Có Ai Yêu Em Như Anh

Chương 73: Chương 73: Ngoại truyện




Cuối năm, Thành Tín như thường lệ lại tổ chức một buổi tiệc tất niên thật hoành tráng cho tất cả mọi người trong công ty, quy mô lên tới cả trăm bàn tiệc phủ kín hội trường của một khách sạn lớn. Nhân viên từ khắp các chi nhánh và công ty con cùng các khách mời, đối tác thân thuộc có cơ hội cùng tụ tập lại một chỗ, khí thế náo nhiệt ngút trời. Đây có thể được coi như là một ngày hội đáng mong đợi nhất trong năm của Thành Tín.

Thanh Thảo đã sốt sắng sửa soạn cho sự kiện đặc biệt này từ ngày hôm qua. Cô cùng các đồng nghiệp nữ của chi nhánh 3 rủ nhau đi mát-xa mặt, hấp dầu lại mái tóc và rảo qua các cửa hàng thời trang hòng tìm được bộ váy áo rực rỡ nhất. Đúng giờ hẹn, các cô rủ nhau bắt taxi đi tới khách sạn.

Ngay từ cổng vào của khách sạn, không khí đã rất náo nhiệt. Đâu đâu cũng thấy những gương mặt của Thành Tín tay bắt mặt mừng, nói nói cười cười như một rừng hoa. Thanh Thảo nhận ra một vài người quen, sốt sắng chạy lại hỏi thăm.

- Hải Hà à, còn nhớ chị không?

Cô gái được gọi là nhân viên của chi nhánh 2, tươi cười đáp lại:

- A, chị Thảo. Từ hồi chụp ảnh catalogue cho công ty đến giờ không gặp, chị khỏe không chị?

- Chị vẫn khỏe. Từ đó đến nay em có gặp mấy chị ấy không?

- Dạ không, đấy, cứ bảo là nhóm người mẫu sau này phải tụ tập, thế mà chẳng thấy gì.

Hai cô gái vừa nói chuyện vừa đi cùng nhau vào phòng tiệc. Câu chuyện vẫn đang trong hồi rôm rả.

Thảnh Thảo hỏi:

- Lần đó chị em mình chụp chung với tổng giám đốc một tấm hình, em có còn giữ không?

- À tấm hình đó. Dạ không chị. Phòng truyền thông có gửi hình cho em nhưng không hiểu sao một thời gian sau lại yêu cầu lấy lại. Chị còn giữ à?

- Không có. Chị cũng giống em đấy. Lạ nhỉ! Trước đây chị hỏi chị Linh Chi của phòng thư kí, chị ấy cũng nói phòng truyền thông lấy lại tấm ảnh của chị ấy. Ủa, em nhìn kìa. Kia có phải là nhân viên kinh doanh của chi nhánh 1 không? Thảo Nguyên ấy, đúng không nhỉ?

- Đúng rồi. Mình sang chào hỏi một chút đi.

Các cô gặp lại nhau có chút vui vẻ, ríu rít hỏi han nhau đủ thứ, cuối cùng cũng quành sang câu chuyện về tấm ảnh.

- Không, em không thấy ai đòi lại ảnh cả. Em vẫn giữ mà. – Thảo Nguyên trả lời khi được hỏi. Tấm ảnh đó cô trông kỳ dị muốn chết, sau khi nhận xong là giấu nhẹm chẳng dám khoe ai.

- Lạ nhỉ! – Cả Thanh Thảo và Hải Hà cùng đồng thanh thốt lên. Các cô vẫn không thể lí giải tại vì sao tấm ảnh của mình lại bị thu hồi lại.

Trong bữa tiệc, giữa các màn biểu diễn văn nghệ cây nhà lá vườn nhằm tạo không khí vui vẻ cho mọi người, phòng tổ chức còn đan xen các tiết mục đặc biệt để buổi lễ tất niên thêm phần đặc sắc. Cô Hướng – một nhân viên trong tổ lao công không ngờ rằng mình lại được mời lên sân khấu. Hóa ra buổi tiệc hôm nay ngẫu nhiên trùng với ngày sinh nhật của cô nên công ty đã dành cho cô một món quà đặc biệt. Cô Hướng nhận quà trong tiếng vỗ tay vang dội của mọi người, trong lòng cảm động không nguôi vì không ngờ công ty cũng quan tâm đến cả ngày sinh nhật của một nhân viên lao công như mình.

Khi tan tiệc, được chồng đến đón mang theo hộp quà về nhà, cô ngồi sau lưng chồng hồi tưởng lại suốt khoảng thời gian vào làm việc cho Thành Tín. Cũng có nhiều chuyện vui buồn xảy ra nhưng một năm nhìn lại, cô cảm thấy may mắn vì đã được nhận vào đây làm.

Một phần trong công việc hằng ngày của cô Hướng là lau dọn và đổ rác cho phòng tổng giám đốc trên tầng mười lăm. Vì cô biết căn phòng này rất quan trọng nên làm việc lúc nào cũng cẩn thận, tỉ mỉ, không dám có bất cứ sai sót nào. Nhưng bỗng một hôm, tổng giám đốc lại cho gọi cô lên. Cô Hướng sợ run cả người, chỉ lo mình làm sai chuyện gì.

Tổng giám đốc hỏi cô:

- Thùng rác ngày hôm qua, cô đổ rồi à?

- Dạ, thưa tổng giám đốc, tôi đổ sáng sớm nay rồi ạ. Trước khi đổ tôi cũng đã kiểm tra, trong thùng rác chỉ có các mẩu giấy vụn thôi, ngoài ra không có đồ gì khác. Không biết tổng giám đốc bị thất lạc thứ gì ạ? – Cô lễ phép và rành mạch trình bày.

Gương mặt của tổng giám đốc rõ ràng là không vui tí nào, nhưng ngữ điệu nói với cô vẫn nhẹ nhàng:

- Vậy được rồi. Cám ơn cô.

Cô chào rồi vội vàng lui ra ngoài. Sáng nay khi đi đổ rác, thùng rác trong phòng này cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là một vài tờ giấy lộn, ngoài ra còn có một số vụn ảnh giống như kiểu một tấm ảnh bị xé nhỏ ra để vứt đi. Cô cũng nào có để ý.

Bẵng đi một tuần, khi cô dọn thùng rác cho phòng tổng giám đốc, cũng lại thấy những những vụn ảnh tương tự như lần trước thì cô mới bắt đầu chú ý đến chúng. Cô nhặt riêng những vụn ảnh ấy ra, cất vào một chiếc phong bì rồi giấu trong ngăn tủ cá nhân.

Một thời gian sau nữa, thật kì lạ, những vụn giấy ảnh lại xuất hiện trong thùng rác. Cô phát hiện ra rằng các tấm ảnh bị xé vụn này đều giống hệt nhau. Tất nhiên, thắc mắc lắm nhưng cô cũng chỉ để ở trong lòng, không kể ra với ai.

Cho đến một hôm, cô đang lau bàn của tổng giám đốc thì bất chợt nhìn thấy một tấm hình đặt trên khay hồ sơ. Đó là tấm hình nhỏ được cắt ra từ một tấm hình tập thể, chỉ còn lại hai người, người nam thì chắc chắn là tổng giám đốc rồi, còn người nữ có điệu bộ buồn cười thì cô không quen. Cô Hướng đặt tấm ảnh lại vị trí cũ, tự hỏi:

- Mấy tấm ảnh này ở đâu ra mà nhiều thế!

Tất nhiên là chẳng có ai giải đáp thắc mắc của cô. Cô Hướng rồi cũng quên luôn, chuyên tâm vào công việc lau dọn. Từ đó về sau, cô không còn thấy bất cứ tấm ảnh nào bị xé trong thùng rác rữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.