Chuyện Yêu Đương

Chương 4: Chương 4: Giản Ninh không quay đầu lại, trực tiếp ném một câu cho Nhậm Nguyên




Vào tiết cuối cùng của trưa hôm sau, Nhậm Nguyên bắt đầu đắn đo mình có nên chờ Phương Linh Linh ăn cơm hay không.

Nếu đi, vậy coi như là đã đồng ý, còn nếu không đi…, Nhậm Nguyên suy nghĩ hết cả một tiết, lúc đang định ra cửa thì bị Trương Bằng kéo lại, sau đó là kéo đến trước cửa lớp hai, nói là muốn chờ Hàn Nhã Cầm đi ăn cơm.

Vất vả lắm người đẹp mới đồng ý lời mời của cậu ta, sao có thể không đến phòng học chờ sớm một chút được chứ?!

Dọc đường đi Nhậm Nguyên chưa kịp nói gì thì đã bị người kia lôi đi, hình như Phương Linh Linh cũng ở lớp hai, lời còn chưa nói, Phương Linh Linh và Hàn Nhã Cầm đã xuất hiện, gương mặt tươi cười còn có chút hồng hồng.

Việc này, thật sự là nảy sinh hiểu lầm rồi.

“Người đã đến rồi, vậy chúng ta đi ăn cơm đi, đúng lúc Nhã Cầm cũng ở đây.” Phương Linh Linh hiếm khi chủ động mở lời, rụt rè nhìn Nhậm Nguyên.

Nhậm Nguyên còn chưa nói gì, Trương Bằng bên cạnh đã lên tiếng, “Mau nói cho mình biết cậu quen người ta khi nào? Vậy mà không nói cho người anh em là mình đây, thật không được chút nào, làm công tác giữ bí mật tốt lắm!”

“Hừm, nhìn xem không phải cậu cũng hẹn người trong lòng sao, mình không đành lòng kích động cậu thôi!” Nhậm Nguyên cảm thấy chuyện này có lẽ là do duyên số, đánh bậy đánh bạ, chính mình và Phương Linh Linh cũng bên nhau, bằng không, tại sao hôm nay lại bị Trương Bằng kéo tới đây chứ?

Hàn Nhã Cầm cười cười nhìn Phương Linh Linh, sau khi rỉ tai vài cậu, Phương Linh Linh đánh nhẹ vào người Hàn Nhã Cầm một cái, tiếp theo đó cả bốn người cùng nhau đi ăn ở một tiệm cơm bên ngoài mà không phải căn tin trường.

“Không cần nói gì cả, hôm nay mình mời!”

“Được, dù sao tiền của cậu mà cứ ở trong ví mãi thì cậu sẽ cảm thấy nó nhảy loạn hết cả lên, không tiêu không được.” Nhậm Nguyên cũng không cướp công chiêu đãi, chỉ ngồi cạnh Phương Linh Linh, so với Hàn Nhã Cầm, Linh Linh ngược lại im lặng hơn rất nhiều.

Lần đầu tiên nói chuyện yêu đương với người khác, Nhậm Nguyên cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ một chút, mở miệng nói, “Nhà cậu và mình thuận đường nhau sao?”

“Ừm, cách trường không xa, chỉ mất khoảng mười phút.” Phương Linh Linh ban đầu ngẩn người người một chút, sau đó mới trả lời.

Nhậm Nguyên suy nghĩ thêm chút nữa, nhớ tới những lời yêu thương trong phim truyền hình, chợt nở nụ cười, “Vậy sau này mình đưa cậu về nhà, nhưng mà chỉ đưa đến đầu ngõ thôi để cha mẹ cậu không thấy, dù sao chúng ta vẫn còn là học sinh trung học.”

“Cảm ơn.”

Phương Linh Linh viết thư tình cho Nhậm Nguyên là chuyện mà cô không có chút chắc chắn nào, bởi vì trước đó đã có nữ sinh lớp khác viết thư cho cậu ấy nhưng không được trả lời, không ngờ, lần này Nhậm Nguyên lại đồng ý cô.

Nghĩ tới những lời Nhậm Nguyên vừa nói, cô không khỏi có cảm giác vui vẻ vì được quan tâm chăm sóc. Một bạn trai có thành tích học tập tốt lại đẹp trai, trong nhóm bạn gái, nhất định sẽ khiến cho những người còn lại đỏ mắt.

Tâm tư của tiểu nữ sinh chính là như vậy, có được một món đồ tốt sẽ nóng lòng muốn khoe cho toàn thế giới đều biết.

“Hai người ăn gì?”

“Gì cũng được, nhưng mà, ưu tiên cho con gái, Linh Linh cậu chọn đi, nhìn xem muốn ăn gì, dù sao cũng là Trương Bằng mời mà, đúng không?” Nói xong, Nhậm Nguyên còn quay sang nháy mắt một cái với Phương Linh Linh.

Trương Bằng ngồi bên cạnh có người đẹp làm bạn, tự nhiên cái miệng cũng mau chóng rách lên tới trời, không hề quan tâm đến chuyện nhỏ này chút nào.

Nhận lấy thực đơn được viết tay, bên trên là chữ viết ngay ngắn, Phương Linh Linh gọi một dĩa đồ xào giá 3 khối, chu đáo tiết kiệm tiền giúp Trương Bằng. Nhậm Nguyên thấy, lại lần nữa cảm thấy người bạn gái này cơi như cũng là người tốt, không lợi dụng.

Một bên bốn người chia thành hai cặp vô cùng vui vẻ, bên kia Giản Ninh bị người ta bỏ quên, tới căn tin phát hiện không ai gọi cậu như trước, không ai giữ chỗ cho cậu, sau khi đi lòng vòng nửa ngày vẫn không tìm được Nhậm Nguyên, bản thân buồn bực đi lấy cơm rồi tìm một chỗ nào đó ngồi xuống.

Nhậm Nguyên đi đâu nhỉ?

Ăn cơm với tâm trạng không yên ổn, ngay cả sườn xào chua ngọt ngon nhất căn tin cũng trở nên nhạt nhẽo. Ăn cơm xong, đúng lúc ra khỏi căn tin thì gặp một bạn học, Hà Bình.

“Ê, sao hôm nay không đi với Nhậm Nguyên?”

“Hết giờ thì đã không thấy cậu ấy, chẳng biết đi lêu lổng ở đâu rồi, chúng ta cùng nhau đi.”

“Ừm, phải rồi, hình như chiều hôm nay có bài kiểm tra, tiết mỹ thuật sẽ nhường cho thầy toán tới kiểm tra chúng ta, nghe nói đề bài rất khó đó.” không biết Hà Bình nghe tin đồn từ đâu, tới giờ mới nói cho Giản Ninh biết, Giản Ninh vừa nghe xong lập tức vứt chuyện Nhậm Nguyên bỏ mặc cậu một mình lúc nãy ra phía sau.

Lúc đưa tay vào túi đồng phục đột nhiên mò được một cái gì đó, vỗ trán một cái, sao có thể quên chuyện này được chứ!

“Giản Ninh, nhìn kìa, đó không phải là Nhậm Nguyên sao?”

“Nghe thấy lời nói của Hà Bình, Giản Ninh quay đầu lại nhìn, sau đó ‘ha’ một tiếng, thật đúng là Nhậm Nguyên và Trương Bằng, nhưng mà ——

“Nhậm Nguyên!” Chạy qua đó thật nhanh, trong tay vẫn còn cầm lá thư lấy ra từ trong túi.

“Giản Ninh, cậu và bạn với ăn cơm xong sao?” Nhậm Nguyên thấy Giản Ninh, nhớ đến hôm nay không đợi cậu cùng ăn cơm, mở miệng trước quan tâm đến vấn đề cơm nước của cậu.

Giản Ninh nghe Nhậm Nguyên nói, nỗi oán giận trong lòng lòng khi nãy vẫn chưa tiêu tan, lúc đang định đưa thư cho Nhậm Nguyên thì một nữ sinh nhảy ra, nhìn Nhậm Nguyên liền nói, “Nhậm Nguyên, cậu đã nhận được thư tôi gửi cậu sao? Thế nào, cho tôi một câu trả lời đi!”

Nữ sinh này, tất cả bọn họ điều biết, là học sinh nổi tiếng ‘hư hỏng’ trong trường, dù là trường điểm của thành phố thì vẫn có số ít các học sinh có tác phong không phù hợp với chuẩn mực truyền thống như thế này. Nữ sinh này là Tần Quyên, là một chị đại, không những như thế, trong trường còn là người gặp người tránh.

Nhậm Nguyên không hiểu nói, “Thư gì?”

“Còn thư gì nữa? Cậu giả ngu sao, cho dù không đồng ý thì cũng đừng như thế! Trai đẹp trong trường không phải chỉ có mình cậu, trốn tránh làm gì ——“ Tần Quyên còn chưa nói hết, mắt đã trông thấy thứ Giản Ninh đang định giấu vào tay áo, lập tức giật lấy thứ đang trong tay Giản Ninh.

Giản Ninh chạy ra sau lưng Nhậm Nguyên tránh né, nhìn Tần Quyên.

Thoáng nhìn lá thư, sắc mặt Tần Quyên lập tức trở nên khó coi, rồi nhìn sang Phương Linh Linh bên cạnh, sắc mặt lại càng trở nên khó coi hơn, “Giản Ninh, bên kia là Phương Linh Linh đúng không? Trưa hôm qua tôi đưa thư cho cậu nhờ cậu giao đến tay Nhậm Nguyên giúp, thế mà cậu dám giấu đi, lá gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ?”

Cuối cùng Nhậm Nguyên cũng hiểu ra mọi chuyện, nhíu mày nhìn Giản Ninh, Giản Ninh rụt cổ, Nhậm Nguyên không thể mắng cậu ở bên ngoài, buộc phải chuyển hướng sang Tần Quyên, “Tần Quyên, cậu cũng đã nói trong trường không thiếu nam sinh đẹp trai thành tích tốt, vậy cần gì phải quấn lấy mình không buông, hơn nữa mình và Linh Linh đã sớm quen nhau, cho dù hôm qua mình có nhận được thư của cậu thì cũng không cách nào thay đổi được sự thật.”

Trương Bằng và Hàn Nhã Cầm nghe những lời ấy xong, lập tức nhao nhao nhìn Phương Linh Linh, chỉ thấy Linh Linh đỏ mặt, đứng bên cạnh Nhậm Nguyên, rõ ràng là dáng vẻ chim nhỏ nép người!

Nghe thấy những lời đó, trừ Tần Quyên ra thì Giản Ninh cũng chau mày. Tần Quyên im lặng không lên tiếng nghe Nhậm Nguyên nói xong rồi bỏ đi, Giản Ninh chào một tiếng rồi cũng đi về phía Hà Bình đang đứng chờ cậu.

“Giản Ninh!”

“Chiều nay không đợi cậu về nhà, lớp mình có bài kiểm tra, mình và Hà Bình đi đây!” Giản Ninh không quay đầu lại, trực tiếp ném một câu cho Nhậm Nguyên.

Nhậm Nguyên không biết Giản Ninh lại cáu kỉnh cái gì, trong lòng cũng tức giận, “Linh Linh, mình đưa cậu về lớp.”

“Ừm.” Phương Linh Linh gật đầu.

Trương Bằng và Hàn Nhã Cầm theo sau, nhỏ giọng nói, “Ầy, cậu xem Giản Ninh sao còn tức giận chứ, mặc dù thư này là của Tần Quyên, nhưng cũng không đến mức phải ém nhẹm đi mà!”

“Hừ, thằng nhóc kia từ nhỏ đến lớn hại Nhậm Nguyên thảm như vậy, cả hai phải cắt đứt như thế mới đúng!” Trương Bằng luôn không thích tính tình và sự nóng nảy của Giản Ninh, lần này mong sao Nhậm Nguyên cắt đứt với cậu ta luôn, như vậy Nhậm Nguyên sẽ không cần phải cũng lo nghĩ đủ chuyện cho cái tên không hiểu chuyện kia!

Hàn Nhã Cầm nghe Trương Bằng nói, nhìn người đang đi theo Hà Bình, bĩu môi, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.