Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 14: Chương 14: Ba chén lót bụng




“Hiểu lầm a!”

Tiếng la của Tiểu Tiểu vừa vang lên, Ngân Kiêu và Mạc Doãn đồng thời ngừng chiêu thức lại, nhìn nàng.

Tiểu Tiểu bước lên trước một bước, nói, “Ta tận mắt nhìn thấy, Triệu cô nương bị bắt nhốt vào trong Tê Vũ sơn trang!”

Gọn gàng dứt khoát như vậy, khiến hai người kia đều ngây ngẩn cả người.

“Không thể nào. Đêm qua, đại tiểu thư của Tê Vũ sơn trang cũng bị bắt, sao lại do Tê Vũ sơn trang gây nên được.” Mạc Doãn không tin.

“Rất đơn giản thôi…” Ngân Kiêu cười cười, nói, “Chỉ cần làm như vậy, hiềm nghi về hung thủ sẽ được rửa sạch hoàn toàn. Người chịu thiệt cuối cùng, vẫn là kẻ coi tiền như rác là ta đây a.” Hắn thu kiếm, nói, “Mạc Doãn công tử, chuyện tới nước này, cả ta và ngươi đều là người bị hại, sao không liên thủ cùng nhau đối phó với cái tên đứng đằng sau màn kia?”

Mạc Doãn trầm mặc một lát, lẳng lặng thu đao. Cứ cho là hắn không tin Ngân Kiêu, nhưng Tiểu Tiểu dù sao cũng có ơn cứu mạng hắn. Huống chi, lừa hắn cũng không được cái gì.

Ngân Kiêu cười cười, “Được. Mạc Doãn công tử quả nhiên sảng khoái. Tối nay, canh ba giờ sửu, Tê Vũ sơn trang. Tiểu Tiểu dẫn đường, ta sẽ dụ đám thủ vệ rời đi, vào trang cứu người.”

Tiểu Tiểu chấn động toàn thân. Vào trang cứu người, phiêu lưu rất lớn a. Nghĩ lại thì cơ quan kia mặc dù nàng có tận mắt nhìn thấy, nhưng bên trong có cạm bẫy gì, nàng hoàn toàn không biết. Hơn nữa, Hành Thi thường lui tới… Chậc, lành ít dữ nhiều a! Chỉ là, tình hình hiện tại, không thể để cho nàng cự tuyệt. Nàng đành phải kiên trì, đáp ứng bọn họ.

Mạc Doãn gật gật đầu, xoay người tránh đi.

Tiểu Tiểu thở dài, bất đắc dĩ.

Vẻ mặt Ngân Kiêu lại hoàn toàn thoải mái. Hắn nhìn Tiểu Tiểu, nói, “Chả trách vừa rồi ngươi cố ý chỉ trả có ba trăm lượng. Hóa ra đã biết nội tình rồi. Nhìn ngươi ngây ngốc, hóa ra lại cơ trí phết đấy nhỉ.” Hắn nói xong, vươn tay xoa đầu Tiểu Tiểu, “Được rồi, nha đầu, đói bụng không? Ta mời ngươi ăn cái gì đó.”

Tiểu Tiểu nghe thấy, ánh mắt tỏa sáng bừng bừng, “Ngân đại gia, ngài thật sự là can đảm hiệp nghĩa, tâm địa bồ tát…”

Ngân Kiêu lập tức xoay tay, gõ một cái lên đầu Tiểu Tiểu, “Mở miệng là nói bồ tát, cẩn thận bị sét đánh đó. Còn nữa, đừng có gọi ta là ‘Ngân đại gia’!”

Tiểu Tiểu xoa đầu, sợ hãi nói, “Vậy… Ngân đại hiệp? Ngân công tử?”

Ngân Kiêu thở dài, “Ta họ Tề, tên chỉ một chữ Hành. Sau này gọi ‘Tề đại ca’ là được.”

“A?” Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc.

Ngân Kiêu cười, “Thật ra, luận bối phận, ngươi gọi ta như vậy cũng không sai. Đi thôi, ăn cái gì đã, có một số chuyện, sau này ngươi tự khắc sẽ biết.”

Hắn nói xong, liềm mỉm cười cất bước.

Tiểu tiểu không biết hắn có ý gì, nhưng không hỏi thêm nữa, cười đi theo.

…….

Ăn xong bữa sáng, chào tạm biệt Ngân Kiêu, Tiểu Tiểu nhanh chóng trở về Tê Vũ sơn trang. Nàng dè dặt cẩn trọng đi lối cửa sau, tránh mọi người, đang định trở lại phòng, lại nghĩ đến cái gì, xoay người đi về phía phòng ở của gia đinh.

Vừa mới bước thêm được một bước, nàng liền nhìn thấy vài gia đinh. Nàng khẩn trương, lúc đang chuẩn bị bịa đại một lí do, mấy gia đinh này liền xông tới, hạ giọng, nói, “Ôi, sao bây giờ ngươi mới đến a? Nhanh chút nhanh chút, thuốc đâu?”

Gia đinh bên cạnh lập tức đưa thuốc tới, giao cho Tiểu Tiểu.

“Mau vào đi a!”

Gia đinh lôi lôi kéo kéo nàng. Tiểu Tiểu không hiểu gì cả đi đến trước phòng. Nàng nhìn chén thuốc trong tay, nghĩ nghĩ, vì vậy, nâng tay gõ cửa.

“Vào đi.”

Không giống giọng nàng đã nghĩ, trả lời, là giọng cửa một nữ tử lớn tuổi.

Tiểu Tiểu nghi hoặc, đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Liêm Chiêu đang nằm trên giường, mà ngồi bên cạnh, là lão phu nhân. Mà đứng bên cạnh lão phu nhân, là Thẩm gia đại tiểu thư, Thẩm Diên.

Tiểu Tiểu sửng sốt một lát, lập tức hiểu ra, đi tới. Chả trách mấy gia đinh kia có cử chỉ kỳ quái, hóa ra là vì chuyện này. Đúng rồi, lúc trước có nghe đồn, lão phu nhân âm thầm hứa hẹn, ai có thể bảo vệ tiểu thư bình an, có thể ở rể tại Thẩm gia. Cho nên, tình hình này, là… Làm mối?

Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu không khỏi có chút cứng ngắc.

“Đã là tới đưa thuốc, sao còn đứng sững ở cửa?” Lão phu nhân thấy thế, bất mãn nói.

Tiểu Tiểu khôi phục tinh thần, bưng thuốc đi tới.

Nhìn thấy nàng, Liêm Chiêu ngước mắt cười cười.

Lúc này, mày của lão phu nhân lại nhíu lại, “Đưa thuốc đến, sao trong tay lại cầm theo rượu?”

Tiểu Tiểu lúc này mới phát hiện, trong tay mình còn cầm theo hai bầu rượu của “Khúc phường” kia.

“Cái này… Cái này là thuốc dẫn, đại phu bảo uống trước khi uống thuốc.” Tiểu Tiểu bịa đại một lí do.

Lão phu nhân không để ý đến nàng nữa, quay đầu nói với Liêm Chiêu, “Trị thương quan trọng hơn, ngươi uống thuốc đi. Chút nữa, sơn trang nhất định sẽ luận công ban thưởng.”

Nói xong, lão phu nhân đứng dậy, kéo tay Thẩm Diên, đi ra ngoài.

Tiểu Tiểu nhìn các nàng rời đi, không tự giác thở nhẹ một cái. Nàng xoay người, cũng thấy Liêm Chiêu thở ra.

“Ách…” Tiểu Tiểu không biết nên nói gì, đành bưng thuốc qua, nói, “Uống thuốc đi.”

Liêm Chiêu ngước mắt nhìn nàng, cười nói, “Không phải nên uống thuốc dẫn trước hay sao?”

Tiểu Tiểu nở nụ cười. Tuy rằng, vừa rồi là nàng nói bậy, tuy nhiên, lời đã nói ra, không thể thay đổi a. Nàng buông thuốc xuống, cầm lấy một bầu rượu, cậy giấy dán ra, rót một cốc, đưa cho hắn.

Liêm Chiêu cầm cái cốc, nhẹ uống một ngụm, hơi hơi nhíu mày, “Rượu Đồ Tô?”

Tiểu Tiểu sửng sốt, nàng tùy ý mở đại một cái, cũng không biết mình mở cái bình nào. Nàng nhìn nhìn bầu rượu, trên bầu rượu này chưa viết tên. Nàng ngửi ngửi, hương rượu nồng đậm xông vào mũi, chính xác là rượu Đồ Tô.

Nàng nhìn về phía Liêm Chiêu, hỏi, “Ngươi không uống được rượu Đồ Tô?”

Liêm Chiêu lắc đầu, “Chỉ là không uống quen thôi…” Hắn nói xong, liền một ngụm uống cạn, lập tức cầm lấy chén thuốc, uống dược.

Tiểu Tiểu thấy biểu cảm khi uống rượu của hắn, biết cái kia chính xác không phải chỉ là chuyện “Uống không quen”. Sớm biết như thế, thì mở “Lê Hoa Xuân Nhưỡng” cho hắn uống rồi. Tiểu Tiểu cười cười, nhìn hắn uống thuốc. Sau đó, liền chú ý đến tay trái đang băng bó của hắn.

“Thương thế của ngươi có đỡ hơn không?” Tiểu Tiểu mở miệng, hỏi.

Liêm Chiêu uống thuốc xong, buông chén thuốc, nói, “Vẫn chưa bị thương tới gân cốt, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”

“Nga.” Tiểu Tiểu gật đầu.

Liêm Chiêu thấy nàng an tĩnh lại, sau đó trầm mặc, liền cúi đầu suy nghĩ một lát, cười mở miệng, nói, “Ngươi đoán, vừa rồi lão phu nhân nói cái gì với ta?”

Nghe thấy đề tài này, Tiểu Tiểu không khỏi cả kinh, “Cái gì?”

Trong biểu tình của Liêm Chiêu có chút ý cười bất đắc dĩ, nói, “Nàng nói, chuyện gả tiểu thư cho người cứu được nàng, chỉ là phòng đoán của hạ nhân, không phải sự thật. Huống chi cháu gái nàng là thiên kim tiểu thư, cho dù có kén rể cũng muốn tuyển nhà môn đăng hộ đối…”

Tiểu Tiểu nghe đến đó, không khỏi bật cười. Môn đăng hộ đối? Sau này, nếu lão phu nhân biết người trước mặt nàng là đại thiếu gia của Thần Tiễn Liêm gia, chẳng phải sẽ hối hận muốn chết? Tuy nhiên, lấy danh vọng của Liêm gia, loại chuyện ở rể này, tuyệt đối không đáp ứng. Ha ha, nếu đem lên bàn cân so sánh địa vị của hai nhà, người nói lời này, phải là Liêm gia mới đúng a.

Nàng cười, Liêm Chiêu cũng nở nụ cười, “Có buồn cười như vậy hả? Ta lại cảm thấy mình bị người ta coi thường đấy.”

“Ngươi có sao, rõ ràng là ngươi coi thường các nàng, còn ngấm ngầm giả vờ mình mới là người chịu lỗ.” Tiểu tiểu cười thốt ra, nói xong liền cảm thấy mình nói lỡ, vô cùng xấu hổ.

Liêm Chiêu lại vẫn cười như cũ, nói, “Ta mới không phải là người như vậy…”

Tiểu Tiểu nhíu mày, nhịn không được, cãi lại, “Không cần giả vờ, ta không bị ngươi lừa đâu. Rõ ràng là ngươi âm thầm cười trộm!”

Liêm Chiêu nhìn nàng, ý cười trong mắt sáng ngời.

Tiểu Tiểu không khỏi có chút thất thần. Cho dù qua bao lâu, biết thêm bao nhiêu về hắn, vẫn đều cảm thấy, nàng và hắn, luôn luôn cách nhau một khoảng rất xa. Không chỉ là không môn đăng hộ đối, mà từng lời nàng nói còn đều là lừa dối, hiện tại, đều khiến nàng lo lắng. Nàng che giấu hắn quá nhiều, hắn lại quá mức thẳng thắn thành khẩn, quá mức chói mắt.

“Liêm Chiêu…” Tiểu Tiểu do dự mà, mở miệng, “Kỳ thực ta…”

Liêm Chiêu nhìn nàng, nghiêm túc lắng nghe.

Một khắc kia, Tiểu Tiểu không nói nổi câu nào. Nàng chỉ biết một điều, chỉ cần nàng nói ra, tất cả mọi thứ trước mắt sẽ biến mất hoàn toàn… Giống như từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện…

“Ta…” Nàng cứng ngắc cười cười, “Ta còn phải làm việc.”

Lông mày và lông mi Liêm Chiêu khẽ nhíu, nhưng lập tức cười lên, “Ân, ngươi bận thì đi đi.”

Tiểu Tiểu gật đầu, cầm lấy bình rượu trên bàn, bước nhanh ra ngoài.

Nàng đóng cửa phòng lại, vừa ngẩng đầu, liền thấy vài tên gia đinh gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, không hiểu.

Đám gia đinh kia nhìn nhìn một lúc lâu, sau đó lần lượt thở dài, tản ra bốn phía.

Tiểu Tiểu chả hiểu gì cả. Nàng gãi gãi đầu, ngẩng đầu suy nghĩ, cuối cùng cũng không nghĩ ngợi nữa. Nàng cầm rượu, đanh định quay lại phòng, đã thấy Nhạc Hoài Khê hùng hùng hổ hổ vọt tới, kéo nàng đi.

“Tiểu Tiểu, sao bây giờ ngươi mới về a! Trong viện có một đống quần áo lớn đang chờ giặt a!” Nhạc Hoài Khê vừa chạy vừa kêu.

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ. Nàng quả nhiên, có rất nhiều việc cần làm a…

………

Thật vất vả mới tới lúc được nghỉ ngơi, trời đã về chiều. Tiểu Tiểu ngồi trên bậc cửa trước cửa phòng, híp mắt nhìn mặt trời lặn.

Nhạc Hoài Khê bưng hai chén cơm lại, nói, “Tiểu Tiểu, ta lấy cơm chiều giúp ngươi nè, ăn đi.”

Tiểu Tiểu nói cám ơn, nhận lấy mì sợi, bắt đầu ăn.

“Oa, mệt thật nha. Tổng quản kia cũng thật nhẫn tâm, bảo chúng ta làm nhiều việc như vậy.” Nhạc Hoài Khê khẽ oán giận nói.

Tiểu Tiểu cắm chiếc đũa, nghĩ tới cái gì, nói, “Ta có rượu, ngươi muốn uống không?”

Nhạc Hoài Khê lập tức gật đầu, “Có có”

Tiểu Tiểu vào nhà, lấy cái bình rượu Đồ Tô đã mở, cầm lấy hai chén trả, đổ ra.

Nhạc Hoài Khê bưng chén, uống một ngụm, nói, “Oa, vị thuốc rất nặng, rượu Đồ Tô?”

Tiểu Tiểu gật đầu, “Ngươi uống không quen sao? Ta còn một bình khác…”

Nhạc Hoài Khê cười cười, nói, “Năm nào chả phải uống, sao có thể không quen chứ. Chỉ là, mùa này, lấy đâu ra rượu đồ tô.”

“Người khác cho.” Tiểu Tiểu trả lời đúng sự thật.

“Nga…” Nhạc Hoài Khê vừa định uống tiếp, đột nhiên bàn tay cầm chén của nàng ngừng lại. Nàng hạ chén rượu xuống, nhìn Tiểu Tiểu, nói, “Nha, Tiểu Tiểu, rượu này là ai đưa cho ngươi?”

Tiểu Tiểu đang cầm một ly, chuẩn bị uống, bị nàng hỏi như vậy, ngây ngẩn cả người. “Lão bản ở phường rượu…” Nàng trả lời.

Thần sắc Nhạc Hoài Khê có chút kỳ quái, nàng mở miệng nói, “Thực khéo a. Rượu Đồ tô, sát trăm quỷ, ôn dương bổ khí, hạ cổ độc… Lăng Du phòng loại rượu này, vì chính là phòng cổ độc phản phệ. Ai, hiện tại tự dưng nghĩ đến chuyện này, liền cảm thấy có có rất nhiều trùng đang bò tới bò lui ở đây a…”

Tiểu Tiểu bị hình dung của nàng dọa cho rợn cả tóc gáy, nhưng sau đó, nàng liền nghĩ tới mặt khác của chuyện này. Bình rượu Đồ Tô này là lão bản ở “Khúc phường” tặng không cho nàng, rượu ở “Khúc phường” có không dưới trăm loại, vì sao lại cố tình đưa cái loại rượu Đồ Tô không hợp mùa này? Là trùng hợp, hay là cố ý? Nếu là cố ý, vậy rõ ràng là, lão bản “Khúc phường” kia vốn biết rõ chuyện cổ độc và Hành Thi, mà bầu rượu này, chính là tặng cho nàng để phòng thân a.

Tiểu Tiểu vừa hiểu rõ, lập tức uống thêm vài chén. Cứ nghĩ đến mấy con Sinh xà cổ kia có thể chui vào trong thân thể người, thì không đề phòng không được a!

“Tiểu Tiểu, ngươi làm sao vậy?” Nhạc Hoài Khê ở bên cạnh nhìn mà xấu hổ.

Tiểu Tiểu mở miệng, ngước mắt nói, “Tiểu Khê, ta có chuyện cần bàn với ngươi…”

Nhạc Hoài Khê bưng chén rượu, ngẩng mặt, nuốt nuốt nước miếng, gặt đầu, “Ngươi nói đi…”

…….

Giờ sửu canh ba, vạn vật yên tĩnh. Trong Tê Vũ sơn trang có hai bóng người màu đen vụt qua. Bóng đen nhanh nhẹn tránh được trạm gác của mấy tên thủ vệ, đi tới cửa sau. Hai người xác nhận một chút, sau đó mở cửa.

Ngoài cửa đã có người đứng chờ, không cần phải nói, chính là Ngân Kiêu và Mạc Doãn. Mà hai bóng đen kia, tất nhiên chính là Tiểu Tiểu và Nhạc Hoài Khê.

Nhìn thấy hai nàng mặc đồ đen xì, lại còn đeo khăn che mặt, Ngân Kiêu không khỏi bật cười.

“Nha đầu, cái này để làm gì? Ngươi định làm đạo tặc à?” Ngân Kiêu cười, nói.

Tiểu Tiểu ngây ngô cười vài tiếng, từ chối cho ý kiến. Ai, ai bảo võ công của nàng quá kém chứ, bây giờ không che mông che đầu lại, nhỡ đâu bị người ta nhìn thấy diện mạo, sau này làm sao mà sống?

“Người này là ai?” Ngân Kiêu nhìn Nhạc Hoài Khê, nói.

“Ta tới giúp đỡ!” Nhạc Hoài Khê đáp.

“Giúp đỡ?” Ngân Kiêu nhíu nhíu đầu mày, “Cũng được, đừng cản trở là được.” Hắn xoay người nhìn Mạc Doãn, “Mạc Doãn công tử, vậy y kế hành sự.”

Mạc Doãn cũng không mở miệng, chỉ gật gật đầu.

“Chờ một chút, uống cái này trước đã.” Tiểu Tiểu lấy ra hai ống trúc nhỏ, đưa cho hai người kia.

Ngân Kiêu và Mạc Doãn tiếp nhận, vẻ mặt không hiểu.

“Đối thủ của chúng ta, có thể là cổ độc hoặc Hành Thi, uống rượu đồ tô này, coi như bảo hiểm.” Tiểu Tiểu giải thích nói.

Hai người không hỏi nhiều, uống hết rượu trong tay.

Ngân Kiêu sửa soạn quần áo, đội mặt nạ, mở miệng cười nói, “Vậy ta đi trước một bước. Cẩn thận một chút, nha đầu.”

Hắn nói xong, thả người nhảy lên. Màu bạc tay áo bỗng nhiên chợt lóe, liền biến mất ở ba người trước mắt. Không lâu sau, chỉ thấy sơn trang nội đèn đuốc lượng lên, hộ viện, gia đinh tiếng gọi ầm ĩ cao thấp nối tiếp.

Ba người trao đổi ánh mắt một chút, thả người rời đi.

Tiểu Tiểu và Nhạc Hoài Khê ở trong này làm tỳ nữ hai ngày, đối với địa hình trong sơn trang rõ như lòng bàn tay. Ba người không hề gặp chút chướng ngại trên đường đi tới đại đường.

Trước cửa đại đường có hai hộ vệ canh gác, đang khẩn trương đề phòng.

Mạc Doãn vừa định động thủ, Nhạc Hoài Khê lại ấn chuôi đao của hắn xuống, lắc lắc đầu. Nàng cười cười, cầm lấy một cành cây, xông lên phía trước tấn công.

Loại thân pháp này, giống như kinh hồng. Hai gã gia đinh chỉ cảm thấy gió nhẹ phất qua, sau gáy chợt lạnh, liền hôn mê bất tỉnh.

Nhạc Hoài Khê vỗ vỗ nhánh cây trong tay, có chút đắc ý tiếp đón Tiểu Tiểu và Mạc Doãn chạy tới.

“Lam Kiếm mười bảy thức, quả nhiên danh bất hư truyền.” Mạc Doãn nhẹ giọng khen.

Trong ánh mắt Nhạc Hoài Khê cũng lấp lánh ý cười, “Ta cũng thấy vậy.”

Tiểu Tiểu không tự giác cười cười, thẳng thắn thành khẩn tự tin như vậy, cũng chỉ có Nhạc Hoài Khê mới có.

Ba người lẻn vào trong đại đường, Tiểu Tiểu lập tức tìm được cây cột đêm đó nàng nhìn thấy. Nàng cẩn thận xem xét, trên cây toàn nhũ đinh. Nàng vươn tay, trên mỗi một cái ấn một nhát. Chỉ nghe “Cạch” một tiếng, trên bức tường phía bắc mở ra một cái cửa ngầm.

“Tiểu Tiểu, ngươi ở lại đây trông chừng đi.” Nhạc Hoài Khê mở miệng, nói.

Nghe thấy câu này, Tiểu Tiểu cơ hồ cảm động đến rơi nước mắt. Nàng dùng sức gật đầu, nhìn theo hai người kia đi vào.

…….

Trong bí đạo, tối đen một mảnh.

Nhạc Hoài Khê lấy từ trong lòng ra một cái hỏa chiết, bật lên, chiếu lên con đường phía trước. Mà một nhát chiếu này, khiến nàng giật mình kinh sợ, ngón tay buông lỏng, hỏa chiết rơi xuống.

Mạc Doãn nhanh tay lẹ mắt, tiếp được hỏa chiết.

Nhạc Hoài Khê lui lại mấy bước, thanh âm khẽ run nói, “Sinh xà cổ!”

Không sai, trước mặt hai người, chính là một con đường phủ kín bằng vô số tiểu bạch trùng. Chúng cuốn lấy nhau, vặn vẹo dây dưa, thật là ghê tởm.

Nhạc Hoài Khê hít sâu một hơi, cười nói, “A công, ngươi quả nhiên ở trong này nha…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.