☆Chương 55: Nhân sinh thật xuất sắc.
Sau ngày hôm đó, Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh bởi vì lịch trình đều rất bận rộn cho nên cũng không có cơ hội gặp lại nhau. Nhưng mà hai người vẫn thường âm thầm liên lạc, tuy rằng không biết hai nàng lén lút hàn huyên cái gì, nhưng nhìn Cố Niệm Bắc thời thời khắc khắc trưng ra gần N bộ dạng tịch mịch cô đơn, Tân Nhạc thật sự mỗi ngày đều muốn đánh nàng.
Sau khi kỳ ba của《 toàn lực đi tới 》phát sóng, tóc giả của Lão Đinh trở thành điểm thu hút gây cười lớn nhất tập này. Không bao lâu sau đó, trên Bilibili* xuất hiện một đoạn video 'ma quái' từ tư liệu sống của Lão Đinh và đạo diễn Lý Nhạc. Trong video, đầu tiên là cảnh Lý Nhạc nhảy dây, chưa tới vài cái liền chuyển thành cảnh Lão Đinh ném tóc giả, còn lồng thêm tiếng: “Nhảy nhảy nhảy nhảy nhảy......“. Hai đoạn ngắn này tuần hoàn như vậy, cho đến cuối cùng thì lời nói của Lão Đinh biến thành: “Ây da, thể trọng vẫn là nặng như vậy!”
*Bilibili: là một trang web chia sẻ video xoay quanh chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi của Trung Quốc, nơi người dùng có thể gửi, xem và bình luận về video.
Các thành viên khác của tổ tiết mục《 toàn lực đi tới 》đều cùng ngầm đồng tình rằng nhất định cái video ma quái này là do Lão Đinh làm, cũng thật sự rất bội phục tinh thần báo thù của Lão Đinh, vì để không bại lộ thân phận của mình, tiếng lồng ghép cũng là do hắn đặc biệt chế tác chứ không đơn giản là dùng giọng nói thật của mình. Quản trang《 toàn lực đi tới 》cũng đặc biệt chuyển phát (share) cái video này, còn @ đạo diễn Lý Nhạc để hắn nói lên cảm nhận bản thân một chút.
Lý Nhạc chỉ trả lời một câu: “Tôi gầy đi một cân, vô cùng sâu sắc muốn cảm tạ các thành viên trong tổ tiết mục và dàn khách quý đã quan tâm tới thể trọng của tôi.” Những lời chua xót này Lý Nhạc cũng chỉ có thể tự mình đau xót, toàn bộ bình luận và chuyển phát đều là “Hahahahaha“.
Sau khi kỳ ba của《 toàn lực đi tới 》được phát sóng, tổ tiết mục lại triệu tập mọi người đi quay chụp kỳ năm và kỳ sáu, lần này lịch trình của mọi người đều đã được sắp xếp ổn thỏa, không cần dùng số trừng phạt đặc biệt để lấp liếm như lần trước nữa, cho nên video trừng phạt của kỳ bốn xem như trở thành phúc lợi phát lẻ trên Weibo.
Không giống như bốn kỳ trước, kỳ thứ năm này mới chính thức tiến vào vòng đảo thải, tuy rằng phần thi đấu cũng giống những lần trước vô cùng không đáng tin cậy, nhưng cuối cùng thì tổ đội của Thẩm Mục Vân bởi vì toàn là nữ, lại không thể so sánh với năng lực thể chất của Giang Nam Ảnh, cho nên ở kỳ thứ năm chính thức bị loại.
Trong tiếng đưa tiễn của bốn tổ còn lại, đội của Thẩm Mục Vân......... à ừm, lại xuất hiện ở kỳ thứ sáu.
Nhìn biểu cảm không thể tin nổi của mọi người, Thẩm Mục Vân bất đắc dĩ nhún vai: “Mọi người thật sự cho rằng bị loại rồi thì có thể thoát khỏi cái tiết mục này ư? Không có khả năng.”
Ở kỳ thứ sáu, Thẩm Mục Vân tiếp nhận một nửa công việc của Diệp Quý, mà cộng sự của nàng cũng trở thành nhân vật nền ở trò chơi của trạm kiểm soát, ví dụ như quần chúng ăn dưa xem đoạt tú cầu, bình hoa di động trong thư phòng của ông chủ, và một loạt nhân vật kì kì quái quái mà tiểu thư gặp được khi đang chạy trốn.
Kỳ thứ sáu cũng không phải là vòng đào thải nữa, mà là giống kỳ bốn, sắm vai diễn kịch. Sau khi Diệp Quý đọc xong bối cảnh câu chuyện, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là một bộ mặt lãnh đạm, cùng bộ dáng “Nhân sinh tuyệt vời như vậy, không cần cả ngày làm trò tình ái có được không“.
Câu chuyện này phát sinh trong một thị trấn nhỏ ở vương triều Đại Tây, trấn nhỏ có một ông chủ vô cùng giàu có, một ngày kia hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, muốn cho con gái ném tú cầu chiêu thân*, cô con gái tuy rằng không muốn nhưng cũng không dám cãi lời cha, nàng chỉ có thể lén lút nhờ tì nữ của mình hỗ trợ, vì vậy mà đã xảy ra một loạt sự tình không biết nên khóc hay nên cười......
*Ném tú cầu chiêu thân: Tục xưa vua chúa kén rể, cho con gái ngồi trên lầu cao, ném quả cầu xuống. Trai tân ai nhặt được thì sẽ được làm rể.
Có điều, tuy rằng cùng là sắm vai đóng kịch, nhưng nhiệm vụ của kỳ sáu không giống như ở kỳ bốn. Bốn tổ phân chia nhau sắm vai một nhân vật trong câu chuyện, đem toàn bộ câu chuyện tiếp tục biên soạn hoàn chỉnh, nếu tổ nào không thể tiếp tục được thì coi như thất bại, cho nên lần thi đấu này thật ra chính là để xem tổ nào có thể đào hố các tổ còn lại lợi hại nhất.
Qua rút thăm ngẫu nhiên, nhân vật của mọi người là: Cố Niệm Bắc sắm vai ông chủ, Giang Nam Ảnh sắm vai quản gia, Nhậm Phương Trạch trong vai tiểu thư, Quách Kiến trở thành tì nữ, Hà Lí Mỹ trong vai bạn thân của tiểu thư, Trần Từ trở thành người trong lòng của tiểu thư, Vệ Phi sắm vai hiệp khách cướp được tú cầu và cộng sự của hắn vào vai thư sinh yêu thầm tiểu thư.
Đối với kết quả, phản ứng chung của mọi người chính là: phần chia nhân vật này có độc! Tổ tiết mục nhất định đã động tay chân, không đề cập đến việc giả trang nam nữ lẫn lộn, mà nếu theo như tình cảnh kịch truyện, thì quan hệ của Nhậm Phương Trạch và Trần Từ thật sự rất độc!
Nhưng mà hiện tại đã có kết quả rút thăm như vậy, mọi người cũng chỉ có thể cam chịu, dù sao cũng không phải chỉ có bọn họ bị dập hố. Sau khi xác định nhân vật xong, mỗi tổ đều có mười lăm phút cùng cộng sự thương lượng cốt truyện, mà từ sau khi cảnh đầu tiên chính thức bắt đầu thì thời gian thảo luận cũng chỉ còn hai phút, rất giống với một màn diễn ngẫu hứng, đây cũng là điểm khó của kỳ thi đấu này.
Cảnh diễn đầu tiên là cảnh ông chủ ở thư phòng đi đi lại lại bất an, cũng báo cho quản gia biết là hắn lo lắng về hôn sự của tiểu thư, từ đây dẫn tới việc ném tú cầu chiêu thân.
Bởi vì lần trước Cố Niệm Bắc sắm vai quốc vương lưu lại ấn tượng quá sâu cho mọi người, do đó những người khác một mặt đang thảo luận, một mặt lại muốn nghe lén kế hoạch của Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh, nhưng mà bọn họ rất mau liền thất vọng, Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh chỉ nói qua lại mấy câu rồi ngồi an tĩnh, cũng không biết là đang làm gì.
Kỳ thật Giang Nam Ảnh chỉ cùng Cố Niệm Bắc nói một câu: “Cô muốn diễn thế nào thì diễn.” Từ vụ khóc lóc lần trước, Giang Nam Ảnh rất tự tin vào Cố Niệm Bắc ở khoản này.
Mười lăm phút thực mau liền đi qua, Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh tiến vào bối cảnh kiến trúc cổ của vương triều Đại Tây mà tổ tiết mục dàn dựng.
“Bắt đầu.”
Vừa dứt lời, Cố Niệm Bắc liền bắt đầu ở thư phòng không ngừng đi tới đi lui, mà theo bước chân của Cố Niệm Bắc, “Bình hoa di động” trong thư phòng cũng lượn qua lượn lại đằng sau, khiến Giang Nam Ảnh lúc mới đẩy cửa tiến vào nhìn thấy thiếu chút nữa bật cười.
“Quản gia, ngươi như thế nào tiến vào cũng không gõ cửa?” Cố Niệm Bắc nói.
“Lão gia, lần trước ngài nói là khi tôi tiến vào thì không cần gõ cửa.” Giang Nam Ảnh thuận miệng liền tiếp một câu.
Ở bên ngoài, Hà Lí Mỹ đứng xem, trong đầu lập tức thổi qua một ý nghĩ: “Nói lời này, sao nghe thế nào cũng giống như lão gia và quản gia có một chân* với nhau vậy...” Nàng nhìn xung quanh, phát hiện những người khác đều không có phản ứng kì lạ gì. Chẳng nhẽ là vì mình biết quan hệ của hai người họ nên mới nhạy cảm như vậy? Hà Lí Mỹ nghĩ thầm.
*có một chân: chỉ mối quan hệ mập mờ ám muội.
“Thôi bỏ đi, tiểu thư ở đâu, còn ở thư phòng sao?”
“Bẩm, tiểu thư ở hậu viện, nháo khóc muốn ăn táo trên cây trồng ở hậu viện.”
Cố Niệm Bắc bực bội mà xoay người lại, bởi vì xoay quá vội, suýt chút nữa đụng vào “bình hoa di động” theo sau nàng, “bình hoa” cũng vô cùng phối hợp mà phát ra tiếng “Lách cách lách cách“.
“Lão gia, cẩn thận bước chân.” Giang Nam Ảnh giữ chặt Cố Niệm Bắc.
“Hầy.. Ngươi dọn dẹp một chút đi, đúng rồi, nếu tiểu thư muốn ăn thì ngươi gọi người hái xuống cho nàng đi.”
“Lão gia, ngài chẳng lẽ đã quên rồi sao? Hậu viện của chúng ta không có cây, càng không có cây táo nào.”
“Không có cây sao?” Cố Niệm Bắc đỡ đỡ trán, “Sao ta lại nhớ là có mà?”
“Lão gia, đó là vì lúc trước khi ngài nói dưa hấu mọc ở trên cây, tôi thuận theo ý ngài gọi nó là cây mà thôi.” Giang Nam Ảnh nghiêm trang nói.
“Bỏ đi bỏ đi.” Cố Niệm Bắc bày ra bộ dáng không muốn cùng quản gia so đo, “Ngươi liền lấy dưa hấu cho tiểu thư, nói rằng đó là táo ở trên cây hái xuống là được.”
“Vâng, thưa lão gia.”
“Đúng rồi.” Cố Niệm Bắc gọi lại quản gia chuẩn bị ra cửa, “Dưa hấu lấy nhiều một chút, ta tính mấy ngày nữa sẽ dùng dưa hấu làm tú cầu cho tiểu thư ném chiêu thân.”
Sau khi Giang Nam Ảnh đi tìm dưa hấu, Cố Niệm Bắc đi tới lui vài vòng, cảnh đầu tiên liền kết thúc.
Khi Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh từ bối cảnh kiến trúc cổ đi ra, ba người sắm vai tiếp nhận tú cầu đồng loạt dùng ánh mắt phi thường phức tạp nhìn Cố Niệm Bắc, tâm địa lão gia này cũng quá độc ác rồi!
Hai phút sau, Nhậm Phương Trạch và Quách Kiến đã thay xong trang phục nữ nhân không thể không căng da đầu lên sân khấu, chỉ có điều, cảnh tượng tiểu thư và tì nữ thân hình to lớn thô kệch cùng ngồi thêu hoa như thế này, thật sự là vô cùng cay mắt...
Bởi vì Cố Niệm Bắc chỉ đào hố tới ba người phải tiếp nhận tú cầu, cho nên cảnh diễn của Nhậm Phương Trạch và Quách Kiến cũng không có gì khó khăn, mà Nhậm Phương Trạch cũng thể hiện được những kỹ năng cơ bản của một diễn viên, cho dù biết Trần Từ sắm vai người trong lòng của mình, hắn cũng có thể làm ra được một bộ dáng thiếu nữ hoài xuân thẹn thùng.
Sau hai cảnh diễn, cuộc thi đấu chân chính bước vào thời kỳ đại loạn.
Quần áo trên người từng giây muốn rách ra, Quách Kiến mặt lạnh đứng trước mặt 'người trong lòng của tiểu thư'-Trần Từ, một quyền đẩy 'người trong lòng' ngã ngửa ra bàn, nói: “Nếu ngày ném tú cầu ngươi không tới, hoặc là không cướp được tú cầu, ta liền phải gả cho ngươi, ngươi tự mình tính toán đi!”
'Người trong lòng' Trần Từ chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà đáp lại: “Ta đối với tiểu thư là toàn tâm toàn ý, ta đã hiểu ý tốt của cô nương, ngày ném tú cầu ta chắc chắn dốc hết sức lực, nếu mà không cướp được tú cầu, ta lập tức tiến cung làm thái giám, không dám bội bạc nghĩa tình mà tiểu thư đã dành cho ta, vì vậy kh-không cần cô nương liên lụy đâu...”
Ở bên ngoài, Cố Niệm Bắc nghe được lời này, thiếu chút nữa dựa ghế cười đến ngã ngửa, trách không được vì sao Trần Từ trong giới giải trí thanh danh kém như vậy nhưng vẫn có thể tồn tại cho tới hôm nay, quả nhiên là nhân tài.
Bởi vì có ấn tượng không tồi với Nhậm Phương Trạch cho nên ở cảnh lão gia cùng tiểu thư lần đầu nói chuyện với nhau, Cố Niệm Bắc cũng không đào hố Nhậm Phương Trạch, chỉ đơn giản nói một câu: “Ta tâm ý đã định, bảy ngày sau chính là ngày con ném tú cầu chiêu thân, nếu còn gì ẩn khuất thì con nói đi.”
“Phụ thân, dùng dưa hấu làm tú cầu hình như có chút không ổn?” Nhậm Phương Trạch nói.
“Vậy con cảm thấy là cái gì thì ổn?” Cố Niệm Bắc còn tưởng rằng Nhậm Phương Trạch có lòng tốt muốn giúp ba người kia tránh hố.
“Nghe nói gần đây có một loại trái cây ngoại bang, tên là sầu riêng, nữ nhi chưa bao giờ gặp qua, thật là tò mò, không biết chúng ta có thể dùng vật ấy làm tú cầu được không, cũng có thể cho nữ nhi thỏa mãn tò mò.”
Cố Niệm Bắc phát hiện ra bản thân thật sự xem nhẹ Nhậm Phương Trạch rồi, nói tiếp: “Chuyện nhỏ, ta đương nhiên có thể thỏa mãn con, ngày mai bảo quản gia tìm đi.”
Thời điểm nghe đạo cụ được đổi thành sầu riêng, Trần Từ hung hăng trừng mắt nhìn Nhậm Phương Trạch, chỉ là khoảng cách quá xa, đối phương căn bản không chú ý tới. Còn Vệ Phi chỉ có thể an ủi công sự của hắn: “Yên tâm đi, lúc đó cô tránh đằng sau tôi, tôi giúp cô.”
Cái đề nghị này của Nhậm Phương Trạch thật sự có cùng ý tưởng với tổ tiết mục, dưa hấu thì bọn họ không có chuẩn bị trước, chỉ có thể dùng màu vẽ sọc xanh sọc đen lên bóng rổ bóng đá, nhưng nếu đổi thành sầu riêng thì đơn giản, tổ tiết mục trước đó vốn dự đoán tú cầu là quả sầu riêng. Thành viên của tổ tiết mục đều cảm khái một tiếng, quả nhiên ở trong cái tiết mục《 toàn lực đi tới 》này lâu rồi, đến ý tưởng cũng thật dễ dàng nhất trí với nhau.
- ---------Hết chương-----------