Chuyện Yêu Đương

Chương 15: Chương 15




Thời gian nghỉ hè đã tới, vào buổi tan học bắt đầu ngày nghỉ đầu tiên, Giản Ninh và Nhậm Nguyên không về thẳng nhà mà chạy đến tiệm internet gần đó, đã một tháng rồi hai người vẫn chưa tới đây, sau khi ra khỏi phòng thi của môn cuối cùng, cả hai đều giống như chú chim được thả ra khỏi lồng, sẵn sàng tự do bay nhảy.

Còn việc biết kết quả thi là chuyện của một tuần sau, cần gì phải lo lắng nhiều như vậy!

“Nhậm Nguyên! Cậu mau lên mạng đi, mình với cậu cùng đi đánh trận, lâu rồi không lên, thật sự là nhịn không nổi nữa!” Giản Ninh để cặp lên ghế, dù sao bên trong cũng không có tiền, có người muốn ăn cắp cũng được, không có gì quý cả.

Mở máy tính ra, Giản Ninh và Nhậm Nguyên cùng nhau lên game, nhưng không ngờ vận khí hôm nay không tốt, vừa mới vào đăng nhập thì đã nhìn thấy chủ tiệm internet vội vội vàng vàng, “Mau ra ngõ sau, có đợt kiểm tra người! Muốn kiểm tra chứng minh thư!”

Nhậm Nguyên và Giản Ninh liếc mắt nhìn nhau, thoáng cái đứng dậy khỏi ghế, vơ lấy cặp rồi chạy ra ngoài. Không được, nếu như bị điều tra, chắc chắn trường học sẽ biết!

Chạy thục mạng về phía trước, hai người thở không ra hơi chạy ra ngõ hẻm, nhanh chóng chui vào trong siêu thị, giả vờ là khách mua hàng, điều chỉnh lại hơi thở của mình.

“Rõ xui xẻo! Lại còn mất trắng ba khối!”

“Cậu còn tiếc? Cứ coi như là phí trừ xui xẻo đi! Đi thôi, đành phải về nhà.” Nhậm Nguyên không hề để ý gì đến ba khối đó, dù sao cậu gần đây cũng coi như là có tiết kiệm tiền, chỉ chút tiền này không cần cậu phải lo lắng.

Ra khỏi đầu ngõ còn phải đi qua một cái ngõ nhỏ nữa mới ra được đường lớn, đường trốn của tiệm internet này thật là ngoằn ngoèo, chẳng trách lần nào cảnh sát cũng không bắt được người.

Giản Ninh nói xong với Nhậm Nguyên, nhìn đầu ngõ, đột nhiên nhìn thấy một người quen thuộc.

Đó không phải là Tần Quyên sao?!

“Nhậm Nguyên, hai người bên kia không phải là Tần Quyên và Đinh Lượng sao?” Giản Ninh lấy cùi chỏ đẩy đẩy Nhậm Nguyên, để Nhậm Nguyên xác nhận, dù sao Nhậm Nguyên cũng biết hai người kia nhiều hơn cậu một chút.

Nhậm Nguyên nhìn sang, thấy thật sự đúng là Tần Quyên và Đinh Lượng, lập tức cau mày đi lên trước mới phát hiện hai người đang cãi nhau, hơn nữa ——

Mang thai?

Lần này Nhậm Nguyên và Giản Ninh thật sự không biết có nên tiến lên trước hay không, còn chưa suy nghĩ xong có nên lùi lại không thì đã thấy Tần Quyên nhìn bọn họ, kêu một câu.

“Nghe thấy rồi sao?”

“À phải, nghe được rồi, các người sẽ không nhiều chuyện chứ? Nam sinh không thể bà tám như thế.” Tần Quyên ra vẻ chả sao cả tựa vào tường nhìn hai người bọn họ, Đinh Lượng cắm hai tay vào trong túi quần, không nói gì, Nhậm Nguyên và Giản Ninh cũng không biết nên nói gì, cả bốn người cứ đứng đó trừng mắt nhìn nhau.

Trong lòng Giản Ninh cảm thấy kinh hoàng, nữ sinh lộ liễu như vậy rất ít, nữ sinh mang thai khi đang còn học cao trung lại còn ít hơn, e rằng trong một số trường còn không có ai như thế.

Thế nhưng hai người bọn họ lại gặp được!

Qua một lúc lâu, Đinh Lượng mới mở miệng, “Chúng ta phá đi, nếu không thì sinh đứa trẻ này ra, mà chúng ta còn là học sinh, ai sẽ nuôi đây?”

“Đinh Lượng, anh cũng là bên thứ hai, sau này tôi không sinh con được thì anh đừng tìm một cô bồ nhí chọc cho tôi nổi giận.” Tần Quyên không biết lấy đâu ra một điếu thuốc rồi đốt, gương mặt phía sau làn khói khiến cho Giản Ninh và Nhậm Nguyên cảm thấy thật sự không biết trong lòng đang là mùi vị gì.

Sao lại có cô gái nào ‘tốt’ như vậy chứ.

“Nói bậy, không sinh được thì không sinh, sợ cái gì, nhà anh cũng không phải chỉ có mình anh.” Đinh Lượng nhìn dáng vẻ không muốn nghe lời đó của Tần Quyên, nói xong liền nhìn về phía Nhậm Nguyên, “Nhậm Nguyên, cậu có mang theo tiền không? Cho tôi mượn đi, lần sau đi chơi bóng sẽ trả cho cậu, giờ tôi dẫn cô ấy đi bệnh viện, đi bệnh viện công nhiều tiền, không tới phòng khám tư vì không an toàn.”

Nhậm Nguyên rất hào phóng mà kéo cặp ra, loạt soạt lấy hơn hai mươi khối của mình đưa cho Đinh Lượng, “Nên như thế, muốn phá cũng phải đến bệnh viện công, chịu đựng ánh mắt xem thường vẫn tốt hơn giày vò thân thể.”

Đinh Lượng và Tần Quyên không nói gì, cầm tiền nói cảm ơn với Giản Ninh và Nhậm Nguyên, đi ra khỏi hẻm, cả hai cùng nắm tay nhau.

Ra khỏi hẻm, Giản Ninh vẫn không nói gì, Nhậm Nguyên đi bên cạnh, nhìn mặt trời đang dần dần lặn xuống, hỏi, “Giản Ninh, cậu có cảm thấy Tần Quyên không có hi vọng gì hay không? Không biết thương tiếc cho chính mình?”

“Ban đầu là vậy, nhưng xem ra bây giờ tình cảm của cô ấy và Đinh Lượng dường như rất tốt, Đinh Lượng cũng rất tốt với cô ấy, nên không cảm thấy gì hết.” Giản Ninh thành thật trả lời.

Nhậm Nguyên nói, “Thật ra Tần Quyên theo đuổi mình trước khi Đinh Lượng theo đuổi cô ấy, bởi vì lúc trước bọn mình có chơi bóng, Tần Quyên có cổ vũ cho mình, sau đó Đinh Lượng liền quấn lấy cô ấy.”

“Nhưng đứa trẻ vô tội, cứ tiếp tục như thế sẽ không sao?”

“Ai biết được?!” Nhậm Nguyên gối hai tay ra sau đầu, vẻ mặt thoả mãn, nhìn gò má của Giản Ninh, “Cậu lo chuyện đó làm gì, nhưng mà, sau này khi bọn họ kết hôn, nhất định hai chúng ta sẽ được mời.”

“Sao cậu biết?”

“Đoán đại.”

“Đi chết đi.”

Về đến nhà, Giản Ninh ngồi trên ghế salon nhà mình, thích thú xem tivi, vừa cắn hạt dưa vừa ăn táo, dáng vẻ giống hệt như đại thiếu gia.

Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng người kêu mình, “Giản Ninh, Giản Ninh!”

“Ai đó?”

“Mình, Hà Bình!” Giản Ninh đứng bên cửa sổ nhìn ra, xác định đúng là Hà Bình, trong lòng giật mình nhưng vẫn ra ngoài, đứng trước mặt Hà Bình hỏi, “Cậu tới nhà mình làm gì?”

“Cũng không có gì, chỉ đến hỏi cậu một chút xem có thời gian không, cuối tuần chúng ta cùng nhau đi chơi, còn có thêm mấy nữ sinh chung lớp, vì không phải kỳ nghỉ nên đến rủ cậu cùng nhau đi chơi.”

“Đi đâu?”

“Hả? Đi cắm trại, yên tâm đi, có tổ chức, đi ba ngày hai đêm, cha mình lấy được tin tức bên kia, cũng hẹn vài người đi chung, nên tới hỏi xem cậu có đi không.” Hà Bình nhìn dáng vẻ cau mày của Giản Ninh, ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Hà Bình thật sự có ý kia với Giản Ninh, cũng cảm giác được Giản Ninh lại tránh né mình, nhưng chỉ cần biết khó mà lui, rồi một lần nữa trở về quan hệ bạn bè. Lần này cùng đi cũng là những người có quan hệ tốt, thật sự không có ý định gì khác.

Giản Ninh nghe thấy là đi cắm trại, lần này là lần đầu tiên cậu tham gia, chuyện tốt như thế sao có thể bỏ qua, nhưng mà ——

“Đóng bao nhiêu tiền?”

“À, không nhiều lắm, năm mươi khối, chủ yếu là đi những nơi phụ cận không xa, hơn nữa cha mình cũng có chuẩn bị lều rồi.” Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là nhà Hà Bình rất có tiền.

Giản Ninh bĩu môi, năm mươi khối à, cũng không tệ!

“Cuối tuần này đúng không, để tối nay mình hỏi cha mình một chút, nếu đi được thì sẽ nói, đúng rồi, có thể kêu Nhậm Nguyên đi chung không? Dù sao thêm cậu ấy vào cũng không nhiều.” Giản Ninh đột nhiên nhớ ra, nhìn Hà Bình.

“Không thành vấn đề, đúng lúc lớp mình cũng có nữ sinh thích cậu ấy phải không?” Hà Bình cười ha ha, sờ đầu nói, “Được rồi, nếu cậu đi thì đến nhà mình báo cho mình một tiếng, được không?”

“Được, cảm ơn!”

Sau khi tạm biệt Hà Bình quay lại, ông ngoại của Giản Ninh ngủ trưa xong đi ra khỏi phòng, một giấc ngủ đến chiều ấy khiến cả mặt đầy hồng quang, tinh thần vô cùng tốt.

“Ông ngoại, tới đây đi, chúng ta cùng xem tivi, để con đi rửa táo cho ngoại.”

“Ninh Ninh thật ngoan, đi đi, sau khi đến đây ông ngoại cứ hưởng phúc là được rồi.” Ông ngoại của Giản Ninh cười ha ha không ngừng, Giản Ninh nhìn ông ngoại đang có tâm tình tốt, tự nhiên cũng cảm thấy tốt hơn.

Sau một hồi ăn cơm tối, Giản Ninh đi tìm Nhậm Nguyên nói chuyện cắm trại, nhất định sẽ khiến cho cậu ta vui mừng.

Sự thật đúng là như vậy, hai người cùng nhau tính kế, lần này nhất định phải đi, người nhà cũng không phản đối, nói là con trai phải nên ra ngoài rèn luyện thì mới lớn, vỗ tay một cái, tiền cho cậu, đi thôi!

“Này, hình như Hà Bình không có ý kia với mình.”

“Mình đoán chắc là cậu ấy chỉ có chút khuynh hướng, không chừng sẽ thành cong đấy, lần này hai người không cần lo xấu hổ rồi!” Nhậm Nguyên nhìn Giản Ninh đang ôm quyển sách, trong lòng cười thầm.

Cậu cứ xem đi, đến lúc đó coi như cậu có thể hiểu được tâm tình của mình.

“Giản Ninh, nói xem cậu có thích nữ sinh nào không?”

“Không có, chậc, sao lại hỏi cái đó, cậu còn lo đến chuyện riêng của mình sao?!” Giản Ninh bỏ quyển sách trên tay xuống, nhìn Nhậm Nguyên, “Cậu nói đi, nhân khí của cậu cao như vậy, nữ sinh của lớp bọn mình đều thích cậu hết rồi, Hà Bình nói, lần này đi cũng có nữ sinh thích cậu.”

“Sao mình biết được chứ?”

“Cậu nói xem, mình và Hà Bình kém cậu chỗ nào, cậu được hoan nghênh như vậy chẳng lẽ là do khuôn mặt?” Giản Ninh nhìn Nhậm Nguyên, cẩn thận quan sát, Nhậm Nguyên bị nhìn đến mức cả người không tự nhiên.

“Hôm nay thi xong là thứ năm, cậu nghĩ chúng ta có nên chuẩn bị một ít gì đó trước khi đi hay không? Ví dụ như vật dụng cần thiết cho cuộc sống nông thôn vân vân, mà cậu biết đi đâu không?”

“Hình như là một ngọn núi gần đây, không vào sâu trong núi đâu, chỉ tập hợp ở chân núi thôi,” Giản Ninh đáp.

Nhậm Nguyên gật đầu, thật sự rất muốn đi vào trong núi, nhưng bọn họ chỉ là học sinh nên không thể, cơ mà đến khi lên đại học sẽ thử một chuyến, có lẽ cũng không tệ lắm, tinh thần mạo hiểm ấy mà.

“Hà Bình nói lều sẽ do bên kia chuẩn bị, nhưng chúng ta vẫn nên mang theo nến hoặc là đồ ăn gì đó, thời tiết này mà ở dưới chân núi thì chắc cũng có muỗi, có mấy cô gái đi nên chúng ta còn phải làm luôn công việc của kỵ sĩ.” Giản Ninh đùa giỡn nói.

Kế hoạch cấm trại được xác định xong, mọi người đều chuẩn bị, ngày hôm sau Giản Ninh đến nhà Hà Bình hỏi thăm tình hình sẵn tiện hiểu rõ luôn hoạt động lần này.

Hoá ra hoạt động lần này là do đơn vị của cha Hà Bình tổ chức, nói là cho bọn trẻ có cơ hội sinh hoạt tập thể, mọi người đều biết, không cần là con của người trong đơn vị thì vẫn có thể tham gia, chỉ cần đóng năm mươi khối, lều và đèn pin đều có sẵn, còn có một đội chuyên nghiệp đi theo, ngay cả điện thoại di động cũng cho mang đi, bảo đảm an toàn.

Giản Ninh nghe xong, dứt khoát nói Hà Bình thật đúng là anh em, có chuyện tốt như vậy cũng không quên thông báo.

Hà Bình cười nói, vì chúng ta là anh em tốt!

Tám giờ thứ bảy, tổng cộng mười học sinh cao trung cùng với một đội chuyên nghiệp gồm bốn người nữa là mười bốn người ngồi chờ xe buýt trước cổng đơn vị của cha Hà Bình, cùng mục tiêu xuất phát.

Sau khi lên xe mới phát hiện, hai nữ sinh lớp họ đã tới, còn có một người là con gái của đồng nghiệp cùng đơn vị với cha Hà Bình, nói cách khác, không phải chỉ có ba cô gái —— còn có Hoàng Vân, cùng lớp với Giản Ninh.

Tổng cộng có bốn nữ sinh và sáu nam sinh trên xe, bốn cô nữ sinh làm thân với nhau rất nhanh, tuy là các cô không phải người trong đại viện của đơn vị như Lâm Tú, nhưng các nữ sinh rất nhanh đã có thể trò chuyện với nhau thông qua một bộ phim truyền hình đang phát.

Hà Bình giới thiệu ba nam sinh còn lại cho Giản Ninh và Nhậm Nguyên, người cao cao nhàn rỗi là Mạnh Soái, nam sinh mập mạp tên là Thịnh Quang, còn người ngâm đen trông có vẻ rất thích vận động tên là Trịnh Phàm, đều là học sinh lớp mười một của trường Tứ Trung, lớn hơn bọn họ một lớp.

Chuyến dã ngoại lần này khiến cho các nam sinh nhao nhao muốn thử, nghe nói là chơi rất vui, trong lòng không khỏi càng thêm phần mong đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.