Chuyện Tốt Vô Song Cặn Bã Thành Đôi

Chương 3: Chương 3: Tây Duệ vui sướng gặp được mùa xuân thứ chín




Hoàng Suất quả nhiên không gạt tôi, Tưởng Dung kia lớn lên quả thật bế nguyệt tu hoa, duyên dáng yêu kiều. Tôi vừa thấy liền vừa chảy nước miếng vừa cười ngây ngô.

“Đây chính là hàng cất giấu đó.” Hoàng Suất làm động tác trái tim trên không trung, “Nếu không phải vì giấc ngủ của tao, tao chắc chắn sẽ không đem cô ấy ra. Mày nên nắm chắc cơ hội tốt này đi.”

Bà mối cũng đã lên tiếng, tôi sao có thể không dốc toàn lực, lời ngon tiếng ngọt hoa hồng chocolate đồ chơi thú nhồi bông cùng ra trận, tan học làm hộ hoa sứ giả, đi ăn cơm xông lên tuyến đầu, đi tự học tìm nơi thông gió đầy đủ ánh sáng lại không làm hại mắt.

Kết quả của sự cố gắng chính là ôm được mỹ nhân vào ngực, mỗi ngày dính nhau ngọt ngấy y như mật ong.

“Thằng nhãi mày lợi hại, mang khuôn mặt đầy mụn mà cũng có thể tán đổ được gái.” Lâm Đạo Phong châm chọc khiêu khích. Nhưng bổn thiếu gia trong lòng cao hứng, tùy mày nói thế nào, kệ mày.

“Duệ ~~~~” Đang nói chuyện, bạn gái nhỏ của tôi đã nhẹ nhàng nhảy chân sáo qua đây, số người quay đầu lại phải nói là mười trúng mười. Gọi mỗi tên thôi mà lòng tôi đã mềm nhũn đi rồi.

Mặc dù tôi cũng từng có bạn gái, nhưng lại chưa từng có bạn gái xinh đẹp quyến rũ đáng yêu động lòng người như thế này.

Nói thế nào nhỉ, đi trên đường cùng cô ấy rất có cảm giác kiêu ngạo.

Tôi thích.

“Duệ ~~~~ ai vậy nha?” Tưởng Dung mềm mại không xương tựa vào trong ngực tôi, đôi mắt to chớp lại chớp nhìn chăm chăm vào Lâm Đạo Phong.

Lâm Đạo Phong nhíu nhíu mày, xoay người nói: “Tao đi trước.”

Xem như hắn thức thời, tôi vui tươi hớn hở kéo Tưởng Dung đi về: “Buổi tối muốn ăn gì nào?”

Tưởng Dung vẫn còn quay đầu lại nhìn Lâm Đạo Phong: “Hai người là bạn học sao?”

“Cùng chung ký túc xá đó mà......” Tôi nghĩ nghĩ, đem hai chữ khốn kiếp nuốt xuống.

“Thật đẹp trai mà.” Cô ấy nhìn thêm vài lần.

“Có đẹp bằng chồng em không?” Tôi hừ một tiếng.

Ánh mắt Tưởng Dung cuối cùng cũng thu lại, cười đến là ngọt ngào: “Nào có, chồng em là đẹp trai nhất.”

Có được vợ thế này, chồng còn cầu gì nữa chứ. Tôi ngửa mặt lên trời thở dài.

Ngọt ngào ~~ ngọt ngào ~~ mỗi ngày trôi qua hệt như chìm trong đường cát vậy.

Thỏa mãn quá thỏa mãn mà, căn cứ theo nguyên tắc có phúc cùng hưởng, tôi mang theo bạn gái tự ra tiền túi mời mấy người trong ký túc xá đi ăn một bữa.

Trong bữa ăn Tưởng Dung rất ôn nhu uyển chuyển hàm xúc chiếu cố bạn cùng phòng của tôi, bộ dáng ân cần kia làm cho tôi rất là cảm động.

“Chị dâu, chị nếu còn…rót rượu cho Lâm Đạo Phong thì hắn không về được phòng ký túc nữa đâu.” Tiêu Quân Cường cười nói, “Phải ngang hàng đối đãi chứ.”

“Không cần khách khí, ” tôi cười gian thì thầm với Tưởng Dung, “Cứ việc rót thêm cho hắn, không cần giữ mặt mũi cho anh.”

Lâm Đạo Phong mắt đỏ như có suy nghĩ liếc mắt nhìn tôi một cái, bưng chén rượu lên một ngụm cạn sạch.

Ha hả ~, tôi vui vẻ, Lâm Đạo Phong, mày mà cũng có ngày hôm nay.

Lâm Đạo Phong ‘cạch’ một tiếng đặt chén rượu xuống, chỉ vào Tưởng Dung hỏi Hoàng Suất: “Tiểu Suất, hai người bọn mày rất quen thân sao?”

Hoàng Suất lại nghiêng đầu cười: “Ha ha ha ha hả hả......”

Tưởng Dung đành xấu hổ nói: “Kỳ thật chúng tôi cũng mới vừa nhận thức không bao lâu Tiểu Suất liền giới thiệu cho tôi cùng Tây Duệ biết nhau.”

“Ờ ~~” Lâm Đạo Phong lên tiếng, rồi cúi đầu uống rượu.

Trong nháy mắt đó, tôi thấy miệng hắn hơi hơi nhếch lên, nở nụ cười.

Tóc gáy trên người tôi dựng hết cả lên, tục ngữ không phải đã nói, thời điểm Lâm Đạo Phong cười tuyệt đối không phải chuyện tốt gì sao.

Quả nhiên, nụ cười này của hắn khiến người người oán trách, thiên hạ căm ghét. Lúc từ quán ăn gần trường học đi ra, trời đang mưa.

Hôm nay trời mưa to lạ thường, giọt mưa còn chả khác gì mưa đá loại nhỏ. Chúng tôi thương lượng một chút, lúc này đi ra ngoài tương đương với chịu chết, vẫn là đợi một chút, hết mưa rồi nói sau.

Đợi một chốc, mưa không những không ngừng mà còn càng lúc càng lớn.

Tưởng Dung u sầu đầy mặt: “Vậy phải làm sao bây giờ, luận văn ngày mai phải giao, bây giờ em một chữ cũng chưa viết đâu.”

Tôi nhìn nhìn bầu trời, cắn răng một cái, cởi áo sơmi che lên đầu Tưởng Dung, tiếp đó nói với mọi người: “Tao đưa cô ấy về trước, bọn mày đợi mưa nhỏ đi hẵng trở về.”

Mùa hè mặc ít, tôi chỉ mặc mỗi kiện áo sơmi, vừa cỡi ra, liền không tự chủ được rùng mình một cái.

“Mày không muốn sống nữa rồi hả!” Lâm Đạo Phong kéo lấy tay tôi rống lên, hai ba phát liền cởi áo khoác hắn ra nhét vào trong ngực tôi, “Đông chết mày bây giờ.”

Đông chết là việc của tôi, cầm áo hắn đưa lại là việc tiền bạc. Tôi không cầm áo của hắn, kéo Tưởng Dung qua chạy về phía mưa.

Hơn phân nửa quần áo đều khoác lên người Tưởng Dung, mới chạy được vài bước, tôi liền ướt sạch như vừa tắm nước lạnh, ánh mắt đều díp hết lại không mở ra nổi.

“Tây Duệ! Mày cái thằng này thật là!” Lâm Đạo Phong ở phía sau vừa hô to vừa thở hổn hển, nghe được khiến tôi vô cùng vui vẻ.

Hắc hắc, tôi cực kỳ thích nhìn bộ dáng hắn thở phì phò, ai bảo bình thường hắn hay khi dễ tôi.

Đáng đời!

Mười phút sau, tôi đưa Tưởng Dung an toàn trở lại ký túc xá nữ, sau đó lung la lung lay trở lại ký túc xá của mình, mệt đến quần áo cũng không cởi đã ngủ gục trên giường.

Sau đó...... Ngày hôm sau, phát sốt ba mươi chín độ rưỡi.

“Đáng đời!” Khăn lông ướt bụp một tiếng đập lên đầu tôi, Lâm Đạo Phong ngoài cười trong không cười nhìn nhìn tôi, “Mày có bản lĩnh thật ha, thân trên trần truồng mà chạy trên trên đường, mày chạy đi, chạy tiếp đi. Xem xem người mang phù hiệu đỏ trên tay áo có không bắt mày lại vì làm tổn hại thuần phong mỹ tục không.”

Đầu tôi choáng váng đến phát đau, căn bản là một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể run rẩy chỉ ngón tay vào hắn không tiếng động cho hắn thấy tôi rất phẫn nộ.

Tên này không có nhân tính gì cả, tôi đều đã bệnh thế này rồi còn đối với tôi như vậy.

“Không bản lĩnh còn đòi làm anh hùng, mày cho mày là ai hả.”

Đệt mợ! Mày không kích thích tao liền khó chịu phỏng! Tôi mở miệng cả nửa ngày, cuối cùng chỉ phát ra được mấy âm tiết ‘a ~ a ~’ khàn khàn.

Lâm Đạo Phong nhíu mày nhìn tôi, bỗng nhiên vui vẻ nói: “Mà nói chứ, mày kêu như này câu nhân phết, kêu thêm hai câu cho ca nghe nào.”

Tôi gằn từng tiếng, hơi thở mong manh: “Mày...... Con...... Mẹ...... Nó...... khốn nạn!!”

“Được rồi được rồi, đừng trêu cậu ấy nữa.” Chúa cứu thế Tiêu Quân Cường lên tiếng, “Nhìn cậu ấy bây giờ chả khác gì người trong xã hội cũ phải chịu áp bức cả.”

Lâm Đạo Phong hắc hắc cười gian: “Hai người không thấy chỉ có lúc này cậu ta mới im lặng một chút sao? Có động thế nào cũng không phản ứng.” Nói xong, thò tay véo mặt tôi, nặn thành đủ các loại hình dạng, vui sướng ha ha ha ha mãi.

Tên khốn kiếp này!! Tôi tức giận khiến ngực không ngừng phập phồng, mở to hai mắt căm tức nhìn hắn.

“Ai u, hai người đều đã là vợ chồng già rồi, phải cử án tề mi, sao còn so đo mấy việc cỏn con này.” Chuông điện thoại reo, Hoàng Suất vừa đi tiếp điện thoại vừa nói. (cử án tề mi: nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau – do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)

Tiêu Quân Cường cũng không nhẫn tâm nhìn hắn tiếp tục tra tấn tôi, đơn giản quay đầu đi chỗ khác không nhìn nữa.

Tôi hoàn toàn tứ cố vô thân, mặt vẫn nằm trong tay ác ma, bị hắn tận tình vò nắn. (tứ cố vô thân: một thân một mình)

Đừng tưởng rằng tao không động được thì không làm gì được mày! Tao mở lớn mắt trừng chết mày!

Trừng mắt trừng mắt, tay Lâm Đạo Phong bỗng nhiên ngừng lại, nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt cũng trở nên kỳ quái, hình như có chút mê ly.

Sau đó hắn chậm rãi cúi thân mình xuống.

Sợi tóc đụng tới mặt tôi, rất ngứa.

Trái tim tôi bỗng nhiên thình thịch nhảy dựng lên, trong lòng dâng lên một loại sợ hãi không biết tên.

“Này! Tìm ai vậy?” Giọng Hoàng Suất lớn tiếng tiếp điện thoại vang lên.

Động tác của Lâm Đạo Phong ngừng lại, giữ vững tư thế như này nhìn tôi.

“À, Tưởng Dung hả, cậu tìm Tây Duệ à, hắn sinh bệnh, ờ, cậu có biết sao? Ai? Lâm Đạo Phong, được, cậu chờ một lát.” Hoàng Suất hắng giọng hô to, “Lâm Đạo Phong, lại đây tiếp điện thoại.”

“Ờ.” Hắn lên tiếng, giơ tay vuốt vuốt tóc, chạy tới tiếp điện thoại, nói nói mấy câu, sau đó mở cửa, nhanh chóng chạy xuống dưới, qua khoảng thời gian tương đối dài, lại nhanh chóng chạy về, trong tay cầm một cái ấm giữ nhiệt.

“Vợ mày nấu cho mày chút cháo.” Giọng Lâm Đạo Phong buồn bực, còn hơi có chút hờn dỗi vang lên.

Hai người bên cạnh cũng lanh chanh thò đầu tới nhìn: “Uầy, hạnh phúc nha, bị bệnh còn có người nấu cháo cho.”

“A.” Tôi lên tiếng.

“Nhìn kìa Tây Duệ kích động tới mặt đều đỏ lên rồi, ha ha.”

Nói ít đi một câu cũng không có ai bảo bọn mày câm đâu. Tôi trợn trắng mắt liếc bọn họ một cái, nhắm mắt lại ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.