Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Ở sân bay đợi hơn một tiếng, cuối cùng chuyến bay mà Phong Kính ngồi cũng đến đúng giờ.
Fan đợi ở cửa ra sân bay bắt đầu xôn xao đứng dậy, thành viên của fanclub lại một lần nữa nhấn mạnh những việc cần chú ý: “Lát nữa mọi người không được chen chúc, không được ùa lên, cố gắng nói nhỏ một chút, không được ầm ĩ gây ảnh hưởng đến hành khách khác, tự giác duy trì trật tự xung quanh! Sau khi ra khỏi sân bay không được đuổi theo xe, không được xin chữ ký cũng không được chụp ảnh chung!”
Những lời này bọn họ đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nhưng không biết fan ở đó nghe lọt tai được bao nhiêu. Bảo vệ sân bay nhiều hơn so với vừa rồi, fan đến đón bị sắp xếp ở hai bên, ở giữa còn dùng rào chắn.
Chẳng bao lâu sau, Phong Kính đi ra giữa một vòng lớn vệ sĩ, fan chờ ở sân bay không kiềm chế nổi nữa bắt đầu gào thét chói tai.
Phong Kính đeo một cái kính râm đen lớn và đội mũ lưỡi trai, nhiệt tình vẫy tay với fan, ở giữa đoàn người như thủy triều, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Nhiễm.
Cô mặc áo phông trắng và quần bó đơn giản, mái tóc màu trà mềm mại xõa trên vai.
Ánh mắt anh đột nhiên thay đổi, nhưng vì trên mắt mang đeo cái kính rất lớn nên không ai nhìn ra được sự thay đổi của anh.
Phong Kính nhanh chóng khôi phục lại như thường, tiếp tục mỉm cười với các fan vây xung quanh. Thật ra khi hạ cánh xuống sân bay mà gặp phải cảnh này, không có ngôi sao nào sẽ vui vẻ phấn khích cả, nhưng các fan cũng không dễ dàng gì nên Phong Kính vẫn cố gắng tươi cười.
Dần dần anh cách vị trí Giang Nhiễm đang đứng càng ngày càng gần, mặt cô cũng càng ngày càng rõ hơn.
Đột nhiên anh nhớ tới động tác cô thường xuyên khom lưng xoa đầu mình, ma xui quỷ khiến thế nào anh cũng vươn tay, muốn xoa đầu cô.
Giang Nhiễm vẫn giơ poster tiếp đón đứng đực ở đó, mãi đến khi Phong Kính đi ra, cô mới lấy lại chút tinh thần. Vốn nghĩ rằng mình đã sớm không còn cuồng nhiệt, nhưng trong khung cảnh fan kích động thét chói tai, ngay cả cô cũng bị nhiễm bầu không khí này, suýt nữa hét lên.
Cảm giác Phong Kính mang lại cho cô không hề giống như trong phim điện ảnh, anh không bất cần đời như Lâm Ngộ, cũng không phải không có tình cảm như Omega, anh chính là Phong Kính. Đương nhiên mức độ đẹp trai vẫn giống nhau, cho dù bị một lượng lớn vệ sĩ bao quanh, anh vẫn là người tỏa sáng nhất.
Không thể nghi ngờ anh là một người chu đáo, vì đổi lại Giang Nhiễm ở vị trí đó, nếu như mình kéo thân thể mệt mỏi vừa ra sân bay đã đối mặt với một tình huống như vậy, chắc chắn sẽ không có hứng, nhưng anh vẫn có thái độ rất tốt, còn mỉm cười với fan.
Trong tay cô giơ poster chào đón, nhìn anh từ từ đến gần, sau đó… Anh bất ngờ đưa tay xoa đầu cô.
……
Những tiếng thét chói tai giống như thủy triều bên người chợt như được đẩy lùi, toàn bộ thế giới bỗng nhiên yên lặng không tiếng động. Giang Nhiễm cảm thấy mình sững sờ rất lâu nhưng cũng có lẽ chỉ trong một giây, lúc cô ngẩng đầu lên, Phong Kính đã thu tay lại đi xa. Mà các fan xung quanh cô cũng không hề yên lặng, âm thanh ầm ĩ trong sân bay còn lớn hơn vừa rồi.
Michelle túm cánh tay của Phong Kính, kéo anh đi nhanh về phía trước: “Đi nhanh chút đi nhanh chút.”
Rất nhiều fan đều đuổi theo Phong Kính ra ngoài sân bay, Giang Nhiễm còn đứng tại chỗ hồi phục tâm trạng.
Vừa rồi Phong Kính thật sự xoa đầu cô sao? Giữa hàng ngàn hàng vạn fan vì sao anh lại chọn xoa đầu cô? Bởi vì hôm nay tóc cô được gội vô cùng sạch sẽ ư?
Tiếng thét chói tai cũng dần dần theo các fan ra xa nhưng trái tim trong lồng ngực Giang Nhiễm vẫn đập thình thịch như đang đánh trống, thậm chí càng lúc càng rõ ràng.
Thình thịch, thình thịch.
Cô giống như… tìm lại được một chút hứng thú theo đuổi ngôi sao rồi.
“Chết tiệt Giang Nhiễm, số của cậu cũng quá đỏ rồi đấy!” Khi Nghiêm Hoan Hoan đuổi theo Phong Kính ra ngoài quay trở lại, Giang Nhiễm còn đứng ngơ ngác tại chỗ, “Hôm nay cậu có thể đi mua xổ số luôn rồi, tỉ lệ xảy ra chuyện này còn nhỏ hơn cả tỉ lệ trúng giải nhất đấy!”
Cuối cùng Giang Nhiễm cũng phản ứng lại, nhìn Nghiêm Hoan Hoan nói: “Không đâu, vận may đều đã dành hết ở chỗ này, mua xổ số chắc chắn không trúng nữa đâu.”
“… Cũng đúng.”
“Cho nên…” Giang Nhiễm như muốn chứng thực nhìn Nghiêm Hoan Hoan, “Vừa rồi Phong Kính thật sự xoa đầu tớ? Không phải tớ ảo tưởng?”
“Đương nhiên là thật, cậu tranh thủ vui mừng đi chứ!” Nghiêm Hoan Hoan không cam lòng, rõ ràng cô đứng ngay bên cạnh Giang Nhiễm mà! Tay ảnh đế Phong chỉ cần dịch một chút là có thể chạm vào đầu cô rồi!
“Phụt…” Cuối cùng Giang Nhiễm cũng không nhịn được, mừng rỡ bật cười thành tiếng.
Nghiêm Hoan Hoan: “…”
Đột nhiên cô ấy muốn tuyệt giao với Giang Nhiễm.
Bên kia, Phong Kính sải bước lên xe bảo mẫu (1) rồi tháo kính và mũ xuống, nhìn tay phải mình đến nỗi ngây người. Tuy chỉ có một giây ngắn ngủi, nhưng xúc cảm trên tóc của Giang Nhiễm hoàn toàn mềm mại giống với tưởng tượng của anh, mà trên tay anh dường như còn lưu lại mùi quýt nhẹ nhàng khiến anh hơi say mê.
(1) Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu.
“Ảnh đế Phong.” Michelle ngồi xuống bên cạnh anh, đóng cửa xe lại bắt đầu giáo dục anh, “Hành động vừa rồi của anh cực kỳ không ổn, nếu cảm xúc của fan mất khống chế như ong vỡ tổ thì hôm nay chúng ta đừng hòng rời khỏi sân bay!”
Phong Kính cũng biết hành động lúc nãy của mình không ổn nên không cãi lại gì cả, “Ừ, sau này tôi sẽ chú ý.”
“…” Thái độ phối hợp tốt đẹp như thế của anh khiến Michelle không biết nói tiếp thế nào.
Cảm giác như đánh một cái rất mạnh vào nhúm bông, cực kỳ khó chịu!
Nhưng khó chịu thì khó chịu, anh ta cũng chỉ có thể tự chịu đựng, dù sao Phong Kính sẽ không thèm để ý. Bây giờ điều Phong Kính để ý chính là vì sao Giang Nhiễm lại xuất hiện ở sân bay.
Hoạt động đu sân bay này là do fanclub ở thành phố A tổ chức, mặc dù có thể có fan ở nơi khác tới nhưng tỉ lệ rất nhỏ.
Giang Nhiễm chắc là ở thành phố A.
Nhưng sao cô còn gia nhập fanclub của mình ở thành phố A chứ, hơn nữa còn đu sân bay? Ồ, không đoán nổi, rõ ràng cô dán poster của Mạc Trăn ở phòng ngủ cơ mà.
Quên đi, lần sau anh tặng cho cô một cái poster là tốt rồi.
Khóe miệng anh bất giác cong lên, lọt vào mắt Michelle khiến anh ta vô cùng hoảng sợ: “Phong tổng, anh sao thế?” Cười ngọt ngào đến thế?
Phong Kính nói: “Không có gì, có điều đi mòn giày tìm không thấy đến khi đạt được lại chẳng tốn công.”
“Cái gì?” Michelle không hiểu anh nói câu đó có ý gì.
Phong Kính cười với anh ta, giống như anh em tốt mà khoác vai anh ta: “Mễ Tuyến Nhi, giúp tôi tìm một căn hộ, gần hồ, gần đó có quán nướng, bắt đầu tìm từ phía Bắc.”
“Hả?” Trong lòng Michelle lập tức cảnh giác, “Anh muốn chuyển nhà sao?”
Phong Kính lại không chịu tiết lộ nhiều: “Cậu cứ tìm đi là được, tìm được rồi thì so sánh điều kiện, cái nào phù hợp nhớ đưa cho tôi.” Cuối cùng còn uy hiếp một câu, “Chuyện này không được nói cho Tần Phàm.”
Michelle: “…”
Phong tổng à, sao anh càng ngày càng giấu giám đốc Tần nhiều chuyện thế? Như thế không tốt đâu!
“Nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi.” Michelle vô cùng không có khí phách gật đầu.
Chuyện fan ra sân bay đón Phong Kính về thành phố A đã nhanh chóng lên hot search, Giang Nhiễm tùy tiện tìm một cái trên Weibo cũng có thể thấy được rất nhiều ảnh chụp rất rõ. Nhóm chị đại ở tiền tuyến quả nhiên danh bất hư truyền, ảnh được tung ra rất đẹp, vượt xa ảnh chụp trên điện thoại di động của Nghiêm Hoan Hoan chín con phố.
Nhưng cho dù ảnh Nghiêm Hoan Hoan chụp Phong Kính cũng không hề xấu, chỉ có thể nói là giá trị nhan sắc đã cứu vớt toàn bộ….
Cô lưu lại mấy tấm ảnh… đặc biệt là mấy tấm Phong Kính sờ đầu cô, không ít người chụp được cái này, tuy cô chỉ lộ gần nửa khuôn mặt nhưng cũng xem như đây là đỉnh cao trong lịch sử theo đuổi minh tinh của cô. Cô còn chưa tự mình ngất ngây được bao lâu, một tin tức khác về Phong Kính đã bùng nổ, lại còn bất ngờ chễm chệ trên hot search: Người yêu đồng tính của Phong Kính lộ ra ánh sáng.
Giang Nhiễm: “…”
Oa… Có chuyện hay để hóng!
Tin tức này do một tài khoản Weibo bát quái nổi tiếng nào đó tuồn ra, câu đầu tiên chính là: “Theo một người biết rõ nội tình tiết lộ…”, vừa nhìn… đã cực kỳ không đáng tin cậy.
Có bản lĩnh thì viết tên người hiểu rõ nội tình đó ra đây đi.
Giang Nhiễm chửi thầm một câu trong lòng, lại tiếp tục kéo xuống xem, người hiểu rõ sự tình này chắc là nằm trong đoàn phim quay quảng cáo son môi mà Phong Kính vừa hoàn thành xong, người đó tiết lộ, Phong Kính và trợ lý của anh gây ra tiếng động rất lớn vào đêm khuya, không biết làm gì trong phòng mà quần áo không chỉnh tề, hơn nữa còn thật thật giả giả chơi trò buộc dây.
Giang Nhiễm: “…”
Lần ăn dưa này có phần khiến người ta không nuốt trôi.
Trên mạng nhanh chóng bùng nổ, fan Phong Kính cố hết sức khống chế dư luận, kêu gọi mọi người không cần tin vào mấy tin lá cả sai sự thật, fan Mạc Trăn ngửi mùi ngon, bắt đầu chờ xem kịch vui.
Thiên Tần nhanh chóng bị quấy rầy, Phong Kính và Michelle bị gọi đến văn phòng của Tần Phàm.
“Nói đi, sao lại thế này?” Ánh mắt sắc bén của Tần Phàm đảo qua Phong Kính, cuối cùng dừng lại trên người Michelle.
Michelle suýt nữa đã quỳ xuống tại chỗ với anh ta: “Giám đốc Tần, là hiểu nhầm ạ! Cho dù tôi thật sự đồng tính thì cũng không dám xuống tay với Phong tổng đâu!”
Tần Phàm gật đầu đồng ý: “Tôi tin ánh mắt Phong Kính sẽ không kém như vậy.”
Michelle: “…”
“Trong hai người ai muốn nói trước?” Tần Phàm ngồi trên ghế làm việc, kiên nhẫn chờ đợi.
Michelle vừa định nói, Phong Kính ngồi đối diện Tần Phàm đã mở miệng: “Chắc bọn họ nói đến buổi tối chúng tôi đập con gián.”
“Đập gián?” Tần Phàm nhướng mày, rõ ràng không tin, “Đó là khách sạn năm sao, cậu cũng ở phòng tốt nhất.”
“Vậy cũng không thể đảm bảo ở đó không có gián.”
Tần Phàm nở nụ cười nhạt, lại hỏi: “Vậy chơi trò buộc dây thì sao? Không nhận ra khẩu vị của cậu lại nặng như thế đấy.”
“…” Phong Kính mím môi, liều chết không nói thật, “Đây đơn giản là chuyện dối trá linh tinh, bọn họ muốn viết gì mà không được chứ?”
Tần Phàm nhìn anh một lúc, ánh mắt đảo sang Michelle đang đứng như chim cánh cụt ở bên cạnh: “Michelle, cậu nói đi.”
Đột nhiên bị điểm danh, Michelle theo bản năng run rẩy, rất nhanh, ánh mắt sắc như dao của Phong Kính cũng dừng lại trên người anh ta… Michelle khổ không nói nên lời.
Anh ta bị kẹp giữa Tần Phàm và Phong Kính, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn khuất phục sếp lớn Tần: “Giám đốc Tần, anh xem video này đi!”
Michelle nhanh tay nhanh chân đưa điện thoại của mình cho Tần Phàm, trên màn hình chạy video, là hình ảnh Phong Kính dùng cả tay chân chạy trên mặt đất sủa “gâu gâu”.
Phong Kính: “…”
“Mễ Tuyến Nhi!” Anh cao giọng gọi lớn, “Không phải tôi bảo cậu xóa video đi rồi sao?”
Michelle oan ức: “Tôi, tôi cảm thấy chuyện này vẫn nên nói với giám đốc Tần.”
Tần Phàm bình tĩnh xem hết video, thuận tay xóa đi: “Cậu làm tốt lắm.” Nói xong anh ta ngẩng đầu nhìn Phong Kính phía đối diện, “Không định giải thích một chút à?”
Phong Kính nhíu mày không nói chuyện, Tần Phàm lại nhìn người bên cạnh: “Michelle.”
Michelle lập tức đứng thẳng người.
~~~ Đôi lời của Mạc Y Phi: Chúc mừng anh Phong đã biến Giang Nhiễm từ fan Mạc Trăn thành fan của mình =)))
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!????