Cố Ảnh Hậu Là Tiểu Đồ Ngốc

Chương 19: Chương 19: Ảo giác lớn nhất




☆Chương 19: Ảo giác lớn nhất: Trước trọng sinh chúng ta không có giao thoa.

Bộ điện ảnh này của Hà Nghiêm, ai cũng có thể nhận, nhưng chỉ riêng Giang Nam Ảnh không thể nhận.

So với những ngành khác, giới giải trí càng coi trọng việc phong thủy. Ở giới giải trí, có mười sự kiện đại thần quái, mà trong đó có một việc liên quan đến Giang Nam Ảnh khi nhận bộ điện ảnh này.

Sự kiện này được gọi là 'Hoang Đảo ly hồn', đa số người trong giới giải trí đều đã nghe qua, nhưng chỉ có số ít người biết rõ hoàn chỉnh ngọn nguồn, Cố Niệm Bắc là một trong số ít người đó.

Cố Niệm Bắc nhớ rất rõ ràng, ngày đó nhận được điện thoại của Hà Nghiêm, nàng còn đang suy xét nên hay không đi làm khách mời cho bộ điện ảnh. Vì để lấy cảnh quay, toàn bộ đoàn phim đều đã chạy tới một đảo nhỏ không người, hơn nữa nữ chính của bộ điện ảnh lại là Giang Nam Ảnh, nàng đi đại khái sẽ thực ngượng ngùng.

“Đạo diễn Hà, ngài hiện tại cách xa chỗ cháu tận mấy dặm lận đó..?” Bởi vì tín hiệu trên đảo nhỏ thật quá kém, mỗi lần Hà Nghiêm gọi điện cho Cố Niệm Bắc thường hay phàn nàn.

“Ầy dà, hiện tại chú không có ở trên đảo nhỏ.” Hà Nghiêm trong thanh âm tràn ngập mỏi mệt, còn có một tia khủng hoảng, “Niệm Bắc, đoàn phim《 Hoang Đảo 》đã xảy ra chuyện rồi.”

Bộ điện ảnh này của Hà Nghiêm tên《 Hoang Đảo 》, nội dung chính là về một đám người xấu số gặp tai nạn trên biển, lưu lạc đến Hoang Đảo trong truyền thuyết. Bộ phim vốn thuộc yếu tố kinh dị thần bí, cho nên sau khi một loạt sự việc kì lạ phát sinh, đoàn phim liền bị hoảng sợ, trông gà muốn hóa cuốc.

Việc kì lạ phát sinh vào ngày thứ ba trên đảo nhỏ, cũng chính là lý do Hà Nghiêm muốn mời Cố Niệm Bắc đi thử vai vào ngày hôm sau.

Buổi sáng hôm đó chưa đến 6 giờ, cũng giống như bao ngày khác, Hà Nghiêm đã tỉnh. Hắn lớn tuổi, là muốn ngủ lâu một chút cũng không được. Vì là mùa hạ, sắc trời rất mau đã sáng, Hà Nghiêm thay quần áo xong liền rời trại, chuẩn bị ở chỗ gần đó dàn xếp vài cảnh quay hôm nay. Cái đảo nhỏ này tuy là không người ở, nhưng vẫn luôn có lữ khách tới cắm trại, cho nên an toàn trên đảo cũng khá tốt.

Hà Nghiêm vừa ra lều trại, liền thấy có bóng người từ bên cạnh vụt qua, hắn hoảng tới mức trực tiếp lui về sau vài bước.

“Vội vã đi WC cũng không cần chạy nhanh thế chứ.” Hà Nghiêm cũng không có để ý, tiếp tục nâng bước đi bộ, đi đến 7 giờ, Hà Nghiêm mới trở về. Lúc này, những người khác trong đoàn cũng đã lục tục đến.

Bởi vì đều bận lo chuyện của mình, tất cả mọi người không có ai phát hiện đoàn phim thiếu mất một người.

Rất mau đã tới 8 giờ, Hà Nghiêm muốn tìm Giang Nam Ảnh nói về cảnh quay một chút. Cảnh quay hôm nay là nữ chủ phát hiện trong đám bạn đồng hành thiếu một người, cố nén sợ hãi trấn an những người khác. Tuy rằng nghe đơn giản, nhưng khó khăn lớn nhất là như thế nào nắm chắc được thái độ cố nén sợ hãi.

Hà Nghiêm đi tìm một vòng cũng chưa tìm được, hắn hỏi tới trợ lý của Giang Nam Ảnh, lại biết được đối phương từ sáng sớm hôm nay đã không nhìn thấy Giang Nam Ảnh, trợ lý đi tới lều trại của Giang Nam Ảnh, bên trong cũng không có người.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, Hà Nghiêm bỗng nghĩ tới cốt truyện quay kịch. Là một đạo diễn nổi tiếng trong giới giải trí, Hà Nghiêm hoàn toàn không tin phương diện này, cho nên ý tưởng kia chỉ dừng lại trong đầu một giây, sau đó hắn thực mau nghĩ tới bóng người mà buổi sáng gặp qua.

“Mọi người mau đi tìm kiếm xung quanh đi.” Hà Nghiêm hiện tại lo lắng trên đảo liệu có mãnh thú hay rắn độc không.

“Đạo diễn Hà, chúng tôi tìm được rồi.”

Hà Nghiêm cùng đội chăm sóc cứu thương vội vàng đi theo người truyền tin, tới nơi phát hiện hình ảnh làm họ sởn tóc gáy. Giang Nam Ảnh ăn mặc quần áo của nữ chủ trong bộ điện ảnh, nằm ngửa trên bờ cát, trên mặt treo một mạt mỉm cười thần bí, mà đôi tay của nàng đặt ở trước ngực, đúng y tư thế nữ chủ bị gặp nạn trong kịch bản.

“Mau đi cứu người, sững sờ ở nơi đó làm gì!” Lúc này nghe tiếng rống của Hà Nghiêm, đội cứu thương vẫn luôn chần chừ không dám tới gần mới mau chóng chạy lại.

Sau khi bọn họ kiểm tra, phát hiện Giang Nam Ảnh không hề bị thương, chỉ là rơi vào trạng thái hôn mê sâu, Hà Nghiêm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao mọi người lại vây quanh tôi vậy..?” Giang Nam Ảnh sau khi tỉnh lại hoàn toàn không biết chính mình đã xảy ra sự tình gì.

Hà Nghiêm do dự một chút, vẫn là đem toàn bộ nói cho Giang Nam Ảnh.

“Tôi nhớ rõ là trước lúc mất đi ý thức, bản thân vẫn còn đang xem kịch bản, có lẽ là nhập diễn quá sâu mới dẫn tới tình huống này. Đạo diễn, ngài không cần lo lắng, tiếp tục quay chụp đi.”

Đây là lời giải thích Giang Nam Ảnh nói, mà cũng vì để trấn an cảm xúc của mọi người, Hà Nghiêm cũng lập tức tán thành loại giải thích này.

Ngoại trừ buổi sáng xảy ra chuyện, cả ngày quay chụp đều rất thuận lợi, nhưng Hà Nghiêm vẫn có loại cảm giác không yên ổn lắm.

Kết quả là 10 giờ tối, khi trong doanh trại đột nhiên vang lên một trận kinh hô, Hà Nghiêm biết quả nhiên vẫn là có chuyện.

“Làm sao vậy?” So với buổi sáng kinh hoảng thất thố, Hà Nghiêm giờ phút này bình tĩnh hơn, hắn quay chụp qua rất nhiều bộ huyền bí, biết hiện tại cần nhất phải là bình tĩnh.

“Tiền bối vừa rồi còn cùng chúng tôi nói chuyện, sau đó tôi đi lấy bình nước, tiền bối liền biến thành như vậy, kêu thế nào cũng không tỉnh.” Người nói là nữ diễn viên cùng công ty với Giang Nam Ảnh.

Hà Nghiêm nhìn Giang Nam Ảnh ngồi dưới đất thất thần, nàng vẫn luôn nhìn phía trước. Hà Nghiêm lập tức đi qua, lắc bả vai Giang Nam Ảnh, lớn tiếng mà hô: “Giang Nam Ảnh, tỉnh tỉnh!”

“Đạo diễn Hà?” Sau vài cái lung lay như vậy, Giang Nam Ảnh đột nhiên khôi phục.

“Cô thật không có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì.” Giang Nam Ảnh lau đi những giọt nước mắt không biết chảy ra từ khi nào.

Tối hôm đó, Hà Nghiêm suốt đêm không ngủ, mà người không thể ngủ giống hắn có rất nhiều, chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, hôm sau Giang Nam Ảnh trực tiếp rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Hà Nghiêm cấp tốc liên hệ con thuyền gần đó và xe cứu thương, trước tiên cần phải đem Giang Nam Ảnh đi bệnh viện, mà những thành viên khác trong đoàn phim cũng mau chóng rút khỏi đảo nhỏ này, chờ sau khi hắn trở về lại thảo luận tiếp.

Nghe xong câu chuyện của Hà Nghiêm qua điện thoại, Cố Niệm Bắc cho rằng mình đã minh bạch được lý do Hà Nghiêm gọi điện thoại tới, mở miệng nói: “Nếu Giang Nam Ảnh không thể tiếp tục quay chụp《 Hoang Đảo 》, cháu sẽ hỗ trợ.”

“Không, chú không phải ý này.” Tuy rằng đây cũng là việc cần suy xét, nhưng hiện tại Hà Nghiêm căn bản là không có tâm tình, hắn gọi điện thoại cho Cố Niệm Bắc là bởi vì......

“Cháu tới bệnh viện một chuyến liền minh bạch.” Hà Nghiêm thật sự không thể giải thích rõ được.

Bởi vì bệnh viện gần Hoang Đảo chẩn đoán không ra lý do Giang Nam Ảnh hôn mê bất tỉnh, cho nên Giang Nam Ảnh được đưa đến bệnh viện Việt Thị khẩn cấp. Hà Nghiêm cũng biết Cố Niệm Bắc hiện tại là ở Việt Thị.

“Cháu hiện tại liền qua tới.”

Sau khi tới bệnh viện rồi, Cố Niệm Bắc mới hiểu được tại sao Hà Nghiêm kêu nàng tới bệnh viện.

“Nàng vẫn luôn như vậy sao?” Cố Niệm Bắc nghiêng đầu, không đành lòng nhìn Giang Nam Ảnh trên giường bệnh. Tuy rằng lúc trước tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Cố Niệm Bắc biết, với tính cách của Giang Nam Ảnh tuyệt đối sẽ không làm chính mình trở nên thất thố như vậy.

“Không sai biệt lắm, ngoại trừ những lúc khóc không ngừng, cũng sẽ đột nhiên bật cười.” Hà Nghiêm xấu hổ mà nhìn Cố Niệm Bắc, “Cho dù là khóc hay cười, miệng nàng vẫn luôn là kêu tên cháu, nếu hôm nay cháu không tới, qua mấy ngày nữa e rằng người nhà của nàng cũng sẽ trói cháu khiêng tới.”

Cố Niệm Bắc cũng không chú ý Hà Nghiêm trong miệng nhắc tới người nhà, nàng chỉ khó hiểu nhìn Hà Nghiêm hỏi: “Vậy hiện tại cháu phải làm gì?”

“Chú cũng không biết, bác sĩ nói thân thể không có vấn đề nào hết, nhưng vẫn là không thể tỉnh... Hay là, cháu thử gọi một tiếng đi?”

“Để cháu thử.” Cố Niệm Bắc nhẹ nhàng đi đến trước giường bệnh, hơi hơi ngồi xổm xuống, nàng không dám quá lớn tiếng, chỉ là ở bên tai Giang Nam Ảnh chậm rãi nói: “Giang Nam Ảnh, tỉnh lại đi.”

Hà Nghiêm chờ bên cạnh kinh ngạc nhìn tới, sau khi Cố Niệm Bắc nói xong, Giang Nam Ảnh trên giường bệnh thế nhưng thật sự mở hai mắt.

“Đây là cái tình huống gì vậy, kịch huyền ảo thần bí trong giây lát lại biến thành phim thần tượng* sao??” Hà Nghiêm nhịn không được phun tào nói.

*thể loại phim thần tượng: còn được gọi là phim thanh xuân, thường sử dụng dàn diễn viên trai xinh gái đẹp, nội dung chủ yếu xoay quanh tình yêu.

Ra khỏi phòng, Hà Nghiêm cùng Cố Niệm Bắc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Cố Niệm Bắc mở miệng trước: “Cháu về trước, nếu《 Hoang Đảo 》cần người, cháu sẽ đi.”

Sau khi Giang Nam Ảnh tỉnh lại, bởi vì lo lắng sẽ lại xuất hiện tình trạng đó, liền hủy tham diễn《 Hoang Đảo 》, mà Cố Niệm Bắc vì giúp Hà Nghiêm nên liền tiếp nhận nhân vật này. Do Cố Niệm Bắc kiên trì, đoàn phim lại lần nữa lựa chọn đảo nhỏ lúc trước để tiến hành quay chụp.

Cố Niệm Bắc thuyết phục Hà Nghiêm: “Nếu không đến đó lần nữa, về sau liệu chú còn dám quay ở bên ngoài sao?”

Kết quả giống như Cố Niệm Bắc phỏng đoán, quay chụp tiến hành vô cùng thuận lợi, không có ai xuất hiện bệnh trạng như Giang Nam Ảnh, tựa hồ hiện tượng kỳ quái trên hòn đảo này chỉ nhằm vào mỗi Giang Nam Ảnh.

Cố Niệm Bắc vốn nghĩ sẽ có cơ hội tìm Giang Nam Ảnh dò hỏi một chút, nhưng sau đó không lâu liền xảy ra sự kiện 'bạn trai tai tiếng', đừng nói tới dò hỏi, nàng thậm chí ở cùng Giang Nam Ảnh trong phạm vi 3 mét cũng không dám, sợ lại bị Giang Nam Ảnh dùng cái loại ánh mắt đáng sợ đó nhìn chằm chằm.

“Giải thưởng Kim Lập thứ 83................”, thanh âm MC đánh gãy hồi ức của Cố Niệm Bắc.

Thời điểm Cố Niệm Bắc bước trên thảm đỏ nhìn lén sườn mặt Giang Nam Ảnh, liền nhớ tới chuyện này, nàng hận không thể ngay lập tức chạy đi tìm Hà Nghiêm để nhận vai trong《 Hoang Đảo 》. Hiện tại thời gian quay chụp《 Hoang Đảo 》còn rất xa, còn chưa xác định được diễn viên, nếu muộn một chút, trừ phi Cố Niệm Bắc muốn cùng Giang Nam Ảnh xé rách da mặt, bằng không liền vô pháp sửa đổi.

Cố Niệm Bắc chắc chắn không làm mình lâm vào tình huống đó, nàng thật sự muốn cùng Giang Nam Ảnh làm bằng hữu a. Giờ phút này Cố Niệm Bắc vẫn là nghĩ đến hai chữ 'Bằng hữu', hoàn toàn không phát hiện ra, cho dù là trước trọng sinh nàng luôn cho rằng cả hai “không có giao thoa”, hay là sau trọng sinh có loại quan tâm đến mức độ này, cả hai đã sớm vượt qua khỏi phạm trù hai chữ 'Bằng hữu' rồi. Cũng may người trì độn không chỉ có mỗi mình nàng, còn có ở phía bên kia hội trường, Giang Nam Ảnh không biết bản thân trong mười phút đã nhìn qua đoàn phim《 lưu cùng thủ 》tới ba lần.

- ------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Giang Nam Ảnh gặp chuyện không phải kịch huyền ảo thần bí gì đâu, mà đúng thật là phim thần tượng đó, về sau sẽ giải thích~

Editor có lời muốn nói:

Cố Niệm Bắc: Không phải là ảo giác, rõ ràng trước trọng sinh chúng ta đâu có giao thoa nhiều!?

Editor đã đọc chục chương sau: Hờ (ㆆ_,ㆆ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.