Cinderella 12 Giờ

Chương 33: Chương 33: Đêm thứ ba mươi ba




Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Bức thư này Phong Kính đọc đi đọc lại rất nhiều lần, mãi đến khi mỗi từ mỗi chữ đều khắc vào trong đầu.

Trong cuộc đời con người có lẽ sẽ có rất nhiều khoảnh khắc vui sướng, như giây phút nhận được offer của Đại học Mỹ thuật London, như khoảnh khắc nhận được tượng đồng giải thưởng Kim Tùng… Nhưng không có phút giây nào giống với bây giờ.

Anh ôm lồng ngực đang đập thình thịch ngã ra giường lớn phía sau. Bức thư trong tay như tỏa sáng, như vật thần kì từ trên trời giáng xuống. Anh nhìn nét chữ nhỏ nhắn xinh đẹp trên giấy, độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng cao.

Trên đời này sao lại có thể có một người đáng yêu như vậy, ngọt ngào như vậy… là người anh thích.

Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ nhỏ nơi kí tên, cuối cùng vẫn không nhịn được khẽ hôn lên cái tên đó.

Tuy anh mới từ Nhật Bản về nhưng thật ra mỗi tối anh đều thừa dịp hoán đổi linh hồn với Nhị Hoàng mà nhìn thấy Giang Nhiễm.

Với anh mà nói bọn họ cũng không tồn tại thời gian dài chia cách, nhưng giây phút này anh lại có cảm giác “một giây không gặp như cách ba thu”.

Anh hận giây tiếp theo không thể đứng trước mắt Giang Nhiễm, xoa đỉnh đầu mềm mại của cô.

Anh cầm lấy di động, nhanh chóng gọi điện thoại cho Giang Nhiễm.

Lúc này Giang Nhiễm đang làm việc, tiếng chuông vang lên bất thình lình khiến cô hơi giật mình. Cô tháo kính trên mặt xuống, cầm điện thoại, sau đó ngẩn người khi thấy cái tên trên màn hình.

Phong Kính lại gọi thẳng điện thoại cho cô.

Cô nghĩ anh chắc chắn đã nhận được thư của cô, tuy bức thư kia cô viết rất to gan, nhưng bây giờ khi đối mặt với điện thoại của Phong Kính đang gọi đến, cô vẫn không khỏi khẩn trương.

Cô điều chỉnh lại hô hấp nhiều lần, khi chắc chắn mình có thể nói chuyện lưu loát thì mới nghe máy: “Xin chào anh Phong.”

“Xin chào.” Phong Kính cũng không tốt hơn Giang Nhiễm là bao, đều cố gắng biểu hiện mình bình tĩnh, “Bức thư em gửi anh đã nhận được, vô cùng cảm ơn em. À… Anh muốn nói, anh rất bằng lòng ăn cơm với em.”

“Ồ… À.” Giang Nhiễm lặng lẽ siết chặt điện thoại, lại hít một hơi thật sâu, “Anh có đặc biệt thích ăn gì không?”

Phong Kính cực kỳ không có nguyên tắc nói: “Chỉ cần đó là do em làm thì anh đều rất thích.”

Giang Nhiễm nghẹn lời, nhưng thật ra cuối cùng cũng thoải mái hơn chút, “Chúng ta ăn lẩu nhé, được không ạ? Như thế một lần có thể ăn rất nhiều thứ.”

“Được, tối nay à?”

“… Em muốn chuẩn bị một chút, ngày mai được không?”

“Được.”

“Trưa ngày mai em chờ anh.”

“Được, anh sẽ đến sớm một chút.” Phong Kính nói xong mới hỏi tiếp, “Cần anh mang gì không?”

Khóe mắt Giang Nhiễm cong cong: “Anh chỉ cần mang miệng đến là được.”

Kết thúc cuộc gọi đã lâu nhưng Phong Kính vẫn duy trì tư thế lúc nãy, ngồi ngây người trên giường.

Giang Nhiễm thật sự rất đáng yêu.

Một tay anh che miệng, giương mặt và lỗ tai đều đỏ bừng lên.

Cách trưa ngày mai còn rất nhiều thời gian, Phong Kính chỉ có thể an ủi mình, dù gì buổi tối cũng có thể biến thành Nhị Hoàng gặp Giang Nhiễm rồi.

Có lẽ vì buổi hẹn vào trưa hôm sau nên buổi tối Giang Nhiễm mãi không ngủ được, mặc dù để nghỉ ngơi dưỡng sức nên cô đã chui vào chăn từ lâu nhưng cho tới giờ vẫn mở to cả hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Phong Kính nằm trên bậc cửa sổ lặng lẽ nhìn cô, mặt chó đỏ ửng. Ôi, ngày mai lúc gặp Giang Nhiễm không được như bây giờ.

Trong lòng anh nghiêm túc nhắc nhở bản thân.

“Nhị Hoàng, em ngủ rồi à?” Giang Nhiễm chợt hỏi một câu.

“Gâu!” Phong Kính trả lời theo phản xạ.

“Ôi, em cũng không ngủ được à, hay là chúng ta nói chuyện một lát đi.”

“Gâu gâu!”

“Nhị Hoàng à, em đã thích chó cái nhà ai chưa?”

“… Gâu gâu.” Vấn đề này không thể trả lời, nhưng theo anh phán đoán, Nhị Hoàng vẫn chỉ là một chú chó nhỏ mà thôi.

“Chị nhặt được em lúc em còn nhỏ như vậy, chắc chưa từng yêu đương rồi. Chị thấy Husky ở toà nhà kia hình như có ý với em, nếu không em suy nghĩ thử xem?”

“Gâu.” Husky có thể kéo thấp chỉ số thông minh của đứa con không?

Giang Nhiễm bỗng nhiên không nói nữa, Phong Kính nghi ngờ kêu hai tiếng, cô mới nói: “Bỏ đi, chúng ta vẫn nên đi ngủ thôi, nếu không ngày mai mắt sẽ có quầng thâm.”

“Gâu gâu.”

“Ngủ ngon nhé.”

Giang Nhiễm cố gắng để bản thân tĩnh tâm rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Một đêm này từ đầu đến cuối cùng không thể ổn định được, cũng may ngày hôm sau quầng thâm ở mắt mà cô sợ không xuất hiện. Cô đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn từ sớm, rau củ tươi và các loại thịt bày ra khắp phòng bếp.

Phong Kính cũng dậy rất sớm, từ sau khi trở về từ Nhật Bản, cuối cùng Tần Phàm cũng không chạy đến chỗ anh mỗi ngày nữa, anh gọi điện cho Michelle, bảo anh ta hôm nay không cần tới đây, còn mình lén lút lái xe đến Chẩm Thủy Hương.

Lúc anh đến mới 10 giờ, hình như hơi sớm… Nhưng sớm một chút cũng tốt, anh có thể giúp Giang Nhiễm chuẩn bị nấu lẩu.

Bây giờ Giang Nhiễm đang cực kỳ bận rộn mà Nhị Hoàng còn cứ chạy quanh chân cô. Cô dùng cẳng chân đá vào bụng nó, đuổi nó ra ngoài phòng bếp: “Nhị Hoàng, phòng bếp là nơi quan trọng, em không thể vào được.”

“Gâu!”

“Còn không đi ra ngoài thì trưa không cho em ăn cơm đâu.”

Nhị Hoàng nhảy lên hai cái, dường như muốn chơi đùa với cô, trong tay Giang Nhiễm còn cầm dao, sợ làm nó bị thương nên lại đuổi nó ra, kết quả Nhị Hoàng đuổi mãi không chịu đi không biết nghe thấy tiếng gì, tự mình vui vẻ chạy ra cửa.

“Gâu gâu.”

Giang Nhiễm thấy nó ngồi xổm cạnh cửa vẫy đuôi, trong lòng bắt đầu khẩn trương. Không quá vài giây, chuông cửa vang lên như dự đoán.

Giang Nhiễm vội vàng buông dao xuống rửa tay, trước khi mở cửa thì nhanh chóng nhìn qua gương, chắc chắn lớp trang điểm và đầu tóc không có vấn đề gì mới chạy tới mở cửa cho Phong Kính.

Phong Kính vẫn đeo khẩu trang và đội mũ, sau khi hai người thấy nhau thì đứng sửng sốt hồi lâu mới nhớ tới tiếp đó nên làm gì.

“Anh, anh Phong, anh vào trước đi đã.” Giang Nhiễm nghe tiếng tim mình đập như đánh trống, khom lưng lấy dép cho Phong Kính.

“Ừm, được, cảm ơn em.” Không biết có phải đeo khẩu trang quá bí không, Phong Kính cảm thấy mình sắp hít thở không nổi. Anh cởi khẩu trang và mũ xuống, lấy tay phẩy phẩy gương mặt hơi nóng của mình.

“Em vẫn đang chuẩn bị lẩu, hay là anh chơi với Nhị Hoàng đi, để nó khỏi vào quấy rầy.”

Phong Kính nghe cô nói vậy, thuận thế cúi đầu xoa xoa Nhị Hoàng: “Nhị Hoàng, hôm nay không nghe lời phải không?”

Nhị Hoàng kêu với anh một tiếng, vươn đầu lưỡi liếm tay anh.

Phong Kính mỉm cười, ngẩng đầu nói với Giang Nhiễm: “Em bận gì thì làm đi, Nhị Hoàng cứ giao cho anh.”

“Được.” Nhìn anh cười, tâm trạng Giang Nhiễm cũng thả lỏng, cũng cười với anh.

Phong Kính sửng sốt, yên lặng quay đầu đỏ mặt.

Anh cảm thấy bản thân thật vô dụng, đã hơn hai mươi mấy tuổi đầu mà vẫn giống như học sinh trung học, hở ra là đỏ mặt trước mặt con gái.

Sau khi cách xa Phong Kính, tim Giang Nhiễm không đập nhanh như vừa nãy nữa. Bây giờ vừa thấy anh Phong liền khẩn trương như thế, sau này phải làm thế nào đây? Cô phải nhanh chóng thích ứng khi ở chung với anh mới được.

Như có chung ý tưởng với cô, Phong Kính chơi đùa một lát với Nhị Hoàng ở phòng khách cũng chủ động vào phòng bếp nói muốn giúp cô.

Giang Nhiễm định từ chối nhưng suy nghĩ một lát rồi vẫn nói: “Vậy anh rửa tay đi, cắt súp lơ giúp em.”

“Được.”

Phong Kính vén tay áo lên rồi rửa tay, Giang Nhiễm lấy súp lơ xong, lo lắng hỏi anh: “Anh cắt được chứ?”

Phong Kính nói: “Có lẽ không được đẹp cho lắm nhưng vẫn làm được.”

Giang Nhiễm nở nụ cười, lấy một con dao khác đưa cho anh: “Vậy làm phiền anh rồi, anh Phong.”

Phong Kính nhìn cô, cuối cùng cũng làm chuyện bắt đầu từ hôm qua đã cực kỳ muốn làm… giơ tay xoa xoa đầu cô: “Sao em còn gọi anh là anh Phong, gọi tên anh đi chứ.”

Nhịp tim Giang Nhiễm thật vất vả mới ổn định được lại đập loạn cả lên, cô nhìn người đàn ông trước mặt, thấy được ánh mắt dịu dàng như nước của anh: “Phong Kính.”

Phong Kính nở nụ cười: “Gọi nhiều lần luyện tập chút đi.”

“Phong Kính, Phong Kính, Phong Kính.” Giang Nhiễm giống như học sinh đọc lên tên anh, “Phong Kính.”

Phong Kính nhìn đôi môi lúc đóng lúc mở của cô, cảm xúc dâng trào, không kìm lòng được khom lưng hôn cô.

Môi Giang Nhiễm mềm mại giống như trong tưởng tượng của anh, khiến tim anh như chìm trong tầng tầng lớp lớp lớp bông, mềm mại lại dịu dàng. Tay anh dần dần trượt xuống, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, như đang ôm vật báu dễ vỡ.

Đầu lưỡi quyến luyến liếm môi cô, Phong Kính buông môi cô ra, cũng không xin lỗi vì hành động đường đột của mình: “Ý trong bức thư đó của em là đã chấp nhận anh à?”

Đầu óc Giang Nhiễm từ giây phút chạm vào môi Phong Kính thì đã trở nên trống rỗng. Hôn môi thật với Phong Kính còn kích thích hơn tô son Phong Kính từng dùng.

Đầu óc trống rỗng của Giang Nhiễm giờ phút này chỉ nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, vô thức gật đầu.

“Chúng ta chính là lưỡng tình tương duyệt (1) rồi sao?”

(1) Lưỡng tình tương duyệt: Đôi bên cùng có tình cảm với nhau.

“Vâng…”

“Vậy anh có thể hôn em tiếp không?”

“…” Giang Nhiễm không ngờ anh nói thế.

Phong Kính mỉm cười, cũng không hôn cô thật, nụ hôn vừa rồi đã khiến anh vô cùng vui vẻ.

Lúc ấy tỏ tình với Giang Nhiễm cũng chỉ là lời nói đã đến bên miệng nên nói ra, không trải qua suy nghĩ kỹ càng gì cả. Sau đó anh thật sự rất hối hận, cảm thấy có thể tìm được thời cơ tốt hơn nữa, nhưng hiện tại có thể thấy quyết định lúc trước cũng không tồi.

“Son hôm nay em dùng là màu 007 mà anh đưa em à?” Anh hỏi.

Giang Nhiễm bất ngờ nhìn anh: “Anh nhìn ra được ư?”

Phong Kính lại gần cô, thấp giọng nói: “Anh ăn được đấy. Anh nhớ rõ mùi vị này.”

Giang Nhiễm: “…”

Cô không muốn sống nữa.

Trong lòng cực kỳ xấu hổ, Phong Kính đúng lúc buông cô ra, cầm dao tiếp tục cắt súp lơ. Giang Nhiễm âm thầm trở lại bình thường, cũng đứng bên cạnh anh tiếp tục rửa đồ trong tay lúc nãy.

Hai người không nói gì, trong phòng bếp chỉ có tiếng lưỡi dao tiếp xúc với mặt thớt, từng cái từng cái, như tiếng tim ai đập.

“Phong Kính.”

“Hửm?”

“Ngại quá, kéo dài lâu như vậy mới cho anh câu trả lời thuyết phục.”

“Không sao cả.” Có người chờ em đến bao lâu cũng có thể vui vẻ chịu đựng.

“Lúc trước thật ra em không phải muốn từ chối anh, chỉ là hơi sợ hãi, dù sao anh cũng là ngôi sao nổi tiếng, em sợ em sẽ làm không tốt.” Giang Nhiễm thái củ cải trong tay đâu vào đấy, chậm rãi nói, “Sau đó em lại cẩn thận suy nghĩ, nỗi sợ lớn nhất không phải sợ bản thân mà là sợ không biết gì. Em bị rất nhiều chuyện do tự mình tưởng tượng ra dọa, có vẻ hơi ngốc, việc đó có lẽ sẽ không xảy ra, mà lúc nó thật sự xảy ra, có lẽ em cũng không sợ.”

Phong Kính dừng tay, nghiêng đầu nhìn Giang Nhiễm: “Cảm ơn em đã dũng cảm, để đáp lại sự dũng cảm này của em, anh sẽ dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ em, nhất quyết không để em chịu bất kỳ tổn thương nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.