Khi Thần Hi đang quay phim, cô ấy lo lắng cho mèo con sẽ bỏ chạy, khi cô ấy quay phim trở về, cô ấy nhìn thấy mèo con vẫn đang ngủ ngon lành trong một quả bóng trên túi của mình.
Mèo con thực sự muốn được Thần Hi đưa về nhà.
Thần Hi sờ đầu con mèo, chuẩn bị quay lại xin đại tiểu thư đặt tên cho nó.
Bằng cách này, cô ấy sẽ có cảm giác nhận biết được con mèo.
Thần Hi nhìn vào bụng mèo.
Đó là một con mèo đực nhỏ, trông nó khoảng một hoặc hai tuổi.
Lòng tốt lớn nhất mà người chủ của nó có thể làm trước khi bỏ rơi nó là thiến nó.
Bây giờ nó đã trở thành một tiểu thái giám....
Trợ lý của Thanh Nhiên mang một ít đồ ăn đến cho mèo con và nói với Thâdn Hi một lời xin lỗi: “Thanh Nhiên không dám đến đây. Nếu cô cần bất cứ điều gì ở đây, hãy nói với tôi.”
Người trợ lý bổ sung thông tin liên lạc của Thần Hi trước khi vẫy tay chào và rời đi.
Kỳ thật hôm nay Thần Hi là lần đầu tiên nói chuyện với Thanh Nhiên, vì sao trợ lý lại làm ra vẻ như mình và Thanh Nhiên có quan hệ tốt vậy?
Thần Hi dùng ngón tay chải lông mèo, hạ mi xuống, không có suy nghĩ sâu xa người khác.
Khi quay lại cảnh quay Thần Hi trong tay ôm mèo con đi đến, Thanh Nhiên, người vẫn đang chờ đợi cảnh đêm, đã nhờ trợ lý của cô kiểm tra xung quanh lều.
Cô phải quay phim vào ban đêm, nếu có con mèo bất ngờ nhảy ra ngoài, cô sẽ sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
”Tôi chắc chắn không có con thứ hai. Mèo con xuất hiện đó có thể là một tai nạn.”
Nghe trợ lý nói xong, Thanh Nhiên mới dám ngồi vững trên ghế, chậm rãi thở ra.
Cô vỗ tay có chút ủy khuất: “Hôm nay tôi cư xử không tốt, lẽ ra không nên để lại ấn tượng xấu cho Thần Hi?”
Trợ lý buồn cười hỏi: “Sao cô lại sợ để lại ấn tượng xấu? Thần Hi chỉ là nhân vật phụ, cho dù nhân vật của cô ấy có đáng yêu, nhưng sau này cô ấy cũng sẽ không bao giờ nổi tiếng hơn cô, nữ chính.”
Cô vẫn còn điều muốn nói:
Còn quá sớm để bắt đầu dành sức lực cho tình chị em.
Trong tương lai khi bộ phim truyền hình được phát sóng, nếu nhân vật của Thần Hi trở nên nổi tiếng thì sẽ không quá muộn để quảng bá nó.
Ngành giải trí đôi khi rất thực tế, chỉ khi bạn nổi tiếng thì người ta mới chơi với bạn.
Thanh Nhiên cuối cùng đã chờ đợi nhiều năm như vậy để tìm được một bộ phim có nhân vật nữ chính đi ngược lại quy luật và không làm giảm trí thông minh và sự đầu tư của cô.
Bây giờ là lúc đứng lên tham gia vòng hoa lớn, tại sao lại lãng phí thời gian cho Thần Hi? Nếu có thời gian, cô ấy cũng có thể ra mặt trước mặt đạo diễn và biên kịch.
Thanh Nhiên không đồng tình nhỏ giọng nói: “Anh không thấy Thần Hi xinh đẹp sao? Lúc cô ấy đóng vai hầu gái của tôi, tôi đã chú ý tới điều đó.”
Khi đó, ở khu rừng ngoại ô, đây là lần đầu tiên nhân vật của cô xuất hiện nghiêm túc, tình cờ gặp được Lê tổng đến kiểm tra công việc của phim trường, Thanh Nhiên kỳ thật rất căng thẳng.
Cô không biết làm thế nào để giữ vững đôi mắt của mình khi ngồi trong xe ngựa, khi rèm xe đung đưa, Thanh Nhiên tình cờ nhìn ra bên ngoài và tình cờ nhìn thấy khuôn mặt bên cạnh của Thần Hi.
Ánh nắng chiếu xuống người cô, khuôn mặt trắng trẻo trong suốt của cô dường như có vầng sáng vàng nhạt, trong sáng và thuần khiết.
Dù chỉ đóng một vai nhỏ không mấy may mắn và thậm chí có thể không lộ mặt nhưng cô vẫn rất nghiêm túc và ánh mắt rất tập trung.
Lúc đó, lòng Thanh Nhiện chợt lắng lại một cách khó hiểu.
Một người inh đẹp và tận tâm như vậy mà vẫn đang đảm nhiệm vai trò diễn viên quần chúng, cô ấy đẹp như vậy mà cũng phải tự mình nổ lực?
Thanh Nhiên nghiến răng và quyết định.
Nếu cô ấy không hành động tốt, cô ấy sẽ rất tiếc về những nguồn tài nguyên mà người đại diện đã cho cô ấy.
Khi cô xuống xe ngựa ánh mắt cô dần bình tĩnh lại.
Cảnh quay đó là cảnh quay một lần và đạo diễn thậm chí còn khen ngợi cô ấy.
Sau này, Thanh Nhiên luôn vô thức chú ý đến Thần Hi.
Hôm nay là lần đầu tiên Thanh Nhiên có cơ hội nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy sợ con mèo đến mức không dám tự mình đến đưa đồ ăn cho Thần Hi.
Trợ lý mặc dù đối với Thần Hi rất thờ ơ, nhưng dung mạo của cô ấy thật sự không có vấn đề gì, “Cô ấy khá là đẹp mắt, coi như một cái bình hoa cũng có giá trị hơn một số bình hoa trong ngành.”
Thanh Nhiên mỉm cười, như được động viên, ngồi thẳng dậy nhìn trợ lý, ánh mắt sáng ngời.
”Ngươi gửi phương thức liên lạc của Thần Hi qua cho tôi, tôi sẽ thêm cô ây, nhiều bạn bè một chút cũng tốt, đề phòng trường hợp cô ấy trở nên nổi tiếng trong tương lai.”
Trợ lý luôn cảm thấy Thanh Nhiên chú ý tới Thần Hi quá nhiều, nhưng anh không hiểu tại sao.
Sau khi thông tin liên lạc được gửi, Thanh Nhiên hưng phấn đến thở dốc, thậm chí cô còn nghĩ tới việc gửi tin nhắn sẽ nói gì.
Kết quả là Thanh Nhiên bấm vào danh thiếp và thấy——
Avatar chính là con mèo Thần Hi vừa mới nhặt được.
Kêu meo meo trước ống kính với hàm răng và móng vuốt há rộng.
Thanh Nhiên im lặng lùi lại, cuộn tròn trên ghế rên rỉ: “Tại sao một tiểu tiên xinh đẹp lại thích mèo đến vậy?”
Cách đây không lâu, Thần Hi đã đổi hình đại diện của mình thành một con mèo, có thể hình dung rằng vòng bạn bè sẽ toàn là mèo.
Thanh Nhiên thực sự không có dũng khí để thử thách bản thân, ngón tay cô do dự rất lâu trên nút màu xanh lá cây để thêm người khác, nhưng cô vẫn không bấm vào.
Những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô đã được con mèo can ngăn thành công.
Thần Hi không có ý định thay đổi nó, nhưng trên đường đi cô ấy lại do dự và tạm thời thay đổi hình đại diện của mình thành một con mèo.
Có lẽ cô ấy suy nghĩ quá nhiều, nhưng Thần Hi thực sự không có ý chọc tức người khác.
Cô đứng trước cửa nhà Lê Chỉ ấn chuông, trong lòng có chút bất an.
Nếu đại tiểu thư không muốn nuôi mèo thì sao?
Gửi nó về nhà và để dì chăm sóc sao?
Cánh cửa mở ra, Lê Chỉ mặc bộ quần áo ở nhà màu xám giản dị, mang dép lê đứng ở trong cửa.
Trái tim còn đang lơ lửng trên không trung đã lắng xuống ngay khi cô nhìn thấy Lê Chỉ.
”Em sẽ cho chị nhìn xem một bảo bối~”
Thần Hi mặc áo khoác có khóa kéo màu hồng trắng, hai tay ôm cái bụng căng phồng, nhíu mày nhìn Lê Chỉ.
Giống như người vợ nhỏ mang con quay trở về.
Lê Chỉ nhìn thấy tin nhắn Thần Hi gửi lúc chiều, lúc này liếc nhìn cái bụng phẳng lì của Thần Hi, không biết bên trong giấu quà gì.
Lê Chỉ cử động ngón tay đang ở bên cạnh cô, muốn vươn tay chọc chọc cô, nhưng lại chống cự, kiềm chế hỏi: “Là cái gì a?”
”Chị có thể sờ một chút xem xem”
Thần Hi ngước mắt lên và từ từ kéo khóa kéo xuống bằng một tay, cho đến khi nó dính chặt vào đường công.
Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng bên trong, kiểu dáng ôm sát làm nổi bật những đường cong cơ thể tuyệt đẹp của cô.
Hơi thở của Lê Chỉ trở nên gấp gáp khó hiểu, cô khàn giọng hỏi: “Sờ vào đâu?”
Thần Hi dùng tay trái đóng cửa lại, dựa vào cửa nghiêng đầu nhìn Lê Chỉ, đuôi mắt dài nóng bỏng nhướng lên, trong mắt ý cười mê người.
”Đại tiểu thư, chị sờ ở đâu cũng được a~”
Lê Chỉ giơ tay lên và nhìn thấy đầu một con mèo màu cam nhô ra từ cổ áo có khóa kéo của Thần Hi.
Mèo con nhìn Lê Chỉ bằng hai con mắt tròn xoe, đôi mắt như thủy tinh trong sáng không tì vết, “Meo ~”
“...”
Lê Chỉ bây giờ đã biết món quà là gì.
Cô ngước nhìn Thần Hi.
Thần Hi nhướng mày, nhấc con mèo lên cho đại tiểu thư xem, giọng điệu như dâng hiến bảo bối: “Thích không?”
không thích.
Lê Chỉ quay người rót nước, Thần Hi ôm Mèo con thay giày.
”Hôm nay em đã nhặt nó ở trường quay, nó rất gần với em, em nghĩ nó là định mệnh của em nên em đã không nỡ vứt nó đi cho nên em mang về nhà chăm sóc.”
Thần Hi lướt qua, hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Lê Chỉ, cằm cô tựa lên vai Lê Chỉ, cô không ngừng nháy mắt với Lê Chỉ, “Nuôi nó đi được không? Bảo bối, chúng ta nuôi nó nha”
Tay cầm cốc của Lê Chỉ dừng lại, đôi mắt chớp chớp, ý chí thả lỏng.
Mèo con ngồi xổm dưới chân Thần Hi, nhìn Lê Chỉ với cô ấy một cách đáng thương.
Lệ Chi cụp mắt xuống, cảm thấy không phải cùng một gia đình từ chối vào nhà.
Cái tính dính người này giống như được sinh ra từ Thần Hi.
”Nó ngoan như vậy, em sẽ chia tiền mua túi xách ra để một phần mua thức ăn cho nó.”
Thần Hi ngồi xổm xuống gãi cằm con mèo, cố ý thì thầm nhưng cũng đủ để Lê Chỉ có thể nghe thấy: “Con màu cầu xin dì Lê Chỉ đi, dì ấy là người rất tốt bụng, nhất định sẽ nhận nuôi con.”
Người và con mèo dưới chân cùng lúc ngước nhìn le Chỉ.
Lê Chỉ chớp chớp mi, quay mặt đi, giả vờ uống nước, chiếc cốc chỉ che đi nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng.
Đại tiểu thư mặc dù không gật đầu đồng ý, nhưng lại cho phép Thần Hi nuôi một con mèo trong nhà.
Thần Hi mua trực tuyến một lô thức ăn cho mèo, cát vệ sinh đóng hộp và rác thải từ cùng một thành phố, địa chỉ điền đều là số nhà của Lê Chỉ.
Lê Chỉ ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, vẻ mặt vô cảm nhìn Thần Hi đang bận lắp khung leo trèo cho mèo.
Cô ấy thậm chí còn đặt tên cho con mèo màu cam trước mặt mình——
Tiểu Quất Tử.(* trái cam nhỏ)
Nó thuộc cùng họ trái cây với vải thiều.
Orange mới vào nhà mấy giờ trước đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Thần Hi.
Lê Chỉ uống nước và đọc sách một cách thờ ơ.
”Tối nay em muốn ăn gì, bảo bối?”
Thần Hi bỗng nhiên lên tiếng.
Lê Chỉ chớp chớp mi, ngón tay cái xoa xoa trang sách trong tay, dè dặt chờ đợi Thần Hi xuất hiện.
Bây giờ Lê Chỉ mới chợt nhớ lại?
Bữa trưa Lê Chỉ không ăn gì và không có cảm giác thèm ăn.
Cô đem việc của buổi chiều hoàn thanh xong,cô chờ Thần Hi quay lại, cô thậm chí còn dọn sạch mặt nạ trong tủ lạnh và mua rất nhiều rau và thịt tươi.
Bây giờ cô ấy đến thì cũng đã đến rồi, nhưng lại mang theo một đứa con ghẻ.
Lê Chỉ đóng sách lại, ngước mắt nhìn Thần Hi, đang định hỏi cô ăn gì thì nhìn thấy Thần Hi ôm con mèo vừa tắm xong và hôn nó dưới chân.
Cô nhẹ nhàng nói với con mèo: “Bảo Bối, buổi tối chúng ta có thể ăn đồ hộp được không?”
“...”
Ah.
Thì ra là một bảo bối khác.
Lê Chỉ lạnh lùng ném cuốn sách trong tay lên bàn cà phê trước mặt rồi quay về phòng ngủ.
Thần Hi ôm mèo, lông mi rung rinh, hơi mím môi.
Hai phút sau, Thần Hi đứng ở cửa phòng ngủ đóng kín, nhẹ nhàng đặt tay lên tay nắm cửa.
Cô vốn tưởng rằng đại tiểu thư lúc tức giận sẽ khóa cửa, nhưng chỉ cần đẩy nhẹ, cửa đã mở ra.
Lê Chỉ dường như không có chút phòng bị nào trước Thần Hi, lại dịu dàng và ân cần đến mức thậm chí không khóa cửa để Thần Hi bên ngoài.
Thần Hi ánh mắt lóe lên, cô đứng đó một lát nắm tay nắm cửa, không biết có nên đi vào hay không.
Bề ngoài Lê Chỉ rất lạnh lùng và thờ ơ nhưng trong thâm tâm cô luôn quan tâm đến cảm xúc của Thần Hi.
Đại tiểu thư tốt như vậy Thần Hi có mơ cũng không dám có được.
Lúc Thần Hi ở trường quay, đại tiểu thư cũng không có ở bên cạnh, Thần Hi cũng không có gọi mèo con là bảo bối.
Vừa rồi chỉ là cố ý đùa giỡn.
Đó là cố ý.
Thần Hi mở cửa đi vào.
Trong phòng không có đèn, ánh sáng mờ mịt.
Đại tiểu thư đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn cạnh cửa sổ, trông rất cô đơn.
Ánh trăng sáng lạnh ngoài cửa sổ lớn chiếu vào người Lê Chỉ như dòng nước chảy, khiến cho cô càng lãnh đạm hơn.
Lông mi cô rũ xuống, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, trông cô đơn lẻ loi, như thể bị bỏ quên ở đây.
Cô cùng với ánh sáng bên ngoài thật không giống nhau.
Giữa Thần Hi và cô dường như có một khoảng cách, như thể không thuộc về cùng một thế giới.
Thần Hi trong lòng nhất thời đau đớn, cô đi tới, dùng tay đỡ đệm sofa, ngẩng đầu hôn lên môi Lê Chỉ.
Lê Chỉ quay mặt đi và tránh đi chỗ khác, nụ hôn của Thần Hi rơi vào khoảng không.
Căn phòng vốn đã yên tĩnh, bỗng không khí cũng trầm lắng xuống.