Editor: Đường Thất Công Tử - Diễn đàn
Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Ta miễn cưỡng nâng làn tóc mây được cài trâm, tay sờ luôn cảm thấy không hợp, gỡ xuống thấy nó vốn là một cây trâm cài tóc kiểu phượng hoàng. Ta ném lên bàn trang điểm, khóe mắt cũng không nhìn tỳ nữ đang run hết cả người ở đằng sau: “Thánh ân đang nồng, hoàng hậu không thích, về sau coi cây trâm này như vật trang trí mà cúng bái đi, mỗi ngày thắp ba nén nhang!”
Ngoài cửa sổ chim sẻ yên tĩnh, dường như từ lúc vào đông đến nay thì đã cùng nhau lười nhác như ta rồi. Tay chân tỳ nữ nhanh nhẹn thay đổi lễ phục của ta khi vào chầu vua, ngón tay lại khéo léo buộc mái tóc đen nhánh của ta lên, cuối cùng thay ta đội mũ quan bằng lụa xanh mỏng. Đây là phần ân sủng độc nhất từ lúc khai triều đến nay. Triều đình tan vỡ, chỉ một mình nữ nhân là ta làm quan, tay nắm thực quyền(1), mặc dù lúc trước quyền thế ngập trời này thuộc về Hạ Hầu Di.
(1) Thực quyền: quyền hành có thật chứ không phải trên danh nghĩa.
Chẳng qua triều nghị (nghị luận trên triều) chỉ là mấy tên quan nhỏ lén lút đấu quyền, chuyện xảy ra rồi, lại run rẩy nhắm vào người đại quan Tứ phẩm. Ta càng nghe mí mắt càng nặng, cũng không biết lộn xộn rối ren trải qua bao lâu, cuối cùng bên tai nhỏ cũng yên tĩnh.
Bên trong và bên ngoài điện bàn việc nước cũng đi hết sạch, tay phải bệ hạ chống cằm, ánh mắt cũng híp nhanh lại rồi. Đây là trò hắn thường chơi, hình như đứng nhìn ta ngủ trở thành niềm vui duy nhất trong thời thái bình thịnh thế của hắn(2), ta lại vô cùng chán ghét.
(2) Cách vua xưng thời xưa.
Ta hắng giọng một cái, hắn chợt bừng tỉnh, vuốt vuốt khuôn mặt rồi mới lộ vẻ mỉm cười giống như hoà nhã dễ gần mà hỏi ta: “Ái khanh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Hắn đang nói cây trâm cài đầu phượng hoàng ấy, ngày ấy hắn mượn việc ngợi khen để tặng vật đó cho ta, chỉ có ta hiểu rõ ý nghĩa, nếu như ta bằng lòng, trung cung(2) sẽ đổi chủ ngay hôm ấy. Sau yến hội ngày đó, ta lại rất rõ ràng từ chối hắn, ta cười nói: “Bệ hạ, thê tử của bằng hữu không thể khinh.”
(3) Trung cung: Trung cung Hoàng hậu
Hiển nhiên trong nháy mắt hắn lại ung dung, một khắc cũng không quên Hạ Hầu Di, hắn vẫn nhớ rõ giao tình của ba người chúng ta. Giống như ta.
Hôm nay hắn nhắc lại chuyện trước đây, ta lại không đồng ý, nhưng khi xoay người đã nở nụ cười bí hiểm, chậm rãi nói: “Bệ hạ, Hạ Hầu Di đã trở về.”
Quả nhiên, trên mặt Bệ hạ căng thẳng, da thịt nơi khóe môi nhăn thành nét cong kỳ lạ.
Từ trước Bệ hạ cũng cho là như vậy, Hạ Hầu Di không bao giờ trở lại nữa mới là kết cục tốt nhất.