Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 38: Chương 38: Dân lành vô hại




Nhưng mà, nàng nên làm như thế nào? Cho tới nay, cái người “Vô tội” là nàng, nên làm như thế nào?

……..

~~~~~~~ Phía dưới là thời gian cho tất cả diễn viên trong vở kịch lộ mặt ~~~~~~~

Liêm Chiêu nắm chặt trường cung, chậm rãi đi về hướng quân đội đang đứng. Gia tướng thấy hắn tiến lên, cũng nhanh chóng bước theo sau.

Mọi người trong liên minh tránh ra một con đường, để Liêm Chiêu đi đến phía trước đại đội binh mã.

“Lớn mật!” Hoạn quan đứng trước xe liễn kia hét lớn một tiếng, một tiếng này, khiến tất cả đám cung thủ đứng đầu đồng loạt kéo cung, tên đã lên dây, hết sức căng thẳng.

Liêm Chiêu thản nhiên quỳ xuống, đem trường cung thuần trắng kia đặt ở trước đầu gối, cúi đầu hành lễ, nói: “Mạt tướng Liêm Chiêu, tham kiến hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Hoạn quan biến sắc, thoáng lui lại phía sau, nghiêng người về phía xe liễn xin phân phó, tiện đà nói: “Liêm Chiêu, hoàng thượng lệnh cho ngươi truy tra nghịch tặc mưu phản, ngươi lại cùng với đám cường đạo giang hồ này thông đồng làm bậy, phạm tội khi quân. Ngươi có nhận thội không?”

Liêm Chiêu vẫn cúi đầu như trước, nói: “Mạt tướng biết tội.”

“Đã biết tội, vậy lui ra sau chờ xử lý đi.” Hoạn quan nghiêm mặt, nói.

“Mạt tướng còn có việc cần bẩm tấu, khẩn cầu hoàng thượng nghe mạt tướng nói một lời.”

Hoạn quan lại cúi người, nghe phân phó trong xe liễn, tiện đà nói: “Chuẩn tấu.”

Liêm Chiêu dừng lại một chút, tiếp tục mở miệng, nói: “Mạt tướng phụng mệnh truy tra nơi thất lạc ‘Cửu Hoàng thần khí’, không thể kịp thời bẩm báo với hoàng thượng, là mạt tướng thất sách.” Khóe mắt hắn nhìn đến Ngụy Khải đang nằm ngã trên đất, “Mới vừa rồi, người đứng đây kêu gọi, chính là bảo chủ Anh Hùng Bảo, Ngụy Khải. Người này lòng lang dạ thú, có ý cướp lấy Cửu Hoàng, xưng bá võ lâm. Lời nói và việc làm, đều có tư tâm, không thể tin tưởng nhiều. Những người nắm giữ ‘Cửu Hoàng’, phần lớn đều ở trong giang hồ, xưa nay nhàn vân dã hạc, không hỏi chính sự, lại càng không có ý định mưu phàn.”

Khi Liêm Chiêu nói những lời này, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

Trong xe liễn, cũng không có phản ứng, mặc dù hoạn quan nghiêng người lắng nghe, lại mãi vẫn không có chỉ thị gì.

Liêm Chiêu nhắm mắt, hít sâu một hơi, nói: “Nếu như muốn có được thiên hạ, cần mượn lực từ ‘Cửu Hoàng’, thiếu một thứ cũng không được. Mạt tường cũng chính là một trong ‘Cửu Hoàng’ trong miệng Ngụy Khải. Liêm gia bao đời trung lương, thề sống chết giữ gìn giang sơn Đại Tống, tuyệt không hai lòng phụng dưỡng quân chủ. Mạt tướng nguyện lấy cái chết chứng minh, cầu hoàng thượng thành toàn.”

Hoạn quan kia khi nghe được những lời này, vẻ mặt cũng có chút thay đổi. Bên trong xe liễn, lại thủy chung im hơi lặng tiếng.

Liêm Chiêu cũng không vội vàng, không có trả lời, hắn liền yên tĩnh quỳ ở đó, lẳng lặng chờ.

Hoạn quan lại nóng nảy, nhẹ giọng xin ý chỉ trong xe liễn. Sau đó, yên lặng lắng nghe một lát, mày nhíu lại, đứng dậy, đang muốn mở miệng.

Bỗng nhiên, mấy kỵ nhân mã chạy như bay tiến đến, đợi đến trước đội quân, một người xoay người xuống ngựa, quỳ gối trên đất. Lúc nhìn kỹ lại, đúng là Liêm Doanh.

“Mạt tướng Liêm Doanh, tham kiến hoàng thượng!” Liêm Doanh quỳ xuống, cất cao giọng nói.

“Cô cô?” Liêm Chiêu thoáng kinh hãi.

Liêm Doanh nhìn mắt một cái, tiếp tục nói: “Hoàng thượng, Liêm gia bao đời nay đều nguyện trung thành với triều đình, nam chinh bắc chiến. Chỉ có chiến trường, mới là nơi nam tử Liêm gia có thể ngã xuống. Khẩn cầu hoàng thượng biếm Liêm Chiêu xuống thành lính hầu, cho nó được chết ở trên chiến trận. Toàn gia Liêm gia nguyện cùng lĩnh tội.”

Liêm Chiêu nghe xong những lời này, liền kinh sợ. Nhưng sau một lát, kinh sợ kia tiêu tán, hóa thành cảm kích. Hắn cơ hồ đều đã quên, so với việc nguyện chết nhận tội, hi sinh trên sa trường mới chính là vinh quang mà hắn biết. Thanh danh Liêm gia, chính là dựa vào một điểm này.

Hắn ngẩng đầu, nói: “Hoàng thượng anh minh, khi quân phạm thượng, là tội do mình Liêm Chiêu gây nên, không hề có quan hệ đến Liêm gia. Mọi tội lỗi, xin để một mình Liêm Chiêu gánh vác.”

“Im miệng.” Liêm Doanh đột nhiên tức giận. Nàng đè thấp thanh âm, nói với Liêm Chiêu, “Nếu con làm chuyện phi pháp, mưu đồ gây rối, Liêm gia đã sớm xóa tên con ra khỏi dòng họ. Lúc này, con không làm thất vọng trung nghĩa Liêm gia, cho dù bị con liên lụy, thì có là gì?”

Liêm Chiêu nhìn Liêm Doanh, lại nói không nên lời.

Hoạn quan trước xe liễn thấy thế, than nhẹ một tiếng.

Đúng lúc này, lại có một đội nhân mã nữa tiến tới. Đi đầu, chính là bộ hạ cũ của Nhạc Phi ngày xưa, hiện thời đang nhận chức tri phủ, Diệp Chương. Lúc trước, hắn phụng mệnh truy bắt dư nghiệt Đông Hải, hiện thời, lại hiện thân nơi trấn nhỏ trong thành Nam Phong này. Chỉ thấy phía sau hắn có một đám triều thần, nhìn thấy xe liễn, liền ào ào quỳ xuống, miệng hô vạn tuế.

Diệp Chương mở miệng, nói: “Liêm gia bao đời trung lương, lập nhiều chiến công. Chuyện ‘Cửu Hoàng’, quả thật là quái lực loạn thần, lời nói vô căn cứ. Hoàng thượng sao có thể vì loại truyền thuyết nơi phố phường này, hủy đi rường cột quốc gia? Hoàng thượng thánh minh!”

Liêm Chiêu nhìn thấy hắn, càng thêm kinh ngạc không thôi.

Lúc này, trong quân đội, không ít người đã buông lỏng dây cung, hạ thấp đao kiếm, chậm rãi quỳ xuống.

Một khắc kia, không khí trở nên ngưng trọng, khiến người ta khó thở. Quân* trong xe liễn, vẫn yên tĩnh như trước, một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh.

(*: Cách gọi hoàng đế)

Xa xa đó, lời nói kia, cũng không thiếu một từ lọt vào trong đạo quan.

Tiểu Tiểu đứng ở cửa đạo quan, nhìn cảnh tượng diễn ra cách đó không xa. Nước mắt nàng không hiểu vì sao, lại không ngừng được.

Lúc này, Ngân Kiêu đi đến phía sau nàng, trong thanh âm ẩn chứa một tia vui sướng, nói: “Nha đầu, tin tiểu tử họ Liêm kia quả nhiên không sai. Bên trong kia quả thật có bí đạo…”

Ngân Kiêu nói xong, đã thấy Tiểu Tiểu xoa xoa nước mắt, nở nụ cười.

“Nha đầu, ngươi…” Hắn phát hiện cái gì, cẩn thận hỏi.

“Tề đại ca, ta thực ngốc, ta đều đã quên. Ta đã quy thuận triều đình…” Tiểu Tiểu cười, nói như vậy.

Ngân Kiêu nhíu mày, “Nha đầu…”

Tiểu Tiểu nhìn những người đứng trước mặt mình: Ngân Kiêu, Ôn Túc, Lí Ti, Nhạc Hoài Khê…

“Các người đều đã từng nói, Liêm Chiêu là chó săn triều đình, sẽ không vì ta mà trả giá bằng cả chân tình. Đúng là, ở trong lòng hắn, trung nghĩa triều đình mãi mãi vẫn xếp hàng thứ nhất. Chỉ là, hôm nay, hắn lại vì ta mà phạm tội khi quân, vì ta nhận tội, mà ta vậy mà lại không có can đảm để bước lên đứng bên cạnh hắn… Như vậy, không phải rất không có đạo đức hay sao?” Tiểu Tiểu nói, “Thật ra, ta mới là người không hề trả giá bằng cả chân tình…”

Nàng nói xong, xoay người bước ra bên ngoài.

Ngân Kiêu kinh hãi, vươn tay ngăn nàng lại.

“Nha đầu, chẳng lẽ ngươi đã quên, hắn làm như vậy làm muốn tranh thủ thời gian, để ngươi rời đi hay sao? Nếu ngươi hiện thân, liền cô phụ tâm ý này của hắn, ngươi nhẫn tâm sao?”

Nàng cúi thấp đầu, “Sư phụ có từng nói với ta, giúp nhau lúc hoạn nạn, không bằng tương vong cho giang hồ. Lời sư phụ nói, cho tới bây giờ ta đều không bao giờ quên. Chỉ là, lúc này đây, ta muốn nghe theo tiếng lòng của bản thân. Cùng chung phú quý, sẻ chia hoạn nạn, nếu như là thật lòng yêu mến, mấy chuyện này cũng rất đơn giản.”

Nàng nhìn Ngân Kiêu không chịu buông tay xuống, nói: “Ta không muốn sống tạm một lúc, rồi hối hận cả đời.”

Ngân Kiêu còn muốn nói gì nữa, cánh tay lại bị đẩy ra.

Hắn ngước mắt, khi nhìn thấy rõ người đẩy ra kia, lại không nói được cái gì.

Người nọ, đúng là Ôn Túc.

Ôn Túc buông tay, nói với Tiểu Tiểu: “Đi thôi.”

Tiểu Tiểu nhìn hắn, không biết nên trả lời như thế nào.

“Ngươi và ta đều không muốn làm ra chuyện bản thân mình sẽ hối hận nữa, đúng không?” Ôn Túc lạnh nhạt cười, ngước mắt, nhìn Liêm Chiêu, “Hắn coi nhẹ ngươi, cũng coi nhẹ ta. Chuyện này, cũng đủ để hắn hối hận rồi.”

Tiểu Tiểu nghe xong, nở nụ cười. Nàng gật gật đầu, không do dự nữa, nhanh chân chạy ra ngoài.

……..

Phía trước quân đội, không khí ngưng trọng dị thường. Hoàn toàn yên lặng, chỉ còn tiếc “Tách tách” vang lên từ việc thiêu đốt cây đuốc. Tâm tình mỗi người đều dựa theo thanh âm kia, lúc lên lúc xuống, không có một khắc an bình.

Lúc này, có người chạy vội đến, lấy thế sét đánh không kịp bưng tại, vọt tới trước đội quân, “Bùm” một tiếng quỳ xuống.

Khi Liêm Chiêu nhìn thấy rõ người nọ, liền vô cùng kinh hãi.

Tiểu Tiểu quỳ rất mạnh, đầu gối có chút đau nhức, tuy nhiên, nàng cũng không hề bận tâm đến nó. Nàng nhìn quân trong xe liễn kia, nói: “Thảo dân tham kiến hoàng thượng!”

Mọi người nghe thấy thanh âm kia, đều kinh hãi.

Hoạn quan cũng cả kinh, nói: “Ngươi là người phương nào?”

Tiểu Tiểu thành thành thật thật trả lời: “Thảo dân chính là Tả Tiểu Tiểu…” Nàng nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu, “Ách, ta… Thảo dân là lương dân!”

Câu này vừa nói ra khỏi miệng, quanh đó nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Liêm Chiêu kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu, có chút không biết làm sao.

Vẻ mặt Tiểu Tiểu rất bình tĩnh, nàng suy nghĩ một lát, lại nói: “Hoàng thượng, thảo dân nguyện ý dùng cái chết chứng minh trong sạch!”

Liêm Chiêu nghe thấy câu đó, giật mình cả kinh, lập tức, liền hồi phục tinh thần. Hắn vươn tay, giữ chặt lấy cánh tay Tiểu Tiểu, nói: “Tiểu Tiểu, trước mặt thánh thượng, không thể nói bậy!”

Tiểu Tiểu nhìn hắn, lại không đáp lời, tiện đà nói với quân trong xe liễn kia: “Hoàng thượng minh giám, nửa năm trước, thảo dân cũng chỉ là một nha đầu với hai bàn tay trắng, lưu lạc giang hồ. Có thể ngồi lên vị trí minh chủ võ lâm này, quả thật là sai sót ngẫu nhiên. Trước ngày hôm nay, đến chính bản thân thảo dân cũng không biết mình là cái người có được ‘Cửu Hoàng’ kia. Thảo dân chỉ là một người bình thường, lòng không chí lớn, chỉ hy vọng ăn no mặc ấm, bình bình an an sống qua ngày. Nếu thật sự muốn nói có ước nguyện gì đó, vậy cũng chỉ là… Cũng chỉ là… Ách…” Nàng lắp bắp, nói không ra, liền dè dặt cẩn trọng liếc mắt nhìn Liêm Chiêu một cái, sau đó mới tiếp tục nói, “Làm thiếu phu nhân của Thần Tiễn Liêm gia.”

Liêm Chiêu nghe đến đó, đã không biết nên phản ứng như thế nào nữa rồi. Trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, trong lúc nhất thời, không biết nên giận hay nên cười. Chỉ là, vui sướng nhàn nhạt như vậy lại không chịu khống chế của lý trí, khiến hắn quên đi tình cảnh của bản thân, quên đi rằng, nữ tử bên cạnh này đang nói những lời hoang đường đến cỡ nào.

“Cho nên…” Tiểu Tiểu nghĩ xong, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn, “Cho nên, hôm nay, nếu như trách tội người liên quan tới ‘Cửu Hoàng’, toàn gia Liêm gia cùng lĩnh tội, thảo dân cũng muốn xin nhận lấy một phần.”

Tiểu Tiểu nói xong, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, nàng quay đầu nhìn Liêm Chiêu, đắc ý nở nụ cười.

Liêm Chiêu nhìn nàng, không tự giác, cũng lộ ra tươi cười.

Lúc này, bên trong liên minh, cũng phát sinh biến hóa.

Giang Thành cầm “Thần mâu Lịch Tuyền” trong tay, tiến lên vài bước, cung kính quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Thảo dân Giang Thành, tham kiến hoàng thượng. Thảo dân cũng là một trong ‘Cửu Hoàng’…” Hắn nhìn Liêm Chiêu và Tiểu Tiểu, tiếp tục nói, “Thảo dân thuở nhở đã lập chí báo đáp quốc gia, tuyệt đối không có tâm mưu nghịch phạm thượng. Xin hoàng thượng minh giám.”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, đệ tử liên quan đến “Phá Phong Lưu” cũng thuận thế quỳ xuống.

Đám người Hạ Lan Kỳ Phong, Ngân Kiêu và Lí Ti đều trực thuộc “Phá Phong Lưu”, nhìn thấy biến hóa như vậy, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Nhưng mà, sau một lát, Ngân Kiêu cũng hung hăng thở dài, quỳ xuống. Lí Ti và Hạ Lan Kỳ Phong liếc mắt nhìn nhau, cũng y dạng nghe theo.

Ôn Túc liếc mắt nhìn Lạc Nguyên Thanh, lập tức buông song đao trong tay, cũng cúi người quỳ xuống, nói: “Thảo dân là đảo chủ tân nhiệm của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo Ôn Túc, là người sở hữu ‘Cửu Hoàng thần khí’ Trục Dương. Toàn phái Đông Hải xúc phạm quốc pháp, môn hạ đệ tử đều là người mang tội. Lúc trước thảo dân đã hạ lệnh cho môn hạ đệ tử quy thuận triều đình, nguyện ý lập công chuộc tội. Mong hoàng thượng minh giám.”

Lạc Nguyên Thanh thấy hắn quỳ xuống, mặc dù trên mặt có chút không hiểu, nhưng cũng không nói hai lời, quỳ xuống theo.

Trong lúc nhất thời, giống như phản ứng dây chuyền, vốn liên minh giang hồ đang giằng co với quân đội, liền ào ào quỳ xuống, miệng hô vạn tuế, biểu đạt trung tâm. Mặc dù luôn luôn không thích Tống thị, nhưng “Thần Nông thế gia” cũng hạ thấp tư thái, toàn phái cung kính.

Hoạn quan trước xe liễn nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi kinh thán. Lúc này, hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trong xe liễn mở miệng gọi hắn một tiếng, giống như đã có quyết định.

Hoạn quan chậm rãi lui ra phía sau, đang định tới gần xe liễn. Đột nhiên, một cỗ kình phong đánh úp lại, hơn mười cây đuốc chợt tắt.

Binh mã triều đình quân kỷ nghiêm minh, tự nhiên không hề xôn xao, nhưng tình hình quỷ dị này, lại khiến mọi người nâng cao đề phòng.

Hoạn quan phát hiện cái gì, hô lớn: “Hộ giá!”

Binh mã đang định điều quân hành động, lại nghe “Xoẹt” một tiếng. Chỉ thấy, sa trướng trên xe liễn bị chém đứt một nửa, lộ ra một góc hoàng bào của người trong liễn.

Phiên hành động này nhanh chớp nhoáng, chỉ như gió xẹt qua mắt mọi người.

Tiểu Tiểu chợt thấy trước mặt có một cơn gió lạnh xẹt qua. Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy một nam tử khoảng bốn mươi lăm bốn mươi sáu đang đứng phía trước. Lúc này, mọi người đều đã quỳ xuống, trên đất, chỉ còn lại mình hắn đứng thẳng, có vẻ hết sức cao ngạo. Huống hồ trong tay hắn còn nắm chặt nửa đoạn sa trướng trên xe liễn. Người này, không phải ai khác, đúng là tông chủ “Phá Phong Lưu”, phụ thân Giang Thành, người được gọi là kẻ có võ công đệ nhất thiên hạ, Giang Tịch.

“Lão gia tử!” Ngân Kiêu và Lí Ti đều sợ hãi kêu lên.

“Thích khách lớn mật!” Hoạn quan trước liễn kia thét lớn một tiếng, “Mau bắt hắn lại!”

Tiếng nói của hoạn quan vừa dứt, binh mã lập tức hành động. Cũng một khắc kia, trong bóng đêm, đột nhiên xuất hiện rất nhiều thân ảnh màu xám, mặt đeo mặt nạ tiến đến.

Tiểu Tiểu nhớ được, sư phụ từng nói. “Phá Phong Lưu” chính là đại phái lớn nhất giang hồ, đệ tử trải khắp thiên hạ. Mặc dù không có trụ sở chính, nhưng một khi đã có lệnh triệu tập, vậy thì số lượng kia nhất định không thể khinh thường.

Giang Tịch ném nửa khối sa trướng trong tay ra, lạnh lùng nhìn đại đội binh mã trước mặt.

Một kích vừa rồi, tấn công nhanh như chớp, trong lúc người ta không kịp phát hiện, cắt đứt sa trướng trên xe liễn. Tất cả mọi người đều hiểu được, một khắc kia, nếu Giang Tịch muốn lấy đi tính mạng của người trong liễn, cũng dễ như trở bàn tay. Đây rõ ràng chính là uy hiếp.

“Hôn quân, ngươi làm gì lão tử cũng không muốn xen vào. Tuy nhiên, lão từ cũng coi như là người có liên quan đến ‘Cửu Hoàng’. Nếu ngươi ép lão tử tạo phản, người chịu khổ đầu tiên lại chính là ngươi.” Giang Tịch khinh thường, nói như thế.

“Cha, người đừng xằng bậy!” Giang Thành nghe vậy, cả kinh nói.

“Cái đồ hỗn trướng nhà ngươi, nếu không phải nhìn thấy mạng ngươi sắp đi tong, lão tử mới lười quản ngươi!” Giang Tịch lúc này rống trở lại.

“Làm càn!” Hoạn quan thở gấp, “Còn không bắt lấy thích khách!”

Binh mã hai bên lập tức hành động, tấn công về phía Giang Tịch.

Giang Tịch lại lơ đễnh, chỉ thấy thân hình hắn mau lẹ như chớp, chiêu thức nhẹ nhàng như gió. Bỗng nhiên, trong lúc đó, hắn chạy ngược về phía đội binh sĩ. Nhưng mà, cái đó còn chưa tính. Hắn vọt người, nhảy lên không trung, đánh ra một chưởng. Chưởng lực kia mạnh mẽ, đánh gãy mấy cây kiếm cùng kích. Mà ngay sau chuỗi động tác lưu loát như mây bay nước chảy này, hắn vững vàng đứng trên xe liễn, hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nhìn xuống.

Tiểu Tiểu nhìn mà choáng váng. Tất cả mọi người cũng nhìn mà choáng váng.

Đây chính là tâm pháp nội lực “Thái Nhất Tâm Quyết” mạnh nhất trên giang hồ, trên đời này, người luyện thành môn võ công này, đã ít lại càng ít. Mà Giang Tịch, chính là người duy dất hiện nay có thể sử dụng được tuyệt kỹ này, là đệ nhất thiên hạ hàng thật giá thật.

Tiểu Tiểu đang kinh thán, đã thấy Liêm Chiêu nhanh chóng cầm lấy cung tiễn, đứng dậy, bắn một mũi tên về phía Giang Tịch.

Giang Tịch nhíu mày, nói: “Không biết trời cao đất rộng!”

Tên bạc bay vùn vụt, kình lực phi phàm, nhưng mà, lại bị Giang Tịch dễ dàng tiếp được ở trong tay.

“Xú tiểu tử, hoàng đế muốn giết ngươi, ngươi lại còn muốn hộ giá. Ngu trung như vậy, lão tử đây không nhìn được! Để lão tử giết chết tên hoàng đế này, đỡ phải nhìn ngươi vờ ngớ ngẩn!” Giang Tịch nói xong, ném tên bạc lại, xoay người, đánh một chưởng về phía người trong xe liễn.

Khoảng cách kia, chưởng lực kia, mọi người quanh đó, ai cũng không có năng lực xoay chuyển thế cục. Trong lúc chỉ mành treo chuông đó, đột nhiên, có một chưởng lực khác cắt ngang trời, đánh về phía sau lưng Giang Tịch.

Giang Tịch phát hiện sát khí, nhanh chóng xoay người, tiếp một chưởng kia.

Hai cỗ chưởng lực cường ngạnh va chạm, kình phong bắn ra, thổi tung tay áo đám người chung quanh. Bên trong kình phong, có hai thân ảnh nháy mắt tản ra, đứng ở hai phương. Đợi mọi người nhìn rõ, chỉ thấy người đánh ra một chưởng lăng không, hóa giải tình thế nguy hiểm kia, chính là người lúc trước bị giam trong ngục thất ở đạo quan, thiên sư Vương Văn Khanh!

Chỉ thấy tay trái Vương Văn Khanh cầm một cây phất trần, tay phải để sau lưng, trên người mặc vân bào phiêu nhiên, vẻ mặt trầm tĩnh an tường, quả nhiên là phong thái tiên phong đạo cốt, thoát tục xuất trần.

“Ta còn tưởng là ai chứ, hóa ra là Thiên sư, thất kính.” Khi Giang Tịch nhìn thấy rõ bộ dáng người tới, sự bá đạo trong khẩu khí chợt giảm vài phần, nói như thế.

Vương Văn Khanh nghe hắn nói như vậy, mỉm cười gật đầu, “Nhiều năm không gặp, nội lực ‘Thái Nhất Tâm Quyết’ của Giang huynh đệ càng thêm tinh thâm, bần đạo cam bái hạ phong.”

“Đừng ra vẻ khách sáo với ta. So với ngươi, ta chỉ là hậu bối. Hai chữ ‘huynh đệ’ này, ta không nhận nổi. Về phần nội lực…” Giang Tịch lắc lắc tay phải, “ ‘Minh Lôi chưởng’ của Thiên sư cũng không kém bao nhiêu.”

Vương Văn Khanh cười cười, tiện đà ngẩng đầu, nhìn về phía quân trong xe liễn.

Giang Tịch phát hiện tầm mắt của hắn, cười mở miệng nói: “Thế nào, Thiên sư cũng đến hộ giá?”

Vương Văn Khanh nói: “Giang huynh đệ, bần đạo chỉ là có chút lời cuối muốn nói với hoàng thượng.”

Giang Tịch hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi muốn nói, hắn chưa chắc đã nguyện ý nghe đâu. Ta khuyên Thiên sư vẫn đừng nên cản trở ta làm việc thì hơn.”

Vương Văn Khanh lắc đầu, cười nói: “Bần đạo cũng từng ra vào cửa cung, thánh thượng là quân chủ như thế nào, bần đạo biết rất rõ. Bần đạo và tiên đế chính kiến bất đồng, nhưng thánh thượng lại hiểu được tâm bần đạo, bằng không, vì sao lại còn triệu bần đạo về triều, vì sao lại dùng phương thức phô trương như vậy tới gặp bần đạo chứ?”

“Vương Văn Khanh, ngươi thật to gan, dám xem miệng vào việc hoàng gia…” Hoạn quan nghe vậy, quát to.

Nhưng mà, lời hắn còn chưa nói hết, đã thấy trong xe liễn vươn ra một bàn tay, ý bảo hắn im lặng.

Bàn tay kia thon dài trắng nõn, chỉ có cổ tay áo thêu tơ vàng hình rồng kia thể hiện giá trị của con người chủ nhân nó.

Hoạn quan thấy thế, thối lui ra xa xe, khom người không nói.

Vương Văn Khanh xoay người, cũng không quỳ lạy, chỉ ôm quyền hành lễ nói: “Bần đạo tham kiến hoàng thượng.” Nói xong, hắn tự đứng thẳng lên, nói, “Hoàng thượng tự mình tiến đến, chắc là ưu phiền vì chuyện ‘Cửu Hoàng’. Bần đạo nguyện vì hoàng thượng phân ưu giải hạn, khẩn cầu hoàng thượng có thể đối mặt trò truyện với bần đạo.”

Đối mặt trò chuyện với nhau? Lúc Tiểu Tiểu nghe thấy câu đó, kinh ngạc đến mức ngay cả cằm cũng rớt xuống. Thiên sư không hổ là Thiên sư, một lần mở miệng liền dùng “Đối mặt”, này, này, lá gan cũng quá lớn đi. Người trong xe liễn kia, là hoàng đế đó a.

Nhưng mà, hoạn quan kia nghe xong phân phó trong liễn, liền nói: “Cung thỉnh Thiên sư.”

Vương Văn Khanh hơi hơi gật đầu, tiện đà quay đầu, liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu một cái, mỉm cười. Lại nhìn sang Liêm Chiêu, lúc này mới cất bước, đi về hướng xe liễn.

Vương Văn Khanh lên xe liễn, hoạn quan liền thay hắn vén sa trướng lên, mời hắn đi vào.

Một khắc kia, lúc thân ảnh Vương Văn Khanh biến mất trong xe liễn, chung quanh liền yên tĩnh lại, vạn vật nơi đạo quan phảng phất giống như đọng lại. Tất cả mọi người vẫn duy trì tư thế cũ, không dám vọng động một chút nào. Ngay cả Giang Tịch cũng chỉ lẳng lặng thẳng lưng đứng đó, nhìn tình hình trước mắt phát triển.

Tiểu Tiểu không biết bản thân đã quỳ bao lâu, đợi bao lâu. Chỉ là, khi bóng đêm thâm trầm dần dần tan biến, không khí thanh lãnh dần dần biến thành sương mù, từng đợt từng đợt nắng sớm xuyên thấu làn mây, chiếu xuống, Tiểu Tiểu lại sinh ra một cảm giác giống như thương hải tang điền.

Nàng dụi dụi hai mắt, khi ngẩng đầu lên lần nữa, bỗng nhiên ngửi được từng đợt hương hoa quế. Đúng vậy, hiện thời, đã là cuối thu.

Nửa năm trước, nàng nhìn đỗ quyên nở khắp núi, mang theo vẻn vẹn ba văn tiền, chẩn bị đi ăn cướp, đâu có thể nghĩ đến sẽ thấy quanh cảnh hôm nay. Nhân sinh lên xuống vô thường, thế sự xoay vần, nhưng vô luận là đau khổ hay vui buồn, chung quy cũng phải trải qua thì mới biết được. Nửa năm này, việc nàng trải qua, có lẽ còn hơn cả một đời người.

Nàng quay đầu, nhìn Liêm Chiêu quỳ gối bên cạnh. Liêm Chiêu phát hiện ánh mắt nàng, cũng quay đầu. Hắn vươn tay, nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng nói: “Lạnh sao?”

Tiểu Tiểu nghe vậy, cười lắc lắc đầu.

Hóa ra, có được thâm tình sâu nặng trong giờ khắc này, cũng đủ để sánh ngang với thiên trường địa cửu. Đủ, cái Tả Tiểu Tiểu nàng mong muốn có được, có thể có được, đến hôm nay, đã đủ vừa lòng.

Lúc này, sa trướng trên xe liễn nhẹ nhàng vén lên, Vương Văn Khanh chậm rãi bước xuống.

Nắng sớm chiếu xuống, lung linh như dát bạc quanh người hắn. Hắn cất bước đi xuống, phiêu nhiên như tiên. Xuyên qua đám người, trực tiếp đi tới trước mặt Tiểu Tiểu.

Hắn cúi đầu, mỉm cười nhìn Tiểu Tiểu, nói: “Thiên hạ to lớn, vẫn không có ai hiểu được đại đạo trong lòng ta…”

Hắn nói xong, cao giọng nở nụ cười.

Tiếng cười kia, tràn ngập bất đắc dĩ và phiền muộn, dần dần, lại yên bình trở lại.

Vương Văn Khanh thu hồi ý cười, thì thầm: “Thân ta đã già, tùng bản phi thực, chặt chẽ tục phục*, rời khỏi hồng trần.”

(* Tùng bản phi thực, chặt chẽ tục phục: Ta không hiểu ??? Ai biết thì bảo ta hộ nhé. Bản tiếng trung đây: 松板非真,牢牢俗服)

Hắn vừa dứt lời, thở dài một tiếng, lại không còn hành động.

Tiểu Tiểu không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, hồi lâu, trong đám đệ tử Thần Tiêu có người mở miệng: “Chúc mừng thiên sư phi thăng.”

Lời này vừa nói ra, tất cả đệ tử Thần Tiêu đều mở miệng hành lễ nói: “Chúc mừng thiên sư phi thăng.”

Phi thăng…

Tiểu Tiểu nhìn Vương Văn Khanh, trong lòng có một loại cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Chỉ là, có một tia bi thương không rời đi được, cứ quanh quẩn trong lòng.

Lúc mọi người còn đang cảm thán chuyện Vương Văn Khanh cách thế (chết), chợt nghe hoạn quan đứng trước xe liễn kia cất cao giọng nói: “Tả Tiểu Tiểu tiếp chỉ.”

Tiểu Tiểu kinh hãi, “Ta?”

Hoạn quan cũng không để ý đến phản ứng của nàng, trái lại tự nói: “Tả thị Tiểu Tiểu, có tài có đức, văn võ song toàn. Bảo vệ chính đạo võ lâm, biểu dương công nghĩa giang hồ, nổi danh thiên hạ, nhận được khen ngợi nhân gian. Nay ngự phong làm ‘Võ lâm minh chủ’, vì để khen ngợi đức hạnh này…”

Vẻ mặt Tiểu Tiểu mờ mịt, hoàn hoàn không hiểu bản thân đang nghe được cái gì.

Hoạn quan lại tiếp tục nói: “Nay trong triều đình có Liêm Chiêu là con cả của chính thị đại phu, văn thao vũ lược, tuổi trẻ tài cao. Quả là gia ngẫu thiên thành (một đôi trời sinh). Do đó tứ hôn, chọn ngày hành lễ.”

Hoạn quan nói xong, mặt không biểu cảm nói: “Tạ ơn đi.”

Tiểu Tiểu hoàn toàn cứng ngắc, nửa ngày cũng không phản ứng lại được.

“Tạ chủ long ân.” Liêm Chiêu mở miệng, đáp.

Tiểu Tiểu nhìn hắn, vẫn là vô cùng mờ mịt như cũ.

“Tả minh chủ?” Hoạn quan đợi Tiểu Tiểu một hồi, cuối cùng không kiên nhẫn nhắc nhở.

Tiểu Tiểu lắp bắp, gật đầu nói: “Tạ… Tạ chủ long ân.”

Hoạn quan nghe thấy câu này, gật gật đầu. Tiện đà cao giọng hô: “Hoàng thượng khởi giá!”

Cùng với giọng nói, binh lính ào ào thu binh khí, vây quanh xe liễn, chậm rãi rời đi.

Tiểu Tiểu cứ giữ vẻ mặt mờ mịt như vậy nhìn mọi chuyện phát sinh trước mắt, mãi đến khi Liêm Chiêu ghé vào lỗ tai, nhẹ nhàng gọi, “Tiểu Tiểu, đứng lên đi.”

Nàng lấy lại tinh thần, nhìn Liêm Chiêu, “Này… Đây là…”

Trong biểu tình của Liêm Chiêu có một tia bất đắc dĩ, hắn lắc lắc đầu, cũng không đoán được nguyên cớ, chỉ nói: “Trước cứ đứng lên đi đã.”

Vẻ mặt Tiểu Tiểu ai oán, nói: “Ách… Thật ra… Chân ta tê…”

Liêm Chiêu bật cười, vươn tay nâng nàng dậy.

Tiểu Tiểu vừa đứng thẳng, chợt nghe có người hô lên: “Chúc mừng minh chủ!”

Vì thế, thanh âm này liền lan rộng ra, liên tục vang lên.

Tiểu Tiểu đứng trong nắng sớm ngày thu, nghe đến điếc tai thanh âm “Chúc mừng minh chủ” kia, cảm xúc trong lòng ngổn ngang trăm mối. Nên nói cái gì, nên làm cái gì, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra, nàng cũng không rõ. Chỉ là, tất cả, cuối cùng cũng đã kết thúc…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.