Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Hà Chi Viễn tới giúp Giang Nhiễm đóng gói hàng hóa.
Lúc chiều anh ta định hẹn Giang Nhiễm ra ngoài ăn cơm, nhưng Giang Nhiễm nói cô còn bận đóng gói hàng nên Hà Chi Viễn xung phong tới đây giúp đỡ.
Nhưng anh ta không ngờ trước lễ Thất tịch lại có nhiều hàng cần đóng gói như vậy, hai người phân công công việc, cũng không phát hiện đã tới 12 giờ.
Trong lòng Giang Nhiễm hơi áy náy, ngượng ngùng nói với Hà Chi Viễn: “Đã 12 giờ rồi… Còn lại ngày mai em tự đối phó được, anh về nghỉ ngơi đi.”
Hà Chi Viễn không để ý: “Không sao, còn may anh tới đây, nếu không nhiều đồ như vậy, một mình em phải làm cả đêm mất.”
Giang Nhiễm mỉm cười, đang muốn nói gì thì chú chó nhà cô đột nhiên lao đến: “Gâu gâu!”
Nó không có ý tốt sủa lớn với Hà Chi Viễn, Giang Nhiễm vội ôm nó vào lòng: “Nhị Hoàng, em làm gì thế hả? Em không nhận ra anh Hà Chi Viễn sao?”
“…” Ai quen anh cái gì Hà Chi Viễn chứ!
“Anh ấy tới đây giúp chị đóng gói, sao em còn sủa bậy với người ta? Không lễ phép gì cả.”
“Gâu gâu!” Đã 12 giờ còn ở trong nhà một cô gái độc thân… theo sự quan sát mấy ngày nay của anh thì Giang Nhiễm đúng là độc thân. Rốt cuộc anh ta muốn giúp cô đóng gói hay còn muốn gì khác, thân là đàn ông anh còn không hiểu sao?
“Nhị Hoàng, rốt cuộc em náo loạn cái gì hả?” Giang Nhiễm nhíu mày, hôm nay tên nhóc này bị cắt phần bánh quy nên tâm trạng cả ngày đều suy sụp, vừa rồi rõ ràng đã ngủ ở bên kia, sao đột nhiên lại xông tới đây sủa loạn vậy?
Hà Chi Viễn nhìn động tác của bọn họ, cười nói với Giang Nhiễm: “Không sao đâu, anh về trước đây, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng.” Giang Nhiễm đứng lên, vẫn ôm chú chó lộn xộn, “Hôm nào em mời anh ăn, coi như cảm ơn anh.”
“Gâu!” Vì sao còn muốn mời anh ta ăn cơm???
Hà Chi Viễn suy nghĩ một lúc mới nói: “Đúng lúc ngày kia anh được nghỉ, hay để ngày kia đi.”
“Được ạ.” Giang Nhiễm tiễn anh ta ra ngoài cửa rồi đi vào phòng khách nghiêm túc dạy dỗ chú chó nhà mình, “Cẩu Đản, Hà Chi Viễn là ân nhân cứu mạng của em, sao em lại hung dữ với anh ấy như thế? Em không được là một con chó vong ân phụ nghĩa.”
“…” Ân nhân cứu mạng? Có thể kể lại tóm tắt một ít trọng điểm cho anh trước không?
Như hiểu được ánh mắt anh, Giang Nhiễm xoa xoa đầu chó: “Em quên rồi à? Hôm đó chị nhặt được em ở trên đường, vì bị thương nên trên người em toàn là máu, tài xế taxi cũng không đồng ý chở chúng ta, cuối cùng Hà Chi Viễn đi ngang qua, có lòng tốt đưa chúng ta đến bệnh viện.”
Chuyện này đã trôi qua được một năm, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn rõ mồn một trước mặt. Lúc ấy cô mới dọn về đây, trên đường đi siêu thị mua đồ tận mắt nhìn thấy một con chó lang thang bị xe đâm phải. Lái xe gây chuyện đâm phải chó liền chạy, chú chó bị đâm nằm ở giữa đường lớn, hơi thở thoi thóp kêu lên, trên người còn không ngừng chảy máu. Thật ra Giang Nhiễm rất sợ nhưng chú chó kia khá đáng thương nên cô vẫn lấy hết can đảm đi lên, muốn đưa nó đến bệnh viện.
Kết quả tài xế taxi trên đường thấy tình huống như vậy, đều nói với cô chú chó này không sống nổi nữa, bảo cô đừng uổng phí sức lực.
Giang Nhiễm không đành lòng bỏ lại nó, vẫn đứng trên đường không ngừng đón xe.
Cuối cùng một chiếc xe dừng trước mặt cô, người lái xe chính là Hà Chi Viễn.
Anh ta đưa bọn họ đến bệnh viện thú y, còn cùng cô chờ chú chó chụp phim và làm phẫu thuật. Trong lòng Giang Nhiễm rất cảm động, cô và Hà Chi Viễn xưa nay không quen biết, anh ta lại đồng ý vươn tay cứu một chú chó… lúc cô đứng bên đường đón xe, có người nói đi bệnh viện thú y rất đắt, chỉ vì một chú chó núi Đài Loan thì không đáng.
Loài người không chỉ phân chia mình thành ba bảy loại, ngay cả động vật cũng không buông tha.
Cũng may chú chó cuối cùng cũng giữ được một mạng, sau khi nằm viện ba ngày thì thuận lợi xuất viện.
“Vậy nên em phải luôn luôn nhớ kỹ ân tình của người ta.”
“Gâu.” Phong Kính vẫy vẫy đuôi, được rồi, coi như anh ta có tình thương. Nhưng một người đàn ông giúp một cô gái đóng gói đến 12 giờ, cô không cho rằng đó cũng là “tình thương” của anh ta chứ?
Đương nhiên Giang Nhiễm cũng biết Hà Chi Viễn có ý với mình, một năm qua, anh ta thỉnh thoảng cũng hẹn cô ra ngoài đi chơi. Có thể nói, hai người bọn họ gặp nhau rất giống tiểu thuyết ngôn tình, chỉ là… cô không có cảm xúc với Hà Chi Viễn.
Có lẽ Hà Chi Viễn cũng tự nhận ra được cho nên vẫn không nói rõ, khiến Giang Nhiễm không biết nên nói thế nào với anh ta.
“Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa. Hôm nay đóng gói một ngày trời, mệt chết đi được.” Giang Nhiễm đấm đấm vai mình, cởi đồ lót trong áo ra rồi ném lên ghế sofa.
Phong Kính: “…”
Đừng tùy tiện như vậy! Sao người trước người sau lại có hai bộ dạng thế này?
Giang Nhiễm hoàn toàn không cảm nhận được trái tim Phong Kính đang gào thét, cô mở tủ lạnh trong phòng bếp cầm một lon bia ra: “Hôm nay mệt quá, sa đọa một chút vậy.” Cô đặt bia sang một bên, lại lấy phô mai ra. Cắt phô mai thành từng miếng đặt trong đĩa, Giang Nhiễm cầm bia và phô mai lên.
Ngồi trên sofa mở lon bia lạnh kia ra, Giang Nhiễm uống một ngụm rồi hạnh phúc thốt lên: “Ôi! Sảng khoái quá!”
Phong Kính: “…”
“Tìm bộ phim xem mới được.” Giang Nhiễm mở TV, nhấn vào kho phim. Phong Kính nhớ lại tình huống lần trước cô xem phim kinh dị thì lông mi giật giật.
“Ừm… Xem gì đây nhỉ?” Trang chủ đề cử mấy phim cũng không tệ lắm, Giang Nhiễm lướt một lượt, chọn phim “Thượng Đế Cấm Khu 3” có Mạc Trăn diễn vai chính.
“Gâu!”
Cô còn chưa nhấn nút chọn thì chó nhà cô đột nhiên đến gần, lấy chân đặt lên điều khiển từ xa, nhấn vào “Thâm Lam” bên cạnh.
Giang Nhiễm: “…”
Cô cúi đầu nhìn về phía nó: “Em muốn xem cái này à?”
“Gâu gâu!” Đương nhiên, đây là bộ phim đầu tiên anh tham gia diễn, còn nhờ nó mà nhận được giải Nam phụ xuất sắc nhất và Diễn viên mới xuất sắc nhất của Kim Ngưu.
“À… Vậy được rồi, dù sao “Thượng Đế Cấm Khu 3″ chị cũng từng xem ở rạp chiếu phim rồi.”
Phong Kính: “…”
Nói thế là cô chưa từng xem phim của tôi đúng không?:)
Giang Nhiễm ăn miếng phô mai, lại uống một ngụm bia, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái nhất, bắt đầu xem phim. Vì đã đêm khuya nên cô mở âm thanh rất nhỏ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến nội tâm chấn động của cô.
Thời điểm bộ phim “Thâm Lam” này công chiếu đã nổi tiếng một thời, đạo diễn Lê Lương cộng thêm ảnh đế ảnh hậu Quan Nhiên, Nghê Bạch khiến bộ phim đạt bội thu cả về phòng bán vé lẫn danh tiếng. Nhưng điều hấp dẫn Giang Nhiễm lại là nam phụ Lâm Ngộ.
Anh ta và Chu Tri Dư do Quan Nhiên vào vai đều là đồ đệ của bậc thầy ảo thuật trứ danh lúc bấy giờ, hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, cùng nhau học tập. Nhưng sư phụ cảm thấy Lâm Ngộ nhiều mưu mô nên đã truyền thụ kiến thức cả đời mình cho đồ đệ Chu Tri Dư. Cuối cùng hai người phát triển đúng như dự đoán của ông, Chu Tri Dư tiếp nhận ảo thuật của ông, đứng trên sân khấu lớn nhất thế giới, mà Lâm Ngộ lại dựa vào một ít kỹ xảo ảo thuật của mình, chạy khắp phố phường lừa gạt mọi người.
Câu chuyện lần lượt xảy ra, thời điểm kết thúc, lại bất ngờ có một cú đảo ngược: tên côn đồ bất cần đời Lâm Ngộ thật ra vẫn luôn âm thầm đi khắp nơi kiềm chế thế lực hắc ám, bảo vệ vị sư huynh Chu Tri Dư không biết gì ngoài ảo thuật của mình, cuối cùng còn thay thế anh ta biểu diễn một màn ảo thuật lớn chạy trốn trong biển, biến mất trong lòng biển rộng mênh mông. Một mình anh ta đi lại trong bóng tối, để lại toàn bộ ánh hào quang cho đại sư huynh mà anh ta kính trọng nhất.
Sau khi xem xong, một lúc lâu sau Giang Nhiễm vẫn không thể bình tĩnh lại, cô cảm thấy bộ phim này không nên gọi là “Thâm Lam”, mà nên gọi là “Thâm Quỹ”. (1)
(1) Thâm quỹ (深柜): tình yêu thầm kín của người đồng tính.
Thương thay cho nữ chính.
Giang Nhiễm cũng biết Phong Kính – người diễn vai Lâm Ngộ gần đây mới nhận giải ảnh đế, fan anh và fan Mạc Trăn ở trên mạng vẫn luôn ghét nhau.
Tuy Giang Nhiễm là fan Mạc Trăn nhưng cô cảm thấy thật ra diễn xuất của Phong Kính không hề tệ, trong một bộ phim tề tựu cả ảnh đế và ảnh hậu, anh không hề bị cướp mất sự nổi bật, điều này rất khó đạt được.
Hơn nữa anh rất đẹp trai, dáng người cũng siêu chuẩn.
… Không, đêm khuya còn bùng nổ sự háo sắc với một nam minh tinh làm gì chứ? Quả nhiên do cô độc thân quá lâu.
Phong Kính nằm ở bên chân Giang Nhiễm, cũng yên lặng xem xong bộ phim của mình.
Đây là bộ phim anh nhận vào ba năm trước, anh thấy lúc đó diễn xuất còn rất nhiều chỗ chưa ổn. Nếu để bây giờ diễn, chắc chắn anh sẽ diễn tốt hơn khi đó.
Lúc anh đang phân tích diễn xuất của mình, Giang Nhiễm đã lấy di động lên mạng tìm kiếm Phong Kính.
Đầu trang web là đủ loại thông tin về Phong Kính, Giang Nhiễm nhìn lướt qua, mở bình luận phía dưới bộ phim “Thâm Lam”.
[Dân mạng 1023]: Mấy người phóng đại diễn xuất của Phong Kính đủ rồi đấy! Nếu không phải Mạc thiên vương của tôi kết hôn sinh con, dành nhiều thời gian cho gia đình, ảnh đế Phong của mấy người có thể dễ dàng ngóc đầu dậy như thế sao? Khưa khưa khưa.
[Dân mạng 1057]: Thích Phong Kính chắc chắn là những cô nhóc tuổi còn rất nhỏ, những người đã đi theo Mạc thiên vương từ lúc đó đến giờ không thể dễ dàng trèo tường như vậy. Các bạn nhỏ, đã học thuộc bảng cửu chương xong rồi à? Đã làm xong bài tập rồi à? Còn học đòi người ta theo đuổi thần tượng?:)
[Dân mạng 1099]: Ha ha, các thím ở phía trên ơi, đã làm xong việc nhà chưa, đã cho con bú chưa? Không biết Phong tổng đã động đến miếng cơm manh áo nào của mấy người nhỉ?:)
Giang Nhiễm: “…”
Cô cho rằng Weibo mới là nơi chinh chiến chủ yếu, không ngờ ở một chỗ nhỏ như vậy cũng có bóng dáng fan chiến đấu hăng hái.
Đột nhiên hơi xấu hổ khi nói mình đã từng theo đuổi thần tượng.
Nhưng nghe nói bây giờ thịnh hành một từ, gọi là Phật hệ truy Tinh (2), có lẽ cô thuộc về loại này đi.
(2) Phật hệ truy Tinh: chỉ những fan lâu năm quá mệt mỏi với những đấu đá, hy vọng tránh xa những rắc rối, mang tấm lòng bình lặng như nước, không tức giận, không cãi nhau, không mất kiểm soát, theo đuổi thần tượng trong hòa bình.
Thoát ra khỏi trang web, cô mở phần giới thiệu tóm tắt “Biệt hiệu Omega” mà Phong Kính vừa nhận được giải Ảnh đế.
“Mười lăm năm trước, một đôi vợ chồng trẻ nhận nuôi một bé nam ở cô nhi viện, cũng phát hiện thiên phú về máy tính trên người cậu bé. Vợ chồng lợi dụng năng lực của cậu để giành được lợi nhuận phi pháp, phát triển thành một tập đoàn thương mại. Mười lăm năm sau, một tổ chức phạm tội tìm được đứa trẻ khi cậu đã trưởng thành, mời cậu tham gia “Kế hoạch Omega” của bọn chúng, câu chuyện cứ thế mà phát triển….”
Vì Giang Nhiễm chưa xem bộ phim này nên sợ bị tiết lộ tình tiết, cô vội thoát ra. “Biệt hiệu Omega” là phim chiếu trong kỳ nghỉ hè tháng bảy, theo lý thuyết đã sớm nên hạ nhiệt, nhưng vì vẫn liên tục cháy vé, hơn nữa Phong Kính vừa nhờ có nhân vật Omega này mà nhận được giải ảnh đế nên rạp chiếu phim cũng kéo dài thời gian của bộ phim này.
Giang Nhiễm mở app mua vé tìm kiếm một lát, chiều mai có một suất chiếu, chỉ có lần này, không có thời gian khác để chọn.
Nhưng không sao, nghề của các cô là nghề nghiệp tự do, thứ linh hoạt nhất chính là thời gian. Cô nhướng mày rồi đặt mua vé.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!????