Chym To Có Tác Cmn Dụng

Chương 20: Chương 20: Làm người chym có gì không tốt...




Sau khi chuyện ta bình lặng thì ta cũng đem điện thoại chỉnh lại, kết quả không bao lâu ta nhận được một đống điện thoại.

Nếu như theo thói quen của ta lúc trước, ta sẽ nhận điện thoại không biết của ai sau đó sẽ mắng chết đối phương. Nhưng sau khi ta được Tiết Đồng giáo huấn đem tật xấu miệng tiện lúc bình thường sửa lại, không được nói vài câu đã chửi đối phương.

Ta nhận được điện thoại giáo viên chủ nhiệm của Tô Nam nhà chúng ta, trong điện thoại chủ nhiệm hướng ta cáo lỗi, nói là lúc trước trường học đối với công việc bảo vệ trẻ em không làm tốt, mới khiến một vài người bên ngoài đến cổng trường học truyền phát tin đồn, khiến Tô Nam nhà ta bị ảnh hưởng. hi vọng ta không để ý, sau này trường học bọn họ đối với công tác bảo hộ trẻ vị thành niên sẽ làm tốt hơn.

Ta ừ ừ hai tiếng, tiếp nhận xin lỗi, cúp điện thoại. ta kéo kéo miệng, đem điện thoại nhét vào túi, nhận một đống đồ ăn đi vào bếp.

Mịa nó, xin lỗi có tác dụng, vậy cần cảnh sát làm gì? Lời này nói quả thật không sai. Quản lý nào đó của trường học quả thật là chuyện trước Gia Cát Lượng, chuyện sau như heo. Học sinh trường học bọn họ buổi trưa ở cổng trường bị người ta gây rối, bọn họ không quản, còn tin đồn lại do học sinh truyền ra. Mãi đến lúc buổi trưa lên lớp Tiết Đồng đem tên gia hỏa túm lên bọn họ mới phản ứng lại: a, học sinh chúng ta bị người ta làm hại.

Ta khinh, giống như chuyện chém người ở mẫu giáo lúc đó, một người vào chém, bọn họ không cảnh giác, hai người vào chém, bọn họ mới bắt đầu cảnh giác: a, chém người rồi kìa. Có điều không sao, bạn nhỏ trên bản tin nói bị chém cũng chưa chết, chỉ là bị thương nặng thôi, đây thật là một xã hội hài hòa.

Mỗi lần đều như vậy, xin lỗi gì đó, đơn giản là cùng bọn họ phun một cục đàm mà thôi. Thà nghe ông ta khạc đàm bên tai ta, còn không bằng để ông ta nghẹn trong họng luôn đi.

Aiz, tháng 1 này đã qua nửa tháng rồi, Tô Nam ở đây hai ngày cũng bắt đầu được nghỉ đông. Tiểu tử này, từ nhỏ nghỉ lễ liền dán lấy ta, muốn ta làm cơm cho nó. Bây giờ sắp đón năm mới, không chuẩn bị nhiều đồ là không được.

Ta bây giờ đó mà, đang làm rượu gạo nếp, cũng chính là rượu gạo trong phong tục. làm xong có thể để được lâu, lúc tháng giêng ăn rượu gạo trứng, bánh trôi rượu gạo là ngon nhất.

Uyển Uyển người phụ nữ này cũng không phải là không biết làm, cô ấy chính là lười, nhưng lười mà lại thích ăn. Rượu gạo là cô ấy thích ăn, cho nên mỗi lần sau khi làm xong ta đều chia cho cô ấy một nửa, nếu như không đưa, cô ấy sẽ đuổi giết tới mà đòi.

Men rượu là mẹ ta từ quê gửi cho ta, trong thùng này còn có mười mấy cân thịt sấy khô và lạp xưởng bà tự mình làm. Bà còn đặc biệt gọi điện thoại nói sắp tết rồi, gửi chút thịt sấy khô tới để ta với Uyển Uyển ăn. thật ra làm bác sĩ, ta biết ăn thịt sấy khô này không tốt, nhưng đáng tiếc dưới tấm lòng cha mẹ, lại là bọn họ làm, làm sao thì cũng phải ăn.

Lúc đến tết ta bình thường sẽ không về quê, bởi vì phương bắc thời tiết lạnh, cũng bởi vì vận chuyển mùa xuân (aka xuân vận).

Có câu nói gì đó: động vật trên thế giới này có hai di chuyển lớn, một là động vật Phi Châu, hai là vận chuyển mùa xuân của Trung Quốc.

Ta nhớ từ “xuân vận” này trên mạng chính là viết như vầy: ‘xuân vận được xem như là quy mô lớn nhất trên lịch sử nhân loại, di chuyển lớn có chu kỳ của nhân loại. trong thời gian tầm 40 ngày, đem người lưu động đến hơn 20 triệu lượt người, 1/3 số người ở thế chiến’ tuy rằng không biết con số 20 triệu này từ đâu, nhưng mỗi năm xuân vận chắc chắn là khí thế rầm rộ.

Cho nên, ta mấy năm này chưa về quê ăn tết. tuy rằng ban đầu ba mẹ còn có chút không hiểu, có một năm cứ đòi ta về nhà, kết quả ta trở về với bộ dạng thảm hại đã dọa hai người, về sau bọn họ cũng không nói muốn ta trở về ăn tết nữa. có điều ta cũng sẽ xin nghỉ phép năm vào tháng 7,8 mang Tô Nam cùng về, để bọn họ không quá cô đơn.

Ách, ta nghĩ quá xa rồi, bây giờ ta đang làm rượu gạo mà. Bây giờ ta chưng gạp nếp, đợi sau khi chưng xong có người giúp ta mới được. nếu không đến lúc đó hai tay đều là dính dính gạo nếp, muốn ủ men rượu cũng không cách nào, chỉ có thể gọi Tiết Đồng.

Đáng tiếc, Tiết Đồng không ở nhà.

Suy cho cùng đây là nhà ta, chứ không phải nhà cậu ta, tuy rằng cậu ta thường qua đây qua đêm, có lúc cũng lười mấy ngày không tới. trong tủ quần áo có đồ của cậu ta, trong tủ giày có giày cậu ta, trong nhà vệ sinh có bàn chải, khăn lau mặt, dao cạo râu…chúng ta đây cũng giống như nửa sống chung rồi.

Cậu ta đã ở đây hơn 4 năm cũng đã hoàn toàn hòa nhập vào từng ngóc ngách trong cuộc sống của ta, mà ta, chỉ là biết cậu ta là cảnh sát, ngoại trừ ra, cũng chỉ biết cậu ta cùng mấy người trong quán bar quen nhau.

Không phải cậu ta không muốn ta hiểu, mà là ta lúc trước cảm thấy quan hệ của ta và cậu ấy chỉ là bạn giường mà thôi, bây giờ nghĩ, thì quan hệ của ta và Tiết Đồng, chắc là nên gọi “người yêu đồng tính” đi.

Ách, cách gọi này thật kỳ lạ.

“Ba, con về rồi! Con nghỉ đông rồi!” cửa phòng khách bị dùng sức đá ra, Tô Nam lưng đeo balô chạy thẳng vào nhà bếp. nhìn thấy ta chưng gạo nếp, vội vàng nói: “Ba, con muốn ăn cơm nếp ngọt.”

Ta trợn mắt nhìn nó một cái, kêu nó cất balô rồi đi rửa tay. Ta mỗi năm phải làm xong mấy lần rượu gạp, Tô Nam đã ăn cơm nếp ngọt thành thói quen, cho nên nó lập tức đi ra. Có điều Tiết Đồng từ ngoài phòng bếp ló đầu vào nói: “Em cũng muốn ăn cơm nếp ngọt.”

Ta nói: “Em là con nít hả?”

Cậu ta hoàn toàn không quan tâm nói: “Anh không phải cũng thích ăn sao?”

“...” tên gia hỏa này…cũng may ta biết mọi người đều thích ăn, mỗi lần đều sẽ chưng nhiều một chút gạo nếo, nếu không bọn ta ăn xong sẽ không đủ làm rượu.

Ta thấy chưng đã khá rồi, liền tắt lửa, bày mâm ra múc một ít gạo nếp trộn đường xong, sau khi thêm nguyên liệu đem ra cho bọn họ ăn. sau đó ta lại đem gạo nếp múcra cho vào nước lạnh, đợi lúc ta đi ra ngoại trừ chén mà bọn họ chừa cho ta ra thì toàn bộ đều bị bọn họ ăn hết.

Buổi trưa nào đó của mùa đông, ba bọn ta cùng nhau ngồi ở phòng khách, ăn cơm nếp ngọt ngọt, phơi nắng ấm áp chiếu ngoài cửa sổ vào, tâm tình cực kỳ tốt.

Tô Nam nói bọn no từ mai bắt đầu nghỉ đông rồi, đến lúc đó nó muốn ở đây mỗi ngày, để ta làm cơm ngon ăn.

Không chỉ nó, mỗi nắm đến tết Uyển Uyển cũng sẽ chạy đến cọ cơm. Tiết Đồng năm đó lúc cùng ta mới bắt đầu quen biết cũng chạy qua cọ mấy lần, ta mới biết nhà cậu ta ít người trở về cũng không ý nghĩa, cho nên mới giữ cậu ta lại, sau đó cậu ta ăn tết đều lười ở đây không đi.

Bọn ta đối với mấy hàng xóm bát quái nói bọn ta là anh em họ, mọi người cũng không nghi ngờ gì, suy cho cùng hai bọn ta đều là đại nam nhân, ngoại trừ quan hệ họ hàng ba ngàn dặm ra còn có thể là gì chứ.

Tiết Đồng nói lợi ích lớn nhất của đồng chí Trung Quốc là có thể không come out cũng có thể to gan ở cùng nhau, nào giống nước ngoài, hai đồng tính đi quá gần mọi người đều sẽ vô cùng rõ ràng nói: “Oh, đây là một cặp đồng tính.”

Mà Trung Quốc thì sao? Lúc con gái ra ngoài nắm tay nhau, gọi em yêu với nhau, đi vệ sinh cùng nhau, mọi người cũng sẽ nói: “Quan hệ đôi bạn này thật tốt.”, đám đàn ông cùng nhau ăn cơm uống rượu kề vai khoác lưng, mọi người sẽ nói: “Hai anh em thật thân.”. cho dù xem như hai người đàn ông đi thuê phòng, mọi người cũng sẽ nói: “Thật biết tiết kiệm.”

Khó trách nghe nói người nước ngoài sau khi nhìn thấy Trung Quốc nói: “Ai nói Trung Quốc không thoáng, Trung Quốc đầy đường đều là đồng tính.”

Tiết Đồng nói đơn vị phát phiếu quà tặng siêu thị hai ngàn tệ, buổi trưa cùng nhau đi mua đồ tết, đem Tô Nam hưng phấn điên luôn.

Không biết từ lúc nào bắt đầu, rất nhiều đơn vị thích phát phiếu quà tặng lúc tết, Tiết Đồng cậu ta là đơn vị nhà nước tiêu chuẩn, phát đồ dù là một chút cũng không hỗn loạn. suy cho cùng đơn vị nhà nước cùng đơn vị xí nghiệp không giống nhau, cũng đừng nói, phía sau Boss là quố gia, một boss khác là tư nhân, tư nhân vốn dù to cũng mãi mãi không qua được vốn tư.

Vốn dĩ ta cũng sẽ được phát chút đồ này, nhưng tình hình này hiện giờ của ta cũng không biết có phải là thất nghiệp không nữa, bệnh viện không gọi điện thoại cho ta, ta cũng thất vọng với cái bệnh viện này, sau này bọn nó kêu ta quay lại ta cũng không thèm quay lại.

Con người lúc buồn bực thì liền muốn đi phá gia, vừa may Tiết Đồng có phiếu mua hàng cho bọn ta đi phá gia, tại sao không đi chứ? Mua đồ tết là thuần phong mỹ tục của người Trung Quốc.

Buổi trưa lúc ta và Tiết Đồng còn có Tô Nam cùng nhau lái xe đi đến đại siêu thị có phiếu mua hàng, tuy rằng mua hàng có thể miễn phí đỗ xe, nhưng muốn ở chỗ này tìm được chỗ đậu xe rất phiền phức, bọn họ xuống xe cả nửa ngày ta mới tìm được chỗ đậu xe ở lầu ba. Đợi lúc ta đi lên bọn họ đã đi vòng vòng thật lâu rồi, nhìn thấy ta đi qua, liền đem xe đẩy đưa ta đẩy.

Hai người họ đi phía trước, ta ở phía sau đẩy xe đẩy. xe đẩy của siêu thị là khó đẩy có tiếng, Tô Nam còn nhỏ, Tiết Đồng tay bị thương, cho nên ta không đẩy ai đẩy.

Mỗi lúc tới tết như vậy, buôn bán của siêu thị vẫn luôn nhộn nhịp đến dọa người, đủ loại hàng hóa tết. Tô Nam nói muốn ăn cái gì, Tiết Đồng đều kêu nó tùy ý lấy, ta đi nhìn nhìn, nhìn thấy cái gì cũng ném vào trong xe, kết quả không bao lâu ba chúng ta đều đẩy một xe đầy. dù sao xe mua hàng của người khác cũng đầy, không có gì phải ngại.

Có lúc ta cảm thấy rất kỳ lạ, nếu như đơn vị phát hai ngàn tệ cho mọi người mua đồ, có lẽ mọi người mua đến 1 ngàn tám là ngừng rồi, nhưng phiếu mua hàng hai ngàn thì không giống vậy, mọi người cảm thấy nếu như dùng còn thừa thì sẽ là lãng phí, cho nên sẽ xài sạch sẽ số tiền trong phiếu mua hàng, dường như tiền trong thẻ giống như không phải tiền vậy.

Mua một đống đồ đi thang máy xuống bãi đậu xe ngầm, sau khi giữ lại một ít thực phẩm thì đem toàn bộ đồ ném vào cốp xe, bọn ta định về nhà làm cơm. Có điều đầu năm nay, bãi đậu xe ngầm quả thật là như mê cung, mỗi chỗ đậu xe nhỏ như muốn đền mạng, chỉ cần ngừng một chút thì sẽ loạn đến trình độ quẹt trúng xe khác. Cũng may chỗ ta ngừng xe vừa may là trong góc, đây mới không có phiền phức quẹt trúng xe người khác, nhưng cũng vậy, đậu xe vào thì dễ, nhưng muốn lấy ra thì có chút phiền phức.

Cũng may ta cũng xem như là lão tài xế nhiều năm, từ từ quay xe, ta quay vô lăng, mắt thấy đầu xe sắp đụng tường, ta đạp thắng xe, tính quay ra sau chút nữa thì ra được, kết quả lúc này mũi ta ngứa, hắt xì một cái.

Kết quả…thắng xe lỏng một chút, xe hướng về trước, vừa lúc đụng trúng tường.

Mịa nó, là ai đang nhớ ta hả? sớm không nhớ trễ không nhớ, hại ta đem xe hôn tường, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng vẫn là tổn thương tự trọng.

Sau khi từ bãi đậu xe ở siêu thị đi ra thì rẽ trái, sau khi lại qua một cây cầu vượt thì rẻ phải là có thể về nhà. Vốn dĩ đi đường thẳng nhiều nhất là 3km, bây giờ lại...kẹt xe rồi.

Aiz, đầu năm nay nha, bạn không muốn chen chúc với người khác thì mua xe, không muốn kẹt xe thì ngồi xe điện, muốn tiết kiệm thì ngồi xe bus. Nhưng xe bus đi đi ngừng ngừng vẫn luôn quấn cong, tàu điện chen lên chen xuống, xe cá nhân dù mắc thế nào cũng vẫn kẹt xe, dù sao luôn có nơi không thích hợp ý người. muốn đi thẳng đến nơi? Đem quần lót mặc bên ngoài rồi bay đi đi.

Lúc kẹt xe đi rồi ngừng, Tiết Đồng cùng Tô Nam ngồi ở phía sau cùng nhau ăn uống, mà ta lại phải chuyên tâm lái xe. Cũng may Tiết Đồng thỉnh thoảng đem đồ ăn nhét vào miệng ta, mới không để ta bộc phát đi.

Sắp mười phút rồi, xe bọn ta lúc này mới đi được mấy mét, Tô Nam nói: “Con muốn đi tiểu.”

Ta nhìn tình hình xe bên ngoài, không tập trung nói: “Lấy bình nước con vừa uống xong tiểu vào đó đi.”

Tô Nam bất mãn nói: “Ba, ba thật nhẫn tâm, con năm nay đã lên cấp 1, làm sao có thể lộ kê kê trước dân chúng?”

Tiết Đồng ở một bên rất thoải mái nói: “Ba con cũng đã 33 tuổi, trước đây không lâu cũng đã khoe chym trước dân chúng đó.”

Ta quay đầu lại,, hung ác nói với Tiết Đồng: “Câm miệng!”

Sau đó nói với Tô Nâm: “Gần đây có M kí, để chú Tiết con dẫn con đến đó tiểu.”

Thế là, Tiết Đồng mở cửa xe, dẫn Tô Nam phóng khoáng đi M kí đi tiểu.

Tuy rằng ta ủng hộ hàng nội, nhưng ta vẫn phải thừa nhận, M kí cùng Khẳng kí là nhà vệ sinh công cộng lớn nhất Trung Quốc, không chỉ miễn phí mà còn sạch sẽ thậm chí còn cung cấp giấy vệ sinh.

Sau khi bọn họ đi rồi, ta buồn chán nhìn phía trước, cũng không biết tới lúc nào mới hết kẹt xe. Nỗi bi thương lớn nhất của làm tài xế chính là, người khác có thể xuống xe tản bộ, nhưng tài xế thì không được. giống mấy nam chính trong phim truyền hình theo đuổi nữ chính, đem xe ném một cái hậu quả là tắt nghẽn giao thông mà còn bị kéo xe đi.

Lúc này, điện thoại ta vang lên, gọi điện thoại đến vậy mà lại là chủ nhiệm của bệnh viện lúc trước, ông ta liều mạng khen ta lúc trước ở bệnh viện làm rất tốt, hỏi ta có muốn quay trở lại chốn cũ không. Ta ừ hai tiếng, nói sẽ suy nghĩ.

Cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy xã hội này vẫn thật là hiện thực con mẹ nó, rõ ràng ta rất muốn nói: “Cút mịa ông đi, lão tử ta không muốn đi làm ở bệnh viện mấy người.” nhưng...làm sao nói, ta cũng ở đó đi làm khá lâu rồi, bây giờ trở lại, tốt xấu gì cũng nên đem tiền lễ tết, lương cuối năm phát cho ta chứ?

Đợi lúc bọn Tiết Đồng trở lại, Tô Nam đang cầm một cây kem ốc quế liếm, mà xe ta lúc cách bọn họ chỉ còn vài mét. Ta thấy Tô Nam đang ăn que kem, liền nói với Tiết Đồng: “Trời lạnh như vậy em còn mua kem cho nó?”

Tô Nam xem thường nhìn ta nói: “Ba, ba không xem quảng cáo ‘dẫn con bạn đến McDonald ăn kem Mini miễn phí’ sao?”

Được rồi, ta chưa xem, ta lạc hậu rồi, bây giờ vậy mà đi nhà vệ sinh còn được miễn phí kem ốc quế, M kí quả nhiên là nhà vệ sinh công cộng lớn nhất Trung Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.