☆Chương 52: Món quà đáp lễ cho lắc tay.
Tầm mắt của Cố Niệm Bắc chỉ dừng ở tủ quần áo một lát, sau đó liền dời qua trên mặt Giang Nam Ảnh, nhìn đến nỗi khiến Giang Nam Ảnh càng thêm khẩn trương, cuối cùng nàng lại giống như không có việc gì xảy ra, tiếp tục đem thú bông nhặt lên, dựa theo kích thước mà sắp xếp theo thứ tự xếp hàng trên bàn.
Giang Nam Ảnh tuy rằng nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại cảm thấy bản thân giống như vừa bị Cố Niệm Bắc đùa bỡn, cô nương này có phải cố ý trêu chọc nàng không..?
“Chị xem, em sắp xếp lại xong rồi nè!” Cố Niệm Bắc vui vẻ phấn chấn xoay người, đem thành quả triển lãm cho Giang Nam Ảnh xem.
“Bỏ chúng lại vào tủ đi.” Bị liên hoàn kích thích như vậy, Giang Nam Ảnh cũng không còn sức lực đi ghét bỏ Cố Niệm Bắc, chỉ nghĩ mau chóng đem màn này lừa cho qua chuyện.
“Được, à đúng rồi, chị rất thích thú bông lông mềm sao?” So với bí mật của tủ quần áo, hiện tại Cố Niệm Bắc muốn biết chuyện này hơn. Về bí mật trong tủ quần áo, một ngày nào đó tự Giang Nam Ảnh sẽ nói với nàng.
“Không phải.” Giang Nam Ảnh giải thích, “Anh trai tôi có đoạn thời gian bị nghiện chơi gắp thú, nhưng chẳng bao giờ gắp trúng, cho nên dứt khoát trang bị một cái ở nhà anh ấy, đống này đều là tôi tới chỗ anh ấy gắp chơi.” Thật ra Giang Nam Ảnh đúng là rất thích thú bông lông mềm, bằng không cũng sẽ không đi chơi nhiều lần như vậy, còn đem toàn bộ thú bông gắp được mang về nhà. Sau đó vì muốn em gái có thể hiểu được cảm nhận của mình, Tằng Dật ấu trĩ điều chỉnh lại độ mạnh của cần gắp thú. Đương nhiên là ở trước mặt Cố Niệm Bắc nàng sẽ không thừa nhận chuyện này.
Sau khi Cố Niệm Bắc dọn dẹp toàn bộ thú bông vào ngăn tủ và Giang Nam Ảnh khóa tủ lại xong xuôi, chuyện này xem như qua đi, hai người có thể ngồi xuống mà thương lượng tốt về buổi quay chụp ngày mai.
Bởi vì lúc trước Hà Lí Mỹ và Trần Từ đã quay chụp qua cái loại hình phạt này cho nên hai nàng chuẩn bị dựa trên bọn họ làm cơ sở chỉnh sửa lại đôi chút.
“Chị nói, tổ tiết mục chắc là sẽ không lại an bài cho chúng ta một 'cô con gái lớn' chứ...” Cố Niệm Bắc hiện tại vẫn còn sợ hãi trong lòng về màn 'con gái lớn' Quách Kiến.
“Mấy hôm trước tôi đã hỏi qua Quách Kiến, hắn gần đây có trận thi đấu, hẳn là sẽ không xuất hiện đâu.” Giang Nam Ảnh cũng đã lo về điểm này.
“Vậy thì tốt rồi.” Cố Niệm Bắc lại nghĩ tới một chuyện khác quan trọng hơn, “Chị sẽ nấu cơm sao? Nói trước là em sẽ không nấu.”
“Ngày mai kêu cơm hộp đi, gia đình gọi cơm hộp cũng là chuyện bình thường mà.” Giang Nam Ảnh có gắng lảng tránh vấn đề này.
“Cũng đúng.”
Hai người lại thương lượng chế tạo một ít xung đột vào ngày mai, đến khi thảo luận xong, thời gian cách giờ Cố Niệm Bắc và Tân Nhạc hẹn gặp cũng không sai biệt lắm.
“Em đi đây.” Sau khi xác định Tân Nhạc đã ở ngoài cửa, Cố Niệm Bắc nói.
“Được.” Khi nói ra câu này, Giang Nam Ảnh cảm thấy không quá chân thật, cuộc gặp mặt hôm nay cứ vậy mà kết thúc rồi? Ngoại trừ lúc nàng sơ suất để xảy ra vụ thú bông hú hồn hú vía một phen kia, cũng không có một chút gì ngoài ý muốn phát sinh, cái túi quà Tiểu tâm tâm lại càng như không tồn tại. Nếu không phải sợ Tằng Dật biết mình đem món quà tặng lại cho Cố Niệm Bắc, nàng thật sự muốn đi xác nhận xem túi quà Tiểu tâm tâm rốt cuộc có cái gì.
Cố Niệm Bắc đi rồi, Giang Nam Ảnh trước tiên là dọn dẹp mấy món đồ trong phòng khách, sau đó trở lại phòng ngủ. Khi Giang Nam Ảnh chuẩn bị dịch chuyển cái ghế dựa mà Cố Niệm Bắc vô ý đá mạnh kia đi, mới phát hiện trên ghế không biết từ lúc nào xuất hiện một cái hộp trang sức, trên hộp trang trí Tiểu tâm tâm, chứng tỏ cái này có thể là một trong những món đồ của túi quà Tiểu tâm tâm. Giang Nam Ảnh hít một hơi thật sâu, tay trái cẩn thận mở hé hé ra nhìn, sau khi xác định bình thường mới đem nắp hộp mở ra hoàn toàn.
Trong hộp chính là một chiếc nhẫn màu bạc, nếu Giang Nam Ảnh click mở xem trang Taobao* của cửa hàng nhà mình, sẽ phát hiện chiếc nhẫn này là nhẫn tâm trạng, thông qua màu sắc chiếc nhẫn biến hóa sẽ có thể biểu hiện ra tâm trạng của chủ nhân. Chiếc nhẫn này cũng không phải nằm trong túi quà Tiểu tâm tâm, mà là Cố Niệm Bắc cố ý mua.
*Taobao: là trang mạng mua sắm trực tuyến Hoa ngữ tương tự như eBay, Amazon hay Rakuten, được Tập đoàn Alibaba vận hành.
Trong hộp còn có một tờ giấy viết: “Đây là quà đáp lễ cho lắc tay. Hy vọng sẽ có một ngày chị có thể nói cho em biết bí mật tủ quần áo.” Nhìn chữ viết, Giang Nam Ảnh có thể tượng tượng ra được bộ dáng lúc ấy Cố Niệm Bắc quay lưng về phía nàng giả bộ sắp xếp thú bông nhưng thực ra vội vội vàng vàng viết chữ.
Nhẫn không thể giống lắc tay, Giang Nam Ảnh sau khi đeo lên cũng đành bỏ lại vào hộp, đem nó cất vào trong cái rương nàng đặt ở ngoài ban công. Trong kịch bản mà nàng và Cố Niệm Bắc bàn bạc, cảnh có phòng ngủ cũng chỉ có đoạn buổi sáng đánh thức người dậy, hơn nữa cửa ban công bị nàng khóa kín, Giang Nam Ảnh cũng không lo lắng cái rương bị phát hiện.
Xử lý xong xuôi, Giang Nam Ảnh cuối cùng cũng đem tủ quần áo khóa chặt một ngày nay mở ra, mang cái gối ôm bên trong lấy ra. Trong tủ không giấu cái gì khác chính là gối ôm hình Cố Niệm Bắc.
Nói đến cái gối ôm này, Giang Nam Ảnh lại không thể không cảm ơn anh trai nàng, cái món đồ kỳ quái nào cũng có thể ném đến chỗ nàng. Gối ôm hình người này là phần thưởng của hoạt động rút thăm trúng thưởng trên Weibo của tập đoàn Tằng Thị lúc trước, Tằng Dật cũng có dùng nick phụ xoay thưởng, kết quả động một cái liền trúng ngay phần gối ôm Cố Niệm Bắc độc nhất vô nhị. Sau khi nhận được phần thưởng, Tằng Dật trực tiếp đem phần thưởng đưa cho Giang Nam Ảnh, còn lấy lý do vô cùng đứng đắn: “Không thể để công ty nhà chúng ta bị nói là đến gối ôm hình người cũng tặng không nổi, chơi hack đem tặng tổng tài được. Nếu như em không thích thì qua một thời gian có thể ném đi cũng không sao.”
Giang Nam Ảnh thật ra cũng muốn ném đi lắm, nhưng nàng làm sao có thể ném đây?! Ném vào thùng rác dưới lầu, ngày mai nàng có thể dạo chơi đầu đề tin tức: “Nữ minh tinh đố kỵ đối thủ, nhục mạ gối ôm hình người cho hả giận.” Bảo nàng lái xe chạy tới vùng ngoại ô để ném nó đi? Nàng cũng không có chột dạ tới mức đó được chứ! Lúc bấy giờ Giang Nam Ảnh hoàn toàn quên mất là, nàng hoàn toàn có thể đem gối ôm giao cho Trần Nhu xử lý....
Cứ như vậy, gối ôm hình người này vẫn luôn nằm trên giường Giang Nam Ảnh, nàng cũng chưa bao giờ đem nó làm gối ôm, mà dùng để làm gối dựa. Nói thật Giang Nam Ảnh cảm thấy cái gối này dùng để dựa rất thoải mái, ngoại trừ vài lúc vô tình nhìn thấy khuôn mặt Cố Niệm Bắc bị nàng dựa ép đến biến dạng, trông có chút hơi khó xử, còn lại thì cái gối này quả thật cũng không có khuyết điểm gì.
Sáng hôm sau, còn chưa đến 6 giờ, Cố Niệm Bắc đã chạy tới nhà Giang Nam Ảnh, tổ tiết mục《 toàn lực đi tới 》thì khoảng 7 giờ mới tới.
“Em thật sự có thể nằm lên sao?” Cố Niệm Bắc nhìn lên giường, lại nhìn qua Giang Nam Ảnh bên cạnh, vẫn là không dám gởi giày nằm lên đó. Hôm qua các nàng đã bàn bạc là Cố Niệm Bắc sắm vai là người được đánh thức.
“Nằm xuống đi, tôi sẽ đổi khăn trải giường.”
Nghe thế, Cố Niệm Bắc mới dám nằm lên, Giang Nam Ảnh giúp nàng đắp chăn xong nói: “Bây giờ mau nhắm mắt lại ngủ đi.”
“Còn một lúc lâu nữa tổ tiết mục mới tới, lỡ như em ngủ thật rồi làm sao?”
“Không phải lúc trước vẫn luôn nói bản thân có tật nhận giường sao? 'Hình tượng' này cũng quên?” Giang Nam Ảnh không quên phun tào chuyện lúc trước ở Eshabia.
Cố Niệm Bắc cũng thực buồn bực chuyện này, nhưng nàng gần đây ngoại trừ hai ngày ở Eshabia kia cũng không cần phải ngủ ở bên ngoài, không biết có phải tật nhận giường của mình thật sự đã tốt lên rồi không.
Sau khi hai người kiểm tra lại quy trình hôm nay một lần nữa xong xuôi, tổ tiết mục cuối cùng cũng đã tới. Chuẩn bị thiết bị sẵn sàng, bắt đầu quay chụp “Buổi sinh hoạt hạnh phúc của Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh.”
- ----------------------
Editor có lời muốn nói: Many years later...
Cố Niệm Bắc: Chúng ta đích thực là chân ái! Đến gối ôm của em cũng tìm được chị~
Giang Nam Ảnh: Vốn dĩ là Tằng Dật trúng.
Cố Niệm Bắc:.... Vẫn tìm lại tới chị!
Cố Niệm Bắc: Có người thật tới ôm ôm chị rồi nè~ ༼ つ ◕‿◕ ༽つ Sao chị còn giữ cái gối đó làm gì?!
Giang Nam Ảnh: Chị cảm thấy để làm bao cát cũng rất tốt.
Cố Niệm Bắc:....