Sau khi suy ngẫm trên Vân Nhai xong, khi Tiểu Tiểu có chút gật gù đi đến võ đường, chợt nghe thấy đám đệ tử túm tụm lại với nhau thành từng nhóm nhỏ, đang nói gì đó.
Tiểu Tiểu đi lên, đang muốn nghe xem nói cái gì. Đám đệ tử vừa nhìn thấy nàng, đều tan tác tản ra, trong ánh mắt có chút khinh thường. Ngôn ngữ trong lúc đó, hầu như là “Phản đồ”, “Gian tế” vân vân…
Tiểu Tiểu có chút bất đắc dĩ, đành phải một mình đi tới một góc, ngồi xuống.
“Uy.”
Nàng vừa ngồi xuống, liền có người đi đến trước mặt nàng, khẩu khí không tốt nói một câu.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, người tới là Diệp Ly. Nàng lập tức mỉm cười, nói: “Diệp sư tỷ…”
Diệp Ly cúi đầu nhìn nàng, biểu cảm lãnh đạm như trước, “Ta có việc tìm ngươi, đi theo ta.”
Tiểu Tiểu có chút thụ sủng nhược kinh, vị sư tỷ này bình thường đối xử xa cách với nàng, hiện tại thế nhưng lại tìm nàng? Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, cách giờ luyện tập còn khoảng một khắc, nàng liền đứng dậy, gật gật đầu.
Diệp Ly cũng không nói cái gì, dẫn nàng rẽ trái rẽ phải một lúc, đến một cái sân hẻo lánh mới ngừng lại.
Tiểu Tiểu cảm thấy không ổn. Cảnh tượng này, sao lại giống như…
Nàng đang nghĩ tới chuyện giết người diệt khẩu linh tinh, chợt nghe thấy Diệp Ly mở miệng, nói: “Lan Lăng nhất túy ba trăm năm.”
“A?” Tiểu Tiểu mờ mịt.
Diệp Ly nhíu mày, nhanh chóng rút từ trong lòng ra một thanh chủy thủ, tấn công về phía Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu kinh hãi, cuống quít tránh đi, “Diệp… Diệp sư tỷ, có chuyện gì từ từ nói! ! !”
Diệp Ly hung hăng nhìn chằm chằm nàng, nói: “Đã không phải là người một nhà, ta chỉ có thể giết ngươi diệt khẩu !”
Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt. Thật sự là giết người diệt khẩu sao? ? ? Vì sao? Nàng làm cái gì cũng bị giết người diệt khẩu vậy? Không phải chứ…
Đột nhiên, nàng hiểu ra. Đệ tử Đông Hải, đều là hai người một gian phòng, nếu quả thật có người nửa đêm một mình trộm thuyền rời bến, người cùng phòng với người đó nhất định là sẽ phát hiện. Nếu ai cũng không phát hiện, trừ phi, hai người cùng phòng kia cùng phạm tội, hoặc là…
Lúc trước trong đại điện, lấy quan hệ giữa nàng và Diệp Ly, nếu biết nàng không ở trong phòng, nhất định đã nói cho đảo chủ. Nhưng mà, lại là do đệ tử khác nói ra chuyện này trước, nàng đều không hề phản ứng. Nói cách khác… Tối hôm đó, Diệp Ly cũng không hề có trong phòng??? Cho nên…
“A! Người một mình rời đảo là ngươi!” Tiểu Tiểu cả kinh nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Tiểu liền hối hận. Đây không phải là mình muốn chết hay sao? !
Nhìn thấy Diệp Ly lại định tấn công tiếp, Tiểu Tiểu liền hô to một tiếng, “Diệp sư tỷ! Ta đã cứu ngươi a!”
Đao của Diệp Ly ngưng lại.
“Diệp sư tỷ, cho dù thế nào, cũng là ta nhận tội thay ngươi a! Cổ nhân có nói, ân cứu mạng lớn hơn trời… Sư tỷ, nếu ngươi giết ta, làm sao có thể an tâm mà sống a!” Tiểu Tiểu nỗ lực nói lý, “Còn có… Còn có nếu ngươi giết ta ở trong này, ngươi cũng thoát không được quan hệ a!”
Diệp Ly nhanh cau mày, không nói một câu.
Tiểu Tiểu vươn ba ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc, “Diệp sư tỷ, ta tuyệt đối sẽ không đem chuyện của ngươi nói ra! Ta thề với trời!” Nhìn thấy trên mi mắt của Diệp Ly vẫn còn sát khí như trước, Tiểu Tiểu sợ hãi nói, “Này… Như vậy được hay không, chúng ta hợp tác… Sau này khi ngươi rời bến, ta… Ta có thể giúp ngươi trông chừng che dấu nha…”
Diệp Ly nhíu mày, “Nói lời dễ nghe! Ngươi đừng hòng gạt ta!”
“…” Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, ngay sau đó, bỗng chốc quỳ rạp xuống đất, “Sư tỷ… Ngươi không nên… Ngươi buông tha ta đi… Cùng lắm thì… Cùng lắm thì ngay bây giờ ta liền rời khỏi Đông Hải…”
Diệp Ly ngẩn người, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cho dù ngươi muốn chạy, cũng chạy không xong.”
Tiểu Tiểu không hiểu, “A?”
Diệp Ly nhìn nàng, nói: “Triều đình đã hạ lệnh thảo phạt cường đạo Đông Hải, chung quanh Thất Thập Nhị Đảo, đã bị quan binh vây kín, ai cũng không rời đi được…”
Tiểu Tiểu cả kinh, “Thảo phạt?”
Diệp Ly gật đầu, “Không sai, thảo phạt… Sáng sớm hôm nay, đã đưa thư chiêu hàng đến…”
Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, hỏi: “Sư tỷ, ngươi là người của quan phủ?”
Diệp Ly nhíu mày, “Nếu ta là người của quan phủ, đêm trước đã rời khỏi Đông Hải rồi!”
“Vậy… Nam Hải?” Tiểu Tiểu lại hỏi.
Trên mặt Diệp Ly có chút tà ác khoa trương, âm u nói: “Đằng nào ngươi cũng chết vậy thì ta để ngươi chết minh bạch một chút! Tuy nhiên, ngươi hiểu biết nông cạn, sợ là ta có nói ra, ngươi cũng không biết!” Nàng thanh thanh cổ họng, “… Ta không phải là gian tế của triều đình, cũng không phải đệ tử của Nam Hải, ta là người của ‘Khúc phường’.”
Khúc phường? Tiểu Tiểu nghi hoặc một chút, hai mắt liền tỏa sáng ngay tắp lự! Nàng đột nhiên nhảy lên, kích động nói: “Sư tỷ sư tỷ, chúng ta là người một nhà! Người một nhà!”
Diệp Ly bị phản ứng bất thình lình của nàng dọa cho phát hoảng, ngay cả chủy thủ cũng nắm chặt thêm vài phần.
Tiểu Tiểu giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nói: “Khúc phường là nơi chuyên môn buôn bán tin tức, ta còn biết cả phường chủ của các ngươi, hắn tên là Hạ Lan Kỳ Phong đúng không?”
Diệp Ly ngây ngẩn cả người.
Tiểu Tiểu tiếp tục nói: “Ta… Ta còn biết cả Ngân Kiêu, hắn là khách quen của khúc phường!”
Diệp Ly xem nàng, “Ngươi thật sự biết phường chủ và Ngân Kiêu?”
“Thật sự thật sự!” Tiểu Tiểu lung tung sờ soạng ở trên người một phen, lấy ra mấy cây Tôi Tuyết Ngân Mang, “Ngươi xem, ta còn có độc môn ám khí của Ngân Kiêu!”
Diệp Ly nhìn nhìn mấy cây châm này, kinh ngạc dâng lên.
“Sư tỷ, tuy rằng ta không phải là người của khúc phường, nhưng coi như là có giao tình a! Hiện tại Đông hải bị triều đình thảo phạt, nhất định trong ngày một ngày hai ngươi cũng chưa thể rời đi. Nhiều hơn một người là nhiều hơn một phần giúp đỡ a!” Tiểu Tiểu nói, “… Ngươi cũng thấy đó, sư thúc vô cùng chăm sóc ta, ta nhất định có biện pháp bảo vệ ngươi bình an, đúng không!”
Diệp Ly do dự một lát, thu hồi chủy thủ. “Được rồi, tạm thời tin tưởng ngươi một lần…”
Tiểu Tiểu vui mừng quá đỗi, nàng nâng tay lau mồ hôi lạnh, “Đa tạ sư tỷ!”
Diệp Ly nhìn nhìn nàng, âm trầm nói, “Dù sao cho dù ngươi có nói ra, cũng không có người tin ngươi…”
Tiểu Tiểu cứng ngắc một chút, không có từ để cãi lại. Nhưng mà, một khắc kia, nàng đột nhiên nghĩ tới vài chuyện. Đông Hải, nàng mới đến, chưa từng kết thù kết oán, Diệp Ly lại cố tình đi khắp nơi nói xấu nàng, còn đi khắp nơi bảo nàng nói bậy, hóa ra, là vì muốn tạo dựng thành kiến, cứ như vậy, cho dù nàng nói Diệp Ly làm gì, người khác đều không tin tưởng… A! Nhìn thì có vẻ là thị phi vớ vẩn, hóa ra lại là trăm phương ngàn kế a! Đây là nguyên nhân nàng bị người ta xa lánh a!
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu bất đắc dĩ thở dài.
“Uy, ta hỏi ngươi, ngươi đã không phải người một nhà với ta, tại sao lại muốn gánh tội thay ta?” Diệp Ly mở miệng, hỏi.
Tiểu Tiểu cười khổ một chút, “Cứ cho rằng ta nói không là ta, thì có thể thay đổi được cái gì? Giống như sư tỷ nói vậy, căn bản không có người tin tưởng ta…”
Diệp Ly trầm mặc một lát, nói: “Nha, ta nói trước nhá, ta chỉ muốn mọi người chán ghét ngươi thôi, không hề muốn giá họa cho ngươi.”
Tiểu Tiểu gật gật đầu.
Diệp Ly thanh thanh cổ họng, nói: “Ngươi đã là người một nhà với ta, vậy thì sau này nên hợp tác cho tốt a. Việc cấp bách, là mau chóng rời khỏi Đông Hải…” Diệp Ly nâng cằm, thong thả bước, “Chậc, thực phiền toái. Hiện tại bên ngoài Thất Thập Nhị Đảo, quan binh tập kết, ngay cả chim cũng bay không lọt. Không hổ là Thần Tiễn Liêm gia, thực khó giải quyết…”
Tiểu Tiểu giật mình cả kinh, nói: “Sư tỷ, ngươi nói Thần Tiễn Liêm gia? !”
Diệp Ly liếc nhìn nàng một cái, “Đúng vậy.”
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, tâm tình thật vất vả mới có thể áp chế lại bỗng chốc bị đảo loạn.”Không có khả năng …” Nàng hờ hững tự nói.
“Cái gì không có khả năng? Lãnh binh chính là đại thiếu gia của Thần Tiễn Liêm gia, ta thấy, lần thảo phạt Đông Hải này rõ ràng là cho hắn cơ hội lập công, có thể gia quan tấn chức…” Diệp Ly thoải mái nói.
“Liêm Chiêu…” Tiểu Tiểu lui một bước, nói.
“Ân? Ngươi cũng biết đại thiếu gia của Thần Tiễn Liêm gia hả? Nghe nói là một công tử tuấn tú văn võ song toàn, cũng không biết là thật là giả… Ai, hiện tại không là lúc để nghĩ mấy chuyện này, vẫn nên nghĩ biện pháp chạy trốn quan trọng hơn…” Diệp Ly vẫn chưa phát hiện sự khác thường của Tiểu Tiểu, trái lại tự nói như trước.
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, trong lòng bàn tay mồ hôi túa ra, cái loại cảm giác này, nàng biết nó gọi là “Sợ hãi”. Nàng nhớ rõ ràng, Liêm gia từng đã nói qua, vì nàng, sẽ không nhận lệnh tấn công Đông Hải. Mà dưới tình huống hiện giờ, có phải đã chứng minh, nàng đã là địch nhân của Liêm gia rồi không?… Người lãnh binh, lại là hắn… Hắn a? Rốt cục mục đích của hắn là cái gì? Báo thù sao?
“Uy…” Diệp Ly lắc lắc nàng, nói, “Ngươi đừng ngẩn người nữa a, mau ngẫm lại xem rời đi như thế nào đi a!”
Tiểu Tiểu phục hồi tinh thần lại, mờ mịt mở miệng, “Ta…”
“Ai, ta cũng biết ngươi nghĩ không ra!” Diệp Ly có chút phiền chán, “Tính toán nào tính toán nào, đi một bước nhìn một bước vậy… Tốt lắm, chúng ta đi luyện võ đi, chậm trễ lại khiến người ta hoài nghi… Ai…” Diệp Ly nói xong, bước đi rời đi.
Tiểu Tiểu mờ mịt một hồi lâu, mới chậm rãi bước theo.
……
Trong căn phòng tăm tối, trên chiếc bàn bằng gỗ sơn hồng, đạt một bức thư chiêu hàng.
“Hừ… Động tác của Thần Tiêu phái so với tưởng tượng của ta nhanh hơn nhiều đấy…” Bỗng nhiên, có người mở miệng. Đúng là đảo chủ của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, Ôn Tĩnh.
Ôn Túc nhìn cuốn văn thư kia, nói: “Sư phụ chuẩn bị như thế nào?”
Ôn Tĩnh thong thả đi vài bước, nói: “Ở mặt ngoài, là triều đình thảo phạt, nói trắng ra, còn không phải là vì Cửu Hoàng thần khí sao… Ngươi xem bức thư chiêu hàng này đi.”
Ôn Túc gật gật đầu, cầm lấy bức thư chiêu hàng kia, mở ra. Chỉ đọc lướt qua một lần, sắc mặt liền đột nhiên thay đổi.
Ôn Tĩnh chậm rãi nói: “Nàng là truyền nhân duy nhất của Quỷ Sư, ngoại trừ thiên sư ra, chỉ có nàng biết bí mật về Cửu Hoàng thần khí. Muốn chúng ta giao nàng ra, chứng minh một điều, thiên sư căn bản không hề hồi triều…” Ôn Tĩnh nhìn Ôn Túc, “Chỉ bằng kia mấy tên tiểu bối, muốn bắt Đông Hải ta, quả thực là chê cười…”
Ôn Túc khép văn thư lại, trầm mặc.
Ôn Tĩnh đi đến bên người Ôn Túc, nói: “Lần này ngươi làm tốt lắm. Nói như vậy cảnh giác của nàng đối với ngươi cũng tiêu trừ không ít rồi…”
Nghe thấy câu này, Ôn Túc khẽ cau mày.
“Tuy nhiên, nhìn bộ dạng của nàng tùy thời đều có khả năng phản lại Đông Hải. Nếu nàng quay đầu gia nhập Thần Tiêu phái, vậy đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi…” Ôn Tĩnh nói, “Chuyện Cửu Hoàng thần khí, nên mau chóng…”
Ôn Túc trầm mặc một lát, mở miệng, “Đồ nhi hiểu rõ…”
Ôn Tĩnh khẽ gật đầu, “Đúng rồi, vi sư có chuyện muốn ngươi đi làm…” Hắn đưa tay ra sau lưng, “Đem bức thư chiêu hàng này gửi trả lại, tiện thể truyền đạt ý tứ của vi sư…”
Ôn Túc ôm quyền, “Đồ nhi hiểu rõ.” Hắn nói xong, cầm văn thư, lui bước ra ngoài.
………
Các đảo của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo xếp thành hình trăng non, và đảo chính nằm nay tại đầu mút của trăng non. Mấy ngày trước, chiến thuyền của quan phủ chạy vào địa phận Đông Hải, đem hải vực bên ngoài đảo chính phong tỏa lại. Chiến thuyền xếp tầng tầng lớp lớp, hình thế nửa vòng trong, đem đảo chính vây lại.
Sau khí bố trí chiến thuyền thật tốt, liền chậm chạp bất động, sáng nay, sứ giả đem thư chiêu hàng lên đảo, xem như tiên lễ hậu binh*.
(*: Đưa lễ trước rồi đánh sau)
Đông hải xanh thẫm một màu, yên tĩnh như đêm tối. Gió biển nhẹ thổi, khiến lòng người mềm mại. Tất cả đều thật yên tĩnh, nhưng chính sự yên tĩnh này, lại làm cho người ta cảm thấy bất an. Tướng sĩ trang bị đầy đủ đứng ở đầu thuyền, không dám lơi lỏng chút nào.
Đột nhiên, có một con thuyền nhỏ ẩn hiện giữa lòng biển khơi, chậm rãi chạy đến.
Tướng sĩ lập tức giương cung, lập trận sẵn sàng đón địch.
Trên thuyền nhỏ kia, chỉ có một người. Cũng chỉ hai sáu hai bảy tuổi, một thân y phục màu ngân bạch, thanh nhã phi thường. Hắn đứng ở đầu thuyền, trông có vẻ tùy ý, nhưng song đao bên hông, lại ẩn ẩn lộ ra sát khí.
“Người tới là ai?!” Trên chiến thuyền, tướng sĩ kêu gọi nói.
Nam tử trên thuyền nhỏ cười cười, vận công thả người nhảy lên.
Tướng sĩ thấy thế, lập tức bắn tên, nhưng thấy dáng vẻ người nọ nhẹ nhàng, mười mấy tên bắn ra cũng không làm hắn bị thương chút nào. Giây tiếp theo, hắn đã đứng ở trên mạn thuyền.
“Tại hạ là Ôn Túc của Đông Hải, chỉ là đến truyền một lời nhắn mà thôi.” Người nọ ôm quyền, ngữ khí lạnh nhạt.
Các tướng sĩ vẫn giương cung như cũ, không hề thả lỏng chút nào.
“Chỉ là truyền tin mà thôi, không cần Ôn đại hiệp phải tự mình đi đến…” Thanh âm mỉm cười, từ một bên truyền đến.
Tướng sĩ nghe thấy, ào ào buông binh khí xuống, trở về chỗ cũ.
Ôn Túc từ trên mạn thuyền bước xuống, đi lên sàn tàu, nói: “Hóa ra là Ngụy công tử.”
Ngủy Khải đi lên vài bước, cười nói: “Nếu tại hạ đoán không sai, Ôn đại hiệp đến là để trả lại thư chiêu hàng?”
Ôn Túc cười cười, “Không sai.”
“Này, cần gì phải thế…” Ngụy Khải lắc đầu, “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Làm gì cũng không thoát khỏi triều đình được đâu?”
“Chuyện của Đông Hải, không nhọc công Ngụy công tử quan tâm.” Ôn Túc lạnh lùng nói.
“Lời này của Ôn đại hiệp sai rồi… Tại hạ không dùng lập trường của triều đình để nói chuyện. Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo vốn là lệ thuộc vào Thần Tiêu phái, hiện tại, Thần Tiêu phái hồi triều, Đông Hải tất nhiên cũng không nên tự mình tách ra, đối kháng với bổn phái mới đúng…” Ngụy Khải nhìn Ôn Túc, “Không phải sao?”
Ôn Túc lấy thư chiêu hàng trong lòng ra, tiện tay ném đi. Văn thư bay bay, dừng lại ở dưới chân Ngụy Khải.
“Thần Tiêu phái hồi triều, không phải là chuyện do ngươi định đoạt, Ngụy công tử…” ôn Túc nói, “Nếu như muốn Đông Hải quy thuận bổn phái, hãy để thiên sư ra mặt đi.”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Ngụy Khải lạnh đi vài phần.
“Xem ra Đông Hải cố tình muốn tách ra tự lập môn hộ.” Ngụy Khải nói.
“Ta đã nói rồi, chuyện của Đông Hải, không nhọc công ngươi quan tâm.” Ôn Túc cúi mắt, lại cười nói, “Còn nữa… Đông Hải sẽ không giao nàng ra…”
Trong ánh mắt của Ngụy Khải, sát ý dâng lên.
Lúc này, trên một chiến thuyền khác, đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô.
“Có người đục thuyền!”
Ngụy Khải nghe xong, mi tâm căng thẳng, đến lúc xoay người nhìn, liền thấy hai chiếc chiến thuyền nghiêng ngả không vững, trên sàn tàu loạn thành một đống.
“Nếu chỉ đưa lại thư chiêu hàng thì có vẻ như Đông Hải ta quá keo kiệt rồi. Chút lễ gặp mặt ấy, coi như là kính ý…” Ôn Túc bình thản nói.
Ngụy Khải nở nụ cười, “Khách khí…”
Không khí giữa hai người liền bắt đầu ngưng trọng lại. Lúc này, vài tướng sĩ lên được mạn thuyền, khác hẳn với đám người được trang bị đầy đủ kia. Tư thế kéo cung của mấy người này vô cùng lão luyện, mà trên hộp tên, cũng mang theo gia huy của Liêm gia.
Chỉ thấy mấy người này kéo cung bắn tên, tên bắn ra liên tục, từng mũi từng mũi bay vào trong nước. Nhất thời, trên mặt biển có nhiều bọt nước trắng bắn lên, vô cùng tráng lệ.
Mấy người đục thuyền bên dưới làn nước, vì vậy mà bị ép phải nổi lên khỏi mặt biển.
Vài tướng sĩ lập tức kéo cung, chuẩn bị bắn chết.
Ôn Túc thấy thế, rút đao khỏi vỏ. Mà Ngụy Khải tất nhiên cũng không thể bàng quan. Thế trận trên thuyền ác liệt, vô cùng căng thẳng.
“Dừng tay.” Một thanh âm bình thản vang lên, nhất thời ngăn lại sát khí dâng lên.
Nghe thấy thanh âm kia, Ôn Túc không khỏi nhíu mày. Hắn xoay người, nhìn người nói chuyện kia, lãnh đạm nói: “Liêm Chiêu…”
Lúc Liêm Chiêu đi đến trước mặt mọi người, Ôn Túc đột nhiên có một cảm thụ rất kỳ quái. Bộ dạng Liêm Chiêu cũng không thay đổi nhiều, nhưng trên người hắn có thêm một loại chiến ý, sắc bén khiến cho người khác không dám nhìn gần.
Liêm Chiêu nhìn cục diện mọi nơi, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua mọi người, cũng không dừng lại trên người bất kỳ ai.
“Lời nhắn đã truyền đến, mời trở về đi.” Hắn mở miệng, nói.
“Liêm công tử, những người này đến đục thuyền để khiêu khích, thiết nghĩ, không thể dễ dàng buông tha như vậy…” Ngụy Khải mở miệng, nói.
Ngữ khí của Liêm Chiêu vẫn khiêm tốn có lễ như cũ, “Ngụy công tử, nếu ta nhớ không nhầm, ta mới là tướng lãnh của nơi này.”
Ngụy Khải thở dài, nở nụ cười: “Tại hạ nói lỡ. Có chút mạo phạm, mong công tử khoan dung.”
Liêm Chiêu hơi vuốt cằm, không nói thêm câu gì. Hắn liếc mắt nhìn Ôn Túc một cái, nói: “Hôm nay chỉ chiêu hàng không chiến, ngươi có thể thoải mái đi lại. Nếu quý phái đã không đồng ý chiêu hàng, vậy bắt đầu từ ngày mai, Liêm Chiêu cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Ôn Túc cười cười, cũng không trả lời. Hắn xoay người nhảy xuống, lên thuyền nhỏ, cùng môn hạ rời đi.
Liêm Chiêu nhìn theo bóng thuyền nhỏ chạy xa, lại ngước mắt nhìn về hải đảo phía trước. Hắn trầm mặc một lát, lập tức, bình tĩnh mở miệng: “Toàn quân bày trận, ngày mai tiến công.”
Trên chiến thuyền, tất cả tướng sĩ trăm miệng một lời, nói: “Tuân mệnh!”