Thiệu Dịch Vĩ nhất thời không biết an ủi hắn thế nào.
“Khụ khụ, cho nên, Dịch Vĩ, cậu cảm thấy anh có nên mở cửa hàng không?”
“Cũng được. Bán cái gì?”
“Bán…… Nha! Không cần lo lắng bán cái gì, dù sao anh đây cũng sẽ lão bản!”
“Là anh cùng người yêu của anh cùng làm lão bản đi.” Thiệu Dịch Vĩ cười, hơn nữa hắn chính là dạng người coi tiền như rác, “Đừng để người ta gạt tiền anh là được.”
“Không thể có chuyện đó!” Đỗ phi gật đầu như trống bỏi, “Tiểu tử kia tuyệt đối không thể gạt anh.” Nói xong lại như suy nghĩ gì đó xoa xoa cẳm: “Nghĩ đi nghĩ lại anh cũng nên hỏi hắn, tính toán xem bán cái gì……”
Ngày qua ngày, xuân về trăm hoa đua nở. Người khác cởi áo len, Diệp Hoài đã bắt đầu thường xuyên mặc áo ngắn tay bên trong sau đó khoác ngoài một chiếc áo khoác.
Thiệu Dịch Vĩ cùng Giả Lượng từ bên ngoài trở về, mở cửa ra thấy một thân ảnh hồng phấn ngồi xổm trước tủ quần áo tìm kiếm gì đó, hai người đều sửng sốt một chút, Giả Lượng nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, đây là ai nha……?”
Thiệu Dịch Vĩ tay chân nhẹ nhàng đến gần thăm dò: “Diệp Hoài?”
Diệp Hoài quay đầu, Thiệu Dịch Vĩ mắt sáng ngời.
“Khụ! Tôi còn tưởng là nữ sinh nào đại giá quang lâm!” Giả Lượng giọng tức khắc lớn lên, đi đến bàn mình rót nước uống, “Lát nữa cậu mà đi WC có thể dọa không ít người, không có việc gì tự nhiên lại mặc quần áo yêu diễm như thế làm gì?”
Diệp Hoài trả lời hai người bọn họ: “Đang là mốt nha.”
Cậu mặc chính là một cặp áo phông đôi, nhẹ nhàng điềm đạm màu hồng phấn, phối hợp với màu da trắng của cậu, làm người khác không tự giác liền liên tưởng đến hai từ thuần khiết và ngây thơ.
Nếu dùng màu sắc để mô tả một người, Thiệu Dịch Vĩ cảm thấy Diệp Hoài khiến người ta liên tưởng đến màu hồng nhạt, “Cậu mặc màu này trông rất xinh đẹp.”
Diệp Hoài nâng đôi mắt.
“Thật sao.”
Hắn dựa tường lười nhác đứng đó, đôi mắt ôn hòa sáng ngời cùng khóe miệng hơi cong lên, không biết sao liền lộ ra một loại ngọt ngào sủng nịch, Diệp Hoài nhìn đến có điểm hoảng hốt, cũng đối với hắn cười một chút.
“Ai da Diệp Hoài!” Thân mình Thiệu Dịch Vĩ theo tường trượt xuống, “Cậu đừng phóng điện nữa, tôi không dậy nổi a!”
Loan Địch đề nghị Diệp Hoài xem anime Nhật Bản, cái gì mà Hoàng tử Tennis, One Piece, Inuyasha, còn có Naruto nghe nói bọn họ tròn ba mươi tuổi cũng chưa xem xong. Diệp Hoài xem xong liền nghiện, từ người mưới chuyển thành các bậc cao niên trong nghề, cuối cùng thấy phim hoạt hình tiết tấu quá chậm, liền trực tiếp đi tìm truyện tranh.
Thiệu Dịch Vĩ cùng cậu đi tìm hiệu sách. Diệp Hoài có vẻ rất cao hứng, còn hỏi hắn: “Cậu có thích xem phim hoạt hình không?”
“…… Thích.” Hắn cũng không hẳn là nói dối, chỉ là trước kia, lúc 5 tuổi rất thích xem.
Cuối cùng vất vả lắm mới tìm được một hiệu sách gần trường trung học. Diệp Hoài bước vào một hàng sách cũ khoogn có ai trông coi, Thiệu Dịch Vĩ không có việc gì làm, liền đi dạo xung quanh.
Trong một góc tụ hội vài cô gái, vây xung quanh xem một quyển truyện tranh, thấp giọng thảo luận, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười thực quỷ dị. Thiệu Dịch Vĩ tò mò lại gần, vóc dáng hắn so với các nàng cao hơn rất nhiều, trên cao nhìn xuống liếc mắt một cái, đôi mắt lập tức trừng lớn, lại trừng lớn……
“Khụ khụ,” nhịn không được, vỗ vỗ một bả vai trong đó: “Tiểu muội muội ~~~”
Có lẽ là ánh mắt hắn hưng phấn nhiều hơn là khiếp sợ thoạt nhìn rất giống sắc lang, mấy nữ sinh kia quay đầu lại “A” lên một tiếng ném sách bỏ chạy.
“Tôi muốn hỏi……” Thiệu Dịch Vĩ đối với bóng dáng biến mất của bọn họ còn đang xấu hổ giơ một bàn tay, há miệng thở dốc, thôi quên đi. Cầm lấy cuốn truyện tranh các nàng ném xuống, trước sau đánh giá, Diệp Hoài vừa lúc tìm được cuốn truyện hay đang đi tới: “Cậu đang xem cái gì vậy?”
Thiệu Dịch Vĩ không nói gì đem cuốn truyện đưa cho cậu.
Diệp Hoài mặt vô biểu tình lật vài tờ, đột nhiên đỏ mặt lên, bang một tiếng đem cuốn truyện gập lại: “Mua về!”
“……”
Đêm xuống, Thiệu Dịch Vĩ làm tổ trên giường xem mấy thứ linh tinh, thỉnh thoảng kinh ngạc cảm thán tấm tắc. Diệp Hoài ở giường đối diện xem cái cuốn sách vô cùng thuần khiết kia, thần thái không khác là bao khi xem sách giáo khoa.
Sau đó hai người trao đổi.
Ngày hôm sau Thiệu Dịch Vĩ mới rỗi rãnh hỏi: “Diệp Hoài, cậu cảm thấy cuốn sách đó……, ân ~?”
“Cứ như vậy thôi. Cũng chẳng giống phim lắm.”
“Phim……?!” Thiệu Dịch Vĩ thiếu chút nữa sặc chết.
Diệp Hoài dời mắt khỏi phim hoạt hình: “Tôi còn lưu một ít trong máy tính, cậu muốn xem không?”
“……” Thiệu Dịch Vĩ vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm cậu.
Diệp Hoài dứt khoát rút điện notebook, trực tiếp đưa qua: “Ở bên trong ổ D có một cái folder tên HHH á.”
Thiệu Dịch Vĩ biểu tình phức tạp, bĩu môi, hắn click mở vào bộ phim trong đó.
Hai phút sau……
“Này, này này này……” Dở khóc dở cười: Diệp Hoài, này không phải chỉ là một bộ phim giáo dục giới tính thôi sao!”
“Đúng rồi.”
Thiệu Dịch Vĩ ngẩng đầu, Diệp Hoài vẻ mặt ngây thơ vô tội. “Khụ,” hắn gãi gãi đầu, không cam lòng…… Cần khai thông cậu: “Cái kia…, cậu chẳng lẽ không cảm thấy trong sách, phía dưới cái kia, ngực……, có chút phẳng?”
Diệp Hoài chắc chắn nói với hắn: “Hiện tại đang lưu hành ngực phẳng.”
“……” Thiệu Dịch Vĩ nghẹn họng trân trối, hắn hoàn toàn hết hy vọng rồi, nửa ngày mới ngượng ngùng mở miệng: “Cậu còn rất thích chạy theo mốt sao.”
“Tất nhiên rồi!” Nói đến việc này, Diệp Hoài dương dương tự phụ: “Tôi mỗi ngày đều lên mạng xem tin tức!”
Buổi chiều, Thiệu Dịch Vĩ cùng Diệp Hoài đi trả sách. Đi trên đường Diệp Hoài hỏi: “Có cần tôi mượn hộ cậu mấy quyển sách cấm không?”
“Ha hả, được nha. Tôi còn mướn thêm vài bộ ngực phẳng đó nha.”
“Không thành vấn đề!” Diệp Hoài đáp đến sảng khoái, cậu cảm thấy chính mình càng ngày càng thích người này, cùng mình giống nhau, có phẩm vị. ( ^^)
Thiệu Dịch Vĩ đứng ở trước cửa hiệu sách, bên cạnh có một cửa hàng trang sức Tây Tạng liền làm bộ làm tịch nhìn, thỉnh thoảng quét mắt vào bên trong một chút, Diệp Hoài chọn xong sách của mình, liền hết sức chuyên chú giúp hắn tìm “Sách cấm của ngực phẳng”, đằng sau là một đám tiểu cô nương vây quanh chỗ đó chỉ chỉ trỏ trỏ châu đầu ghé tai.
Hắn cảm thấy không cần giúp Diệp Hoài tìm, lại nhìn cậu đứng ở nơi đó vẻ mặt hờ hững lại vô cùng nghiêm túc, ngược lại an ủi chính mình: Không sao cả, tiểu tử này là người sao Hoả ~
Khi trở về diệp hoài mua rễ cây Konjac giòn, xé ra cắn một ngụm, “Ăn thật ngon……” Giơ lên trước mắt Thiệu Dịch Vĩ: “Cậu cắn một miếng đi!”
“……”
Diệp Hoài chấp nhất giơ tay trước mặt hắn: “Không sao đâu, cậu cắn, tôi không chê!”
“……” Được thôi, tôi đây cũng không chê. Thiệu Dịch Vĩ cúi đầu a ô một ngụm, nếm thử: “Ngô……, thật đúng là không tồi!”
Buổi sáng thứ bảy, theo thường lệ khóa xây dựng tâm lí và tự rèn luyện để thành công, Thiệu Dịch Vĩ đã không đi vài buổi vì ngủ quên, hôm nay rốt cuộc cũng giãy giụa bò dậy được, đi đến phòng học, Hà Huy đang ngồi ở đằng sau vội vàng sửa sang lại quần áo. Sau đó đi qua ngồi cạnh hắn.
“Tới rồi,” Hà Huy thủ hạ không ngừng, “Gặp em còn khó hơn cả gặp được tôi.”
“Làm sao mà so sánh như vậy được, tôi là lười nha. Bất quá hôm nay ngoại lệ, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Anh ta quay mặt đi, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt lại là nhàn nhạt không biểu tình, Thiệu Dịch Vĩ cảm thấy người này con đường trở thành tiên không còn xa: “Tiểu Vĩ, em có nghĩ đến tìm người mới không?”
“A…, nghĩ đến.”
“Anh hy vọng em có thể tìm được.”
“Hắc! Này sẽ không phải là nguyện vọng trong ngày sinh nhật của anh đi?”
“Anh là nói thật.”
Thiệu Dịch Vĩ quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều có thể từ trong ánh mắt của nhau đọc được, thời gian trôi đi quá chậm, là ai nói tằng kinh thương hải nan vi thủy, có một số thứ một đi không trở lại, một số lại vĩnh viễn lưu lại. Hắn mỉm cười.
“…… Cảm ơn.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rễ cây Konjac giòn giòn gì đó.