Chuyện Yêu Đương

Chương 2: Chương 2: Giải thích việc không gọi Giản Ninh dậy




Phòng học lớp ba, thầy toán vừa nói hai từ ‘tan học’ xong, đa số mọi người đều kêu rên một tiếng sau đó gục xuống bàn như cái xác chết, gương mặt thê thảm, đã bị ngược đã xong.

Xoay xoay cây bút trong tay, Nhậm Nguyên nâng mắt nhìn bảng một chút, sau đó lại cúi xuống nhìn quyển sách mở ra trước mặt, không hề có chút biểu hiện bị ngược đãi, hết cách rồi, ai bảo người ta có đầu óc tốt? Ai bảo người ta từ khi vào học đến nay kiểm tra luôn được mười? Đây chính là chêch lệch, người so với người, thật muốn tức chết mà.

“Nhậm Nguyên, giảng đề này cho mình một chút, không biết làm.”

“Hửm? Đưa mình xem, cậu coi nhé, chỗ này có một đường thẳng đi qua, sau đó sẽ kéo dài ra ngoài, rồi sử dụng góc bù và ——“

“Nhậm Nguyên, tên khốn kiếp kia mau ra đây!”

Âm thanh giảng giải của Nhậm Nguyên đột nhiên bị cắt ngang, cả hai người cùng nhau quay đầu lại nhìn, Trương Bằng là người phản ứng đầu tiên, kêu một tiếng, “Ấy, không phải Giản Ninh nhà Nhậm Nguyên sao? Chậc, sao mới bây giờ đã tới rồi, nhớ Nhậm Nguyên? Bây giờ mới tiết hai mà!”

Giản Ninh liếc Trương Bằng, nổi giận nhìn Nhậm Nguyên bên cạnh, ánh mắt như muốn phun ra lửa.

“Chết tiệt, sáng nay cậu không gọi mình, cậu có biết m ình đến trễ hay không?!” Giản Ninh hung hăng trừng mắt nhìn Nhậm Nguyên, còn Nhậm Nguyên một chút phản ứng cũng không có.

Trương Bằng thức thời cầm sách của mình lên quay sang một bên, tránh bị ‘trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết’, hai người này, từ nhỏ đến lớn không biết cãi nhau bao nhiêu lần, Giản Ninh cũng thật là, chịu thua suốt mười lăm năm mà cũng không biết kiềm chế lại, luôn hẹp hòi làm đối thủ của Nhậm Nguyên.

Đồng phục học sinh hai màu xanh trắng, bây giờ đã đến tháng năm, vào thời kì cực kỳ nóng, tay áo bị xắn lên lộ ra cả cánh tay, hiện tại ngón tay đang xoay bút.

“Nhậm Nguyên!”

“Giản Ninh, cậu tự nhìn mình một chút đi, hô to gọi nhỏ như vậy làm gì? Đi, mình ra ngoài nói chuyện với cậu.” Nhậm Nguyên nghiêm túc nói xong, đứng dậy đi ra cửa, tới cuối hành lang phòng học.

Giản Ninh theo sau, nhìn Nhậm Nguyên dựa vào tường trưng ra vẻ mặt đắc ý nhìn cậu, khiến cậu cảm thấy khó chịu.

“Này, sao cậu không gọi mình đi chung, sáng nay suýt chút nữa mình ngay cả cổng trường cũng không vào được!!”

“Không phải chiều hôm qua nói cho cậu nghe rồi sao, mình nói sẽ không gọi cậu dậy, cậu không nghe thấy sao, lớp mình có bài kiểm tra vào sáng cho nên phải đi sớm, ai biết cậu lại đi trễ chứ.” Nhậm Nguyên liếc mắt, dáng vẻ ‘cậu thật hết thuốc chữa’.

Thì ra là phải làm kiểm tra sao? Nhưng mà ——

Vẻ mặt bối rối nhìn Nhậm Nguyên, “Cậu nói hồi chiều hôm qua? Mình không nghe, cậu xem, cậu không nói lớn thì làm sao mình nghe thấy được?”

“Được rồi, lần sau mình sẽ lớn tiếng một chút, giờ cậu định không về lớp học sao? Phòng học của cậu ở trên lầu ba, mình ở tầng trệt.”

“Biết rồi, tan học cùng về, mẹ mình dặn cậu về nhà mình ăn cơm, hôm nay nhà mình có nấu thịt kho.” Giản Ninh dặn dò một câu rồi vội vàng chạy lên lớp học.

Nhậm Nguyên cũng đứng lên trở về lớp, nhìn thấy Trương Bằng vẻ mặt tươi cười liền biết cậu ta đang suy nghĩ gì trong đầu, thờ ơ ném ra một câu, “Lần sau thắc mắc bài tập toán thì đừng đến tìm mình nữa, tự cậu giải quyết, hiểu không?”

“Ôi ôi, không thể như thế được, mình bảo đảm sẽ không nói người bạn thân của cậu không tốt nữa.” Trương Bằng vội vàng giơ tay đầu hàng, “Nhưng mà nói Nhậm Nguyên cậu này, Giản Ninh kia lần nào cũng ào ào mà cậu đều phải nhịn, mẹ cậu dặn cậu trông nom cậu ta, nhưng chỉ thấy cậu ta toàn gây sự.”

“Nói bậy gì đấy, Giản Ninh chỉ không hiểu chuyện mà thôi, được rồi, học đi.”

Rõ là Giản Ninh bắt nạt cậu ấy, tuy Trương Bằng là bạn thân, nhưng cũng không thể nói là bạn thân nối khố cùng lớn lên bên nhau.

Tối phải đến nhà Giản Ninh ăn cơm, xem chừng cha mẹ lại phải làm thêm ở nhà máy, cơm tối của hai ngày tiếp theo cũng phải giải quyết ở nhà Giản Ninh rồi.

Cha mẹ Nhậm Nguyên làm việc ở một nhà máy, đôi khi phải làm thêm giờ, liền đem Nhậm Nguyên giao cho mẹ Giản Ninh chăm sóc, mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt, lâu ngày cũng tạo thành thói quen, mẹ Nhậm Nguyên trước đây vẫn nói, nhờ có mẹ Giản Ninh là một người phụ nữ giỏi nội trợ, nếu không thì thằng con mình cũng không có người thèm nhìn.

Sáng nay tổng cộng có bốn tiết, lúc tiếng chuông báo tiết cuối vang lên, mọi người lập tức xông ra ngoài phòng học, tiến quân thẳng đến căn tin, lo sợ đi trễ sẽ hết cơm.

“Trương Bằng, cậu nhanh lên chút đi, cứ lò mò lọ mọ!” Nhậm Nguyên xếp hàng trước, Trương Bằng đi lấy dụng cụ ăn, hợp tác phân công, hiệu suất cũng tăng nhanh, cả hai đều không trễ.

“Tới rồi, hét cái gì!”

Chen vào trong căn tin đông nghịt người gào thét liên tục, bên kia kêu cậu nhanh lên một chút, bên này bảo cậu đẩy tôi ra, vô cùng náo nhiệt, chỉ có Nhậm Nguyên và Trương Bằng tiên phong giải quyết xong chuyện cơm nước ngồi im một chỗ, thoả mãn ăn cơm, phải biết rằng, giành cơm là môt công việc hao tốn thể lực.

Lúc ngẩng đầu lên, Trương Bằng trông thấy Giản Ninh đang chậm rãi từ bên ngoài bước vào căn tin, nhìn phần cơm bên cạnh đã được chuẩn bị tốt, không khỏi khinh thường, làm người rảnh rỗi thật tốt!

“Giản Ninh tới.”

Nhậm Nguyên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa căn tin, đang định mở miệng bắt chuyện với Giản Ninh, lại nhìn thấy một nữ sinh đỏ mặt đi tới cạnh Giản Ninh, dúi một lá thư cho Giản Ninh, sau đó chạy mất.

Tỏ tình sao?

“Giản Ninh, bên này.” Nhậm Nguyên mở miệng kêu một tiếng, lập tức thấy ánh mắt Giản Ninh sáng lên, nhanh chóng vọt tới giống như người đói bụng đã mấy ngày.

“Nhậm Nguyên, có cậu ở đây tốt thật đấy!”

“Hai người các cậu cùng là bạn thân của mình, mâm cơm này là mình cầm, sao không thấy cậu cảm ơn mình một tiếng?!” Trương Bằng bất mãn phàn nàn một câu.

Giản Ninh ngậm một muỗng cơm, sau khi nuốt xuống mới mở miệng nói, “Cũng cảm ơn cậu nhé, đúng là có hai người song hùng của lớp ba ở đây, cơm liền rớt xuống cho mình!”

“Ăn cơm đi!” Trương Bằng vẫn cảm thấy Nhậm Nguyên trông nom cho Giản Ninh mệt muốn chết, nên bất bình thay cho người bạn thân của mình, luôn có thành kiến với Giản Ninh.

Bạn nói thử xem, Nhậm Nguyên đứng trong top mười, hơn nửa cha mẹ còn là công nhân nhà máy, tuy rằng thua kém hơn so với những người trong cái thành phố này, nhưng cha người ta tốt xấu gì cũng được coi là cán bộ trong nhà máy, là chủ nhiệm xưởng đấy! Vậy mà phải luôn theo hầu hạ cái thằng nhóc này, từ nhỏ đến lớn, từ tiểu học liền biết bọn họ, mà mỗi lần kết thúc một chuyện lộn xộn đều là Nhậm Nguyên chịu tiếng xấu, còn tên Giản Ninh này chưa từng cảm thấy lương tâm áy náy!

Rõ là một tên lòng lang dạ sói!

Giản Ninh không hiểu gì nhìn Nhậm Nguyên, ánh mắt Nhậm Nguyên bảo cậu cứ ăn cơm đi, cậu liền ngoan ngoãn ăn cơm.

Trên đường về lớp, sau khi nhìn Giản Ninh đi lên lầu, Nhậm Nguyên liếc Trương Bằng, “Sau này đừng làm trò trước mặt Giản Ninh nói cậu ấy này nọ, tên kia tuy đơn thuần, nhưng cậu mắng cậu ấy bộ cậu ấy không biết sao?

“Biết rồi, cậu chỉ biết bao che cậu ta!”

“Được rồi, cuối tuần này cùng đi trượt băng với cậu, không phải mới mở một khu trượt băng sao? Chúng ta đi thử chút đi, rủ nhóm Hàn Nhã Cầm cùng đi luôn, không phải cậu muốn theo đuổi Hàn Nhã Cầm sao, cái người mà cậu nhất kiến chung tình hồi khai giảng ấy.” Nhậm Nguyên quăng mồi nhử, thật sự là Trương Bằng lập tức im lặng, không nói về Giản Ninh nữa.

Về chỗ ngồi, chuẩn bị gục xuống bàn ngủ một giấc, tiết buổi chiều còn đang trông cậy vào giấc ngủ nghỉ mệt lúc này!

Đưa tay vào trong ngăn kéo định lấy áo khoác đồng phục ra để làm gối, lúc kéo áo khoác ra phát hiện có một lá thư cũng rơi ra theo, nhíu mày, chìa tay nhặt lên.

Phương Linh Linh? Hoa khôi lớp bên cạnh? Bạn thân của Hàn Nhã Cầm? Thấy cái tên trên bìa thư, trong đầu Nhậm Nguyên lập tức tự động bắn ra những thông tin liên quan đến Phương Linh Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.