☆Chương 83: Kinh hỉ của Cố Niệm Bắc.
Giang Nam Ảnh sau khi nói xong cũng không trông cậy Cố Niệm Bắc có thể cho nàng cái phản ứng kinh hỉ gì cả, nhưng sự thật chứng minh nàng vẫn là xem nhẹ Cố Niệm Bắc rồi.
Sau ngày hôm đó, Cố Niệm Bắc hằng ngày cứ đến thời gian rảnh rỗi đều chạy tới sờ vuốt lông mèo, còn sẽ theo dõi Miêu đại gia, quan sát xem nó đi WC như thế nào. Đương nhiên là, cho đến tận bây giờ, Cố Niệm Bắc vẫn chưa thể được như ý nguyện, bởi vì mặc dù tính tình Miêu đại gia rất tốt, nhưng vào thời điểm này, hoặc là làm một cái mặt xấu hướng Cố Niệm Bắc, hoặc là sẽ lấy một cái tốc độ hoàn toàn không tương xứng với hình thể của nó mà chạy như bay vào trong bụi cỏ, Cố Niệm Bắc với thể lực và tốc độ như thế kia là tuyệt đối không đuổi kịp.
Đối với hành vi trầm mê chơi mèo của Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh lúc đầu còn chưa có để bụng, nhưng chờ đến khi Cố Niệm Bắc cứ quay xong phần của mình liền chạy như điên đi chơi mèo, hoàn toàn bỏ qua Giang Nam Ảnh, cũng không giống như trước kia thích dán lấy Giang Nam Ảnh, thì nàng liền cảm thấy không thích hợp.
Trừ bỏ Giang Nam Ảnh, đoàn phim còn có một người cảm thấy phi thường không thích hợp.
Hôm nay, khi Giang Nam Ảnh cầm kịch bản đi ngang qua lều trại của Hà Nghiêm, bị Hà Nghiêm ngồi ngốc ở trước cửa lều trại gọi lại.
“Nam Ảnh, cháu.......”, Hà Nghiêm do dự mãi, cuối cùng phi thường nghẹn khuất mà nhảy ra một câu, “Cháu nên xen vào quản Niệm Bắc chút đi.”
Giang Nam Ảnh còn tưởng rằng Hà Nghiêm là bởi vì chuyện của Miêu đại gia mà bối rối, ban nãy Cố Niệm Bắc lại chạy đuổi theo Miêu đại gia.
“Cháu đi qua nhìn xem.” Giang Nam Ảnh sửa lại phương hướng, tiến đến chỗ của Cố Niệm Bắc.
Sau khi Giang Nam Ảnh đi rồi, Hà Nghiêm nhìn theo hướng đó, nhớ lại sự tình mà Cố Niệm Bắc tìm mình thương lượng, đột nhiên toát ra một ý niệm: Bản thân có nên cân nhắc đến chuyện yêu đương không nhỉ. Nhưng mà khi Hà Nghiêm nhớ tới việc một khi yêu đương thì nhất định phải cho một người khác xâm lấn không gian sinh hoạt của hắn, đặc biệt là nhà hắn sẽ xuất hiện thêm đồ vật của một người khác, Hà Nghiêm lập tức đem ý nghĩ này ném vào một góc. Hắn hiện tại chỉ có thể tiếp thu được một sinh vật là Miêu đại gia ở khắp nhà mình lắc lư mà thôi.
Chỗ mà Cố Niệm Bắc cùng Miêu đại gia thường lưu tới chính là nơi lần trước Giang Nam Ảnh đi đến. Khi Giang Nam Ảnh tới, Cố Niệm Bắc đưa lưng về phía nàng, còn Miêu đại gia đang nằm trên một cây đại thụ cách đó không xa, cũng không biết nhánh cây nho nhỏ kia làm thế nào lại có thể tiếp nhận được cái cơ thể to lớn của Miêu đại gia.
Cố Niệm Bắc không có nhận thấy được Giang Nam Ảnh đã đến, còn đang bận dùng ngôn ngữ quấy rầy Miêu đại gia: “Miêu đại gia, ngươi nghe câu này một chút xem thế nào nha?”
Giang Nam Ảnh đứng ở phía sau thấy Cố Niệm Bắc trong tay cầm vở, cho rằng Cố Niệm Bắc đang luyện lời kịch, nhưng mà xem xét tình huống thì, Miêu đại gia đối diện một chút cũng không muốn cho nàng mặt mũi, sau khi Cố Niệm Bắc nói như vậy, Miêu đại gia lại chạy men theo thân cây trốn lên mấy mét, đến tận lúc tầng tầng tán lá che kín lấy thân hình của nó.
“Ta cảm thấy những lời này khá tốt.” Cố Niệm Bắc cầm bút viết vài nét lên vở.
Nghe được Cố Niệm Bắc những lời này, Giang Nam Ảnh mới ý thức được trong tay Cố Niệm Bắc khả năng không phải kịch bản, nàng liền đi đến phía trước vài bước, muốn nhìn xem rốt cuộc Cố Niệm Bắc đang làm cái gì.
Giang Nam Ảnh cũng không có cố ý phóng nhẹ bước chân, cho nên Cố Niệm Bắc lúc này nếu còn không phát hiện Giang Nam Ảnh đã đến thì nàng thật sự là rất ngốc.
“Không thể cho chị xem sao?” Lúc Giang Nam Ảnh nhìn Cố Niệm Bắc nhanh chóng mà khép lại vở, trong đầu đột nhiên toát ra một cái ý tưởng: Quả nhiên động tác của người bị đột kích bất ngờ đều là cùng một cái kịch bản, đến cả Cố Niệm Bắc sở hữu kỹ thuật diễn xuất sắc cũng không thể ngoại lệ. Đương nhiên, Cố Niệm Bắc cùng những người khác vẫn có điểm khác nhau, ít nhất những người khác sẽ không trưng ra bộ dáng không thể hiểu được mà ngây ngô cười.
Giang Nam Ảnh rất mau liền bị nụ cười ngây ngô của Cố Niệm Bắc chọc cho vui vẻ, thiếu chút nữa liền quên mất chuyện của Hà Nghiêm.
“Hiện tại thì chưa thể.” Cố Niệm Bắc lại đem vở giấu giấu ra sau.
Miêu đại gia tránh ở lá cây nhìn thấy này hết thảy, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ, đong đưa đuôi to quét đến lá cây, phát ra tiếng vang sàn sạt.
Sau khi Cố Niệm Bắc nói như vậy, Giang Nam Ảnh cũng không tiếp tục truy vấn, nàng nói qua chuyện của Hà Nghiêm, lại nhìn đến Miêu đại gia không biết từ trên cây trèo xuống lúc nào nhưng cũng không dám tới gần đây, lại lần nữa dặn dò Cố Niệm Bắc: “Ngoài Hà Nghiêm, nó dường như cũng rất bối rối.”
Giang Nam Ảnh nói như vậy, mấy ngày kế tiếp Cố Niệm Bắc thu liễm rất nhiều, nhưng mà Giang Nam Ảnh phát hiện ánh mắt Hà Nghiêm nhìn mình giống như càng ngày càng u oán, nhưng mà rõ ràng mấy ngày nay Cố Niệm Bắc cũng không có đuổi theo Miêu đại gia chạy loạn nữa, mà là thực chuyên nghiệp đi tìm Hà Nghiêm thảo luận kịch bản.
Bị Hà Nghiêm nhìn như vậy mấy ngày, Giang Nam Ảnh rốt cuộc nhịn không được đi hỏi, lại được đến đáp án là: “Qua mấy ngày cháu sẽ biết.”
Nghĩ trăm lần cũng không ra, Giang Nam Ảnh đợi ba ngày, rốt cuộc chờ tới được đáp án.
Vì sợ bị mọi người phát hiện ra có quan hệ cùng Tằng Dật, trọn bộ hồ sơ khi xuất đạo của Giang Nam Ảnh đều là giả, bao gồm cả sinh nhật. Mấy năm nay, Giang Nam Ảnh cũng đã quen với việc trải qua hai cái sinh nhật, một cái thuộc về Giang Nam Ảnh, một cái là ngày nàng cùng Tằng Dật ra đời. Tuy rằng cái sinh nhật chung kia, lúc trước bởi vì Tằng Dật mỗi năm đều tặng túi quà của fans Cố Niệm Bắc, cho nên đã biến thành một ngày khiến Giang Nam Ảnh phi thường phiền não.
Mấy năm qua, vào ngày sinh nhật trong hồ sơ, Giang Nam Ảnh thường xuyên ở đoàn phim, cho nên ở đoàn phim dự lễ sinh nhật cũng coi như là chuyện thường tình.
Cũng giống như những đoàn phim khác, đoàn phim《 Hoang Đảo 》sau khi quay chụp xong nội dung, liền tổ chức một lễ sinh nhật cho Giang Nam Ảnh, bánh kem cũng là Hà Nghiêm đặc biệt bảo người lái thuyền mang lại đây.
Giang Nam Ảnh tuy rằng biết Hà Nghiêm khẳng định sẽ nhớ rõ chuyện sinh nhật của nàng, nhưng trước nay không nghĩ tới Hà Nghiêm sẽ làm chính thức đến như vậy, dù sao nơi này cũng là đảo không người, tình hình có chút không giống như ở những đoàn phim khác. Thời điểm nàng quay chụp điện ảnh của Lý Du, hắn cũng chạy tới nói với nàng một câu sinh nhật vui vẻ. Có điều nếu so về điểm này, khiến Giang Nam Ảnh càng để ý chính là dường như Lý Du thật sự cho rằng sinh nhật của nàng đúng là ngày đó, hoàn toàn không ý thức được nửa năm trước hắn vừa mới đi tham gia yến tiệc sinh nhật của người em họ Tằng Dật.
Bởi vì đại bộ phận người trong đoàn phim cùng Giang Nam Ảnh đều không quá thân, cho nên sau khi tham gia lễ mừng sinh nhật xong liền quay trở về lều trại nghỉ ngơi, nhưng sư muội của Giang Nam Ảnh, Lục Y Vũ lại tặng nàng một phần quà sinh nhật.
Ngay lúc Giang Nam Ảnh cảm khái Lục Y Vũ có tâm, chuẩn bị tiếp nhận món quà, thì không biết trốn ở trong bụi cỏ gần đó từ lúc nào, Miêu đại gia đột nhiên nhảy tới, thân thể cao lớn xẹt qua một đường cong hoàn mỹ, vừa lúc dừng lại ngay trên món quà, hai người đều chống đỡ không được loại lực đánh vào này, món quà trực tiếp rơi xuống mặt đất, bị Miêu đại gia một mông ngồi bẹp dí.
Lục Y Vũ đại khái là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, trực tiếp ngây ngốc ở bên cạnh, trong mắt tràn đầy hoảng loạn, vẫn là Giang Nam Ảnh chính mình đánh giảng hòa. Cũng may Hà Nghiêm nghe được tiếng động liền nhanh chóng chạy tới, một tay xách Miêu đại gia, một tay bế hộp lễ vật lên, nói với Lục Y Vũ: “Chờ đến khi trở về, ta sẽ mua cái giống hệt đưa cho Giang Nam Ảnh, cháu hiện tại mau chóng trở về nghỉ ngơi đi.”
“Không...... Không cần đâu.” Lục Y Vũ muốn lấy cái hộp quà kia về, nhưng Miêu đại gia bị Hà Nghiêm xách lên lại đang giãy giụa kịch liệt, Lục Y Vũ nhất thời không dám duỗi tay, chờ đến khi nàng lấy hết can đảm, thì thời cơ tốt nhất đã qua đi, Lục Y Vũ sợ lúc này lấy về thì Hà Nghiêm sẽ không vui, chỉ có thể từ bỏ.
Sau một màn này, ba người đều trở về lều trại của mình, Lục Y Vũ tới lều trại trước, Giang Nam Ảnh đi cùng Hà Nghiêm thêm một đoạn đường.
Giang Nam Ảnh nhìn Hà Nghiêm một tay Miêu đại gia, một tay hộp quà, yên lặng cảm khái: “Hà Nghiêm thật đúng là thể lực tốt, Miêu đại gia nặng như vậy cũng có thể xách lên được.”
Đoạn thời gian Cố Niệm Bắc cả ngày quấy rầy Miêu đại gia kia Giang Nam Ảnh cũng có đi xem vài lần. Cố Niệm Bắc là ôm không nổi Miêu đại gia đứng dậy, cho nên vì kéo vát tôn nghiêm, nàng còn đặc biệt đi tìm một cái ghế đẩu để ngồi. Sau này cái ghế đẩu kia liền trở thành đồ độc quyền của Hà Nghiêm, ngày ấy khi Giang Nam Ảnh bị Hà Nghiêm gọi tới, hắn là đang ngồi trên cái ghế đẩu đó.
Giang Nam Ảnh không biết chính là, khi nàng đi vào lều trại, Hà Nghiêm lập tức đặt Miêu đại gia trên mặt đất, trông cậy nó tự mình đi trở về lều đi, nhưng mà Miêu đại gia lại ngồi xổm bất động. Một người một mèo giằng co một lúc sau, Hà Nghiêm đành phải ôm hộp lễ vật kia kẹp vào dưới cánh tay, dùng hai tay ôm Miêu đại gia lên. Chỉ có người từng ôm qua Miêu đại gia mới biết, Miêu đại gia không phải mập giả mà là béo thật.
Sau khi trở về lều trại, Hà Nghiêm cũng không có trách cứ Miêu đại gia, hắn tính toán sẽ đi mắng Lý Nhạc, dù sao đây cũng là mèo của Lý Nhạc, nhưng mà quà thì vẫn sẽ là do chính mình bồi thường. Mở hộp quà bị Miêu đại gia ngồi bẹp, Hà Nghiêm lấy món đồ bên trong ra. Bên trong là một con thú bông, tuy rằng ban nãy bị Miêu đại gia ngồi bẹp, nhưng hiện tại cũng đã khôi phục. Hà Nghiêm mới vừa chụp xong ảnh đợi sau khi trở về sẽ đi mua cái khác, Miêu đại gia vốn còn đang nằm lười biếng đột nhiên duỗi móng vuốt lại đây, bắt lấy thú bông rồi chạy biến ra ngoài.
Đến khi Hà Nghiêm kịp phản ứng lại, lều trại đã không còn sự tồn tại của Miêu đại gia, chỉ có cửa mành không ngừng rót vào từng đợt gió lạnh chứng minh cho những gì vừa xảy ra.
Nửa giờ sau, Miêu đại gia cuối cùng cũng trở lại, chỉ là nó không có mang theo cái thú bông kia cùng trở về. Hà Nghiêm thật sự không có biện pháp gì với nó, dù sao ảnh cũng đã chụp, hắn vẫn có thể dựa vào mà mua một cái tương tự.
Giang Nam Ảnh bên kia, nàng vừa mở ra lều trại liền thấy một Cố Niệm Bắc ngồi thật đoan đoan chính chính. Vừa rồi tại lễ sinh nhật, Cố Niệm Bắc đứng ở bên cạnh nàng, chẳng qua là cùng trước kia không sai biệt lắm, chỉ không nóng không lạnh mà nói một câu sinh nhật vui vẻ. Giang Nam Ảnh nghĩ, toàn bộ kỹ thuật diễn của Cố Niệm Bắc đều dồn hết vào một câu sinh nhật vui vẻ không nóng không lạnh này.
Sau khi tiệc kết thúc, Cố Niệm Bắc cũng là người rời khỏi đám đông sớm nhất, trước khi bị Lục Y Vũ gọi lại, trong đầu Giang Nam Ảnh vẫn còn đang suy nghĩ xem Cố Niệm Bắc sẽ chúc nàng sinh nhật vui vẻ như thế nào.
“Nam Ảnh.” Cố Niệm Bắc mở miệng một câu liền phá hư vẻ ngồi đoan chính của mình.
“Ừm?” Giang Nam Ảnh cố ý đưa lưng về phía Cố Niệm Bắc cởi áo khoác, không nhìn Cố Niệm Bắc bày ra vẻ mặt ngốc nghếch kia.
“Chị có muốn nuôi thú cưng (sủng vật) không?”
Tay cởi nút áo của Giang Nam Ảnh tạm dừng một chút, nhưng thực mau liền làm bộ không có việc gì mà nói: “Tùy ý em.” Giang Nam Ảnh còn tưởng rằng Cố Niệm Bắc vuốt mèo đến nghiện rồi, mà nàng cũng biết Tân Nhạc sẽ không cho Cố Niệm Bắc nuôi mèo, Cố Niệm Bắc phỏng chừng là muốn nàng nuôi mèo. Ở một ý nghĩa nào đó, Cố Niệm Bắc đây là tỏ vẻ muốn về ở chung, Giang Nam Ảnh tự cảm thấy EQ của mình ngày càng cao.
“Sủng vật này vừa đáng yêu lại nghe lời, ngày thường hoàn toàn không cần chị quá mức chăm sóc, cho dù chị có đi ra ngoài đóng phim trong thời gian dài cũng không thành vấn đề.”
“Ồ, vậy sủng vật kia cần chị làm gì?” Giang Nam Ảnh thật sự không thể nghĩ ra được Cố Niệm Bắc muốn nuôi cái gì, cho dù là Miêu đại gia thì ngày thường cũng cần cho ăn, chẳng lẽ là rùa đen sao?
“Chỉ cần chị hiện tại quay người lại nhìn nàng.”
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói: Hai ngày trước đều ngủ quên......
Editor có lời muốn nói:
Cố Niệm Bắc:... Chị, chị, chị có thích không?
Giang Nam Ảnh:... Món quà này rất tốt, chị muốn 'bóc quà' ngay bây giờ.
Cố Niệm Bắc: A..? Á!
Editor:..... Miêu đại gia, cực khổ cho ngài rồi.
Miêu đại gia:..... Meo /ᐠ -ꞈ- ᐟ