Ba Kích Thiên nhìn nàng, cười cười, cất bước đi lên.
~~~~~~~~~~~~~~~
“Bỉ Tử, Quỷ Cữu. Lui ra.” Thạch Mật nhàn nhạt mở miệng.
Bỉ Tử và Quỷ Cữu vốn đang đứng bên người Thạch Mật, nghe thấy mệnh lệnh này, liền khom người lui xuống.
Trong nháy mắt, thần châm tối đen đầy trời chấn động, như độc xà vươn tới từ bốn phía, tùy cơ di động. Biểu cảm của Thạch Mật từ đầu đến cuối vẫn là bình thản lạnh lùng, nhưng dưới sự bình thản này lại là mạch nước ngầm chảy xiết, giống hệt như thần châm đang rục rịch kia, ẩn chứa nguy hiểm.
Ba Kích Thiên hít sâu một hơi, tay trái chắp lại sau lưng, tay phải đẩy ra một chưởng. Lúc hắn ngưng khí, vẻ mặt dần trở nên lạnh nhạt, lộ ra uy nghiêm.
Thạch Mật mở miệng, nói: “Ba Kích Thiên, bổn tọa cho ngươi thêm một cơ hội, ‘Thiên Quan” đang ở nơi nào?”
Ba Kích Thiên lại cười to một tiếng, không trả lời lại.
Thạch Mật vươn tay, thần châm chuyển động theo sự chỉ đạo của Từ Dẫn, tấn công về phía Ba Kích Thiên.
Ba Kích Thiên nhảy người lên đón nhận, quanh thân có một dòng khí không thể nhìn thấy. Tuy rằng thế công của thần châm rất mạnh nhưng lại bị dòng khí kia nhiễu loạn, không thể tới gần người.
Đảo mắt một cái, Ba Kích Thiên đã xông qua trận thế thần châm, đi đến trước mặt Thạch Mật.
Thạch Mật cũng nghiêm túc, trực tiếp xuất chưởng đón đánh.
Trong lòng Ba Kích Thiên biết chân khí của mình bị hao tổn, không thể đánh bừa, liền nghiêng người tránh đi một chưởng kia, thối lui vài bước, từ trong không khí đánh ra một chưởng.
Thạch Mật thấy hắn ra tay, lập tức nhảy lên tránh đi. Dòng khí vô hình kia đánh trúng đám Hành Thi phía sau nàng, kình lực kia mạnh mẽ, đánh tan mấy cỗ Hành Thi đó.
Lúc Tiểu Tiểu nhìn thấy một màn này, trong lòng đột nhiên lại có một loại bi thương không rõ.
Chiêu thức của Ba Kích Thiên không hề lưu tình. Trước đây, chưởng lực của hắn chỉ để bức cổ trùng ra thôi, mà hiện tại, hắn lại có thể đánh tan mấy cỗ thi thể, rõ ràng là đã dùng hết sức. So với hắn, thoạt nhìn Thạch Mật lại có vẻ thản nhiên lạnh nhạt, dường như khá thành thạo.
“Tông chủ.” Quỷ Cữu phía sau Thạch Mật mở miệng, ngữ điệu hơi khẩn trương.
Thạch Mật đứng vững thân mình, trong tay cầm mấy cây thần châm, sau đó, đâm lên trên ngực mình.
Ba Kích Thiên nhìn hành động này của nàng, mày nhăn lại, nhẹ giọng nói: “Thần châm khai huyệt…”
Lời nói của hắn còn chưa dứt, Thạch Mật đã lại tấn công một lần nữa. Chỉ thấy, tốc độ của nàng nhanh gấp mấy lần, thân hình đột nhiên nhanh như gió, không thể nắm bắt.
Thần châm khai huyệt. Lúc Tiểu Tiểu luyện tập điểm huyệt, cũng từng nghe sư phụ nói qua. Trong “Châm Thạc Lưu” của Thần Nông, có một loại dùng châm để kích thích huyệt đạo, sau đó đem tiềm năng vốn có của cơ thể mở ra, tăng cường tốc độ và sức mạnh của tuyệt kỹ, gọi là “Khai huyệt”. Không ngờ, vậy mà nàng có thể tận mắt nhìn thấy…
Trong thần sắc của Ba Kích Thiên có chút trầm trọng, nhưng hắn vẫn có thể đè lại sự sốt ruột lo lắng đó, vững vàng ra chiêu.
Chỉ là, kể từ đó, sức lực của hai bên bắt đầu cách xa. Thứ Thạch Mật sử dụng vốn là thần châm, luyện thành “Viêm Thần Giác Thiên”, hiện tại lại còn dùng cả “Khai huyệt”, quả nhiên là mạnh không thể đỡ.
Làm thế nào mới tốt đây… Tiểu Tiểu cố gắng để bản thân mình tỉnh táo lại. Rốt cục phải làm như thế nào, mới có thể vãn hồi lại hoàn cảnh xấu này. Nhất định phải có cách. Trên đời này không có người nào là vô địch, bằng không, lúc trước, trong Tê Vũ sơn trang, Ba Kích Thiên làm sao có thể chế phục Thạch Mật… Rốt cục, khi đó và hiện tại có gì khác biệt?
Trong đầu Tiểu Tiểu đột nhiên hiện lên một vài hình ảnh. Lúc đó, trong Tê Vũ sơn trang, sự lạnh lùng vốn có của thạch Mật đã từng sụp đổ. Đó là ánh mắt hàm chứa tức giận, cũng có sâu đậm bi thương khó có thể nhận ra.
“Viêm Thần Giác Thiên”, vô hỉ vô bi; Ngũ hành điên đảo, thần uy khôn cùng —— Nội tực của Đạo tông, dựa theo sự tu luyện nội đan của đạo gia. Mà người nào có tình cảm đều sẽ bị hao tổn chân khí, nhanh chóng yếu đi. Cái gọi là “Thất tình lục dục” lại càng là điều tối kỵ trong tu luyện nội đan. Giận thương can, hỉ thương tâm, ưu bi thương phế, sợ thương thận*. Nếu có thể kiêng được thất tình lục dục, có thể điên đảo ngũ hành, lấy được trường sinh…
(*: Giận dữ thì hại gan, vui vẻ hại tim, ưu sầu và đau khổ hại phổi, hoảng sợ hại thận)
Chỉ là, trên thế gian này, tuyệt không có người nào không có tình cảm. Nếu Thạch Mật muốn khởi tử hồi sinh, chính là đã mang trong mình một chấp niệm. “Viêm Thần Giác Thiên” là Thái Dương nội lực, cực kỳ cương mãnh, rất dễ dẫn tới tự đả thương thân mình. Kiêng “Thất tình lục dục” sợ chỉ là phương pháp tu luyện, mà không phải cách chân chính để tiêu diệt tâm ma. Như thế xem ra, chỉ cần phá vỡ được “Thất tình lục dục”, Thạch Mật tất nhiên không thể chống đỡ được!
Mới vừa rồi, Ba Kích Thiên cố ý nhắc đến người Thạch Mật muốn cứu kia, chỉ sợ cũng vì có tính toán như vậy. Nhưng khác với lúc ở Tê Vũ sơn trang, Thạch Mật vẫn chưa bởi vì như vậy mà tức giận. Xem ra, ngay cả “Giận” cũng đã kiêng được rồi. Hỉ, giận, ưu, tư, bi, khủng, kinh, thứ nào mới là nhược điểm của nàng đây?
Tiểu Tiểu suy nghĩ một lát, đứng thẳng người, nhìn cuộc chiến trước mắt, hít sâu một hơi, cất cao giọng nói: “Không cần đánh nữa! Ba trưởng lão, không cần đánh nữa! Chẳng lẽ ngài còn chưa hiểu rõ sao. Muốn khởi tử hồi sinh có gì sai chứ! Tại sao không thể giao ‘Thiên Quan’ ra đây…”
Ba Kích Thiên nghe thấy mấy câu đó, nhíu mày, nhưng cũng không để ý tới nữa. Thạch Mật cũng mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cuộc chiến.
“Ta biết…” Tiểu Tiểu đi lên phía trước, tiếp tục nói, “Ba trưởng lão, ngài dùng tài năng của mình dẫn khí cứu mệnh sư thúc của ta, chính là vì có tâm từ bi. Chẳng lẽ ngài còn không hiểu rõ sao?! Chẳng lẽ, ngài không có người nào mà mình không muốn mất đi sao?”
Trong thanh âm của Tiểu Tiểu, mang theo bi thương, “Ta cũng muốn cứu sư thúc a… Lúc ở Đông Hải, khi ta bị đồng môn oan uổng, chỉ có mình hắn nguyện ý tin tưởng ta. Khi ta bị phạt lên Vân Nhai suy ngẫm, là hắn cùng ta đợi ở đó một đêm. Từ khi sư phụ qua đời đến nay, không còn có ai đối xử tốt với ta như vậy… Ta bị trúng độc, lại trôi dạt đến đảo vắng. Hắn vì cứu ta mà ăn vào độc dược của Nam Hải. Hơn nữa lại còn vì ta mà phản bội sư môn, thân trúng Minh Lôi chưởng, nguy trong sớm tối…”
Tiểu Tiểu nói xong, nhưng cảm xúc đã đè nén rất lâu nơi đáy lòng lại bị gợi lên, trong lúc nhất thời lệ rơi đầy mặt, thanh âm nghẹn ngào chua xót, làm cho người nghe rung động.
“Người đã chết, thì cái gì cũng không còn… Cười cũng được, khóc cũng được… Rốt cục cũng không thể nhìn thấy nữa…” Nàng khóc, nói: “Cái gì gọi là sinh tử do mệnh… Làm sao có thể thấu suốt được chứ! Ta muốn cứu hắn, cho dù phải làm như thế nào cũng muốn cứu hắn, bắt ta làm gì cũng được, ta chỉ muốn hắn còn sống a!”
Trong lòng Ba Kích Thiên vô cùng nghi hoặc và mờ mịt, nhưng trong khoảng khắc đó, chiêu thức của Thạch Mật lại đột nhiên lộn xộn. Sắc mặt của nàng tái nhợt không chịu nổi, mi mày trong lúc đó, ẩn chứa đau đớn.
“… Ta muốn cứu hắn…” Tiểu Tiểu nắm chặt hai tay, bả vai khẽ run, khóc lóc hô lên, “Chẳng lẽ nghĩ như vậy cũng sai sao… Muốn lưu lại phần trí nhớ này, chẳng lẽ là sai sao!”
Thạch Mật mạnh mẽ thối lui vài bước, đồng tử co rút lại, toàn thân khẽ run, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“Tông chủ!” Quỷ Cữu thấy thế, thả người bay lên, che ở phía trước nàng.
Hô hấp Thạc Mật dần dần trở nên dồn dập. Nàng không tự chủ khụy chân xuống, mặc dù vô cùng cố gắng bình ổn lại cảm xúc, nhưng dù thế nào cũng không thể làm được. “Từ Dẫn” trong tay vứt sang một bên, thần châm quanh đó chuyển động hỗn loạn, không nguy hiểm nữa.
Tiểu Tiểu nhìn mọi thứ tước mắt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không rõ tư vị. Rất nhiều người từng khuyên bảo nàng, buông tay với Ôn Túc, mặc cho số phận. Nhưng mà, nàng thật sự có thể buông sao. Lời nói kia, vốn chỉ để kích thích Thạch Mật, nhưng khi chính miệng nàng nói ra, lại khiến chính nàng hoảng sợ… Trong lòng nàng, làm sao không phải là nghĩ như thế chứ…
“Tư*”… Tất cả chuyện xưa nhớ lại, lúc này biến thành đao nhọn sắc bén, vô tình đả thương lòng người. Mà càng đè nén, càng cho rằng mình đã quên, thì đau đớn kia lại càng sâu nặng. Tưởng niệm như vậy càng không thể ức chế. Đứng ở vị trí của người khác, chỉ cần hơi suy nghĩ, liền có thể hiểu được đối phương tuyệt vọng bi thương tới nhường nào. Cái loại suy nghĩ gọi là “Chấp niệm” này, hóa ra thê lương như thế, vô lực thoát khỏi.
(*Tư: nghĩ, suy nghĩ, nhớ, hoài niệm, tưởng niệm, mạch suy nghĩ)
“Không sai…” Trong thanh âm của Thạch Mật, có một tia xao động, “Ta không sai… Dựa vào cái gì mà Phỉ Linh nhất định phải chết… Ta không sai!”
Ba Kích Thiên thở dài một hơi, thoáng nhìn qua Tiểu Tiểu, khẽ gật đầu. Sau đó khởi chưởng tấn công.
Quỷ Cữu lập tức ra tay ngăn cản. Bỉ Tử đứng bên cũng rút bội kiếm nhỏ dùng làm cột trụ cho đèn cung đình kia ra, nghênh đón. Nhưng mà hai người này căn bản không phải đối thủ của Ba Kích Thiên, chỉ trong mấy chiêu, đã bị đánh văng ra.
Ba Kích Thiên nhìn Thạch Mật đang quỳ dưới đất thở dốc, cau mày, một chưởng đánh xuống.
Tiểu Tiểu nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Lúc này, thần châm trôi nổi ở bốn phía đột nhiên hành động, đánh úp về phía Ba Kích Thiên. Loại biến hóa này khiến cho người ta bất ngờ không kịp phòng bị. Mặc dù Ba Kích Thiên nhanh nhẹn trốn tránh, cánh tay vẫn bị thần châm đâm vào, mất đi khả năng sử dụng.
Tiểu Tiểu trợn mắt, liền nhìn thấy một đám quan binh, cầm thương giục ngựa chạy đên. Đi đầu, đúng là tiêm chủ Hi Viễn.
Một tay Hi Viễn cầm lấy “Từ Dẫn” kia, thần châm chịu sự khống chế cửa “Từ Dẫn”, vô cùng linh động. Hi Viễn ngước mắt, nói: “Đối địch với tông chủ của Thần Nông, chính là đối địch với triều đình!” Ánh mắt của nàng chậm rãi đảo qua mọi người, dừng lại trên người Tiểu Tiểu, sau đó lập tức lại hướng về phía Ba Kích Thiên, “Trưởng lão, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Giao ‘Thiên Quan’ ra, quy thuận triều đình, vinh hoa phú quý, hưỡng mãi không hết.”
Ba Kích Thiên hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời.
Hi Viễn xuống ngựa, nói: “Một khi đã vậy, cũng đừng trách ta vô tình!” Nàng nâng tay, dẫn châm, ánh mắt lạnh lùng, nhìn mọi người, “Mỗi khắc trôi qua ta sẽ giết một người, cho đến khi nào ngươi thay đổi chủ ý mới thôi.”
Sự tức giận của Ba Kích Thiên hiện lên trên hai mắt, nhưng thần châm trong cơ thể chịu sự khống chế của Từ Dẫn, lẻn vào trong huyết mạch, khiến hắn không thể ngưng khí. Đột nhiên mấy cây ngâm châm màu đen kia chậm rãi di động, đánh úp về phía Ngân Kiêu và Lí Ti ở một bên.
Tiểu Tiểu không hề suy nghĩ, trực tiếp nhảy lên vọt qua, che ở phía trước hai người.
Hi Viễn không ngờ nàng lại hành động như vậy, thần châm đã động, không kịp sửa đổi.
Thần châm màu đen giống như mưa rào, từ trên hạ xuống. Tiểu Tiểu dùng tay che đầu lại, “Tiêm Tú Bách La” trên người che chở chỗ yếu hại, không thể chết. Thần châm đâm vào tứ chi, cũng không quá đau đớn, nhưng khi vào trong huyết mạch lại khác. Đau đớn khiến nàng hừ lên một tiếng. Nàng buông cánh tay, nhìn Hi Viễn trước mặt, dùng thanh âm bình tĩnh nói: “Hôm nay, tại nơi này, nếu có bất kỳ ai chết, bí mật về ‘Cửu Hoàng” sẽ vĩnh viễn là bí mật…”
Hi Viễn lạnh lùng trả lời, “Tả cô nương, niệm tình ngươi là đệ tử của ‘Quỷ Sư’, ta mới đối với ngươi nhường nhịn nhiều lần. Hiện tại xem ra, không thể khách khí tiếp được!”
Hi Viễn vươn tay, “Từ Dẫn” trong tay ẩn ẩn hiện ra thanh quanh lãnh liệt. Trong nháy mắt kia, thầm chân cắm trong tứ chi của Tiểu Tiểu bắt đầu di động. Trong lúc nhất thời, đau đớn quét qua, khiến nàng quỳ gối.
“Tả cô nương, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng có trách ta…”
Lời Hi Viễn còn chưa dứt, đã thấy một đạo bạch quang nhanh như chớp bắn đến. Nàng phản ứng cực nhanh, lập tức thao túng thần châm ngăn lại. Nhưng bất ngờ là, thần châm bị bạch quang kia đánh văng ra, lập tức mất đi động thế, phân tán khắp nơi. Mà sau đó, bạch quang kia cắm ngay ngắn ở chính giữa “Từ Dẫn” trong tay nàng. Hi Viễn chăm chú nhìn, chỉ thấy đạo bạch quang kia hóa ra chỉ là một mũi tên màu trắng.
Hi Viễn mạnh ngẩng đầu, nhìn về phía mũi tên phóng tới. Chỉ thấy cách đó không xa, có mấy kỵ nhân mã dừng lại. Liêm Chiêu giục ngựa đứng phía trước, tay trái nắm một trường cung thuần trắng, ngón tay phải còn đang dừng trên dây cung.
“Có thể phá vỡ phòng ngự của ‘Sao Nam Đẩu Diên Thọ’, quả nhiên chỉ có thể cùng là binh khí ‘Cửu Hoàng’…” Hi Viễn nói, “ ‘Sương Thiên Lãm Nguyệt’, quả nhiên chỉ có ở trên tay Liêm công tử mới có thể phát huy được tất cả uy lực.”
Liêm Chiêu buông cung tiễn, khi ánh mắt chạm đến Tiểu Tiểu, ẩn chứa tức giận. Hắn liền dùng cái loại ẩn nhẫn tức giận này, mở miệng nói: “Tiêm chủ, Tả Tiểu Tiểu đã quy thuận triều đình. Ngươi xuống tay nặng như thế, là có dụng ý gì?”
Hi Viễn nghe thấy mấy lời đó, kinh hãi, “Quy thuận triều đình?” Nàng nhìn thoáng qua Tiểu Tiểu, có chút khó tin.
Liêm Chiêu nói: “Biết rõ thân phận của nàng, lại còn đánh nàng bị thương đến mức này… Tiêm chủ, thành ý hợp tác của ngươi dành cho ta ở đâu?”
Hi Viễn suy tư một lát, phúc thân, nói: “Liêm công tử nói quá lời. Mới vừa rồi chỉ là ngộ thương mà thôi, Hi Viễn tuyệt đối không hề có ý định mạo phạm. Nếu Liêm công tử đã đến, nơi này liền giao lại cho Liêm công tử xử lý.”
Liêm Chiêu nghe thấy thế, phất tay. Đám binh sĩ đứng quanh đó đều buông binh khí trong tay xuống, lui mở ra. Hắn không nói một lời, xoay người xuống ngựa, chậm rãi đi về phía Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu nhìn hắn từng bước lại gần, không cách nào ngăn lại nước mắt. Sương độc chung quanh dần dần tản đi, ánh mặt trời lại sáng lên chói mắt, đem tất cả mọi cảnh tượng trước mặt nàng nhòa đi.
Liêm Chiêu đi đến trước mặt, cúi đầu nhìn nàng. Tay chân của nàng đều bị thần châm gây thương tích, máu hơi hơi nhuốm ra. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt giống như suối, không thể ngừng lại. Hắn chưa bao giờ thấy nàng nỉ non như thế, tâm càng thắt chặt lại, chậm rãi biến thành ảo não và tự trách. Đáng ra hắn nên đoán được, bằng thân phận của đám người Ngân Kiêu, nhất định sẽ không đi đường lớn. Hắn vội vã đuổi theo, lại quên mất vấn đề truy tìm tung tích nàng. Hắn cũng quá tin tưởng, Thần Nông thế gia là mục tiêu cuối cùng của nàng. Cho dù trên đường không gặp được, thì cũng sẽ không có sai lầm gì quá lớn sảy ra. Chỉ là, hiện tại, hắn thực sự hối hận. Chỉ cần hắn đến sớm hơn một chút, biết được vị trí cái thôn này sớm hơn một chút, thì cảnh tượng này sẽ không xảy ra.
Hắn quỳ một gối xuống, vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt nàng, khắc chế xúc động muốn ôm lấy nàng trong lòng, mỉm cười, nói: “Không có việc gì…”
Tiểu Tiểu thả lỏng người, trong chớp mắt đó, không chịu nổi đau đớn trên người, ngã xuống.
Liêm Chiêu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ngay sau đó, mang theo một tia ngưng trọng, nhìn cảnh hỗn độn trong thôn xóm.
“Đưa mọi người về Thần Nông thế gia.” Hắn mở miệng, hạ lệnh, trong giọng nói mang theo một tia ngưng trọng.
Binh lính tuân lệnh, lập tức bắt đầu hành động.
Hi Viễn nhìn Liêm Chiêu đến gần, mỉm cười tiến lên, đang chuẩn bị nói gì đó. Liêm Chiêu lại ngắt lời, nói: “Có gì muốn giải thích, trở về Thần Nông thế gia rồi nói sau.”
Hi Viễn phát hiện, giọng nói của hắn không vui, liền không mở miệng nữa. Nàng nhìn theo bóng hắn rời đi, sau đó dùng ánh mắt vô cùng phức tạp, nhìn mũi tên màu trắng trên mặt đất kia.
“Quả nhiên bị ngươi đoán trúng…” Nàng cúi đầu tự nói như vậy.