Chuyện Tốt Vô Song Cặn Bã Thành Đôi

Chương 22: Chương 22: Người con yêu




“Sao giờ mới tới? Mau vào ăn cơm.” Ba thấy chúng tôi tới, hất mặt về phía hai cái ghế trống.

Trên bàn đã sớm tưng bừng náo loạn, hai cô gái đang chia đũa, Hoàng Suất với Tiêu Quân Cường hớn hở đón đũa.

“Uầy, Lâm Đạo Phong, mày làm gì cũng giỏi hết ấy.”

“Mùi vị không tệ.”

Tôi kéo tay tên Lâm Đạo Phong đang đứng bất động, trong bữa ăn tiếng nói dần nhỏ đi, ba tôi ngẩng đầu, nhìn chúng tôi tay trong tay.

“Ba.” Tôi nắm chặt tay Lâm Đạo Phong nói, “Con thích Lâm Đạo Phong.”

Hoàn toàn im lặng, Hoàng Suất với Tiêu Quân Cường đang lấy đũa múa kiếm đột nhiên dừng giữa không trung, Ôn Trác nheo mắt nhìn tôi, Điền Lôi Lôi nhún vai, nhận đũa.

Ba tôi nhìn Điền Lôi Lôi, lại nhìn Lâm Đạo Phong: “Mày nói cái gì?”

“Con thích hắn.” Tôi hít một hơi rồi nói: “Tụi con đang quen nhau. Điền Lôi Lôi là bạn qua mạng, chỉ tạm nhờ đến để nói dối ba.”

“Mày nói lại tao nghe!” Ba tôi đập bàn một cái, đứng lên quát tôi.

“Con thích Lâm Đạo Phong.” Tôi không thèm quan tâm gì nữa la lên, “Con thích hắn! Không phải hắn thì không được!”

“Mày! Mày! Mày!” Trán ba nổi gân xanh, tức đến không nói ra lời, tìm đồ đạc khắp phía định đánh tôi, “Cái thứ đáng thất vọng! Tao đánh chết mày!”

“Bác ơi bác đừng quá khích!” Hoàng Suất cùng với Tiêu Quân Cường ba chân bốn cẳng ngăn ba tôi lại, Ôn Trác vội vã đem mấy thứ nguy hiểm xung quanh tránh xa.

“Buông! Để tao đánh chết nó!”

“Ba!” Nói đã nói hết, tôi cũng không sợ, “Ba đừng không phân biệt phải trái, thích một người có lỗi gì chứ!”

“Còn to mồm cho được!” Ba tôi bị mọi người giữ lại, không đánh được tôi, chỉ đơn giản ném một chiếc dép qua, “Coi tao có đánh chết được mày không!”

Mấy người họ kêu tôi: “Được rồi Tây Duệ đừng cãi nhau với bác nữa!”

“Nói ít lại đi!”

“Lâm Đạo Phong mau đưa Tây Duệ đi đi, để bác trai yên tĩnh chút.”

Lâm Đạo Phong giờ mới ngớ ra, kéo tay tôi ra ngoài.

“Anh làm gì thế, em còn chưa nói hết mà.” Tôi bị hắn kéo xuống dưới lầu.

Trên lầu ba tôi vẫn còn chửi tôi súc sinh, mày có gan cũng đừng có về các kiểu, tôi nghe mà lòng sợ.

“Nói nữa ba em đánh chết em thật bây giờ.” Hắn quay đầu nhìn tôi, “Em không thấy ám khí của ông đều phóng hết ra thế kia à?”

“Em là vì ai chứ?” Tôi nhỏ giọng lầm bầm, “Nếu không phải thấy anh một bộ buồn bực ôi tôi thế là xong thì sao lại đắc tội với ba cơ chứ.”

“Hở?” Hắn không nghe rõ.

“Không có gì hết.” Tôi giằng tay khỏi tay hắn, đỏ mặt đi về phía trước.

“Duệ.” Hắn kéo tôi.

“Gì nữa?”

“Anh muốn hôn em.”

Trời khá tối rồi, đèn đường từng cái từng cái sáng lên, kéo bóng chúng tôi dài ra, chúng tôi đứng dưới lầu chẳng cố kị ai mà hôn nhau.

“Lần này em xong đời thật rồi.” Tôi thấy nhức cả đầu, “Ba em chưa từng phát giận như thế.”

“Giờ về nói lại với ông ấy nhé?”

“Giờ ba đang bực trên đó, em mà về ba lại không thiến em đi.”

“Thiến em còn có anh mà.”

“Đẹp mặt anh, thiến em xong thiến anh để vì dân mà trừ hại.”

“Em mưu sát chồng à.” Hắn khoa trương tỏ vẻ.

Chúng tôi ở trong khu dân cư từ từ dạo bước một vòng lại một vòng, trời có hơi lạnh, Lâm Đạo Phong mở áo khoác, kéo tôi vào lòng.

“Buồn nôn.” Tôi lườm hắn, tiếp lại nhích gần vào ngực hắn.

Lâm Đạo Phong đột nhiên hỏi: “Nếu ba em không đồng ý cho hai đứa hẹn hò thì phải làm sao?”

Tôi nói không cần nghĩ ngợi: “Quăng anh.”

“Ê!” Hắn hờn.

“Không được à?”

“Tất nhiên rồi!”

“Vậy làm sao đây?” Tôi cúi đầu xét lại, “Bằng không chúng ta bỏ trốn?”

“Bỏ trốn là thật sự muốn bị thiến đó.” Hắn nói.

“Em đây trở về cưới vợ sinh con đẻ cái, rồi sau len lén nuôi anh làm thiếp.”

Lâm Đạo Phong suy nghĩ một lúc, nghiêm túc gật đầu: “Được, như vậy đi.”

“Hả?” Tôi dở khóc dở cười nhìn hắn, tôi chỉ nói vậy thôi, hắn vậy mà thật sự mãnh liệt đồng ý ngay.

Hắn đứng lại, mặt đối mặt với tôi: “Nếu mà thật sự nháo lớn lên với người nhà em, bằng cái tính tình này của em, không khổ sở chết mới là lạ.”

“Ai, ai khổ chứ.” Tôi cay mũi, mắt đỏ lên, “Em đã sớm không ưa ổng rồi, người đâu mà bảo thủ, đối với ai cũng rất rất tốt, chỉ hung dữ với mỗi em. Từ lúc nhỏ có tí chuyện thôi đã la lối, mắng mỏ em, ổng chỉ lúc tâm tình tốt mới dỗ em, dạy em cầm bút viết, khiêng em trên vai khiêng tới khiêng lui, đưa em đi chơi công viên…”

Lâm Đạo Phong yên lặng kéo tôi vào lòng, lồng ngực của hắn ấm áp quá, làm nước mắt tôi tuôn không ngừng.

“Ông già kia lần nào cũng nói ghét em, vừa thấy em là rầu não, nhưng đến kì nghỉ là không ngừng gọi điện thoại giục em về, sau đó sẽ mua thật nhiều nhiều đồ cho mẹ em làm đầy cả bàn ăn.”

“Mẹ em nói lúc em lên đại học, ông không có việc gì làm liền lôi ảnh chụp trong nhà ra, xem từng tờ từng tờ.”



Lâm Đạo Phong không nói gì cả, chỉ ôm chặt tôi thêm từng chút một.

“Thực ra…” tôi hít hít mũi trong ngực hắn, “Thực ra em rất yêu cái ông già ấy.”

“Duệ,” hắn nhẹ nói, “Trở về đi.”

__________________________

Cửa nhà mở ra, lúc chỉ còn một tầng cầu thang thì tôi lại bắt đầu thấy sợ, mặc cho bị Lâm Đạo Phong chết cứng túm đi cũng không dám bước thêm bước nào. Bất đắc dĩ cùng cực, hắn đành phải lết ra theo tôi ngồi ở cầu thang.

Trong phòng vẫn nhốn nha nhốn nháo, nhưng không rõ ba tôi có còn phẫn nộ không.

Tiếng Hoàng Suất truyền tới: “Bác không biết đó thôi, đại hội thể dục thể thao lần trước thế mà danh tiếng vang dội, đoạt cả danh mấy ông chạy về nhất.”

Ba tôi buồn buồn nói: “Duệ Duệ nhà bác thể dục thể thao từ hồi nhỏ đã không thể giỡn được rồi.” Trong giọng nói không tự chủ còn có chút kiêu ngạo.

“Ồ, ra là lần đó.” Tiêu Quân Cường nói, “Cháu nhớ lần đó Tây Duệ chạy bộ xong phải đi đá cầu, kết cục không cẩn thận vẹo chân, bó nửa tháng thạch cao.”

“Bọn họ không dám la lối trước mặt ba em nên đã lấy tư tưởng Mác ra đàm đạo chơi.” Lâm Đạo Phong thì thầm.

“Bó nửa tháng thạch cao?!” Ba tôi đột nhiên la to, “Sao bác lại không biết, thằng nhóc không có việc gì chứ?”

“Dĩ nhiên là không sao rồi, Lâm Đạo Phong liền chạy tới, bế nó xông tới bệnh viện.”

“Bác không thấy mặt tên đó đâu, nhìn cứ như muốn giết người không bằng, dọa bọn cháu sợ run.”

“Có vụ này à?” Tôi hỏi Lâm Đạo Phong.

“Em quên mau vậy luôn à, em chính là cái đồ bạch nhãn lang.” Hắn buồn bực nói, “Em vốn không biết khi đó anh sợ như thế nào.”

Tôi vùi đầu vào bả vai Lâm Đạo Phong, nghe đám người kia tam sao thất bản nói chuyện của chúng tôi như biết nhiều lắm.

Có thể tôi đúng là bạch nhãn lang, có nhiều chuyện tôi không biết, hoặc không nhớ rõ.

Như việc Lâm Đạo Phong giấu thư tình của mấy cô gái gửi cho tôi.

Như lúc ăn cơm chung, hắn luôn biết chỗ tôi thích đi ăn.

Như lúc tôi đá cầu rất trễ, hắn luôn ở cạnh bên chờ đợi.

Như lúc tôi gặp chuyện, cho dù hắn bận hơn nữa, vẫn sẽ dẹp hết chuyện sang chạy đến với tôi.

“Cái tên nhà anh rốt cuộc thích em ở chỗ nào hả.” Tôi nhéo hắn, “Rõ kì lạ ra.”

“Anh cũng kì lạ mà.” Hắn hất mặt lên trời, “Anh đây ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái như vậy làm sao lại vừa mắt em chứ nhỉ.”

Tôi lầm bầm: “Cái đồ tự đại cuồng, em chịu muốn anh đó là lòng dạ từ bi, liều mình vì mọi người.”

“Đúng đúng, không sai.” Hắn vui vẻ xoa mặt tôi, “Khổ thân em ghê.”

“Đâu có đâu có, vì dân phục vụ thôi.”

Tiếng nói trong phòng càng ngày càng nhỏ, tôi ghé vào người Lâm Đạo Phong gật gà gật gù, bất tri bất giác liền ngủ mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.