Cố Ảnh Hậu Là Tiểu Đồ Ngốc

Chương 80: Chương 80: Một phương thức ỷ lại khác




☆Chương 80: Một phương thức ỷ lại khác.

Bởi vì phía trước quay chụp thật sự là quá mệt mỏi, cho nên ngày hôm sau Hà Nghiêm liền thả cho toàn bộ đoàn phim ba ngày nghỉ, thứ nhất là để cho họ thả lỏng một chút, thứ hai là để cho các diễn viên có thời gian tiêu hóa kịch bản.

Cũng giống như lần trước, Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh trực tiếp đặt hai phòng khách sạn. Trong ba ngày này các nàng cũng không đi ra ngoài, vẫn luôn cùng nhau diễn tập. Đối với hai nàng thì những cốt truyện khác không có vấn đề gì cả, nhưng ở đoạn Diệp Tuyết Nhu cùng Phùng Hạ kia, hai người đều bị khó chịu.

Kịch bản cũng không viết rõ nguyên nhân phát sinh ra sự tình này, dường như cố ý lưu lại chỗ trống. Giang Nam Ảnh lúc trước tuy có suy đoán Diệp Tuyết Nhu muốn giết Phùng Hạ, nhưng động cơ là gì? Toàn bộ kịch bản từ đầu tới cuối cũng không có nói gì tới động cơ này.

Bởi vì vẫn luôn bị Cố Niệm Bắc nhắc nhở, cho nên trong quá trình quay chụp《 Hoang Đảo 》, Giang Nam Ảnh thay đổi thói quen của mình, không giống lúc trước nhập diễn quá sâu. Hiện tại bởi vì không có cách nào lý giải được hành vi của nhân vật, Giang Nam Ảnh không thể không khôi phục lại thói quen vốn có. Vì thế trong lần diễn tập mới, nàng cũng giống như lúc trước cả người đắm chìm trong vai diễn.

Chờ đến khi Giang Nam Ảnh từ vai diễn tỉnh lại, tay phải giả làm dao đã đặt ở ngay trước ngực Cố Niệm Bắc, đầu ngón tay cũng gần đến không còn khoảng cách. Tuy là Cố Niệm Bắc có mặc quần áo, đầu ngón tay cũng không có tiếp xúc da thịt nàng, nhưng mặt Giang Nam Ảnh lập tức nóng lên, vội vàng bắt tay thu về. Trước Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh chưa từng động tâm qua với ai, cho nên dù hiện tại đã không phải lần đầu tiên cùng Cố Niệm Bắc thân mật đến mức độ này, nàng cũng không thể nào thản nhiên ứng đối được.

Cũng may Cố Niệm Bắc lại ngớ ngẩn.

“Chị đỏ mặt kìa.” Cố Niệm Bắc nói xong lại nói tới một câu, “Vậy mà tối đó chị còn cười em!” Cố Niệm Bắc chính là nói đến cái buổi tối nàng kêu nóng, một hai phải cởi bỏ quần áo.

Mỗi lần Cố Niệm Bắc ngớ ngẩn, mọi xúc cảm ngượng ngùng trong nháy mắt sẽ bị thay thế bằng cái loại cảm giác bất lực, khiến Giang Nam Ảnh thoát khỏi trạng thái tim đập gia tốc, này cũng coi như là thói quen vô cùng hữu dụng được Giang Nam Ảnh dưỡng thành trong mấy tháng nay.

Suy cho cùng thì nếu ôm tâm tình ngượng ngùng mà yêu đương ở chung với Cố Niệm Bắc, sợ là nàng sẽ thời thời khắc khắc đều bị Cố Niệm Bắc chọc tức điên.

“Lại đây.” Giang Nam Ảnh lôi kéo tay Cố Niệm Bắc, còn đem tay nàng đặt trên mặt mình, nói, “Chị đỏ mặt chỗ nào?”

Tuy rằng Giang Nam Ảnh đã khôi phục bình tĩnh, nhưng nhiệt độ trên mặt vẫn chưa rút đi, nhiệt độ còn sót lại ấy tựa như ngọn lửa, từng chút từng chút đốt tới trên tay Cố Niệm Bắc, lại dần dần lan tràn lên mặt Cố Niệm Bắc.

Giang Nam Ảnh phi thường vừa lòng hiệu quả lần này, tối hôm đó nàng đã lĩnh hội được một đạo lý, chỉ có da mặt dày mới có thể “chế tài” được Cố Niệm Bắc.

Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh, hai cái người chưa từng trải qua chuyện luyến ái này đều không ý thức được rằng, các nàng là ương bướng đem tình yêu lưỡng tình tương duyệt biến thành hoan hỉ oan gia, chẳng qua là nếu muốn hai người kia thật sự dựa vào hình thức ở chung lãng mạn bình thường, sợ là các nàng chỉ có thể đỏ mặt nhìn nhau suốt một ngày trời. Tuy rằng Cố Niệm Bắc là luôn khó hiểu phong tình, hơn nữa vẫn luôn thực chủ động, nhưng trên thực tế vừa động một cái thì nàng so với Giang Nam Ảnh còn dễ thẹn thùng hơn.

Từ sau khi Tân Nhạc đến thăm Cố Niệm Bắc, hai nàng ngày thường ở chung cũng đã thu liễm một chút, cho dù là ở lều trại Cố Niệm Bắc cũng không giống trước kia quấn lấy Giang Nam Ảnh. Suy cho cùng thì vạn nhất lỡ như thật sự bị người khác bắt gặp, nàng không thể nào công đạo nổi với Tân Nhạc. Cố Niệm Bắc rất rõ việc này cũng không phải là chỉ chuyện của hai nàng, mà còn là chuyện của đoàn đội phía sau hai nàng nữa.

Hiện tại ở trong phòng khách sạn, điều kiện thì có đó, nhưng Cố Niệm Bắc phát hiện bản thân dường như không mở miệng được, chính mình vừa rồi nói cái gì mà chị đỏ mặt kìa, Cố Niệm Bắc hiện tại mới nhận ra mình đây là ngu ngốc cỡ nào, vốn dĩ vừa rồi là cơ hội tốt biết bao nhiêu a, lãng mạn biết bao nhiêu a! Tốt, trong đầu Cố Niệm Bắc vẫn còn tồn tại hai chữ 'lãng mạn' này.

Giang Nam Ảnh vốn đang chờ Cố Niệm Bắc mở miệng, kết quả vừa nhìn đến mới phát hiện ánh mắt Cố Niệm Bắc mơ hồ vô định, rõ ràng là đang thất thần, đứa ngốc này lại suy nghĩ cái gì vậy.

Giang Nam Ảnh vươn tay tới, ở đỉnh đầu Cố Niệm Bắc xoa xoa, nàng còn nhớ rõ chính mình biên soạn cái sủng vật Qua Qua kia cho Cố Niệm Bắc, hiện tại Cố Niệm Bắc thật sự rất 'Qua Qua' nha.

Ý cười trên khóe miệng Giang Nam Ảnh đều tràn ra tới. Một bên xoa xoa, một bên lấy ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, nhưng mà ngồi xuống xong lại có một cái vấn đề. Cố Niệm Bắc vốn dĩ cao hơn Giang Nam Ảnh, hiện tại một đứng một ngồi, Giang Nam Ảnh với không tới đỉnh đầu Cố Niệm Bắc nữa.

Giang Nam Ảnh chơi cũng chơi đủ rồi, ngay lúc chuẩn bị thu hồi lại tay, không ngờ Cố Niệm Bắc vô cùng phối hợp ngồi xổm xuống dưới, ngoan ngoãn để Giang Nam Ảnh tiếp tục xoa xoa.

“Ngu ngốc nha!” Nhìn thấy Cố Niệm Bắc còn phối hợp gật gật đầu, Giang Nam Ảnh rốt cuộc nhịn không được kéo bạn nhỏ Niệm Bắc vào trong lòng ngực, để nàng ngồi ở trên đùi mình, dù sao ghế dựa nhỏ như vậy nàng muốn chừa một nửa cho Cố Niệm Bắc cũng không thể. Cố Niệm Bắc thật ra lại rất vui vẻ mà ôm cổ Giang Nam Ảnh, hai người liền ngồi cái tư thế khó xử như vậy. Bởi vì tư thế ngồi có chút không tự nhiên, hai người hoàn toàn quên mất chuyện thẹn thùng vừa rồi.

Trước khi Tân Nhạc đến thăm Cố Niệm Bắc, thời điểm hai người dính bên nhau toàn là nhờ Cố Niệm Bắc chủ động, sau khi Tân Nhạc rời đi, Giang Nam Ảnh tuy rằng không quá quen việc Cố Niệm Bắc đột nhiên thay đổi nhưng cũng không chủ động nói ra.

Tư thế lúc này tuy rằng có hơi không thoải mái, nhưng là lần đầu tiên các nàng tiếp xúc thân mật sau một thời gian dài như vậy, Giang Nam Ảnh cho rằng bản thân là tâm bình khí hòa ôm lấy Cố Niệm Bắc, nhưng chờ đến khi nàng bừng tỉnh, áo khoác của Cố Niệm Bắc đã bị nàng cởi ra. Nàng không biết là nên cảm thấy may mắn hay buồn bực Cố Niệm Bắc mặc quá nhiều quần áo, tuy rằng này đó quần áo cũng do chính nàng cưỡng chế Cố Niệm Bắc mặc vào.

Giang Nam Ảnh vốn định đem kiện áo khoác kia nhặt lên giúp Cố Niệm Bắc mặc vào, nhưng nàng mới vừa đem Cố Niệm Bắc từ trên đùi buông xuống, chính mình cúi người nhặt áo, khi ngẩng đầu lên liền thấy Cố Niệm Bắc đang cởi bỏ cúc áo trên người, thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng còn ngây ngốc mà làm bộ ho khan một tiếng: “Quầ-Quần áo mặc nhiều quá, nóng..”

“Tối hôm đó em cũng nói y như vậy.” Giang Nam Ảnh muốn Cố Niệm Bắc xác định biết bản thân đang làm cái gì.

“Vậy, vậy lặp lại lần nữa.” Này hẳn là lần diễn kém cỏi nhất của Cố Niệm Bắc, một chút bộ dáng lưu loát diễn xuất cũng không có, đem toàn bộ hoảng loạn ngượng ngùng bại lộ không còn một mảnh.

Cũng may Giang Nam Ảnh cũng không phải Cố Niệm Bắc, sẽ không tại thời khắc như này mà ngớ ngẩn.

Được đến đáp án, Giang Nam Ảnh một tay ôm eo Cố Niệm Bắc, tay khác bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình.....

Giang Nam Ảnh chưa từng nói cho Cố Niệm Bắc biết, nàng thích nhất bộ dáng Cố Niệm Bắc dựa vào bả vai mình khi ở trên xe buýt Eshabia ngày ấy, bởi vì đó là lần đầu tiên nàng cảm nhận được người này ỷ lại vào mình.

Có điều, Giang Nam Ảnh tuy rằng thích bộ dáng đó của Cố Niệm Bắc, nhưng nàng cũng không hy vọng có thể nhìn thấy được bộ dáng đó của Cố Niệm Bắc, nàng vẫn nhận thức được Cố Niệm Bắc chính là đối thủ đối chọi gay gắt ngang tài ngang sức trên màn ảnh của nàng, người nàng yêu chính là một Cố Niệm Bắc chói sáng lấp lánh ở đỉnh vinh quang, một Cố Niệm Bắc như vậy sẽ không nguyện ý ỷ lại vào người khác.

Chỉ là hôm nay, Giang Nam Ảnh mới cảm nhận được, hóa ra còn có một phương thức ỷ lại khác.

Giang Nam Ảnh đem ngón tay nhẹ nhàng rút ra, cúi người khẽ hôn Cố Niệm Bắc, một cái tay khác chậm rãi vuốt phẳng dư vị dục vọng, Cố Niệm Bắc hôn trả Giang Nam Ảnh, hai người nồng thắm hôn nhau, nhiệt độ trong phòng dường như lại lên cao......

- --------------------

Tác giả có lời muốn nói: Vốn dĩ là nói sau khi quay chụp Hoang Đảo xong, nhưng mà khi viết đến chương này, dường như có thể............

Editor-chó sói chờ thịt lại phải biến lại thành chó nhà ăn cẩu lương:....... (ノ皿 ̄、) Tấn Giang thanh thủy văn, shift!

Giang Nam Ảnh chương 72: Chỉ có thể ăn chút đậu hũ, vẫn là chờ《 Hoang Đảo 》quay chụp xong rồi nói tiếp.

《 Hoang Đảo 》chưa xong nhưng vẫn là Giang Nam Ảnh: Bạn nhỏ Niệm Bắc, em đang làm gì nha?

Cố Niệm Bắc:... Nóng...

Giang Nam Ảnh:.... Lại đây chị giúp em.

Editor: Không có thịt, toi chỉ có thể tự tưởng tượng trong thèm khát இ௰இ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.