Cinderella 12 Giờ

Chương 59: Chương 59: Đêm thứ năm mươi chín




Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Thường xuyên có khách hàng hỏi Giang Nhiễm đã từng dùng bao cao su 0.01 kia chưa? Cảm nhận khi sử dụng thế nào? Từ trước đến nay Giang Nhiễm vừa thẹn vừa xấu hổ trả lời bọn họ rằng cô không có cơ hội dùng…

Qua hôm nay, có phải cô có thể đổi cách trả lời khác với bọn họ rồi không?

Cho tới giờ cô chưa từng tiếp xúc gần như thế với một người, gần đến mức mỗi hơi thở của anh dường như cũng phả lên trái tim cô. Hơi thở của hai người đan xen rồi hòa vào nhau, tay Giang Nhiễm đặt trên ngực Phong Kính, cảm nhận được dưới làn da đàn hồi của anh là trái tim đang vì mình mà đập.

Thình thịch, thình thịch.

Đầu óc ngày một mơ hồ, cô không tự chủ ôm chặt người phía trên, cam tâm tình nguyện để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy mà anh tạo nên.

“Em có ổn không?” Sau khi Phong Kính phóng thích, thân thể trần trụi nằm bên cạnh Giang Nhiễm. Giang Nhiễm gối đầu lên cánh tay anh, cảm thấy hơi mông lung.

Phong Kính ngẩng đầu, gạt những sợi tóc ướt đẫm trên trán cô: “Nhiễm Nhiễm?”

“… Dạ?” Đôi mắt Giang Nhiễm chớp chớp, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Em có ổn không?” Phong Kính cẩn thận quan sát cô, vừa rồi quả thật anh đã khiến cô đau đớn, hơn nữa anh cũng là lần đầu tiên… Anh không xác định được lực của bản thân có khống chế tốt hay không.

“Vẫn ổn, anh thì sao?”

Phong Kính mỉm cười, không trả lời cô.

Anh rất ổn, có thêm một lần nữa cũng không thành vấn đề.

Hai người cứ im lặng nằm như vậy một lúc để hô hấp dần ổn định. Nhị Hoàng ở ngoài cửa sủa ầm lên, nghe tiếng như còn lấy chân cào lên cửa nữa.

Cửa do Phong Kính cố ý đóng lại, dẫu sao Nhị Hoàng vẫn còn là một đứa trẻ, có một số hình ảnh không nên để nó thấy.

“Mấy giờ rồi?” Giọng nói của Giang Nhiễm vẫn rất khẽ, dường như thật sự mệt rồi.

Phong Kính đoán: “Chắc là sắp 10 giờ rồi.”

“Vậy anh mau về đi, đừng để bác lo lắng.”

“Ừm, anh tắm cái đã.” Phong Kính đứng dậy, để thân thể trần truồng như vậy đi vào phòng tắm.

Giang Nhiễm nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, mặt lại nóng lên. Cô che mặt mình, ở trong lòng nhắc nhở mình, cô thật sự ngủ với Phong Kính rồi! Ôi ôi!

Lúc Phong Kính đi ra chỉ quấn một cái khăn tắm trên người, đó là khăn tắm của Giang Nhiễm, quấn trên người anh có vẻ hơi nhỏ, hơn nữa cái khăn tắm này còn là màu hồng. Giang Nhiễm không nhịn được phì cười, Phong Kính nhặt quần áo rải rác trên mặt đất lên rồi kéo cô từ trên giường dậy: “Em cũng đi tắm đi, nhớ sấy tóc nữa.”

“Vâng, anh phải đi à?”

“Ừm.” Anh chống một tay trên giường, khom lưng hôn lên môi Giang Nhiễm, “Nghỉ ngơi sớm chút, mai anh sẽ gọi cho em.”

“Vâng.”

Giang Nhiễm không thể cởi mở được như anh, mặc áo ngủ rồi mới đi vào phòng tắm. Phong Kính mặc xong quần áo, đổi ga giường và vỏ chăn mới, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

“Gâu gâu!” Mới vừa mở cửa thì thấy Nhị Hoàng ngồi xổm bên ngoài sủa lên với mình.

“Nhị Hoàng.” Tâm trạng Phong Kính rất tốt, không chỉ không ngại mà còn xoa đầu nó.

Nhị Hoàng lại sủa lên một tiếng với anh, đi vào phòng nằm sấp xuống, tư thế như một chiến sĩ bảo vệ. Phong Kính bật cười, xoay người rời đi.

Chú Chu vẫn chờ ở bên dưới, thấy Phong Kính đi từ trong tòa nhà ra, ông mở đèn xe rồi khởi động xe. Phong Kính ngồi vào ghế sau, cả người hoàn toàn khác với dáng vẻ nôn nóng lúc tới, có cảm giác mãn nguyện không nói nên lời.

Chú Chu cũng không hỏi gì cả, trực tiếp giẫm chân ga, lái xe ra bên ngoài.

Hơn 10 giờ, biển người trên đường vẫn tấp nập như cũ, ánh đèn từ khắp bốn phía. Lại một lần nữa thấy mấy đôi tình nhân đi chơi Giáng Sinh, Phong Kính cảm thấy bọn họ thuận mắt hơn nhiều.

Về tới nhà họ Phong thì đã 11 giờ, vậy mà Phong Nhã và mẹ Phong vẫn chưa ngủ, đang ngồi trong phòng khách chờ anh.

Phong Kính: “…”

Anh ho nhẹ một tiếng, ra vẻ thoải mái đi vào: “Đã muộn thế này sao hai người còn chưa ngủ?”

Mẹ Phong không nói chuyện, Phong Nhã không nhịn được tiên phong mở miệng: “Đương nhiên là đang đợi em, ngày đầu tiên xuất viện đã quên lời dặn dò của bác sĩ rồi à?”

“… Chị còn nói không biết xẩu hổ nữa, chị đưa rượu bán thân cho Giang Nhiễm là có ý đồ gì?”

Phong Nhã trêu tức nhìn anh: “Em có ý đồ gì, chính em không rõ sao?”

Phong Kính: “…”

Phong Nhã đánh giá trên dưới anh vài lượt, ánh mắt càng thêm mờ ám: “Nhìn vẻ mặt tỏa sáng của em kìa, thành công rồi à?”

Phong Kính: “…”

“Khụ.” Cuối cùng mẹ Phong cũng lên tiếng, “Con mới xuất viện, phải chú ý kiềm chế.”

Phong Kính: “…”

Anh vội nói “Chúc ngủ ngon” với hai người, chỉ nghĩ mau chóng rời khỏi nơi đầy thị phi này. Vừa định lên tầng thì mẹ Phong lại gọi anh lại: “Phong Kính.”

“… Còn chuyện gì nữa mẹ?” Phong Kính không tình nguyện dừng lại.

Mẹ Phong nói: “Trong khoảng thời gian con nằm viện, Giang Nhiễm chăm sóc con thế nào, mẹ tin là con cũng hiểu rất rõ. Mẹ, bố con và cả chị con đã bàn bạc rồi, chúng ta đều rất thích con bé, nếu con cũng khó kìm lòng nổi vậy thì phải chịu trách nhiệm với người ta. Chuyện kết hôn có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.”

Phong Kính sửng sốt một chút rồi mới nói: “Con biết rồi ạ, con sẽ chuẩn bị.”

“Ừ, vậy con lên nghỉ ngơi trước đi.”

Sau khi Phong Kính trở về phòng, chốc chốc lại nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà Giang Nhiễm. Anh cảm thấy có lẽ đêm nay mình không thể ngủ được, anh lấy di động ra, muốn gửi tin nhắn cho Giang Nhiễm, nhưng nhìn thời gian 11 giờ 31 trên màn hình, anh lại nhịn xuống.

Anh không muốn đánh thức Giang Nhiễm.

Hy vọng đêm nay cô có một giấc ngủ ngon.

Quả thật sau khi tắm xong, Giang Nhiễm đã ngủ rất nhanh. Cô không hiểu, rõ ràng chuyện vừa rồi Phong Kính tốn sức nhiều hơn, hơn nữa anh còn là bệnh nhân, sao lại cảm giác lúc anh đi tinh thần sảng khoái còn mình thì mệt vô cùng?

Quả nhiên loại chuyện này vẫn là con gái chịu thiệt hơn.

Nhưng cô cũng hưởng thụ thân thể tốt đẹp và ra sức phục vụ của anh… Ừ, không mệt.

Giang Nhiễm nghĩ đi nghĩ lại, mí mắt càng ngày càng nặng nề, cuối cùng hoàn toàn rơi vào mộng đẹp.

Sau khi Phong Kính và Nhị Hoàng trao đổi, anh lại nằm trên bậc cửa sổ quen thuộc. Giang Nhiễm ngủ rất sâu, động tác của anh cố gắng nhẹ nhàng nhảy lên giường, nằm bên cạnh ngắm cô.

Chắc là cô mệt lắm rồi, còn có tiếng ngáy nho nhỏ truyền tới. Phong Kính cảm thấy dáng vẻ khi ngáy của cô cực kỳ đáng yêu, nằm bên cạnh ngắm rất lâu. Anh không tự chủ được bắt đầu lên kế hoạch chuyện kết hôn, đầu tiên phải xác định được thời gian, sau đó nhẫn đính hôn và áo cưới, còn phải chụp ảnh cưới, trước tiên phải ra mắt bố mẹ vợ mới đúng…

Suy nghĩ từng việc từng việc, bất giác Phong Kính ngủ mất, lần nữa mở mắt ra đã là sáng hôm sau.

Anh sờ soạng điện thoại bên cạnh, nhấn mở màn hình. 7 giờ 1 phút, mùa đông ngủ nhiều hơn mùa hè một lát.

Anh đã gửi tin nhắn hỏi thăm sức khỏe Giang Nhiễm.

[Phong Kính]: Chào buổi sáng, em dậy chưa?

Đợi một lúc cũng không thấy Giang Nhiễm trả lời, anh nghĩ chắc là cô còn đang ngủ.

Không quấy rầy Giang Nhiễm nữa, xuống nhà ăn bữa sáng xong, Phong Kính nhận được tin nhắn trả lời của Giang Nhiễm: “Bây giờ mới tỉnh nhưng không muốn dậy.”

[Phong Kính]: Vậy ngủ thêm một lát đi, anh mang bữa sáng cho em.

[Giang Nhiễm]: Tốt vậy à? (⊙o⊙)

[Phong Kính]: Đương nhiên, anh muốn chuẩn bị làm một người chồng tốt (xấu hổ).

[Giang Nhiễm]: …

[Phong Kính]: Chẳng lẽ em định quỵt nợ sao? (đáng thương)

[Giang Nhiễm]: …

[Phong Kính]: Mẹ đã bảo anh chuẩn bị hôn lễ rồi, bảo bối à (cười xấu xa).

Phong Kính là một người thuộc phái hành động, nói chuẩn bị hôn lễ là thật sự bắt đầu bắt tay vào làm. Cuối năm vốn là thời điểm bề bộn nhiều việc, cũng may anh ỷ vào thân phận bệnh nhân của mình coi như có một kỳ nghỉ bệnh dài.

Những việc liên quan đến hôn lễ rất nhiều lại vô cùng tỉ mỉ, Phong Kính cực kỳ bận rộn, một năm này hoàn toàn hết rồi.

Qua Tết Nguyên Đán, Tần Phàm chủ động liên lạc với anh, nói giữa tháng 1 để anh trở về đoàn phim “Bí mật”. Đương nhiên, hai mươi ngày còn lại, anh ta cũng không để anh nhàn rỗi, suy xét việc sức khỏe của anh không thể làm việc quá độ, anh ta còn đặc biệt sắp xếp cho anh lồng tiếng một phim hoạt hình.

Đó là một bộ phim hoạt hình trong nước, dự định sẽ công chiếu vào kỳ nghỉ hè năm nay, về đề tài ma quỷ. Số tiền đạo diễn mời Phong Kính không cao, trên thực tế lúc ông ấy liên lạc với Tần Phàm, hoàn toàn không ngờ anh ta sẽ đồng ý, còn đồng ý vô cùng sảng khoái.

“Bộ phim hoạt hình này do đạo diễn bỏ không ít tiền túi ra, toàn bộ ekip không có tiền nên trả thù lao cho cậu không nhiều. Nhưng tôi rất coi trọng hạng mục phim hoạt hình này, sau khi công chiếu chắc sẽ bùng nổ, nói không chừng còn có thể trở thành tác phẩm hiện tượng.”

“… Giám đốc Tần cũng có nghiên cứu hoạt hình cơ à?”

“Tôi nghiên cứu chuyện kiếm tiền thôi.”

“…” Được rồi.

“Mặc dù cậu lồng tiếng cho nam chính nhưng cốt truyện thể hiện từ góc độ nữ chính, phần diễn của nam chính không nhiều như của nữ chính, nếu thuận lợi thì chắc hơn một tiếng là có thể thu âm xong rồi.”

“Nhưng tôi không hiểu sao đạo diễn lại nghĩ đến việc tìm tôi?” Theo lý thuyết, bộ phim hoạt hình này được Tần Phàm xem trọng thì chắc chắn là một chế tác hoàn mỹ, lồng tiếng cũng sẽ lựa chọn diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp, hẳn không mời ngôi sao đang nổi đến để thu hút.

Tần Phàm đáp: “Hỏi rất hay, vì đạo diễn nói hình tượng nam chính chịu anh hưởng của Lâm Ngộ do cậu diễn nên cảm thấy cậu thích hợp với nhân vật này nhất.”

“…” Phong Kính cân nhắc, lồng tiếng không chiếm mất bao nhiêu thời gian thật, nếu thật sự là một tác phẩm tốt, anh cũng đồng ý tham gia, “Được rồi, sau khi xác định thời gian anh nhớ báo lại cho tôi, tôi nói với Giang Nhiễm đã.”

“… Bây giờ ngay cả chuyện công việc cũng phải báo cáo với cô ấy sao?”

“Bởi vì chúng tôi đang chuẩn bị chuyện kết hôn mà.” Cuối cùng Phong Kính cũng chờ được anh ta hỏi câu này.

Không ngoài dự đoán Tần Phàm im lặng một lúc rồi mới hỏi: “Có chuyện tôi nghĩ mãi không ra, nếu các cậu cũng đã định kết hôn, vì sao cậu không đón Giang Nhiễm đến nhà cậu ở luôn đi?”

Bây giờ Phong Kính đã chuyển ra khỏi biệt thư cao cấp của nhà họ Phong, chuyển về ngôi nhà ở Hoa Đô mà anh mua. Mỗi ngày Michelle đều đi theo anh để chăm sóc, có đôi khi là đón anh đến Chẩm Thủy Hương, có đôi khi thì đón Giang Nhiễm tới Hoa Đô.

Tóm lại chính là chạy hai đầu.

Mỗi ngày hai người đều gặp mặt, vì sao còn muốn chạy qua chạy lại thế chứ, không ở cùng nhau luôn đi? Chẳng lẽ vì muốn tạo nhiều cơ hội chụp lén cho đám chó săn à?

“…” Phong Kính buồn bực bĩu môi, anh ta nghĩ anh không muốn chắc? Nhưng vấn đề anh hoán đổi linh hồn vẫn chưa giải quyết được!

Phong Kính tuyệt đối không ngờ thời cơ để anh giải quyết vấn đề lại đến nhanh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.