Cinderella 12 Giờ

Chương 41: Chương 41: Đêm thứ bốn mươi mốt




Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Câu trả lời của các dân mạng khiến tâm tình suốt quãng đường đi của Phong Kính cực kỳ nặng nề.

Anh vừa lo lắng trong lòng vừa an ủi bản thân, không, Giang Nhiễm không phải là cô gái như thế, cô ấy sẽ không nghĩ đến phương diện kia, hơn nữa tối qua rõ ràng anh cũng đã cứng…

Chuyện có liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, Phong Kính thấy anh phải nhanh chóng tìm cơ hội làm lại lần nữa với Giang Nhiễm để chứng minh mình hoàn toàn không có vấn đề về phương diện kia.

Tới phim trường, Phong Kính lại bắt đầu tiến vào trạng thái nhân vật. Hôm nay anh tới sớm nhất, trong phòng trang điểm chỉ có một mình anh. Anh ăn bữa sáng mà Michelle mua tới, ngồi yên ở một bên đọc kịch bản. Lúc Vu Dao đi vào, hai người chào hỏi đơn giản, chóp mũi cô ấy hít hai cái, đi vài bước tới bên cạnh Phong Kính: “Ảnh đế Phong đổi nước hoa à?”

“…” Mũi của Vu Dao thính thật đấy.

Vu Dao mỉm cười ra vẻ đã hiểu, đi đến ghế của mình ngồi xuống, gác một chân lên nhìn anh: “Quà sinh nhật của bạn gái tặng cho anh à? Mùi hương không tồi, rất hợp với anh.”

“… Cảm ơn.” Phong Kính nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn chỉ nói hai chữ này… Dù sao anh có cảm giác giải thích cũng vô dụng, tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt của chị Dao.

Quay phim “Bí mật” đã dần dần đi vào quỹ đạo, cuối cùng Tần Phàm cũng không đi theo anh mỗi ngày đến phim trường nữa. Michelle ôm áo khoác của Phong Kính đứng một bên nhìn anh diễn.

Cảnh này Phong Kính mặc trang phục ở nhà bình thường nhất… Điều này khiến Michelle không thể không chửi thề, tuy rằng giả thiết là “bình thường nhất”, bộ đồ ở nhà này từ kiểu dáng đến màu sắc cũng thật sự rất bình thường, nhưng chỉ cần người xem nhìn kỹ một chút thì sẽ phát hiện bộ quần áo này là của Bunny, giá bán từ 5 con số trở lên.

Anh ta cũng muốn được bình thường như thế.

Phong Kính ngồi xổm ở góc phòng, kéo một cái rương từ dưới gầm giường ra, thổi thổi bụi bặm bám trên đó, anh mở khóa cái rương, lấy một bức thư cũ kỹ từ bên trong ra. Anh không mở bức thư ra, nhưng vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm chỗ tên họ người gửi thư.

Bỗng nhiên có người gõ cửa, Phong Kính hoảng sợ, vội vàng bỏ bức thư trở lại rương, sau đó khóa lại đẩy thẳng vào gầm giường. Khi đứng dậy, vì động tác quá nhanh quá mạnh nên anh không cẩn thận va vào cái tủ bên cạnh, cái cúp trên tủ rơi xuống, đập vào chân anh. Phong Kính đau đến nỗi sắc mặt thay đổi, lại không dám kêu ra tiếng, anh ôm miệng mình, luống cuống đặt cúp về chỗ cũ, một chân nhảy tại chỗ.

Ngay lúc này của phòng bị đẩy ra. Vu Dao đứng ngoài cửa nhìn anh, Phong Kính lập tức đứng thẳng người, cười một cái với cô ấy.

“Anh đang làm gì thế?” Vu Dao hỏi.

Phong Kính nói: “Không có gì, rèn luyện chút thôi.” Hơi thở của anh không ổn định cho lắm, dường như thông qua giọng nói của anh cũng có thể khiến người khác cảm nhận được vừa rồi anh đau đến mức nào.

Vu Dao nghi ngờ nhìn mắt anh, ánh mắt lơ đãng đảo qua gầm giường: “Cơm đã làm xong rồi, hôm nay em sẽ về muộn, lát nữa anh nhớ phải ăn đấy.”

“Được.”

Vu Dao lại nhìn hai mắt anh, cuối cùng đóng cửa lại rời đi. Anh thấy cửa đóng lại thì liền nhấc cái chân lúc nãy bị đau lên xoa nhẹ.

“Cắt.” Đạo diễn nhìn màn hình, nói với mọi người, “Không tồi, tiếp theo sẽ quay bổ sung cảnh đặc tả biểu cảm của Vu Dao.”

Tạm thời Phong Kính không có chuyện gì, anh trở về chỗ nghỉ ngơi của mình. Anh mới tới đó, Michelle nhanh chóng choàng áo khoác lên trên người anh, ánh mắt lại không nhịn được ngó chân anh: “Phong tổng, có đau lắm không? Tôi nhìn mà cũng thấy đau, có cần tôi lấy thuốc cho anh không?”

“…” Phong Kính cạn lời nhìn anh ta, “Cái cúp kia chỉ là đạo cụ làm từ bọt biển, cậu cho rằng nó nặng lắm à?”

“…” Đúng thế. Michelle gượng cười hai tiếng: “Chủ yếu là do anh diễn quá thật, tôi cảm thấy ngay cả chân tôi cũng nhói đau.”

Vu Dao đang chuẩn bị cũng đồng cảm với anh ta. Cảnh vừa rồi gần như không có lời thoại, hoàn toàn dựa vào động tác tay chân và biểu cảm để diễn, anh diễn vô cùng sinh động, vô cùng tự nhiên, ngay cả mình là người diễn cùng anh cũng vô thức bị anh dẫn dắt vào cảnh quay.

Người như vậy mới xứng đáng làm diễn viên.

Cô ấy xuất đạo cũng đã vài năm, cùng diễn với không ít diễn viên nam, bọn họ có rất nhiều lời thoại còn diễn không tốt, càng miễn bàn đến việc dẫn dắt người khác. Lần này hợp tác với Phong Kính, bản thân cô cảm nhận được diễn xuất của ảnh đế Phong, cũng học được rất nhiều từ anh.

Lúc Phong Kính uống nước thì Tần Phàm gọi điện thoại tới. Sợ ảnh hưởng đến công việc của Phong Kính ở phim trường nên anh ta luôn gọi thẳng cho Michelle. Michelle thấy sếp lớn Tần gọi điện thoại tới thì cơ thể đứng thẳng hơn so với vừa rồi: “Giám đốc Tần, có chỉ thị gì ạ?”

Tần Phàm nói: “Hôm nay khoảng mấy giờ Phong Kính có thể kết thúc công việc?”

“Có lẽ khoảng 10 giờ, cụ thể thì phải đợi một lát nữa hỏi đạo diễn đã.”

“10 giờ.” Tần Phàm vô thức nói lại hai chữ này, giống như đang tự hỏi gì đó, “Như vậy đi, 10 giờ cũng khá trễ rồi, các cậu đến công ty cũng không tiện, sau khi kết thúc công việc cậu đưa cậu ấy về nhà luôn, tôi đến đó tìm các cậu.”

“Vâng, giám đốc Tần.”

“Cứ vậy đi.”

Tần Phàm nói xong thì tắt điện thoại, Phong Kính buông cốc giữ ấm trong tay, hỏi anh ta: “Điện thoại của Tần Phàm à? Chuyện gì thế?”

“Anh ấy chưa nói gì cả, nhưng chắc là chuyện công việc, anh ấy nói sau khi kết thúc công việc sẽ đi đến nhà anh tìm anh.”

Phong Kính chậc một tiếng rồi gật đầu.

Cảnh quay Vu Dao cũng xong rồi, đạo diễn gọi anh đến quay bổ sung. Phong Kính lại cởi áo khoác rồi đi ra chỗ dựng bối cảnh.

Khi kết thúc công việc vào buổi tối quả nhiên đã qua 10 giờ, Michelle chở thẳng anh về Hoa Đô, ở ngoài cửa nhìn thấy xe của Tần Phàm.

“Phong tổng, giám đốc Tần tới rồi.”

Phong Kính ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, mở cửa xe đi xuống, “Giám đốc Tần, muộn như vậy còn có chuyện gì thế?”

“Đi vào rồi nói.” Tần Phàm cũng từ trên xe bước xuống, khép chặt áo khoác trên người, ý bảo Phong Kính mau mở cửa. Đã cuối tháng 11 rồi, nhiệt độ không khí hạ xuống rất thấp, đột nhiên có một luồng gió lạnh lẽo rét buốt thổi qua khiến anh ta không nhịn được khẽ run lên.

Phong Kính nhìn anh ta rồi trêu đùa vài câu, chậm chạp mở cửa: “Xem ra thật sự đã cao tuổi rồi, sức khỏe không bằng trước nữa.”

Tần Phàm: “…”

“Già cả rồi thì cứ vào nhà mà chờ, đứng bên ngoài lại như kiểu tôi đang ngược đãi anh vậy.”

“…” Tần Phạm cười mỉa, “Cậu âm thầm thay đổi mật mã, còn không nói mật mã mới cho tôi.”

“Ồ, hình như là có chuyện như thế thật.” Phong Kính quay đầu lại, nở nụ cười xán lạn với anh ta.

“…” Tần Phàm thề, nếu không phải anh ta còn muốn dựa vào gương mặt này để kiếm tiền thì bây giờ chắc chắn anh ta sẽ đấm một phát.

Vào phòng được một lúc thì đã ấm lên không ít, hệ thống điều hòa ở Hoa Đô quả nhiên không phải khoác lác. Tần Phàm cởi áo khoác ra, đi đến sofa ngồi xuống, Michelle tự giác đi vào phòng bếp rót nước cho hai sếp.

“Nói đi, chuyện gì thế, thời gian không còn sớm nữa, sáng sớm ngày mai tôi còn phải đến phim trường.” Phong Kính ngồi đối diện nhìn anh ta.

Tần Phàm cũng không dài dòng, nói luôn vào chủ đề: “Hôm nay bên phía Fleur liên hệ với tôi, nói là muốn mời cậu làm đại sứ thương hiệu của bọn họ.”

Đúng lúc Michelle rót nước xong đi tới nghe được thì khá kích động: “Cái gì cơ, Fleur á? Không phải bọn họ vẫn rất kiêu ngạo, khinh thường mời người phát ngôn sao?”

Tần Phàm gật đầu, nói: “Cho nên lần này bọn họ đề nghị cũng khiến tôi khá bất ngờ.” Anh ta nhìn Phong Kính, “Đây là một cơ hội cực kỳ khó có được, đại sứ thương hiệu chính là bài kiểm tra đối với nghệ sĩ của bọn họ, sau khi thông qua có thể chính thức trở thành người phát ngôn của bên đó. Làm người phát ngôn của Fleur, tài nguyên vô cùng cao.”

Đương nhiên Phong Kính cũng biết, Fleur là dòng mỹ phẩm dưỡng da đẳng cấp toàn cầu, sản phẩm chính là thương hiệu sống của bọn họ, không cần tốn sức tìm nghệ sĩ giúp bọn họ “phát ngôn”, đó cũng là một trong những lý do mãi mà bọn họ không mời người phát ngôn.

“Trước đó tôi đã ký hợp đồng làm người phát ngôn toàn bộ sản phẩm của Bunny, điều này có gây xung đột với nhau không?” Người phát ngôn sản phẩm có tính chất khác biệt, nhận làm cho một nhãn hiệu nào đó đồng nghĩa với việc từ chối toàn bộ các sản phẩm cùng loại khác.

Tần Phàm nói: “Không, Bunny chỉ làm về mỹ phẩm trang điểm, không làm về mỹ phẩm dưỡng da, mà Fleur chỉ làm mỹ phẩm dưỡng da, trong thời gian ngắn sẽ không tấn công vào giới mỹ phẩm trang điểm.”

“Vậy được, tôi không có ý kiến gì.”

Tần Phàm nhướng mày: “Hợp đồng cũng không thèm xem luôn?”

“Tôi tin tưởng năng lực công tác của anh.” Phong Kính nói xong đứng lên, đi lên tầng hai, “Không có chuyện gì khác thì tôi đi ngủ trước, tự anh về đi.”

Tần Phàm: “…”

Anh ta cảm thấy anh ta nên hẹn ở công ty, lần sau có trễ cũng phải hẹn ở công ty.

“Ặc, giám đốc Tần, hay là để tôi đưa anh về nhé?” Michelle vô cùng hiểu tình huống nói.

Tần Phàm cầm lấy áo khoác của mình, từ chối lòng tốt của anh ta: “Cậu chú ý đến Phong Kính là được, mấy ngày nay quay phim thế nào rồi?”

“Rất thuận lợi, diễn xuất của ảnh đế Phong thật sự rất tốt! Tôi cũng bị anh ấy thu hút!” Michelle có gắng hết sức nịnh nọt sếp nhỏ nhà mình.

Tần Phàm cười nói: “Được rồi, có chuyện gì thì báo lại với tôi, tôi đi trước đây.”

Phong Kính tắm xong, nằm trong chăn nhắn tin cho Giang Nhiễm.

[Phong Kính]: Em ngủ rồi à?

[Giang Nhiễm]: Vẫn chưa, anh xong việc rồi hả?

[Phong Kính]: Ừ, vừa về đến nhà, lúc nãy Tần Phàm tới tìm anh nói Fleur chuẩn bị mời anh làm đại sứ thương hiệu.

[Phong Kính]: Tần Phàm là người đại diện của anh.

[Giang Nhiễm]: Hả hả? Fleur á? Không phải bọn họ vẫn chưa từng mời người phát ngôn sao?

[Phong Kính]: Ừ (cười trộm).

[Giang Nhiễm]: Anh giỏi quá! Nếu hợp tác với Fleur thì bọn họ có đưa cho anh một vali mỹ phẩm dưỡng da giống như Bunny đưa cho anh một vali son môi không?

Phong Kính: “…”

Giá cả và địa vị của mỹ phẩm dưỡng da cao hơn đồ trang điểm nhiều, huống hồ Fleur còn là một nhãn hiệu quốc tế lớn như vậy… Có lẽ sẽ không hào phóng lắm đâu.

[Phong Kính]: Nếu bọn họ không tặng thì anh sẽ tặng cho em một vali (đáng yêu).

[Giang Nhiễm]:!!! Người giàu có! Kẻ có tiền!

[Phong Kính]: Có thích kẻ có tiền như anh không? (thẹn thùng)

[Giang Nhiễm]: Tạm thích (thẹn thùng).

[Phong Kính]: Ngày kia đoàn phim có nửa ngày nghỉ, anh sẽ đi gặp em (bắn tim).

Cuối cùng đã đến lúc rửa mối nhục xưa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.