“Ngài Harry,” Olivia đứng lên gọi lớn. Nàng tì vào bậu cửa sổ, nhìn xuyên qua bóng đêm về phía cửa sổ nhà anh nơi anh đang ngồi bất động trong ánh sáng nhập nhoạng. Bỗng nhiên anh lại ngồi bất động như thế.
Anh giật mình khi nghe giọng nàng và nhìn lên cửa sổ phòng nàng, nhưng không hẳn là nhìn nàng. “Xin lỗi,” anh làu bàu rồi nhanh chóng quay lại cuốn sách tìm chỗ đang đọc dở.
“Có gì đâu mà xin lỗi chứ,” nàng trấn an anh. Anh thực sự trông hơi là lạ, như thể vừa ăn phải thứ gì đó có độc. “Ngài có sao không?”
Anh ngước lên nhìn nàng, và những gì đang xảy ra lúc đó thật khó diễn tả mà cũng thật khó hiểu. Mắt hai người giao nhau, ngay cả trong đêm tối nàng không nhìn thấy được màu nâu sẫm nồng nàn đó song nàng vẫn biết được. Cảm thấy được. Và rồi, tự nhiên nàng thấy khó thở, không thở được bình thường nữa. Chỉ là không thở được. Cả thăng bằng nữa. Nàng thụp người trở lại ghế, và ngồi như thế một lúc, tự hỏi không biết sao tim mình lại loạn nhịp như thế.
Và anh chỉ biết ngồi yên nhìn nàng.
Và nàng... nàng...
Nàng ngất đi.
Ôi trời đất ơi, hẳn anh nghĩ rằng nàng đúng là một kẻ ngớ ngẩn hết sức. Trong đời mình chưa khi nào nàng ngất cả, à mà thực ra không phải ngất, nhưng có cảm giác giống y như thế, một cảm giác lạ lùng, bồng bềnh, váng vất và chóng mặt, và giờ anh sẽ nghĩ nàng là một trong những cô nương mỗi khi đi đâu cũng mang theo lọ giấm thơm bên mình.
Chuyện tệ quá, ấy thế mà nàng đã nhiều lần cười cợt những cô gái đó. Ôi trời ôi trời. Nàng cố gượng đứng lên thò đầu ra cửa sổ. “Tôi không sao,” nàng nói lớn. “Chỉ trượt chân thôi.”
Anh chầm chậm gật đầu, và nàng nhận thấy anh đang đứng đó nói chuyện với nàng nhưng hồn đang để đâu đâu. Rồi như thể sực tỉnh, anh hỏi lại nàng vừa nói gì. “Đầu óc tôi lơ mơ quá,” anh có ý giải thích. “Muộn rồi ấy nhỉ.”
“Vâng,” nàng trả lời dù không nghĩ đã quá mười giờ. Và đột nhiên nàng nhận thấy nếu để anh nói tạm biệt trước thì thật mất mặt, nàng phải là người nói trước. Vì... vì... ừ thì nàng không biết tại sao, nàng chỉ biết cần phải vậy.
“Tôi cũng định nói mình sắp sửa đi,” nàng nói giọng lắp bắp. “À, không phải đi, vì tôi không hẳn có nơi nào để đi cả. Giờ tôi đã ở trong phòng ngủ rồi và còn đi đâu nữa ngoài đi đến cái giường chứ, chỉ có mấy bước là tới rồi.”
Nàng cười với anh, như thể muốn chữa cho những câu nói vụng về vừa rồi. “Như ngài vừa nói đấy,” nàng tiếp, “muộn rồi.”
Anh lại gật đầu.
Và nàng phải nói thêm điều gì đó, vì anh vẫn im lặng. “Vậy chúc ngủ ngon nhé.”
Anh đáp lại, nhưng giọng anh quá nhẹ nên nàng không nghe rõ, chỉ thấy môi anh mấp máy.
Và lại một lần nữa, khi anh ngước lên nhìn nàng, nàng trỗi lên một cảm giác. Nó bắt đầu từ những ngón tay, lan đến cánh tay cho đến khi toàn thân nàng run lên, nàng thở mạnh như thể muốn tống đi cảm giác lạ lùng ấy qua hơi thở.
Nhưng nó vẫn còn ở lại với nàng, mơn trớn lồng ngực nàng và râm ran trên làn da nàng.
Nàng sắp điên lên mất thôi. Chắc là vậy rồi. Hoặc nàng mệt quá. Hôm nay đi gặp hoàng tử nên giờ chưa hết căng thẳng.
Nàng bước lùi vào, đóng cửa sổ lại, nhưng rồi...
“Này!” nàng thò đầu ra, “Ngài Harry!”
Anh nhìn lên. Anh vẫn ở yên chỗ cũ.
“Cuốn sách,” nàng nói. “Ngài vẫn còn giữ nó.”
Cả hai cùng một lúc để ý đến khoảng cách giữa hai tòa nhà.
“Ném lên xem chừng không ổn, nhỉ?” nàng nói.
Anh lắc đầu cười, một chút thôi, như thể anh biết lẽ ra anh không nên. “Ngày mai tôi sang nhà gửi lại cô.”
Và cảm giác đó quay trở lại, cảm giác ngạt thở, nhộn nhạo và lạ lùng. “Thế thì tốt rồi,” nàng nói và đóng cửa sổ.
Và kéo rèm.
Và rồi khẽ rít lên, tay quàng quanh thân người.
Không ngờ tối nay lại vui đến thế.
Chiều hôm sau, Harry kẹp cuốn Cô Butterworth và gã nam tước dở hơi dưới nách và sửa soạn sang phòng khách nhà tiểu thư Olivia. Trên đường sang nhà nàng, anh để ý thấy quãng đường chiều dọc và chiều ngang suýt soát nhau. Mười hai bước xuống tầng trệt nhà anh, thêm sáu bước nữa xuống đường, tám bước nữa lên cửa trước nhà nàng...
Lần tới anh sẽ đếm bước ngang nữa. Thật thú vị khi so sánh hai chiều như thế.
Anh đã hoàn toàn thoát khỏi sự mất bình tĩnh nhất thời của đêm hôm trước. Tiểu thư Olivia Bevelstoke đẹp khôn tả; đây không chỉ riêng ý của anh thôi, mà ai cũng thừa nhận như thế. Bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn nàng, nhất là những người sống tách biệt với phụ nữ như anh trong vài tháng qua.
Điều khiến anh bình tâm trở lại là nhớ lại lý do anh bước lên mấy bậc cửa trước nhà nàng, anh trở nên tin tưởng như vậy. Bộ Chiến tranh. Hoàng tử. An ninh quốc gia... Nàng là nhiệm vụ của anh. Winthrop không khác nào ra lệnh cho anh thâm nhập vào đời tư của nàng.
Không, Winthrop đã ra lệnh cho anh thâm nhập vào đời tư của nàng. Không có gì là mập mờ trong chuyện này cả.
Anh đang chấp hành mệnh lệnh, anh tự nói với mình thế khi nhấc vòng sắt gõ cửa nhà nàng. Một buổi chiều cùng Olivia. Vì vua và quốc gia thôi.
Và quả thực nhiệm vụ này thú vị hơn đứt lần chầu chực bên bà bá tước Nga nghiện vodka nọ.
Tuy nhiên, một khi đã tập trung vào nhiệm vụ đến như thế, hẳn anh phải hài lòng khi bước vào phòng khách nhà nàng thì thấy tiểu thư Olivia không chỉ có một mình. Một nhiệm vụ khác của anh, hoàng tử Nga Alexei có dáng người thẳng không thể tin nổi, đã có mặt ở đó từ lúc nào, ngồi đối diện với nàng, trông rất bảnh chọe.
Lẽ ra anh phải thấy như thế càng thuận lợi chứ. Nhưng sao anh lại thấy bực bội chẳng rõ.
“Ngài Harry,” Olivia nở một nụ cười rạng rỡ khi thấy anh bước vào phòng khách. “Hẳn ngài còn nhớ Hoàng tử Alexei?”
Đương nhiên. Và anh cũng nhớ rất rõ thân hình lực lưỡng của tên cận vệ đang đứng lù lù tít trong góc phòng đằng kia.
Harry tự hỏi liệu thằng cha đó có theo hoàng tử đến tận phòng ngủ hay không. Nếu vậy thì quả là bất tiện cho mấy cô gái.
“Ngài mang theo thứ gì đấy?” hoàng tử hỏi.
“Cuốn sách ấy mà,” Harry đáp, đặt cuốn Cô Butterworth lên bàn. “Cuốn sách tôi hứa cho tiểu thư Olivia mượn.”
“Sách gì thế?” hoàng tử gặng hỏi.
“Tiểu thuyết vớ vẩn thôi,” Olivia xen vào, “Em không nghĩ mình sẽ thích nó, chỉ là một người bạn bảo em nên đọc.”
Hoàng tử không thể hiện cảm xúc gì.
“Hoàng tử thích đọc gì ạ?” nàng hỏi.
“Nói ra nàng cũng không biết đâu,” anh ta nói đầy ngạo mạn.
Harry quan sát Olivia thật kỹ. Anh nhận thấy nàng thật giỏi chuyện này - cái kiểu giả vờ lịch sự như thế. Một chút xíu khó chịu vừa ánh lên trong mắt nàng liền bị nàng dập tắt, thay vào đó là gương mặt rạng ngời đến độ khó ai có thể nghĩ đó là diễn.
Chỉ có điều anh biết thực tế không phải vậy.
“Em vẫn rất muốn biết hoàng tử thích đọc loại sách gì,” nàng nói giọng chân thành. “Em thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác trên thế giới mà.”
Hoàng tử quay sang nàng, vì vậy mà quay lưng lại với Harry. “Tổ tiên ta có một người là triết gia và thi sĩ vĩ đại. Hoàng tử Antiokh Dmitrievich Kantemir.”
Harry nghe chuyện này lấy làm thích thú: ai (ấy là những người có kiến thức về văn hóa Nga) cũng biết rằng Kantemir chết lúc chưa vợ.
“Gần đây ta đọc hết những truyện ngụ ngôn của Ivan Krylov nữa,” Hoàng tử Alexei tiếp. “Người Nga có chữ nào ta cũng phải đọc chúng.”
“Ở nước em cũng có những nhà văn như thế,” Olivia bình phẩm. “Shakespeare này. Ai cũng đọc Shakespeare. Em nghĩ chỉ có ai không yêu nước mới không chịu đọc ông.”
Hoàng tử nhún vai. Rõ ràng đấy là thái độ của anh ta dành cho Shakespeare.
“Thế ngài có đọc Shakespeare không ạ?” Olivia hỏi.
“Ta có đọc vài tác phẩm bằng tiếng Pháp,” anh ta nói. “Nhưng ta thích đọc tiếng Nga hơn. Văn học nước ta sâu sắc hơn nước nàng nhiều.”
“Tôi từng đọc Liza tội nghiệp,” Harry nói, ngay cả khi anh thừa biết là mình nên ngậm miệng thì tốt hơn. Nhưng hoàng tử huênh hoang quá. Không chích vào một câu không chịu được.
Hoàng tử Alexei xoay sang anh với vẻ bất ngờ không giấu giếm. “Ta không biết Bednay Liza đã được dịch sang tiếng Anh đấy.”
Harry cũng không biết; anh đọc nó bằng tiếng Nga cách đây nhiều năm rồi. Vậy là chiều nay anh đã mắc một sai lầm chết người rồi. Anh không định mắc tiếp một sai lầm nữa nên vội vàng nói tiếp, “Tôi nghĩ mình đang nói đúng cuốn sách đó rồi đấy. Tác giả là... ồ, tôi không nhớ ra... bắt đầu bằng chữ K hay sao ấy, tôi cho là vậy. Karmazanon thì phải?”
“Karamzin,” hoàng tử nói giọng lỗ mãng. “Nikolai Karamzin.”
“À, đúng rồi,” Harry nói, giọng anh cố tình hồ hởi. “Cô thôn nữ tội nghiệp bị một tên quý tộc làm nhục, đúng không?”
Hoàng tử gật đầu cộc lốc.
Harry nhún vai. “Hẳn là ai đó đã dịch sang tiếng Anh”
“Có lẽ ta sẽ tìm một cuốn xem sao,” hoàng tử nói. “Nó có thể giúp ích cho tiếng Anh của ta.”
“Sách đó nổi tiếng lắm à?” Olivia xen vào. “Em cũng muốn đọc nếu có thể tìm được bản dịch tiếng Anh.”
Harry nhìn nàng với ánh mắt hồ nghi. Có phải chính là cô nàng vẫn khăng khăng rằng mình chẳng ưa nổi Henry V hay Cô Butterworth và gã nam tước dở hơi đấy không.
Cuộc trò chuyện thoáng có dấu hiệu rơi vào câm lặng thì Olivia cất tiếng, “Tôi vừa gọi người mang trà lên thì ngài đến. Ngài dùng trà luôn với chúng tôi nhé, ngài Harry?”
“Rất sẵn lòng,” anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện hoàng tử, nở một nụ cười ôn tồn.
“Thú thật là,” Olivia nói, “em học ngoại ngữ tệ lắm. Cô gia sư đến vất vả vì tiếng Pháp của em không chịu tiến bộ. Thật ngưỡng mộ những ai có thể nói được hơn một thứ tiếng đấy. Hoàng tử, tiếng Anh của ngài thật không chê vào đâu được.”
Hoàng tử đón nhận lời khen tặng bằng một cái gật đầu.
“Hoàng tử Alexei còn nói được tiếng Pháp nữa cơ đấy,” Olivia nói với Harry.
“Tôi cũng nói được,” anh đáp, vì có vẻ như chẳng có lý gì để giấu chuyện này cả. Hoàng tử có thể buột miệng nói ra điều gì bằng tiếng Nga, nhưng anh ta chẳng bao giờ nói thế bằng tiếng Pháp; có quá nhiều người nói được tiếng Pháp ở London này. Thêm nữa, sau nhiều năm sống ở Lục địa, không lý nào anh lại chẳng học được chút tiếng Pháp ở đấy.
“Thế mà giờ tôi mới biết đấy,” Olivia nói. “Có lẽ hai người có thể nói chuyện bằng tiếng Pháp. Hoặc có lẽ không.” Nàng khúc khích cười. “Nghĩ tới những điều mà hai người có thể sẽ nói về tôi làm tôi thấy sợ run lên đây này.”
“Chỉ những lời tốt đẹp thôi,” hoàng tử nói giọng mơn trớn.
“Tôi nghĩ tiếng Pháp của tôi sao có thể so bì với hoàng tử đây.” Harry nói dối. “Tôi dám chắc là giờ mà nói chuyện bằng tiếng Pháp thì chỉ gây khó khăn cho cả hai chúng tôi thôi.”
Lại im lặng. Olivia lại cứu nguy tình thế. “Có lẽ ngài có thể nói gì đó bằng tiếng Nga cho chúng em nghe đi,” nàng nói với hoàng tử, “Em không chắc mình đã từng nghe ai đó nói tiếng Nga chưa nữa. Ngài thì sao, ngài Harry?”
“Tôi có nghe,” anh nói.
“Ồ, đương nhiên là ngài từng nghe rồi, ngài từng ở Lục địa cơ mà. Tôi nghĩ ngài phải nghe đủ loại ngôn ngữ ấy chứ.”
Harry gật đầu lịch sự, nhưng nàng đã quay sang Hoàng tử Alexei. “Ngài sẽ nói một câu gì chứ? Tiếng Pháp thì em nhận ra, dù là chẳng hiểu gì cả. Nhưng tiếng Nga thì - ồ, em không biết nó nghe như thế nào cả. Có giống tiếng Đức không?”
“Nyet,” hoàng tử đáp.
“Ny-ôi!” Olivia cười. “Chắc có nghĩa là không rồi.”
“Da,” Hoàng tử Alexei đáp.
“Có nghĩa là đúng rồi.”
Harry không biết mình nên thích thú hay bực bội nữa.
“Nói thêm đi,” nàng thúc giục. “Em sao có thể cảm được ngữ điệu của ngôn ngữ này chỉ qua những từ một âm tiết như thế.”
“Được,” hoàng tử nói. “Để ta xem nào...”
Hai người kiên nhẫn đợi trong khi anh ta nghĩ ra điều gì đó để nói. Sau một lúc anh ta lên tiếng.
Và Harry thấy mình chưa bao giờ ghét ai như ghét gã hoàng tử Nga Alexei Gomarovski này.
“Ngài nói gì cơ ạ?” Olivia nói kèm theo một nụ cười chờ đợi.
“Nàng đẹp hơn cả đại dương, hơn cả bầu trời và làn sương buổi sớm.”
Hay theo như Harry dịch được, Ta sẽ “bơm” cô em cho đến khi cô em hét lên vì sung sướng.
“Cứ như thơ ấy nhỉ,” Olivia lẩm bẩm.
Harry không dám cho phép mình mở miệng.
“Ngài nói thêm điều gì nữa đi, được không ạ?” Olivia cố nài.
Hoàng tử lưỡng lự. “Ta không thể nghĩ thêm được điều gì - nói thế nào nhỉ?”
Xúc phạm.
“À, tinh tế,” hoàng tử kết thúc, nhìn mặt anh ta vô cùng hài lòng với cách chọn từ của mình. “Đủ tinh tế về nàng nữa.”
Harry ho. Ho hay ọe sao đó. Hay nghe có vẻ như là cả hai, bởi vì Olivia nhìn anh thảng thốt. Anh không biết làm gì chỉ biết tròn mắt nhìn lại. Không một người biết điều nào nghe lời ngớ ngẩn ấy mà không thể hiện một phản ứng gì.
“Ồ, trà đến rồi đây,” Olivia nói, nghe giọng nàng như vừa thoát khỏi một gánh nặng. “Marry, ta cần một chiếc tách nữa, ngài Harry đây cũng dùng cùng chúng ta.”
Sau khi Mary đặt cái khay xuống và lui trở ra lấy thêm tách, Olivia nhìn sang Harry nói, “Ngài không phiền khi tôi rót trà ngay bây giờ chứ?”
“Đương nhiên là không,” anh nói, và vô tình liếc sang hoàng tử lúc này đang cười khinh thường với anh.
Harry trưng ra bộ mặt khinh thường không kém để đáp lại. Anh không thể đừng được. Và, anh viện lý do như thế để duy trì tiếp thiên tiểu thuyết mà trong đó anh là một người muốn chiếm trái tim của tiểu thư Olivia và giờ đang ghen lên. Nhưng thực sự là, liệu hoàng tử Alexei có nghĩ rằng Olivia có ý thiên vị anh ta khi mời anh ta dùng trà trong lúc Harry chưa có tách không nhỉ?
“Ngài thấy trà Anh ngon không, thưa hoàng tử?” Olivia hỏi. “Dù em cho rằng không hẳn là trà của Anh. Nhưng người Anh chúng em đã biến nó thành thứ mà chỉ người Anh mới có, em nghĩ vậy.”
“Ta cho đó là tập tục hay nhất,” hoàng tử nói.
“Ngài dùng sữa không?”
“Có.”
“Đường ạ?”
“Có.”
Nàng vừa pha trà cho anh ta vừa nói khi cho đường vào tách, “Bữa trước ngài Harry có bảo trà là thứ ngài ấy nhớ nhất khi phục vụ trong quân đội đấy ạ.”
“Thế à?” hoàng tử Alexei nói.
Harry không chắc hoàng tử đang hỏi ai nhưng quyết định cứ trả lời. “Có nhiều đêm tôi thèm một cốc trà nóng đến chết đi được ấy.”
“Ta lại tưởng là nhiều đêm ngài đi giết chết người ta chứ.”
Harry nhìn sang anh ta với ánh mắt điềm tĩnh. “Tôi được trang bị nhiều thứ, kiếm lưỡi cong, súng lục và lưỡi lê. Tôi đã giết chết nhiều quân địch.”
Hoàng tử cũng nhìn sang Harry với ánh mắt tương tự. “Nghe như ngài thấy thích thú chuyện đó lắm nhỉ.”
“Không,” Harry trả lời cộc lốc.
Hoàng tử nhếch mép. “Đôi lúc cũng cần xấu xa chứ, da?”
Harry chỉ gật đầu. Hoàng tử nhấp một ngụm trà, dù trà của Harry chưa được rót. “Ngài có đấu kiếm được không, ngài Harry?”
“Tàm tạm.” Đúng là thế. Họ không có thầy dạy đấu kiếm cho ra hồn thầy khi còn học ở Hesslewhite. Thế nên kỹ năng đấu kiếm của Harry thích hợp dùng trong quân đội hơn là để thi đấu đối kháng. Anh không giỏi đỡ một nhát kiếm, nhưng anh biết làm thế nào để kết liễu kẻ thù bằng kiếm.
“Có thêm tách rồi đây,” Olivia lên tiếng, đón lấy tách trà người hầu gái vừa mang tới. “Ngài Harry, ngài không dùng đường phải không?”
“Cô nhớ nhỉ,” anh nói nhỏ.
Nàng mỉm cười với anh, anh cảm thấy một niềm hạnh phúc len nhẹ vào lòng tựa một cơn gió mơn man. Anh cảm thấy mình cười lại với nàng, tự nhiên, không giả tạo, không vờ vịt. Nàng nhìn anh, anh nhìn nàng, và trong một khoảnh khắc hồ như hơi thở, trong phòng chỉ có mỗi hai người.
Nhưng rồi nàng quay đi, nói gì đó nghe không rõ về trà. Nàng mải pha trà cho anh, và anh thấy mình cứ dán mắt vào đôi tay nàng, dễ thương và tao nhã, song có gì đó không được duyên dáng lắm. Nhưng anh thích vậy. Nữ thần nào mà chẳng cần có chút thiếu hoàn hảo.
Nàng lại nhìn lên, và thấy anh đang quan sát mình. Nàng lại mỉm cười, và rồi anh lại phải cười với nàng lần nữa, và...
Và rồi gã hoàng tử chết tiệt kia đột ngột mở miệng chen ngang.