Lúc Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng tỉnh lại, sắc trời đã tối, trên bầu trời, không trăng không sao, một mảnh mù mịt. Gió biển gào thét bên tai, nhiễu loạn tâm tư người ở.
Ngực, vẫn có chút đau. Tuy rằng tên bắn không xuyên qua được “Tiêm Tú Bách La”, nhưng nhất định sẽ để lại vết bầm trên người nàng, cũng phải đau mấy ngày mới có thể biến mất. Mà ngoại trừ mấy thứ đó ra, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng rực, tim đập dồn dập, ngay cả hô hấp cũng có chút không thoải mái.
Tiểu Tiểu cố gắng ngồi dậy, nhưng mà, chỉ vừa nhấc tay phải lên, cả cánh tay nàng đều đau nhức. Nàng nhíu nhíu mày, vạch mở tay áo mình, thấy trên cánh tay phải có một miệng vết thương được băng bó rất tốt. Thương? Nàng bị thương khi nào?…
Lúc này, nàng liếc đến mũi tên ba cạnh bên người. Trong lòng nàng cả kinh, chẳng lẽ là bị tên xẹt qua gây thương tích??? Không phải chứ! Trên mũi tên kia bôi “Kiến Huyết Phong Hầu” đó a a a a a! Nàng chết chắc rồi a a a a a!!!
Lúc nàng đang nước mắt rưng rưng, bi ai không thôi, lại nghe thấy có người mở miệng, “Vừa tỉnh lại đã lộn xộn rồi, thật sự là không có nửa khắc an phận.”
Tiểu Tiểu nghe thấy thanh âm này, rưng rưng quay đầu, “Sư thúc… Có phải ta sắp chết hay không?”
Ôn Túc nghe thấy câu này, lông mày dựng lên, giận dữ nói: “Nói hươu nói vượn!” Hắn đi đến bên người Tiểu Tiểu, nhìn xuống nàng, “Nằm xuống!”
Tiểu Tiểu lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn nằm yên.
Ôn Túc ngồi xuống đất, lấy mu bàn tay chạm lên trán nàng.
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy trên trán truyền đến một luồng hơi mát, nhưng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, bàn tay hắn rời đi rất nhanh, mà sau đó, mày hắn giãn ra, “Ta đã giúp ngươi bức độc trong máu ra. Chỉ là sẽ phát sốt một chút thôi, không có gì trở ngại.”
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy, lời này không giống như là đang nói với nàng, mà giống như, hắn tự nói lầm bầm với bản thân vậy.
“Sư thúc…” Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, mở miệng, cười nói, “Ta muốn ăn đường.”
Ôn Túc sửng sốt một chút, nói: “… Nơi này là đảo vắng…”
Nghe thấy câu đó, tiểu Tiểu có chút kinh ngạc. Vốn tưởng rằng hắn sẽ tức giận trách cứ, không đoán được, hắn chỉ giải thích như thế, trong biểu tình, thậm chí còn có chút túng quẫn. Sư thúc lạnh lùng của nàng cũng biết túng quẫn???
Tiểu Tiểu nở nụ cười, nếu không phải miệng vết thương đau đớn, nàng còn phải lăn lộn nữa cơ.
Ôn Túc thấy nàng đắc ý vênh váo, lúc này mới thoáng giận giữ, nói: “Muốn nói muốn cười là chuyện của ngươi, tuy nhiên nơi này không có nước, nếu khát nước, ta cũng không giúp được gì cho ngươi.”
Tiểu Tiểu nghe xong, cười nói: “Sư thúc còn mang theo đao chứ?”
Ôn Túc khẽ gật đầu.
“Đào một cái hố trên đá, đổ nước vào trong, nhóm lửa bên dưới, đặt đao lên trên. Nước bốc hơi, chạm vào đao sẽ nhưng tụ lại, lấy lá đựng lại, có thể uống được.” Tiểu Tiểu cười, nói.
“Sư phụ ngươi dạy ngươi?” ôn Túc hỏi.
“Đúng vậy!” Tiểu Tiểu có chút tự hào, nói. Sau đó, nàng cảm thấy có chút khác thường. Ôn Túc không phải luôn luôn gọi là “Đại ca” hay sao, vì sao hiện tại lại đổi thành “Sư phụ ngươi” rồi? Tiểu Tiểu thầm nghĩ một lát, cũng không cố gắng nghĩ nữa. Miệng vết thương đau đớn, cứ một tí lại đau. Nàng nhăn mày, không mở miệng nữa.
Ôn Túc thấy thế, nói: “Sao vậy?”
Tiểu Tiểu lắc đầu, “Không…”
Ôn Túc thấy vẻ mặt nàng vẫn mỏi mệt như cũ, mở miệng nói: “Vậy lại ngủ thêm một giấc nữa đi…”
Tiểu Tiểu gật đầu, trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Sư thúc… Miệng vết thương đau, không ngủ được, ngươi giúp ta điểm huyệt ngủ đi…”
Ôn Túc có chút bất đắc dĩ, nghe theo.
Nhìn nàng nhắm mắt lại, nét lo lắng trong mắt hắn lại không bị che lấp nữa. Dư độc còn lưu lại khiến nàng sốt cao không giảm, tim và mạch cũng đập nhanh không hề bình ổn lại. Lúc nàng ngủ trông thật nhỏ bé, thỉnh thoảng lại rên lên nhè nhẹ. Cái loại đau đớm này khiến hắn cảm thấy đau lòng. Hắn cũng không sợ chết, nhưng giờ phút này, lại không thể không sầu lo. Nếu không thể rời khỏi đảo này, chỉ sợ nàng cũng…
Hắn vươn tay, giúp nàng lau đi mồ hôi trên trán, không tự giác thở dài.
Lúc này, trong gió biển đột nhiên truyền đến tiếng vang quỷ dị, giống như tiếng sáo lại giống như tiếng tiêu, như khóc như than. Nhưng mà, trên cái tiểu đảo yên lặng cô tịch này, nghe thấy thanh âm như thế, chỉ có thể khiến cho người ta cảm thấy lạnh sởn gai ốc.
Ôn Túc rút đao đứng dậy, cảnh giới.
Tiếng chuông nhỏ vụn từ xa tiến lại gần, mấy thân ảnh từ trên biển bay vút đến, dừng lại trước mặt Ôn Túc.
“Nha, ta cứ tưởng là ai chứ, hóa ra là Đông Hải Ôn đại hiệp.” Tiếng nói sung sướng của nữ tử vang lên, cùng tiếng nhạc quỷ dị kia, ẩn ẩn mang theo nguy hiểm.
Ôn Túc lạnh lùng cười, “Nơi này quả nhiên là lãnh địa của Nam Hải…”
“Đương nhiên là vậy.”
Người tới, đúng là nữ đệ tử của Nam Hải Bắc Thần Cung, mà thủ lĩnh, chính là nữ tử mấy ngày trước xuất hiện trên thuyền của Đông Hải kia.
“Chậc…” trong mắt nàng kia ẩn chứa nét cười nhạo, “Không nghĩ tới nha không nghĩ tới nha. Đông Hải không biết lễ nghĩa, đây là chuyện cả tiểu hài tử ba tuổi cũng biết, chỉ là, đường đường là Đông Hải, lại có thể bị chó săn triều đình bức thành như vậy, thật đúng là ngoài dự kiến của ta a! Lợi hại nhất là, có thể khiến đệ tử chân truyền của Đông Hải bị bức đến Nam Hải chúng ta… Ha ha…”
Nàng nói xong, nữ hài tử phía sau đều nở nụ cười.
Ôn Túc cũng không quan tâm.
Nàng kia cười nói, “Ngươi hẳn là nên cảm tạ ta mới đúng. Nếu hiện tại, tìm thấy ngươi là chó săn triều đình, vậy thì ngươi chỉ còn một con đường chết.”
“Hãy bớt sàm ngôn đi.” Ôn túc có chút không kiên nhẫn.
“Ôn đại hiệp…” Nàng kia nhìn hắn, “Nhìn dáng vẻ của ngươi, có vẻ là nội công bị hao tổn. Muốn đánh thắng ngươi, cũng không cần ta phải ra tay.”
“Thì sao?” Ôn Túc nắm chặt đao, lẳng lặng vận lực.
Nàng kia nhíu mày thở dài, “Người Đông Hải các ngươi sao lại kiên cường như vậy chứ? Quỳ xuống, nhận thua, dập đầu một cái, có khi cô nương ta cao hứng, nói không chừng sẽ tha cho ngươi một con đường sống, còn nhận ngươi làm đệ tử chân truyền của ta…”
Ôn Túc lập tức vung đao, chém về phía nàng kia.
Nữ tử vui cười, phá thế tấn công của hắn, bứt ra thối lui, cười nói: “Như vậy đã tức giận a.”
Ôn Túc hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta đột nhiên nghĩ ra một biện pháp thoát thân, đó là giết các ngươi, đoạt thuyền rời đi… Tính toán lại thì, ngươi đúng là ân nhân cứu mạng của ta đấy, Lạc cô nương.”
Nàng kia vẫn cười thoải mái như cũ, “Ha ha, phải xem ngươi có khả năng này không đã!” Nàng nói xong, đột nhiên thả người nhảy lên, dừng lại ở bên người Tiểu Tiểu.
Trong mắt Ôn Túc lập tức hiện lên sát khí, một đao đâm tới.
Đám đệ tử vốn đang đứng yên một bên quan sát bàn luận đột nhiên tiến lên, ngăn lại thế công của hắn.
Nàng kia cười cười, ngồi xuống, noi: “A, cô nương này ta biết nha. Trong Đông Hải của các ngươi có duy nhất một nha đầu khẳng khái thành thật nhận thua, ta thích.”
“Thiếu cung chủ, sao ta không đem nàng về. Dù sao lần trước nàng cũng nói muốn gia nhập Nam Hải.” Nữ đệ tử đứng một bên mở miệng, nói.
Nữ chủ tử được gọi là thiếu cung chủ kia cười gật đầu, “Ý kiến hay a, Ôn đại hiệp, ngươi sẽ không để ý chứ?”
Ôn Túc đánh văng vài nữ đệ tử, thả người bay lên, một đao chém về phía nàng kia.
Nàng kia nháy mắt rút ra đoản đao bên hông, chặn lại đao phong của hắn, một tay còn lại, đặp trên cổ họng của Tiểu Tiểu.
Ôn Túc thu đao lại, thối lui vài bước.
Nàng kia vừa lòng cười cười, nói: “Xem ra, nàng đối với Ôn đại hiệp ngươi mà nói, không phải chỉ là một đệ tử bình thường a…”
“Nếu như ngươi làm thương nàng, ta sẽ làm cho ngươi chết khó coi.” Ôn túc mở miệng, lạnh lùng nói.
Nàng kia khinh thường, “Hừ, ta đã nói rồi. Tật xấu này của đám người Đông Hải các ngươi cần phải sửa lại… Như vậy đi, ngươi buông đao, quỳ xuống, nói một câu ‘Thiếu cung chủ xinh đẹp như hoa, độc nhất vô nhị, võ công cái thế, nhất thống tứ hải’, ta sẽ tha cho nàng.”
Lời này vừa nói ra, đám nữ đệ tử chung quang liền cười rộ lên.
Sắc mặt Ôn Túc lạnh lẽo, trong ánh mắt tràn nhập tức giận.
Nàng kia nhè nhẹ vỗ về mái tóc của Tiểu Tiểu, “Nha, cô nương a, trên đường ngươi xuống hoàng tuyền, phải nhớ. Không phải ta tâm ngoan thủ lạt, mà là Ôn Túc đại hiệp thấy chết không cứu a…”
Ôn Túc trầm mặc hồi lâu, thanh đao trong tay ném phịch xuống đất, mở miệng nói: “Muốn nói điều kiện thì đàm luận đứng đắn. Đừng nói lời vô nghĩa.”
Nàng kia nghe thấy câu này, chậm rãi đứng dậy, “Ta cứ không đứng đắn, ta muốn ngươi quỳ xuống cơ.”
Ôn Túc nhìn nàng, âm thầm cắn răng.
Nàng kia cười sáng lạn, nói: “Thôi được, cô nương ta sẽ đứng đắn với ngươi một lần.” Nàng chậm rãi đi vài bước, đứng trước mặt Ôn Túc cách đó không xa, “Đông Hải và Nam Hải mặc dù là đối thủ, nhưng cũng từng là đồng môn. Hiện tại, các ngươi bị triều đình vây diệt, nếu chúng ta bỏ đá xuống giếng, ngày sau Nam Hải ta cũng không thể sống yên trên giang hồ. Hôm nay, ta có thể cho ngươi mượn thuyền nhỏ, giúp ngươi thoát vây, với điều kiện…”
Vẻ mặt Ôn Túc vẫn lạnh lùng như cũ, giống như không thèm quan tâm đến lời nàng nói.
Nàng kia cũng không để ý đến sự lãnh đạm của hắn, cười nói: “Điều kiện, rất đơn giản. Người chỉ cần đem nửa quyển “Huyền Nguyệt Tâm Kinh” còn lại giao cho ta là được.”
Ôn Túc nghe đến đó, mới hơi nhíu mày. “Huyền Nguyệt Tâm Kinh” là nội lực tâm pháp do Thần Tiêu phái năm đó truyền cho Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo. Sau này, Đông Hải và Nam Hải xảy ra tranh chấp, trong lúc hỗn loạn đã thất lạc đi một nửa cuốn tâm kinh này. Cho tới nay, thu phục Nam Hải, và đoạt lại tâm kinh, chính là mục tiêu hàng đầu của Đông Hải. Giờ phút này, nàng ta thế nhưng lại muốn hắn dùng tâm kinh để giao dịch?
“Thế nào? Không bỏ được?” Nàng kia thở dài, “Ôn đại hiệp, nếu mất đi tính mạng, vậy thì tâm kinh có tác dụng gì? Huống hồ… Mạng của cô nương này, ngươi cũng muốn kéo theo hay sao?”
Ôn Túc trầm mặc, một lời không nói.
Nàng kia thấy thế, nói: “Được, Ôn đại hiệp quả nhiên có cốt khí. Chúng ta đi…”
“Khoan đã…” Ôn Túc mở miệng. Hắn nhìn Tiểu Tiểu nằm một bên, thanh âm trầm thấp, hàm chứa không cam lòng, “Ta đáp ứng ngươi là được…”
Lúc này, nàng kia mới mỉm cười, “Ôn đại hiệp quả nhiên trọng tình trọng nghĩa. Nếu ngươi đã đáp ứng, vậy thì giao tâm kinh kia cho ta đi!”
Ôn Túc nói: “Lạc cô nương, giao dịch như vậy không công bằng…”
“Ngươi muốn như thế nào?” Nàng kia hỏi.
“Nếu như hai chúng ta thật sự thoát hiểm, sau này Ôn Túc tự nhiên sẽ mang một nửa cuốn tâm kinh kia dâng lên, quyết không nuốt lời.” Ôn Túc mở miệng, nói.
“Ha ha, Ôn đại hiệp, nếu như vậy, người chịu thiệt không phải là ta hay sao?” Nàng kia lắc đầu.
“Tùy ngươi.” Ôn Túc nói xong, nghiêng đầu đi, không để ý đến nàng nữa.
Nàng kia thoáng suy nghĩ, nói: “Được, cho ngươi chút tiện nghi vậy. Miễn cho ngày sau nói Nam Hải chúng ta khi dễ người khác.”
Ôn Túc nghe xong, bước đi, hờ hững bước qua người nàng, lập tức đi tới trước người Tiểu Tiểu. Hắn ngồi xuống đất, ôm lấy Tiểu Tiểu, đi về hướng thuyền nhỏ.
“Ôn đại hiệp,” Nàng kia mở miệng, gọi hắn lại. Nàng đi đến bên người hắn, vươn tay, trong lòng bàn tay có một viên thuốc màu đỏ sậm, “Ta thuận theo ngươi, vậy thì ngươi cũng nên có chút thành ý chứ?”
Ôn Túc nhìn viên thuốc kia, trên vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
“Đây là độc dược đặc chế của Nam Hải ta, ‘Thất Sát’, sau khi ăn vào, trong vòng bảy ngày, mỗi ngày đều có một canh giờ, đau thấu xương cốt, sống không bằng chết. Mà sau bảy ngày này, liền phát tác thêm một canh giờ. Chín mươi mốt ngày sau…” Nàng kia chậm rãi nói.
Ôn Túc vẫn chưa nghe xong, liền vươn tay ra, cầm lấy viên độc dược trong tay nàng, cho vào trong miệng.
Nàng kia kinh hãi, “… Giải dược chỉ Nam hải ta mới có…”
“Nói xong rồi?” Ôn Túc lạnh lùng hỏi.
Nàng kia không còn lời nào để nói, chỉ đành trầm mặc.
Ôn Túc không để ý đến nàng nữa, trèo lên thuyền nhỏ.
Nàng kia nhìn bọn họ rời đi, hồi lâu, hơi hiện lên ý cười, mở miệng nói: “Không ngờ, một người lãnh tình như hắn, cũng có thể đối đãi với một vị cô nương như thế…”
……..
Trên biển, một mảnh trời mênh mông bóng đêm, Ôn Túc nắm mái chèo đứng trên thuyền nhỏ, chợt thấy trong lòng trống rỗng mịt mờ.
Trên thuyền, Tiểu Tiểu bị điểm huyệt ngủ an ổn, dưới bóng đêm, càng thêm yên tĩnh an tường.
Trên mặt Ôn Túc không tự giác hiện lên ý cười, ấm áp thỏa mãn như vậy, đúng là từ lúc chào đời đến giờ hắn chưa từng trải qua. Giống như bùn đất khô cạn nứt nẻ, đột ngột gặp cơn mưa xuân, trong lúc đó tức thì trở nên ôn nhuận, khiến cho mặt đất vốn tĩnh mịch, dần dần nảy mầm xanh.
……….
~~~~~~~~~~~~~ Ta tỏ vẻ phía dưới có âm ưu phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~
Trên Đông Hải, trận thuyền của Liêm gia chậm rãi lui lại phía sau, giải khai vòng vây đối với Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo.
Ngụy Khải hơi bất mãn, đứng trong phòng Liêm Chiêu, mở miệng nói: “Liêm công tử , hiện thời lui binh, không thấy đáng tiếc hay sao?”
Liêm Chiêu nhìn hải đồ, bình thản nói: “Không phải lui binh, là dừng lại nghỉ ngơi, một lần nữa bày trận.”
“Liêm công tử, tại hạ kiến giải vụng về, nhưng thừa thắng xông lên mới là thượng sách.”
Liêm chiêu xoay người, nhìn hắn, “ngụy công tử, hải đồ bị trộm, Liêm Chiêu không dám mạo hiểm. Huống hồ… Đã có người hạ độc trong nước suối của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, sợ là giờ phút này đã nổi lên tiếng kêu than, ngày sau làm việc càng phải cẩn thận…”
“Đây là Liêm công tử trách cứ tại hạ?” Ngụy Khải mỉm cười, nói.
Liêm Chiêu lắc đầu, “Ta chỉ là muốn nhắc nhở Ngụy công tử, lần chinh phạt Đông Hải này, mặc dù là vì ‘Cửu Hoàng thần khí’, nhưng lại là đánh vào danh hào của triều đình, vào luật pháp Đại Tống. Nếu như có người không biết lễ nghĩa, gây tổn hại, không chỉ là uy danh của Liêm gia ta, mà còn là đánh lên mặt của đương kim thánh thượng. Ngụy công tử, đạo lý này, ngươi không phải không biết chứ…”
Ngụy Khải cười nói, “Lời Liêm công tử nói rất đúng. Là tại hạ nóng vội…”
Liêm Chiêu gật gật đầu, không nói cái gì.
“Tuy nhiên, tại hạ có chút tò mò. Liêm gia tự xưng thiện xạ, vậy mà hôm nay, ba mũi tên của Liêm công tử, lại có hai mũi mất đi độ chính xác…” Ngụy Khải nói, “Liêm gia đối với triều đình một lùng trung thành, cái chuyện vì tư tâm mà làm trái pháp lật, dung túng đạo tặc này, khẳng định sẽ không làm. Nói như vậy, chính là do tên pháp…”
Liêm Chiêu nhíu mày, nói: “Liêm Chiêu tuổi còn nhỏ, học nghệ không tinh, khiến Ngụy công tử chê cười…”
“Ha ha, Liêm công tử khiêm tốn rồi. Tốt xấu gì trong ba mũi tên kia, cũng có một mũi bắn chuẩn…” Trên mặt Ngụy Khải tuy có ý cười, nhưng trong mắt lại lạnh thấu xương cốt, “Sắc trời không còn sớm, tại hạ không quấy rầy công tử nghỉ ngơi nữa, xin cáo từ.”
Hắn hàn huyên vài câu, rời khỏi phòng.
Đợi hắn đi khỏi, sắc mặt Liêm Chiêu liền lạnh đi. Hắn có chút khinh thường xoay người, đi tới bên cạnh tháp, ngồi xuống. Trên đó, đặt một hộp gỗ dài khoảng năm thước. Ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn thân hộp, thoáng suy nghĩ một chút, mở hộp gỗ ra.
Trong hộp, đặt một điêu cung. Cung kia dài hơn bốn thước, chế tạo bằng thép cứng, thân cung uốn cong, toàn cung đều là màu trắng, phía góc dùng ngọc bích tranh trí. Nhưng lại không hề giống binh khí, không hề có nửa phần sát khí, phảng phất giống như một tác phẩm nghệ thuật. Phía trên thân cung, có bốn chữ nhỏ: Sương Thiên Lãm Nguyệt.
Bên cạnh cung, còn có một quyển văn thư. Văn tự màu đen im chìm, vô cùng ngay ngắn, trên văn thư có hai chữ lớn, chiếm đoạt ánh mắt người nhìn: Thần Tiêu.
Liêm Chiêu vươn tay, cầm lấy cuốn văn thư kia, nhẹ nhàng mở ra, mặt trên rõ ràng dùng lối viết thảo: “Sao Nam Đẩu Diên Thọ: Tam Thi Thầm Châm của Thần Nông thế gia dùng nam châm điều khiển. Bắc Đẩu Sát Qua: không biết nơi nào. Trục Dương: Song đao của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo. Sương Thiên Lãm Nguyệt: Cung của Thần Tiễn Liêm gia. Tư Thần: Họa kích trong Anh Hùng Bảo. Võ Linh: Đao của Thái Bình thành. Lam: Kiếm của Nhạc Lam Kiếm phái. Lịch Tuyền: Thương của Nhạc Phi. Trảm Lung: Không biết nơi nào.”
Không sai, đó chính là thứ mà người trong thiên hạ mơ ước, “Cửu Hoàng thần khí”…
Liêm Chiêu xem văn thư, cau mày. Chỗ lạc khoản trong văn thư, viết hai chữ rồng bay phượng múa: Hàn Khanh.
Mười mấy năm trước, Thần Tiêu phái phái người đi khắp nơi truy xét nơi “Cửu Hoàng thần khí” thất lạc. Mà môn hạ đệ tử Hàn Khanh từng một mình xông vào mấy danh môn đại phái lớn trên giang hồ. Nhưng không lâu sau, nguyên soái Nhạc Phi bị oan khuất mà chết, Quỷ Sư liền biệt tích giang hồ, việc tìm Cửu Hoàng thần khí này liền không còn đầu mối. Bản ghi chép này của Thần Tiêu phái, chỉ sợ cũng là thuộc sở hữu của Quỷ Sư. Hiện tại, nhiều binh khí ghi trên này đã sớm đổi chủ, thất lạc không rõ. Mà mấy món có thể xác định, thì đều ở trong mấy đại phái trên giang hồ, muốn lấy, nói dễ hơn làm?
Đông Hải làm nhiều việc ác đến vậy, mới có thể mang binh thảo phạt. Anh Hùng Bảo, Thái Bình Thành, Nhạc Lam Kiếm phái… Thì làm thế nào đây?
Liêm Chiêu khép văn thư lại, nhẹ thở dài một hơi. Hiện tại, trong tay hắn, cũng chỉ có thần khí, “Sương Thiên Lãm Nguyệt” này và “Sao Nam Đẩu Diên Thọ” của Thần Nông tông chủ…
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy cung tiễn, nâng ở trên tay.
Người có được Cửu Hoàng thần khí, có được thiên hạ. Mà cây cung trong tay này cũng không có chỗ thần kỳ nào… Vì cái gì mà thu thập đủ chín kiện thần khí, có thể nhất thống thiên hạ? Chuyện như vậy, chỉ sợ là có nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra.
Trong thiên hạ, người duy nhất biết được nơi thất lạc và bí mật của “Cửu Hoàng thần khí” , chỉ có một… Quỷ Sư Hàn Khanh.
Nghĩ đến đấy, tay Liêm Chiêu nắm chặt hơn một phần. Vì mấy thứ này, có thể thiện ác không phân, giết người, sát hại kẻ khác, cho dù chiếm được thiên hạ, cũng đâu có thể lấy được nhân tâm?… Chỉ là, hôm nay, tất cả những gì hắn làm, có cái gì khác chứ? Chuyện tới bây giờ, chỉ cần cuốn vào trong trận thị phi này, liền không có khả năng toàn thân trở ra. Tư tình nhi nữ, bên trong cái tràng thị phi này, đều yếu ớt không chịu nổi…
Chỉ là… Cho dù thế nào hắn cũng hi vọng, nàng có thể tránh xa khỏi đó, rời xa khỏi trận phân tranh này. Người vì “Cửu Hoàng” gây ra ân oán có nhiều lắm, người vì “Cửu Hoàng” giết hại sinh mạng cũng nhiều lắm. Mà hiện tại, hắn không có lập trường, cũng không có sức mạnh để bảo hộ cho nàng. Chỉ có thể để nàng rời đi, chuyện như vậy, hắn còn có thể làm được.
Hắn lấy từ trong lòng ra bức họa nàng tùy tiện vẽ bậy kia, mang theo mỉm cười chăm chú nhìn. Giống như bức họa ba ba trong nước này, quên đi giang hồ, mới là lựa chọn suy nhất hắn chọn.
Lúc này, có người gõ cửa.
Liêm Chiêu cất tấm giấy kia đi, buông cung tiễn xuống, mở miệng, “Vào đi.”
Vào cửa, là gia tướng của Liêm gia. Hắn đi đến bên người Liêm Chiêu, mở miệng nói: “Công tử, mới vừa rồi, Ngụy công tử và tiêm chủ mang theo vài tên thủ hạ, chèo thuyền nhỏ đi về phía Thất Thập Nhị Đảo.”
Liêm Chiêu khẽ gật đầu, “Để hắn đi.”
“Thuộc hạ lo lắng, có phải hắn lại định làm mấy chuyện không nên hay không…” Trên khuôn mặt gia tướng kia có chút không vui, nói.
“ Nếu hắn đã hành động một mình, vậy đó chính là đấu đã giữa các môn phái. Chuyện của giang hồ, chúng ta không cần nhúng tay, phủi sạch quan hệ mới đúng.” Liêm Chiêu nói.
Tên gia tướng kia nghe xong, thấy không cần nhiều lời nữa, cáo lui.
Liêm Chiêu đứng dậy, quay đầu nhìn hải đồ sau bàn làm việc.
Mật lệnh của thánh thượng, Liêm gia hiệp trợ Thần Tiêu phái truy tra “Cửu Hoàng thần khí”. Sau mật lệnh đó còn một mật lệnh khác. Mấy câu nói kia, khắc sâu vào trong đầu Liêm Chiêu, mỗi khi nhớ tới, hắn lại cảm thấy lòng mình lạnh băng, kinh hãi không thôi.
Sau khi tìm được “Cửu Hoàng”, môn hạ trong Thần Tiêu phái, hễ là người nào biết việc này, không lưu một ai, giết chết không tha.