Ngay từ lúc đặt chân vào phiên toà xử ly hôn ở vịnh Cedar, Rosie Cox đã có cảm giác thất bại, và cả nỗi ám ảnh vì bị phản bội. Song gặp hoàn cảnh này thì bất cứ ai cũng rơi vào tâm trạng như vậy mà thôi. Suốt mười bảy năm của cuộc hôn nhân tưởng chừng lý tưởng, chưa bao giờ cô ngờ rằng Zach có thể phản bội mình.
Zach chẳng mảy may công khai thú nhận về mối quan hệ bất chính của anh.
Rosie cũng chưa hề phát hiện ra bằng chứng cụ thể hay biểu hiện đáng ngờ nào từ chồng mình. Cô không bắt gặp anh và cô trợ lý dùng bữa ở những nhà hàng sang trọng, không tìm thấy hoá đơn những món trang sức đắt tiền hay hoá đơn nhà nghỉ, nhưng trong sâu thẳm trái tim mình, Rosie biết chồng đang ngoại tình, đó là điều mà một người vợ luôn luôn cảm nhận được.
Rosie thừa nhận rằng cô rất tức giận, và cương quyết thể hiện sự tức giận ấy bằng cách làm cho cuộc ly hôn trở nên phức tạp và khó khăn tột độ. Việc gì cô phải dễ dãi với Zach hay nhẹ nhàng bước ra khỏi cuộc hôn nhân của họ mà không tỏ rõ thái độ bất bình. Vì vậy cô đã đấu tranh quyết liệt.
Nhưng khi rời khỏi toà án với phán quyết cuối cùng trong tay Rosie nhận ra mình đã phạm sai lầm.
Cô những tưởng một khi chính thức ly hôn, những tháng ngày mệt mỏi đầy cay đắng và giận hờn sẽ tan biến. Nhưng cô đã lạc quan quá sớm. Một nỗi buồn thậm chí còn não nề hơn mau chóng bao trùm lên tâm trí và thể xác cô. Hai vợ chồng họ đã lập một bản thoả thuận chung tỉ mỉ đến từng chi tiết về quyền chăm sóc con cái, nào ngờ vừa trình lên, tòa án đã bác bỏ nó. Thay vào đó, người chủ tọa phiên tòa là thẩm phán Lockhart đã phán quyết rằng bọn trẻ sẽ bất lợi về mặt tình cảm khi cứ một vài ngày lại phải di chuyển từ nơi này đến nơi khác. Bà ta nói Allison và Eddie không đòi ly hôn, vì vậy chúng xứng đáng được hưởng một cuộc sống ổn định. Chắc hẳn sẽ có nhiều người cho rằng vị thẩm phán này quá cách tân hoặc mất trí rồi, Rosie nghĩ, sự can thiệp của bà ta quả là điên rồ.
Ngôi nhà được giao cho bọn trẻ, như vậy chính Rosie và Zach mới là người phải chuyển tới chuyển lui. Quả là nực cười và không tưởng!
Giờ đây, khi thủ tục ly hôn đã kết thúc, Rosie và Zach sẽ phải tính toán việc sắp xếp chỗ ở. Chưa rời tòa án mà Rosie đã thấy tình hình trở nên bất lợi cho mình.
Sharon Castor, luật sư của Rosie giữ cô lại ở hành lang ngoài phòng xử án, "Rosie! Chúng ta phải gặp chồng cũ của bà".
Nhìn ánh mắt Sharon, Rosie hiểu rằng vị luật sư này đang bối rối y như mình vậy.
Otto Benson, luật sư của Zach cũng có cùng tâm trạng đó. Mặc dù gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng anh ta không che giấu nổi sự căng thẳng lồ lộ trên khuôn mặt. Rosie không dám liếc về phía Zach. Cô đã tránh nhìn thẳng vào người chồng cũ ngay từ khi bước vào phòng xử án.
Luật sư của Zach đề nghị, "Chúng ta tìm một phòng họp để thảo luận chi tiết nhé".
Zach đang đứng sau Otto, dường như anh cũng không vui vẻ gì hơn Rosie trước quyết định của thẩm phán, nhưng chắc chắn anh không thể suy sụp bằng cô được.
“Rosie và tôi có thể tự giải quyết vấn đề,” Zach càu nhàu, giọng pha chút bực bội.
Rosie hiểu khi mọi việc đã căng thẳng đến nước này thì câu nói của Zach sẽ không hứa hẹn điều gì tốt đẹp cả. Cô lập tức lên tiếng:
"Không ích gì đâu! Chắc anh còn nhớ chúng ta đã mất hàng tuần tranh cãi về việc thoả thuận nuôi con thế nào rồi chứ?". Cô thích thú nhắc nhở, muốn Zach hiểu anh thật rất ngớ ngẩn nếu định tiết kiệm tiền thuê luật sư bằng cách tự bàn bạc lấy với cô. Giả sử việc này khiến anh ta phải chi ít tiền hơn cho cô trợ lý của mình thì Rosie sẽ thấy thật hả hê.
Tay nắm chặt, Zach làu bàu gì đó qua hơi thở, Rosie hầu như không nghe thấy, nhưng cô đã kiên quyết dặn lòng phải giữ bình tĩnh và cảm thấy tự hào về khả năng tự chủ của mình.
"Điều gì khiến anh nghĩ rằng chúng ta có thể đi đến thoả thuận mà không cần người dàn xếp?", cô hỏi một cách mỉa mai.
"Được thôi", Zach lẩm bẩm với một cái bĩu môi giống hệt cậu con trai chín tuổi của họ. Bây giờ, khi nhìn kỹ Zach, Rosie khó lòng tin nổi mình đã từng yêu anh ta. Zach không chỉ tự mãn, hay lý sự và tự cao tự đại mà còn không hề có một khái niệm gì về trách nhiệm của người chồng, người cha. Không thể phủ nhận Zach là một người đàn ông quyến rũ, hơn nữa, vẻ bề ngoài còn cho thấy anh ta là một doanh nhân thành đạt, một người hết sức lịch lãm. Tuy vậy, ai kém tinh tường đến đâu cũng có thể nhận ra Zach làm nghề kế toán ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đôi mắt sẫm màu của anh ta nheo nheo như thể phải dành hàng tiếng đồng hồ mỗi ngày cho những cột số li ti. Tuy thế, trông anh ta vẫn rất hấp dẫn với bờ vai rộng, nó làm tôn lên giá trị của bộ vét đắt tiền trên người, cộng thêm sự quyến rũ của mái tóc dầy và sẫm màu. Có thời Zach đã là một vận động viên, bây giờ anh ta vẫn có thói quen đi bộ để duy trì vóc dáng.
Rosie từng yêu và say đắm vuốt ve những cơ bắp săn chắc ấy mỗi lần ân ái.
Nhưng đã hàng tháng qua họ không ngủ chung giường, và còn lâu hơn nữa kể từ khi họ thực sự làm tình với nhau.
Rosie thậm chí không nhớ gì về lần cuối cùng. Nếu biết trước có ngày hôm nay thì cô đã trân trọng nó hơn, nấn ná thêm một chút bên chồng, tận hưởng vòng tay ôm ấp của anh. Nhưng có một điều chắc chắn là Zach đã không còn hứng thú gì với cô kể từ ngày anh tuyển Janice Lamond làm trợ lý riêng.
Cứ nghĩ đến việc anh ta và Janice quấn lấy nhau Rosie lại thấy nghẹn thở.
Khó khăn lắm cô mới gạt được hình ảnh đó ra khỏi đầu. Nỗi tức giận và cảm giác bị tổn thương vì sự thiếu chung thuỷ của người chồng - không, phải nói là chồng cũ mới đúng - dâng lên đầy ứ trong cổ họng cô.
Zach lên tiêng khiến cô bừng tỉnh, hình như anh ta đã đồng ý để luật sư đàm phán vấn đề rắc rối nảy sinh trong phán quyết ly hôn này. Otto đang làm việc với một nhân viên toà án để tìm một phòng họp trống.
Khi đã tìm được một căn phòng khá riêng tư trong thư viện luật, Zach và luật sư của anh ta ngồi bên bàn đối diện với Rosie và luật sư của cô.
Hai luật sư tỏ rõ bối rối trước chiều hướng của vụ việc. "Tôi chưa bao giờ gặp phán quyết nào như thế này", Sharon mở đầu cuộc nói chuyện.
"Tôi cũng vậy". Otto cau mày. "Đáng lẽ tình huống này chỉ xảy ra trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh".
"Chẳng sao cả", Zach nói cộc lốc. "Sự việc không bình thường, nhưng chúng ta đều là người lớn và đủ sức giải quyết vấn đề. Tôi thì lúc nào cũng tha thiết quan tâm đến lợi ích của bọn trẻ trước tiên". Anh ta trừng trừng nhìn Rosie như muốn ám chỉ rằng cô thì trái ngược.
"Nếu tha thiết thật, anh đã phải cân nhắc kỹ càng trước khi ngủ với con đàn bà dâm đãng đó". Rosie chẳng muốn tranh luận, nhưng thái độ giả dối của người chồng cũ khiến cô phát cáu. Giả sử biết ngó ngàng đến lợi ích của bọn trẻ thì anh ta đã không phá vỡ lời thề hôn ước của họ như vậy.
"Tôi chẳng hơi đâu giải thích hay thanh minh với cô làm gì", Zach nói qua kẽ răng. "Nếu cô ở nhà nhiều hơn thay vì cứ chăm chăm vào các hoạt động tình nguyện chẳng hữu ích gì cho các con ấy thì cô đã ...".
"Đừng hòng tìm cách đổ lỗi cho tôi vì những gì anh đã làm". Rosie rít lên.
Lúc nào Zach cũng phàn nàn về các hoạt động tình nguyện của cô. Nay anh ta thỏa nguyện rồi, vì Rosie phải từ bỏ mọi vị trí mà cô đang giữ. Cô đã hi sinh tất cả vì gia đình, đã nghỉ làm ở nhà, bỏ qua cơ hội có được một công việc với mức lương ổn định. Cô hy vọng anh ta sẽ vui. Kể từ khi bọn trẻ được sinh ra, Rosie luôn dành tất cả cho chúng, chỉ hiềm không phải lúc nào cô cũng có mặt ở nhà mà thôi.
"Tôi nghĩ chúng ta vào đây để thảo luận về phán quyết ly hôn phải không?". Zach hỏi với vẻ chán nản, một biểu hiện hiển nhiên là có lợi cho cô. "Đừng lăng mạ nhau nữa, tôi không trả tiền để các luật sư ngồi đây nghe đâu".
Đúng vậy, Rosie đăm chiêu, cô hài lòng khi biết Zach sẽ phải chịu chi phí cho luật sư của cả hai bên. Anh ta có một công việc được trả lương cao. Còn cô hiện đang theo một khoá học hè để nâng cấp chứng chỉ dạy học của mình. Học phí cũng do Zach thanh toán. Đó là một vết khía vào lòng cô, bởi nó là một thoả thuận được dàn xếp trong cuộc ly hôn của họ.
Rosie đã nộp đơn vào trường South Kitsap của thị trấn, và nhờ các mối quan hệ quen biết của mình, cô sẽ dễ dàng được tuyển làm giáo viên vào tháng Chín này.
"Hãy lập danh sách những điều chúng ta cần thoả thuận", Sharon nhanh nhảu nói, phớt lờ cuộc tranh cãi giữa Rosie và Zach. "Mặc dầu cuộc hôn nhân của ông bà đã tan vỡ, nhưng cả hai đều khẳng định rằng lợi ích của bọn trẻ là trước tiên và trên hết".
Rosie và Zach cùng gật đầu.
Sharon mỉm cười. Cô là mẫu phụ nữ đầy lý trí, không dễ bị tình cảm chi phối. "Được rồi, vậy chúng ta đã có điểm chung để bắt đầu".
"Tôi muốn khen ngợi thái độ của cả hai ông bà". Otto nói và lấy một tập giấy tờ pháp lý từ trong cặp ra như muốn chứng minh anh ta xứng đáng được trả công. Zach đã chọn luật sư có uy tín nhất và vì thế Rosie cũng chọn một luật sư tương xứng. Và cả hai luật sư đều có giá rất cao.
"Vâng", Zach mỉa mai. "Nếu chúng tôi hoà hợp hơn, chúng tôi đã không chia tay".
"Anh phải tự biết ai là người có lỗi trong chuyện này", Rosie ngắt lời.
"Có chứ, tôi biết", Zach bác lại ngay. "Cô thực sự ở nhà được bao nhiêu đêm? Cô đã nấu được bao nhiêu bữa cơm tối? Nếu cô không nhớ thì đẽ tôi nói cho cô biết. Con số đó đếm trên đầu ngón tay".
Sharon thở dài thườn thượt. "Thôi nào, bàn đến bọn trẻ trước. Hiện thời ngôi nhà là của chúng. Ba ngày mỗi tuần, khi Zach ở với các con, Rosie sẽ phải tìm một nơi nào đó để trú chân".
Nơi nào đó để trú chân? Rosie choáng váng, cảm giác bàng hoàng luồn dọc sống lưng, bây giờ cô mới ý thức được hậu quả tồi tệ của phán quyết kia.
"Và cô ta cũng phải trả một nửa số tiền nhà cho bọn trẻ", Zach nói thêm và mỉm cười đôn hậu một cách giả tạo.
"Nhưng tôi không thể", Rosie không thể không nghĩ được xa hơn. "Bây giờ tôi vẫn chưa tìm được việc. Làm sao tôi chi trả nổi cho một căn hộ như vậy với hàng loạt phí tổn liên quan?". Thật thiếu công bằng, Zach phải nhận thấy yêu cầu đó là vô lý chứ. Cô cũng có cuộc sống riêng và cô không thể xây dựng cuộc sống đó nếu cứ phải chi tiêu từng đồng xu kiếm được cho hai căn hộ riêng biệt.
Rosie ngó Zach chằm chằm, anh ta cũng gườm gườm nhìn lại.
"Tôi có một gợi ý thế này", Sharon đề xuất.
"Cô nói thử xem sao", luật sư của Zach lộ vẻ háo hức vì dường như anh ta cũng không còn ý tưởng gì.
"Trong ba ngày Zach ở với bọn trẻ, căn hộ của ông ấy sẽ để trống, đúng không?". Cô ta quay sang phía Zach để xác minh.
Rosie cũng quan sát chồng cũ. Thực chất Sharon muốn ngầm hỏi Zach có ý định đưa Janice và đứa con trai bằng tuổi Eddie về chung sống trong căn hộ đó không.
"Để trống", Zach nhấn mạnh.
"Vậy nếu ...". Sharon liếc từ người này sang người kia, "Rosie chuyển đến căn hộ trong thời gian ông ở cùng bọn trẻ thì sao? Ông từng nói đó là một căn hộ có hai phòng ngủ phải không?".
Rosie thấy lòng chứa đầy mâu thuẫn. Cô không muốn dính dáng gì đến người chồng cũ nữa, càng không muốn bị đặt vào một vị trí quá gần Zach, gần những đồ vật của anh ta hoặc những đồ vật đã từng là của họ. Cô cũng không muốn bắt gặp những dấu vết chứng tỏ tình cảm qua lại giữa anh ta và ả nhân tình.
"Không đời nào tôi để Rosie bước vào căn hộ của tôi", Zach cũng chung mối e ngại với người vợ cũ. “Chúng tôi đã ly hôn, và phải mất hàng tháng trời để đạt được điều đó. Rosie muốn đi và cô ấy đã được thỏa nguyện".
"Anh mới là người đầu tiên dọn đi", Rosie khinh khỉnh nhắc.
"Hoàn toàn chính xác. Cô đá tôi ra khỏi nhà".
Rosie không thể tin nổi là Zach cố tình bóp méo sự thật như vậy, "Chính anh khăng khăng bắt tôi gặp luật sư, anh quên rồi à?".
Zach khịt mũi và nhìn Sharon. "Tôi thật ngu ngốc".
Luật sư của Rosie xòe tay năn nỉ. "Nghe này, đây chỉ là lời gợi ý giúp cả hai tiết kiệm một khoản tiền". Cô ta lại quay sang Rosie "Nếu may mắn, có thể bà sẽ tìm được một căn hộ, thậm chí một căn phòng rất nhỏ, nhưng nó sẽ có giá không dưới năm hay sáu trăm đô một tháng".
"Zach sẽ phải trả".
"Tôi có bị điên đâu".
"Quyết định ly hôn đã có hiệu lực", Otto Benson chỉ rõ. "Zach không phải chi trả thêm bất cứ khoản nào ngoại trừ những gì đã được thống nhất".
Rosie nhìn sang luật sư, Sharon miễn cưỡng gật đầu. Tình huống này thực quá sức chịu đựng của Rosie. Không những mất chồng, cô còn bị tống ra khỏi nhà mình. Nước mắt chực tuôn rơi, nhưng cô gắng kìm lại. Zach không được phép biết anh ta đã làm cô khốn khổ đến mức nào.
Một lúc lâu sau Zach lên tiếng. "Thôi được, tôi đồng ý cho Rosie ở căn hộ của tôi trong khi tôi ở cùng bọn trẻ, miễn là cô ấy đồng ý chia đôi tiền thuê nhà".
Rosie nhận thức được rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng cô cũng có lòng tự trọng riêng và kiên quyêt giữ vững nó. "Với một điều kiện", cô ngẩng cao đầu yêu cầu.
"Gì nữa đây?". Zach hỏi cùng tiếng thở dài đầy chịu đựng.
"Tôi không muốn anh đưa người đàn bà đó vào ngôi nhà mà bọn trẻ ở. Tôi muốn ngôi nhà phải là nơi an toàn cho chúng. Nói cách khác tôi không muốn Allison và Eddie tiếp xúc với người đàn bà của anh".
"Cái gì?". Zach trân trối nhìn Rosie như thể cô đang nói tiếng nước ngoài.
"Anh nghe thấy rồi đấy", Rosie hung hăng nói và bắt gặp ánh mắt giận dữ của Zach. "Cuộc ly hôn này là quá đủ với bọn trẻ. Chúng không thể chịu đựng được việc anh công khai với Janice hay hẹn hò ả nào đó trước mặt chúng đâu. Vì vậy đừng để bọn gái điếm lượn lờ trong căn nhà của tôi".
"Gái điếm à?". Zach cười đầy vẻ tụ mãn. "Được thôi không có gái điếm. Và cô cũng vậy, tôi không muốn cô đưa bất cứ người đàn ông nào về nhà. Không bạn trai, không đồ chơi tình dục, không ...".
"Ồ thật là vui", Rosie ngắt lời, cắt dứt sự nhạo báng của anh chồng cũ. Thậm chí cô chưa từng nhìn đến người đàn ông nào khác trong suốt mười bảy năm qua, tất nhiên không tính đến thời gian trước khi quen Zach.
"Cô đồng ý hay không đây?", người đàn ông thách thức.
"Tất nhiên tôi đồng ý".
"Tốt".
"Tuyệt".
Với sự có mặt của các luật sư, họ nhanh chóng đi đến quyết định về một số vấn đề khác, rồi Sharon thảo ra một bản thoả thuận. Luật sư của Zach xem xét lại, sau đó cả Zach và Rosie cùng ký.
Lúc rời khỏi phòng xét xử, Rosie cảm thấy thân thể rã rời như bị hàng ngàn con sóng vùi dập liên hồi trong bão táp biển khơi. Trái tim cô thực sự bị tổn thương. Cô đã rất sợ hãi, đồng thời cũng rất nôn nóng được đối mặt với ngày này. Việc ly hôn đã xong xuôi, cô không thể nắm bắt được cảm xúc của mình, ngoại trừ vết thương lòng đang bủa vây và mãi cứa sâu vào tâm khảm.
Rosie lái xe vào con đường dẫn tới số nhà 311 đường Pelican, lúc ấy Eddie đang chơi bóng rổ. Chỉ một tháng nữa thôi bọn trẻ lại bắt đầu tới trường, hi vọng lúc đó cuộc sống của họ sẽ trở lại bình thường.
Eddie bắt quả bóng rổ và ôm ở cạnh sườn, đứng nhìn mẹ tiến xe vào ga- ra.
Đôi mắt buồn sẫm màu của cậu dõi theo Rosie, và cậu bước sang một bên để mẹ lái xe qua.
Cô bé Allison mười lăm tuổi đang ở trong bếp hâm lại một cái xúc xích cho bữa trưa. Thấy mẹ vào cô quay ra nhìn, đôi mắt ánh lên vẻ ngang ngạnh. Lúc đó trông nó thật giống Zach.
"Mọi việc thế nào hả mẹ?". Eddie đi theo mẹ vào bếp và hỏi, tay vẫn ôm quả bóng rổ.
"Mẹ cho là mọi việc vẫn ổn".
Lò vi sóng kêu bíp và Allison lấy cái xúc xích xông khói nóng hổi ra. Có vẻ như miếng xúc xích không còn hấp dẫn nữa, nên cô bé đặt cái đĩa đựng xúc xích lên mặt bàn ăn và nhìn Rosie.
"Có một ... rắc rối nho nhỏ", Rosie thông báo. Cô không muốn che giấu sự thật với bọn trẻ, đặc biệt là những gì có ảnh hưởng trực tiếp đến chúng.
"Rắc rối gì vậy mẹ?". Eddie hỏi và kéo chiếc ghế bàn ăn ra. Cậu bé đặt quả bóng rổ lên bàn, một tay chống lên quả bóng. Allison khoanh tay trước ngực và dựa vào bệ nấu ăn, vờ như chán nản, nhưng không bỏ vào phòng riêng như nó vẫn làm.
Rosie cố gắng tỏ ra hào hứng với phán quyết của thẩm phán Lockhart. "À bây giờ hai con sẽ không phải vài ngày lại chuyển đến ở với bố nữa".
Allison và Eddie đều tỏ ra ngạc nhiên. Rosie gắng tạo nét mặt vui vẻ để giải thích về quyết định của thẩm phán Lockhart và vắn tắt chỉ ra sự thay đổi đó.
"Ý mẹ là bố sẽ đến sống ở đây?". Eddie hỏi như thể chưa hoàn toàn nắm bắt được vấn đề. Rosie không trách con vì chính cô cũng thấy khó bối rối và bực bội vì sự xoay chuyển tình thế này. Cuộc sống thật khốn khổ, dù ly hôn hay không, Rosie cay đắng nghĩ.
"Bố của các con sẽ về nhà ba ngày trong tuần", Rosie nói. Cô đã đồng ý chuyển căn phòng may của mình thành một phòng ngủ nữa cho Zach. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu đặt chiếc máy khâu trong phòng ngủ trước kia của hai người.
"Ồ" Eddie nói. Ban đầu cậu bé có vẻ thất vọng, nhưng sau đó mắt nó sáng lên khi hiểu rằng sẽ được ở bên bố, cho dù chỉ phân nửa thời gian. "Con cho rằng quyết định này hay đấy".
"Còn con thì không", Allison hét lên. "Con chỉ biết toàn bộ cuộc ly hôn này là giả dối". Nói xong cô bé lao ra khỏi bếp.
Rosie nhìn theo con gái, ước gì nó biết cảm thông với mình. Cô muốn ôm con bé vào lòng và nói với nó rằng mọi việc sẽ ổn, nhưng con bé không chấp nhận bất cứ sự gần gũi nào, ít nhất là từ phía cô ...
"Mẹ không cần lo lắng cho chị Allison đâu", cậu con trai chín tuổi nói. "Chị ấy cũng rất mong bố về nhà dù chỉ một vài ngày, nhưng chị ấy không muốn cho mẹ biết".