Cinderella 12 Giờ

Chương 50: Chương 50: Đêm thứ năm mươi




Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Tần Phàm nhanh chóng nhận được tin về chuyện Giang Nhiễm bị truyền thông bao vây, anh ta cho người xóa hết hình ảnh bị tung lên mạng, không trả lời bất cứ điều gì về chuyện này. Chẳng qua anh ta có cảm giác Giang Nhiễm trông hơi quen, suy nghĩ một lúc, anh ta lên Weibo tìm kiếm tin tức trước đây khá lâu.

Ngày Phong Kính từ nơi khác về, fan ra sân bay đón.

Tìm được bức ảnh Phong Kính xoa đầu fan kia, Tần Phàm nhìn khuôn mặt chỉ lộ một chút của cô gái đó, mắt hơi híp lại.

Đúng là Giang Nhiễm.

Anh ta đã cảm thấy rất kỳ quặc, Phong Kính luôn không chủ động tiếp xúc tay chân với fan, càng đừng nói tới việc có hành động như thế trong trường hợp này, cực kỳ không thích hợp. Thì ra lúc ấy hai người này đã hẹn hò với nhau?

Những phóng viên kia cũng rất lợi hại, nhanh như vậy đã có thể tìm được địa chỉ nhà Giang Nhiễm.

Phóng viên giải trí không chỉ lợi hại mà còn cực kỳ có kiên nhẫn, mặc dù bị bảo vệ tiểu khu đuổi ra khỏi cổng nhưng vẫn đứng canh ở cổng tiểu khu. Hà Chi Viễn nhìn phóng viên bên dưới rồi nói với Giang Nhiễm: “Mấy người đó vẫn chưa đi, lúc nãy anh đỗ xe ở bên ngoài, nếu chúng ta đi ra ngoài chắc chắn bọn họ sẽ thấy ngay.”

Giang Nhiễm không có kiên nhẫn để đợi, bây giờ cô chỉ muốn tới bệnh viện xem tình trạng của Phong Kính thế nào: “Chúng ta đi xuống đi, cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách, có thể nhờ bảo vệ tiểu khu giúp chúng ta ngăn cản một chút, chúng ta nhân cơ hội lên xe là được.”

Hà Chi Viễn gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.” Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn những phóng viên đó sẽ không rời đi, “Địa chỉ của em đã bị bọn họ tìm ra, cho dù tránh được hôm nay, ngày mai bọn họ sẽ còn tới tiếp, em cũng không thể không ra ngoài mãi được.”

Giang Nhiễm cũng cảm thấy đây là một vấn đề, nhưng bây giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đó: “Cái này tính sau đi.”

Cô lại mặc áo khoác vào lần nữa, cầm lấy canh trên bàn. Hà Chi Viễn đi theo cô ra cửa: “Nếu không tạm thời em dọn đến chỗ anh ở đi.”

Động tác của Giang Nhiễm khựng lại, Hà Chi Viễn không để cô từ chối, lại nói thêm: “Đương nhiên anh sẽ chuyển đến ký túc xá dành cho nhân viên của công ty.”

Giang Nhiễm lắc đầu: “Không cần phiền phức thế đâu, thật sự không cần, trước mắt em sẽ dọn về chỗ bố mẹ.”

“Bọn họ có thể tìm được nhà em thì cũng có thể tìm được nhà bố mẹ em, chỗ anh có lẽ an toàn hơn.”

Giang Nhiễm đang muốn nói tiếp, di động để trong túi lại vang lên, cô thấy là điện thoại của mẹ Phong Kính thì vội vàng nghe máy: “Phong Kính xảy ra chuyện gì à bác?”

“Không phải, cháu đừng sốt ruột.” Mẹ Phong Kính nói, “Phong Bình mới vừa nói với bác, phóng viên tìm đến nhà cháu à?”

“Vâng, nếu không bây giờ cháu đã đến bệnh viện rồi ạ.”

“Những người này thật là, chỗ nào cũng nhúng tay vào được.” Mẹ Phong mắng hành vi của đám phóng viên một câu rồi lại nói với Giang Nhiễm, “Như vậy đi, tạm thời cháu chuyển đến ở nhà bác đi, những phóng viên kia không dám đến chỗ đó đâu.”

“Cái này… không tốt lắm đâu ạ.” Giang Nhiễm có phần do dự.

“Không có gì không tốt cả, chuyện này vốn dĩ là Phong Kính liên lụy đến cháu. Cháu sắp xếp hành lý đơn giản, bác sẽ bảo Phong Bình qua đón cháu.”

“Dạ?” Tổng giám đốc Phong tự mình tới đón cô sao…

“Đúng lúc thời gian này Phong Nhã cũng chuyển về đó, nó đang ở nhà dưỡng thương, hai đứa các cháu ở với nhau, có người bầu bạn sẽ không cảm thấy nhàm chán.”

Giang Nhiễm cân nhắc một lát mới gật đầu nói: “Vậy được ạ, cháu cảm ơn bác.”

Hà Chi Viễn chờ cô tắt điện thoại mới hỏi: “Sao thế?”

Phong Kính cũng ngẩng đầu, kêu hai tiếng về phía cô.

Giang Nhiễm nói: “Mẹ Phong Kính nói trước mắt để em chuyển đến nhà bọn họ.”

Hà Chi Viễn sửng sốt, nói: “Như vậy cũng tốt, chỗ bọn họ chắc chắn an toàn hơn nhà anh.”

“Gâu gâu!” Phong Kính vui vẻ vẫy đuôi, cuối cùng mẹ anh cũng có lúc giống mẹ ruột!

Giang Nhiễm lấy một ít sách chuyên ngành, còn có một ít đồ dùng hàng ngày và quần áo tắm rửa, chỉ dùng một cái vali nhỏ đã đựng đủ. Cũng lấy máy tính và đồ của Nhị Hoàng nữa, Giang Nhiễm nhìn Nhị Hoàng đang vẫy đuôi với mình, khẽ mím môi. Không biết nhà họ Phong có cho nuôi chó không nhỉ?

Xe Phong Bình nhanh chóng lái vào từ cổng tiểu khu, dừng lại dưới nhà Giang Nhiễm. Phóng viên bị chặn ngoài cổng rướn cổ lên nhìn, sôi nổi bàn luận.

“Ai vậy? Siêu xe đấy!”

“Hình như là xe nhà họ Phong đấy, anh xem, còn dừng lại trước tòa nhà Giang Nhiễm ở nữa chứ.”

“Nói như vậy cô con dâu này đã được nhà họ Phong thừa nhận rồi à?”

“Nếu không sao có thể nghênh ngang xuất hiện trong bệnh viện chứ?”

“Ôi, xuống xe rồi xuống xe rồi, mau chụp đi!”

Phong Bình mang theo vệ sĩ từ trên xe bước xuống bị phóng viên chụp ảnh dồn dập, trong số đó còn có người nhận ra anh ta, dù sao lúc trước anh ta mua cổ phần của công ty giải trí Thiên Tần cũng đã gây ra một đợt sóng gió.

Phong Bình nghiêng đầu nhìn lướt qua bọn họ, phóng viên không hẹn mà cùng dừng lại, giống như có gió lạnh đến thấu xương vừa quét qua người họ vậy.



“Tôi vẫn khá thích Phong Kính…”

“Tôi cũng thế…”

Giang Nhiễm còn đang nghĩ nếu không thể nuôi chó ở nhà họ Phong thì phải làm sao với Nhị Hoàng thì chuông cửa vang lên. Cô vội vàng đi ra mở cửa, quả nhiên là Phong Bình đứng bên ngoài.

“Chào, chào anh Phong.” Mặc dù đều là anh Phong, nhưng anh Phong này rõ ràng đáng sợ hơn rất nhiều.

Phong Bình gật đầu với cô, ánh mắt dừng trên người Hà Chi Viễn: “Anh ta là ai?”

“À, anh Hà là bạn của tôi, vốn dĩ định đưa tôi tới bệnh viện.”

Không hiểu sao Hà Chi Viễn có cảm giác như đang đối mặt với lãnh đạo, thận trọng chào hỏi với Phong Bình.

Tầm mắt Phong Bình dừng lại trên người anh ta hai giây, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Chào anh Hà. Cô Giang đã có tôi lo, anh cứ đi làm việc của mình trước đi.”

“… Được.” Hà Chi Viễn nhìn Giang Nhiễm, “Anh đi trước đây.”

“Vâng, hôm nay cảm ơn anh.”

Sau khi Hà Chi Viễn đi, Phong Bình nhìn Giang Nhiễm: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi ạ.” Giang Nhiễm kéo vali nhỏ của mình ra.

Phong Bình nhìn thoáng qua, hỏi: “Chỉ có cái này thôi?”

“Vâng.”

Phong Bình không nói gì nữa, ánh mắt ra lệnh cho người phía sau, có người tiến lên nhận lấy vali giúp Giang Nhiễm: “Cô Giang, để tôi giúp cô.”

“À, cảm ơn.” Cô cầm canh trên bàn đi đến trước mặt Phong Bình hỏi, “Anh Phong, Nhị Hoàng có thể đi cùng với tôi qua đó không?”

“Gâu gâu.” Đương nhiên có thể, đó là nhà anh!

Phong Bình nhìn qua nó rồi đáp: “Có thể.”

“Tốt quá.” Giang Nhiễm thở phào, kéo dây trên người Nhị Hoàng, “Nhị Hoàng, đến nhà họ Phong phải ngoan nhé, không thể gây thêm phiền phức cho nhà người ta đâu đấy.”

“Gâu.” Nhà họ Phong là nhà của anh đấy.

Khi xe Phong Bình đi từ trong tiểu khu ra, phóng viện lại dồn dập chụp ảnh cái xe, mặc dù hôm nay chưa hỏi được gì cả, nhưng chỉ bằng mấy bức ảnh này cũng đã đủ để bọn họ viết ra một ngàn chữ rồi.

Phong Bình đưa Giang Nhiễm đến đó thì đi luôn, Phong Nhã chống nạng ra đón. Người giúp việc giúp cô kéo vali vào, Giang Nhiễm theo sau họ đi qua vườn hoa, trong lòng thầm cảm thán.

Tuy đã biết nhà họ Phong rất có tiền nhưng tận mắt thấy biệt thư cao cấp, hơn nữa còn vào đó ở thì cảm giác vẫn rất chấn động.

“Mẹ đến bệnh viện thăm Phong Kính rồi, một lát nữa mới về, em ở phòng thứ hai bên trái trên tầng ba nhé, vốn đó là phòng của Phong Kính.” Phong Nhã chỉ lên trên tầng, “Dì giúp việc sẽ dẫn em lên đó, phòng đó sau khi Phong Kính chuyển đi vẫn chưa có ai vào ở, nhưng vẫn được quét dọn rất sạch sẽ.”

“Vâng.” Giang Nhiễm đi theo dì giúp việc mấy bước, lại không yên tâm quay đầu, “Hôm nay Phong Kính thế nào ạ?” Cô bận việc cả sáng, vẫn không thể tới bệnh viện được.

Phong Nhã nói: “Nghe mẹ nói vẫn chưa tỉnh, nhưng tình trạng đã ổn định, chắc ngày mai là có thể chuyển vào phòng bệnh bình thường.”

“Vậy là tốt rồi.”

Phong Nhã nhìn canh trên tay cô, lên tiếng: “Canh này là em hầm cho Phong Kính à? Bây giờ nó cũng không dùng được, đừng để lãng phí.”

“À, nếu không chị dùng đi ạ, cũng có thể bồi bổ.”

“Hay lắm, em để ở đây đi, chị nhờ dì lấy mấy cái bát tới.”

“Vâng.” Giang Nhiễm đặt hộp giữ ấm xuống, Phong Kính không vui kêu lên hai tiếng. Phong Nhã nhìn nó, hỏi: “Sao thế, em cũng muốn uống à?”

“Gâu!” Vốn dĩ là hầm cho anh!

“Được rồi, chị bảo dì lấy thêm cho em một bát.”

“Nhị Hoàng, đừng làm loạn.” Giang Nhiễm kêu Nhị Hoàng một tiếng, rồi đi theo dì giúp việc lên tầng. Phong Kính cũng đi lên theo, trở về phòng ngủ ban đầu của mình.

Biệt thự cao cấp của nhà họ Phong thật sự rất lớn, diện tích một phòng của Phong Kính có khi còn rộng hơn toàn bộ nhà Giang Nhiễm. Cô không vội sắp xếp đồ mà đi tham quan phòng anh trước.

Vì luôn có người dọn dẹp nên phòng rất sạch sẽ, cô nhìn gối, chăn và ga trải giường máu xám nhạt, chất vải nhìn qua vô cùng mềm mại. Trong phòng còn có phòng để quần áo, vì thời gian dài không có người sử dụng nên cũng không có nhiều quần áo lắm, hơn nữa phần lớn đều không mặc. Nhưng vẫn nhìn ra được, từ nhỏ chân Phong Kính đã rất dài.

Từ phòng quần áo đi ra, Giang Nhiễm đi tới tủ sách bên cạnh nhìn thử, bên trong có rất nhiều sách về diễn xuất, chắc là sách chuyên ngành khi Phong Kính đi học, trong đó còn có một hàng sách tất cả đều là bản gốc bằng tiếng anh.

“Oa.” Giang Nhiễm mở cửa tủ sách, tò mò lấy một quyển sách ra. Mấy quyển sách bằng tiếng anh cũng không phải chỉ để bày trên đó để trang trí mà mỗi một quyển sách rõ ràng đều có dấu vết lật xem, còn rất nhiều chú thích được viết bằng bút đỏ trên mặt giấy, là chữ của Phong Kính.

Quả nhiên anh là một học bá.

Giang Nhiễm cũng học ngôn ngữ, nhưng khác thứ tiếng nên xem sách chuyên ngành tiếng anh trong tủ thì vẫn có phần khó khăn.

“Không hổ là người từng du học ở London, đúng là không giống nhau.” Giang Nhiễm nhỏ giọng cảm thán rồi đặt sách lại chỗ cũ.

Cũng đã lâu Phong Kính không về ở, thấy phòng này vẫn có phần hoài niệm, anh cũng đi dạo trong phòng một vòng, sau đó nằm sấp bên người Giang Nhiễm.

Buổi chiều, cuối cùng Giang Nhiễm cũng đến bệnh viện thăm Phong Kính, anh vẫn chưa tỉnh nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều so với hôm qua. Hôm nay vẫn có phóng viên chờ ở cổng bệnh viện, nhưng lúc Giang Nhiễm đến, mẹ Phong đã cho hai vệ sĩ đi cùng cô, thật ra thì cũng không có ai đi lên kiếm chuyện với cô.

Buổi tối nằm trên giường mà Phong Kính đã từng ngủ, tim Giang Nhiễm đập hơi nhanh, biết rõ là ảo giác của mình nhưng cô vẫn cảm thấy trên gối và chăn tràn ngập mùi hương của Phong Kính.

Những ngày ở nhà họ Phong mặc dù có hơi ngại nhưng cũng may bố mẹ và chị gái Phong Kính đều rất dễ chung sống, Giang Nhiễm cũng từ từ thả lỏng. Chẳng qua hình như Nhị Hoàng cứ luôn trốn tránh mẹ Phong, cũng không biết vì sao nữa.

Mấy ngày nay mỗi ngày cô đều tới bệnh viện, trong phòng bệnh cũng có rất nhiều người đến thăm Phong Kính.

Tới bây giờ Giang Nhiễm vẫn không ngờ mình có thể nhìn thấy nhiều minh tinh ở trong bệnh viện như vậy.

Bạn tốt Mạnh Hành Xuyên của Phong Kính đi cùng với nữ chính Vu Dao của phim “Bí mật”, Quan Nhiên và Nghê Bạch từng hợp tác với anh cũng người trước người sau tới thăm anh, ngay cả người hát ca khúc chính phim “Biệt hiệu Omega” là Cố Tín cũng tới. Người trong đoàn phim cũng tới không ít, đạo diễn, nhà sản xuất, giám chế, còn có tác giả nguyên tác là thầy Hạnh Tâm.

Trải qua lần thử thách này, có lẽ về sau Giang Nhiễm nhìn thấy minh tinh sẽ không bao giờ hét lên nữa.

Sáng hôm nay cô ngồi một mình bên cạnh giường bệnh, lại có một người đàn ông đến. Giang Nhiễm theo bản năng nghiêng đầu, khi thấy anh ta thì ngẩn người, cô suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng nhớ ra đã gặp anh ta khi nào: “A, anh là người bạn lúc trước đi cùng Phong Kính tới nhà tôi.”

Thường Tâm mỉm cười với cô, “Trí nhớ của cô Giang rất tốt.”

Giang Nhiễm cũng cười với anh ta, lúc ấy cô cảm thấy người này cực kỳ đẹp trai, thì ra cũng là người trong giới giải trí à?

“Phong Kính thế nào?” Thường Tâm bước về phía trước vài bước, nhìn người trên giường bệnh.

Giang Nhiễm đáp: “Đã ổn hơn rồi nhưng mãi không tỉnh.”

Khi nói lời này cảm xúc Giang Nhiễm hơi tệ đi, trước đó bác sĩ nói bọn họ sẽ hội chẩn một lần nữa, chiều nay sẽ báo lại bệnh tình của Phong Kính với họ.

Thường Tâm duỗi tay sờ trán Phong Kính, sau đó cười nói với Giang Nhiễm: “Yên tâm đi, cậu ta không sao đâu.”

Nghe xong chỉ giống như câu nói an ủi bình thường nhưng không hiểu sao Giang Nhiễm lại yên tâm hơn.

“Vâng.” Cô gật đầu.

“Chó của cô Giang sao rồi?”

Anh ta bất ngờ hỏi chó của mình khiến Giang Nhiễm không kịp phản ứng: “Anh nói Nhị Hoàng sao? Nó rất khỏe, mặc dù vừa thay đổi môi trường mới nhưng nó thích ứng khá tốt.”

Thậm chí còn thích ứng tốt hơn cả cô.

“Vậy là tốt rồi.” Thường Tâm mỉm cười đi ra ngoài, “Lần sau tôi lại đến.”

“Được, đi thong thả.” Giang Nhiễm nhìn bóng lưng anh ta, cảm giác khí chất người này rất khác người bình thường.

Buổi chiều bác sĩ Quý đến nói về bệnh tình, Giang Nhiễm và mẹ Phong còn có Tần Phàm đều đến phòng làm việc của anh ta. Trong phòng làm việc không khí có phần nghiêm trọng, mẹ Phong không nói nhiều lời dạo đầu mà hỏi thẳng vấn đề mà bà quan tâm nhất: “Bác sĩ Quý, vì sao Phong Kính còn chưa tỉnh?”

Bác sĩ Quý cho họ nhìn mấy bức phim chụp não bộ của Phong Kính: “Phần đầu người bệnh có máu tụ đè lên dây thần kinh khiến anh ấy vẫn hôn mê bất tỉnh.”

“Vậy cái này sẽ tự tan sao? Hay là vẫn cần phải làm phẫu thuật?”

“Còn tùy vào từng tình huống, có bệnh nhân sẽ từ từ tan đi, có trường hợp lại phẫu thuật lần nữa. Nếu anh ấy vẫn cứ hôn mê như vậy, chúng tôi sẽ suy xét đến việc phẫu thuật thêm lần nữa.”

Phẫu thuật thêm lần nữa tuyệt đối không phải là tin tức gì tốt, nhưng nếu Phong Kính vẫn hôn mê không tỉnh, bọn họ cũng không còn lựa chọn khác. Sau khi nói chuyện với bác sĩ Quý, sắc mặt Giang Nhiễm không được ổn lắm, mẹ Phong vỗ tay cô, để cô đừng suy nghĩ linh tinh.

Tần Phàm là người đại diện của Phong Kính, Phong Kính cứ hôn mê như vậy, trên tay anh ta cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý nên cũng không ở lại lâu trong bệnh viện mà vội vã trở về công ty.

Bây giờ tin tức nóng nhất trên Weibo không nghi ngờ gì là chuyện của Phong Kính, một số người chú ý đến việc “bạn gái của Phong Kính vào sống trong biệt thự cao cấp của nhà họ Phong”, một số người lại sợ thiên hạ chưa đủ loạn nói bệnh tình Phong Kính không được tốt lắm, tiếp tục nằm thế sẽ bị mất phong độ hiện giờ.

Đoàn phim “Bí mật” và Hoàn Vũ công khai nói rõ họ sẽ không đổi nam chính, chỉ chờ sức khỏe Phong Kính khôi phục trở về đoàn phim, cũng xem như thoáng ổn định lòng người. Nhưng thời gian ngày một lâu, Tần Phàm cũng không biết tình hình có vượt khỏi tầm khống chế không nữa.

Trước đó Giang Nhiễm còn có thể lên mạng đọc tin tức, bây giờ cô đã hoàn toàn không quan tâm gì đến việc cư dân mạng nói về tiến độ bộ phim, cô chỉ mong Phong Kính có thể nhanh chóng khỏe lại.

Phong Nhã thấy cả buổi tối cô gần như không ăn cơm nên cầm chút đồ ăn nhẹ lên cho cô. Giang Nhiễm biết dạo gần đây Phong Nhã bận việc ly hôn, bản thân cũng không giúp được gì cả, lại còn để người ta chăm sóc cho mình nên rất áy náy.

“Em xin lỗi, rõ ràng mọi người cũng rất phiền lòng.”

Phong Nhã nhìn mái tóc màu trà mềm mại của cô, không nhịn được khẽ xoa: “Người một nhà không cần phải nói những lời này, chị biết em lo lắng cho Phong Kính. Ôi, tên nhóc này thật sự không thể để người khác bớt lo được, em đừng sợ, nếu nó thật sự mãi mãi không tỉnh lại, chị sẽ giới thiệu cho em một người bạn trai còn tốt hơn cả nó.”

Phong Kính đang tựa vào lòng Giang Nhiễm: “…”

Thật sự là chị ruột!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.