và hấp dẫn. Mặc dù bộ đầm này hợp để mặc vào mùa xuân hơn là mùa thu, bà vẫn hy vọng sẽ gây được ấn tượng tốt đối với David.
“Trông em thế nào anh?”. Bà hỏi ông lão Ben khi bước ra khỏi phòng ngủ và vuốt phẳng những nếp nhăn trên váy. Bà chờ đợi một lời khen ngợi của chồng.
Ben rời mắt khỏi tivi và cau mày.
“Sao thế anh? Có gì không ổn à?”. Charlotte hỏi giọng ỉu xìu. Bà muốn làm cho chồng mình phải tự hào về mình.
“Em rắc rối quá đấy. Em không cần phải cố gây ấn tượng với David đâu”. “Nhưng... em muốn con trai anh sẽ yêu quý em mà”.
“Anh biết, em yêu, và anh cũng đánh giá cao điều đó nhưng không cần thiết phải vậy đâu. Anh ngờ là lý do duy nhất mà David mời chúng ta đi ăn tối là để xem anh có cho nó vay thêm tiền không ấy mà”. Mặt Ben nghiêm lại.
“Anh đã từ chối không cho nó rồi. Anh cũng đã nói đó là lần cuối và anh sẽ không đổi ý đâu”.
Ben lắc đầu. “Thậm chí chúng ta còn khốn khổ với cái hóa đơn cho bữa tối nữa cho mà xem”.
“Thôi nào Ben, em chắc là không phải thế đâu. Và dù sao đi nữa nó mời chúng ta đi ăn cơ mà”.
“Ờ, nhưng anh cá là anh sẽ là người thanh toán đấy”. “Ôi Ben, đừng quá tiêu cực như vậy mà”.
Ben cũng chẳng muốn tranh luận thêm nữa. Rồi bà ấy sẽ lại nói là ông quá căng thẳng và rồi sau này ông sẽ thấy hối hận cho mà xem. Ông chẳng bộc lộ niềm vui gì khi phải gặp David hay nghĩ đến cái viễn cảnh về một buổi tối hiếm hoi ở Seattle.
Khi trời vẫn còn chưa tối hẳn, Ben và Charlotte đã lái xe đến Bremertonvà bước lên phàSeattle. Trong suốt cả chuyến đi dài, Ben vẫn im lặng một cách bất thường. Họ nắm tay nhau và cùng nhâm nhi một tách cà phê. Charlotte ngắm nhìn đảo Bainbridge mờ dần khi đường chân trời Seattle đang dần hiện lên trong tầm mắt. Đây quả là một khoảng thời gian đẹp củaPuget Sound. Chỉ cuối tháng này thôi sẽ là lễ Giáng sinh và không khí lễ hội sẽ tràn ngập trên vịnh Cedar này. Khi phà cập bến Seatlle, Ben dẫnCharlotte men theo bờ dốc ra khỏi ga cuối. Họ bắt một chiếc tắc-xi đang đợi ngoài phố và đi thẳng đến nhà hàng bít- tết Martini - nhà hàng mà David đã chọn.
Ben dẫn Charlotte vào thang máy đi xuống tầng dưới. Khi vừa bước ra khỏi thang máy, ngay lập tức, bà đã bị thu hút bởi những tấm ảnh có chữ kí của những người nổi tiếng đã dùng bữa ở đây. Một chàng thanh niên - có thể là con trai của Ben đang ngồi ở tiền sảnh của nhà hàng. Trông cậu ta thật đẹp trai, một bản sao của cha cậu hồi trẻ với mái tóc ngắn và vẻ bề ngoài rắn rỏi. Cậu ta liếc nhìn và mỉm cười khi nhìn thấy Ben và Charlotte.
“Chào David”, Ben nói chẳng có chút tình cảm nào.
“Bố”, David chào nồng nhiệt, cậu đúng dậy và ôm bố, vỗ vào vai ông tràn đầy tình cảm. Sau đó, cậu ta mỉm cười với Charlotte với một nụ cười ấm áp.
“Đây là dì Charlotte, “Ben nói, choàng tay qua vai vợ như muốn bảo vệ bà. David mở rộng vòng tay và ôm bà thật chặt. “Con rất vui vì cuối cùng cũng gặp được dì”, cậu ta nói. “Dì đã làm cho bố con trở thành người đàn ông thật hạnh phúc”.
Charlotte thấy rất hài lòng. Ben chẳng việc gì phải lo lắng cả; đây chắc chắn sẽ là một buổi tối tuyệt vời. Khi David buông bà ra, bà nhìn Ben và thấy ông đang quắc mắt.
Bà không thể hiểu tại sao ông ấy lại tỏ ra khó chịu như vậy. Nụ cười của David tắt dần khi cậu nhận ra phản ứng của bố.
“Thôi nào bố”, cậu nói, “bố cứ thư giãn và thưởng thức bữa tối đi”.
“Đúng đấy”, Charlotte nói xen vào, “đây là lần đầu em gặp con nên chúng ta sẽ có một bữa tối thật tuyệt. Chúng ta cùng thưởng thức nhé”.
David hướng sự chú ý của mình về phía bà khi đợi người phục vụ lấy lại bàn của đôi đến trước họ: “Con không thể diễn tả được sự tiếc nuối của con đễ lỡ mất đám cưới của bố và dì”, cậu nói, tránh ánh mắt của bố. “Con rất mong có cơ hội được giới thiệu dì với lũ trẻ nhà con”.
Charlotte nói với vẻ đầy hạnh phúc. “Dì chắc chắn sẽ sớm có cơ hội được gặp bọn trẻ”.
“Con cũng chắc chắn như vậy ạ. Một lần nữa con xin lỗi vì đã không đến tham dự một ngày có ý nghĩa to lớn như vậy, nhưng mùa hè là thời gian con rất bận rộn”.
“Con đang làm gì?”. Charlotte hỏi, cố nín không nhắc cậu ta rằng họ cưới vào tuần đầu tiên của tháng 5 - và lúc đó là mùa xuân.
“Con làm bảo hiểm. Thật khó để giải thích nhưng con phải làm thông kế và các con số”.
“Ồ, thế à?”. Charlottegật đầu. “Tất cả những điều đó đều vượt quá khả năng của dì. Công việc của chú Clyde cũng giống như vậy. Dì luôn mang ơn chú ấy.Clyde là người chồng trước của dì”. Bà ngậm ngùi kể. Cho dù ông ấy đã mất gần 25 năm nhưng trước lúc qua đời ông vẫn luôn quan tâm đến nhu cầu tài chính củaCharlotte. Bà sẽ biết ơn ông suốt đời.
Người phục vụ dường như đang đợi cuộc trò chuyện của họ kết thúc.
“Bàn ăn của chúng ta sẵn sàng rồi đấy”, Ben nói để hướng họ về phía người phục vụ trẻ.
Họ nhanh chóng được sắp xếp chỗ ngồi, bà Charlotte đưa mắt ngắm nhìn xung quanh. Chỉ nhìn thoáng qua thôi bà cũng nhận thấy rằng đây là một trong những nhà hàng tốt nhất bà đã từng đến. Cho đến nay, nhà hàng đẹp nhất đối với bà là nhà hàng của cô cháu gái bà, Justine.
Justine và Seth mở một nhà hàng tên là Hải Đăng ở vịnh Cedar và đã rất ăn nên làm ra. Lúc nào bà cũng rất tự hào về người cháu gái đó. Nó còn thật khéo chọn khi kết hôn với một người đàn ông mạnh mẽ như Seth Gundson. Khi David có dịp đến vịnh Cedar, nhất định cậu ta sẽ có dịp đến dùng bữa tại nhà hàng Hải Đăng.
Người phục vụ đẩy chiếc xe nhỏ đến bàn của họ, với một phong cách trịnh trọng, anh ta lần lượt liệt kê tất cả các món trong thực đơn. Đầu bà quay cuồng khi nghe anh ta trình bày rồi sau đó lại miêu tả từng món một. Khi người phục vụ trình bày xong, anh ta đưa cho họ một bảng giá các món. Charlotte nhìn qua và há hốc mồm vì kinh ngạc. Nhưng, lạy Chúa tôi, tất cả các món trông thật là ngon. Bà cố lưu giữ trong trí nhớ càng nhiều món càng tốt. Cháu gái bà sẽ rất muốn biết. Sau khi đã xem xét một cách tỉ mỉ, bà quyết định chọn món cá kiếm nướng và cả hai người đàn ông đều gọi món thịt bò bít-tết.
Bữa ăn ngon tuyệt và cách phục vụ cũng rất tuyệt vời. Cả cuộc trò chuyện cũng rất thú vị. David rất sôi nổi và hầu như trong buổi nói chuyện này cậu là người nói hết. David nói chuyện về thời tiết, về những bộ phim cậu vừa xem và về kế hoạch đi Vegas trong lễ Giáng sinh này.
Ben vẫn im lặng như lúc đầu; dường như chỉ có Charlotte phải trả lời những câu hỏi và những câu chuyện của David. Điều gây khó chịu nhât đấy chiếc điện thoại di động của David, nó kêu đến bốn lần trong suốt bữa ăn. Sau lần kêu thứ tư, ông Ben phải gắt lên. “Tắt ngay cái điện thoại chết tiệt ấy đi”.
“Con xin lỗi”. David trông đầy vẻ hối lỗi, với tay lấy cái điện thoại và nhân nút tắt. Chiếc điện thoại kêu một bài hát ngắn rồi tắt lịm.
Charlotte thở dài nhẹ nhõm và mỉm cười với người phục vụ khi anh ta mang cà phê đến bàn của họ với một vài loại đường khác nhau cho họ lựa chọn. Bà Charlotte đã chọn ngay một thanh kẹo cứng trông như vừa được lấy ra từ một của hàng bánh kẹo nào đó vậy.
Vừa nhâm nhi ly cà phê, David vừa nhẹ nhàng nói. “Chắc bố cũng đoán được tại sao con lại muốn gặp bố”, cậu nói và khuấy kem trong ly cà phê.
“David này, nếu đó là vấn đề liên quan đến tiền thì...”.
“Bố à, con đang kẹt tiền lắm”.
“Bố không thể giúp con được đâu”.
“Không thể hay không muốn?”. David hỏi cố kìm sự tức giận.
Vai ông Ben nhô hẳn lên như thể ông phải hít thật sâu để kiềm chế cơn túc giận của mình. “Nếu mày đã nói như thế thì câu trả lời của bố là không muốn. Bố sẽ không cho mày dù chỉ là một hào. Mày còn chưa trả lại bố hai khoản nợ trước đó nữa. Bố sẽ thành một thằng ngốc nếu lại cho mày vay thêm lần này”.
“Con sẽ trả mà bố. Con hứa đấy”.
“Lần trước rồi lần trước nữa mày cũng nói như vậy. Tại sao lần này bố phải tin mày cơ chứ?”
“Bởi vì đó là sự thật bố ạ. Bố nghĩ ngửa tay xin tiền của bố như thế này là dễ dàng đối với con lắm ư? Bố có nghĩ con sẽ chạy đến chỗ bố nếu con có sự lựa chọn khác không?”. Cậu ta còn định nói nữa nhưng bà Charlotte có thể nhận thấy cậu ta càng nói, ông Ben càng tức giận.
“Con cần bao nhiêu?”. Bà hỏi. Bà không có ý nói chen vào, nhưng nếu đó chỉ là một số tiền vừa phải thì có lẽ Ben sẽ không quá khó khăn đến vậy.
“5000 đô la ạ”, cậu ta nói. “Số tiền đó ít hơn nhiều với số tiền trước đây con cần”. Cậu ta nói thêm với một nét mặt đầy hy vọng.
“Con cần số tiền ấy để làm gì?”. Charlotte hỏi, bà rất muốn giúp nhưng không biết phải bằng cách nào. Câu hỏi của bà không làm David hài lòng, bà có thể thấy điều ấy, nhưng bà thấy thật tội nghiệp chàng trai trẻ này.
David nhún vai. “Phức tạp lắm ạ”.
“Như thường lệ, không nợ nần gì cả”, Ben nói xen vào. “Thẻ tín dụng thì đã gia tăng quá hạn, chưa trả tiền thuế và lại còn phải trả tiền cấp dưỡng cho hai con vợ cũ nữa”.
“Con sẽ được tiền thưởng Giáng sinh này mà”.
David nói. “Con chỉ cần tiền trong hai tháng, đủ để con sống qua ngày thôi. Bố biết con sẽ không xin tiền nếu con không tuyệt vọng mà. Con đã bảo bố rồi, gánh nặng của tiền bạc là thứ tồi tệ nhất. Tối đến con không thể ngủ được. Con ăn uống rất khổ sở”.
Ben nói. “Con sẽ không có vấn đề gì tối nay đâu”. David hiển nhiên rất thích bữa ăn, và bà Charlotte rất vui vì điều đó sau khi xem giá tiền của bữa ăn. Nếu là cách đây năm năm, bà đã có thể nuôi cả gia đình trong một tuần với số tiền bằng giá của một miếng bít tết.
David tỏ vẻ rất đau đớn, nói. “Đây là bữa ăn ngon nhất mà lâu lắm rồi con mới được ăn. Bố và dì phải hiểu con đã phải chịu bao nhiêu sự khó khăn, khổ sở. Con không thể xin tiền bất cứ ai khác”.
Charlotte nói với giọng tỏ vẻ thông cảm. “Dì biết là vay tiền rất vất vả”. David cảm ơn mẹ kế vì đã hiểu được tâm trạng của mình bằng một nụ cười.
David tiếp tục nói. “Con thề với bố là con sẽ trả lại đầy đủ. Con không biết sẽ như thế nào nếu bố không cho con vay”.
Ben hỏi con ông. “Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”.
David trả lời thẳng thắn nhưng hơi yếu ớt. “Bốn mươi ba”.
Charlotte ngạc nhiên. “Thật sao? Vậy mà dì đoán rằng con trẻ hơn cơ”. David không để ý đến lời nói của dì, vẫn nhìn thẳng vào mắt bố mình.
Ben nói. “Bốn mươi ba tuổi đã đủ lớn để tự lo cho thân mình và đừng mong chờ có người cung cấp tiền trợ cấp, kể cả trong hoàn cảnh túng thiếu”.
David chùng vai xuống.
Charlotte rất cảm thông với cậu ta, nhưng bà cũng không thể khuyên nhủ Ben khi ông bắt đầu trách phạt đứa con của ông. Bà nắm lấy tay Ben dưới bàn và ông nắm chặt lấy bàn tay bà.
“Bố muốn nói với con một lần cuối rằng bố sẽ không cho con mượn một đồng nào nữa, và bố sẽ giữ lời hứa đó. Bố phải làm vậy, David. Bố rất thông cảm chuyện con đang phải đối mặt với những khó khăn tài chính, nhưng hình như con vẫn không học được một bài học nào cả”.
“Bố đang bảo con là không?”.
“Đúng rồi đấy. Hãy im đi, không một lời nói nào có thể làm thay đổi ý bố được đâu”.
David không cãi lại, cũng không khó chịu, nhưng lại gật đầu như thế là anh ta đã hiểu.
“Cho đến bây giờ, tất cả những gì bố dạy con là hãy đến gặp bố khi con có vấn đề về tài chính và thực sự là cả hai chúng ta không thấy dễ chịu chút nào”.
“Vâng, đúng”. David trả lời một cách miễn cưỡng.
“Trước hết con cũng phải trả lại bố tiền hai lần vay đầu tiên mà con đang nợ, và sau đó chúng ta có thể cùng thảo luận về những khả năng có thể xảy ra trong tương lai”.
David mím môi lại và tiếp tục gật đầu. Đẩy chiếc ghế ra xa, anh đứng lên. “Con xin phép, giờ có lẽ tốt nhất con nên quay lại khách sạn. Con cảm ơn về bữa tối. Dì Charlotte, con nghe điều khôn ngoan nhất mà bố con đã làm mười lăm năm qua là cưới dì”.
Charlotte đỏ bừng mặt lên vì vui sướng với lời khen. “Cảm ơn, David”. Cậu ta gật nhẹ và bước ra khỏi phòng.
Vừa khi cậu ta đi ra, người phục vụ bước đến trước bàn và chìa hóa đơn ra.
10
Đi làm về sớm có hẹn với bác sĩ, Cecilia Randall vào ngay phòng ngủ, ngồi vào bàn, bật máy tính. Cô lưu giữ tất cả những bức thư Ian gửi, và cô chợt thấy buồn khi không có bức thư mới nào. Đúng lúc ấy, có hai tin nhắn. Cô nhấn chuột vào tin đầu tiên, nhưng trước khi máy tính hiện tin nhắn lên trên màn hình, chiếc điện thoại kêu ầm ĩ.
Cecilia liếc qua vai, mong rằng chiếc điện thoại ngừng kêu.
Đó có thể là Cathy đang đợi để nghe về cuộc hẹn của cô. Mọi thứ đều tuyệt vời, và cô có tin thú vị muốn chia sẻ với Ian. Cô không thể nói cho Cathy trước khi nói với chồng. Bởi chồng cô có quyền nghe trước. Nếu cô nghe điện và Cathy vẫn cầm máy, Cecilia biết cô sẽ không thể giữ thông tin cho mình.
Sau ba hồi chuông, cô không thể chịu thêm được nữa và chạy vào bếp chộp lấy cái điện thoại trước khi máy tự động trả lời.
“Xin chào”, cô thở hổn hển.
“Cecilia à?”.
“Ian?”.
“Alô, em yêu, anh rất vui khi em ở nhà. Em sẽ không tin nổi anh phải trải qua những gì mới gọi điện cho em được đâu”.
“Ian, ôi, Ian, nghe giọng nói của anh em mừng quá. Mắt cô ngân ngấn nước. Cô yêu và nhớ chồng kinh khủng.
Mỗi khi anh đi xa cô đều cảm thấy như vậy.
“Bác sĩ khám cho em thế nào rồi?”. Ian lo lắng hỏi cô. “Lúc chiều nay, đúng không?”.
“Vâng, và mọi chuyện đều ổn cả”. Cô hào hứng kể cho chồng nghe. “Họ siêu âm?”.
“Vâng...”.
“Đứa bé ổn chứ?”. Giọng anh đầy lo sợ. Nếu bác sĩ siêu âm nhiều hơn cho Allison, họ đã phát hiện ra bệnh tim của con bé trước khi sinh. “Có biết kết quả siêu âm không hả em?”.
Cô dựa vào tường bếp, vui sướng. “Có”.
Ian há hốc miệng kinh ngạc như thế đó là nỗi lo sợ lớn nhất của anh.
“Ian, Ian, anh không việc gì phải lo đâu. Ian, chúng ta sắp có con trai rồi?”.
“Cái gì cơ?”.
“Bác sĩ siêu âm bảo lần này nhìn rất rõ và bà ấy còn cho em xem chim của thằng bé nữa. Chúng ta sắp có con trai rồi anh ạ”.
Chồng cô lặng đi một giây rồi hét lên một tiếng chắc phải vang xa đến cả trăm dặm. Cecilia chắc chắn rằng tất cả các đồng đội trên hàng không mẫu hạm đều nghe thấy tiếng anh. Cô hiểu rằng đó chính là bằng chứng để anh thấy lần mang thai này khác với lần trước.
Cecilia mỉm cười trong niềm hạnh phúc vô bờ. Người ta bảo vợ chồng cô là rất có thể đứa bé lần này là con gái và chồng cô càng lo sợ. Ian lúc nào cũng khăng khăng cho rằng thế nào cũng giống với Allison mà thôi. Cecilia lại sinh ra một đứa con gái nữa khi anh ấy đi vắng. Ian rất sợ cho cô và sợ cho cả anh. Nếu họ lại để mất đứa con nữa... chắc Cecilia sẽ không thể nào chịu đựng nổi.
“Họ nói chắc chắn là con trai chứ”.
“Chính em còn nhìn thấy mà”. “Bây giờ em cảm thấy thế nào?”.
“Tuyệt lắm anh ạ. Ngây ngất. Và thấy yêu chồng vô cùng”.
“Anh yêu em, Cecilia”, giọng anh trầm xuống cùng những cảm xúc yêu thương dạt dào. “Dù ngày hay đêm anh cũng đều nghĩ đến em”.
“Em cũng vậy”.
“Em không làm việc vất vả quá đấy chứ?”.
“Hoàn toàn không anh ạ”.
Ian hay lo lắng nhưng công việc rất quan trọng đối với cô. Không có nó, suốt ngày cô chỉ quanh quẩn ở nhà, chẳng có việc gì mà làm cả. Cô luôn muốn đi làm, không chỉ để sử dụng chuyên môn kế toán hay góp một phần vào thu nhập của gia đình.
“Ông Cox thật biết nghĩ và Allison đến cơ quan sau mỗi buổi học”.
Ian đã biết chuyện này rồi nhưng cô vẫn kể lại. Cô muốn những bức thư điện tử của cô ngập những thông tin về cuộc sống hàng ngày. Bởi chúng sẽ góp phần làm vơi bớt nỗi lo của Ian.
“À đúng rồi, Allison Cox”, Ian vừa nói vừa thở dài sườn sượt. “Em rất quan tâm đến con bé đúng không?”.
“Nó có bạn trai mới rồi đấy anh ạ”.
“Và em không thích cậu ta?”.
“À, em không thực sự biết rõ về cậu tai bởi vậy em không thể ghét cậu ta được, nhưng cậu ta làm em rất lo lắng. Em đã kể cho anh nghe cậu ta tên là Anson chưa nhỉ? Tên kiểu gì thế không biết? Cậu ta không phải là chàng trai dành cho Allison. Cậu ta là một trong những đứa trẻ ăn mặc theo kiểu lập dị, vận toàn quần áo màu đen và...”.
Ian ngắt lời cô. “Bố em cũng đã từng nói anh không phải là chàng trai dành cho em mà, em còn nhớ không?”.
Vừa nhắc đến bố, Cecilia đã thấy cay mắt. Cô đến vịnh Cedar bốn năm trước với mong muốn được gặp bố. Bố mẹ cô đã ly hôn khi cô mới lên mười và kí ức của cô về bố rất mờ nhạt, luôn lẫn trong nỗi cay đắng của mẹ. Cecilia muốn tự tạo ra những ấn tượng về bố. Dường như ông cũng rất háo hức muốn gặp con gái mình.
Mẹ cô đã cảnh báo trước là cô đừng nên trông chờ gì ở ông ta - Bobby Merrick, nhưng ông ấy như thế nào thì cô sẽ phải tự khám phá. Phải mất rất lâu cô mới nhận ra rằng bô mình là một người không đáng tin và rất vô trách nhiệm.
Khi Cecilia để mất đứa con của mình, ông ấy chỉ an ủi cô bằng một tấm thiệp gửi qua mạng viết rằng ông chia buồn với cô. Nhưng ông ấy chưa một lần đến thăm con gái mình trong bệnh viện, cũng chưa từng một lần nào đề nghị chia sẻ những gánh nặng tài chính đè nặng lên vai cô. Thậm chí ông ấy cũng chưa từng một lần thăm mộ Allison. Điều duy nhất ông làm được cho cô đó là xin cho cô làm ở nơi cô đã gặp được Ian. Cô luôn biết ơn bước ngoặt định mệnh ấy.
“Anh là người đàn ông đích thực của em”. Cô nói nhẹ, quyết định không đề cập gì đến bố trong câu chuyện của hai vợ chồng. “Ôi, Ian của em, em nhớ anh quá”.
“Anh sẽ sớm về nhà với em”.
Chắc là anh sẽ không thể về trước khi cô sinh nhưng Cecilia chẳng hề bận tâm đến điều đó. Lúc này cô không hề cô đơn. Cathy Jackey sẽ đến ở cùng với cô và hứa sẽ sẽ giúp cô vượt cạn. Cecilia cũng đã đăng kí và sắp đi học khoá học làm mẹ. Cathy sẽ đi cùng với cô.
Khi Cecilia sinh Allison, cô đã phải vượt cạn một mình. Đứa trẻ bị sinh non vài tuần. Mẹ cô dự định sẽ bay đến với cô nhưng không kịp. Chẳng có bạn bè và vô cùng lo sợ, Cecilia đã phải tự đến bệnh viện một mình.
“Chúng ta phải nghĩ tên cho con trai anh ạ”, cô muốn xóa hết những kí ức đau buồn ấy.
“Ừ… nhưng anh chẳng thể nghĩ được gì lúc này cả. Anh sẽ gủi thư cho em nhé, được không em?”.
“Được thôi anh ạ, nhưng em nghĩ hay là đặt tên con theo tên anh”.
“Dễ thôi mà em”, Ian nói, “hay là lấy tên anh làm tên đệm cho con”.
“Hay đấy anh ạ”.
“Nghe này em yêu, bây giờ anh phải đi, nhưng trước khi đi anh phải hỏi giúp một người bạn của anh. Anh ấy muốn nhờ em hỏi giúp thông tin về một cô gái”.
“Tất nhiên là được ạ”.
“Tên cô ấy là Rachel Pendergast và cô ấy đang làm ở một tiệm làm đẹp ở vịnh Cedar. Tên tiệm ấy là Tiệm sửa móng và làm tóc”.
“Em biết tiệm ấy mà. Hầu hết mọi người đều làm móng ở đó đấy”.
“Nate đã hẹn hò với Rachel vài lần và có vẻ rất có cảm tình với cô ấy, nhưng cô ấy lại không có máy tính. Thỉnh thoảng cô ấy viết cho anh ấy những bức thư rất dài, nhưng vẫn không bằng trò chuyện qua mạng”.
“Cô ấy không được sử dụng máy tính ở thư viện à?”. Cecilia hỏi. Cô cũng phải làm thế mỗi khi hai người xa nhau và cô cần phải giữ liên lạc thường xuyên với anh bởi đã dành hết tiền để chôn cất Allison và trả tiền cho luật sư sau vụ ly hôn bất thành và cô chẳng còn tiền để chi trả những khoản phụ phí khác.
“Rachel chưa bao giờ và cũng không biết cách lên mạng. Mọi thứ đều mới mẻ với cô ấy”.
“Em sẽ giúp cô ấy”, Cecilia hứa. “Cảm ơn em yêu”.
“Không có gì đâu ông chồng đẹp trai tuyệt vời của em ạ”. “Bao lâu rồi anh chưa nói anh yêu em nhỉ?”.
Cecilia mỉm cười. “Quá lâu rồi đấy”.
“Anh yêu em”.
Cô cười khúc khích trong hạnh phúc.
“Một đứa con trai”, Ian thì thầm. “Một đứa con trai”.